Chân Ái rúc vào trong chăn, ủ rũ ngẩng đầu nhìn ra xa. Ngoài cửa sổ màu trắng là màu xanh lam, xanh nhạt, xanh thiên thanh, xanh ngọc, xanh thẳm, xanh biển vĩnh viễn bất biến… Cô nặng nề vùi đầu vào gối, mơ mơ màng màng. Đây là ngày thứ mấy trôi qua trên du thuyền rồi?
Mấy ngày trước, cô và Ngôn Tố ngồi du thuyền lên phía bắc, nhưng cô bị say sóng, nôn thốc nôn tháo, nằm bò trên giường ngủ mê mang, không phân biệt được ngày đêm.
Lần này không biết ngủ bao lâu, lúc mơ màng mở mắt, đã là buổi chiều rồi ư? Ánh nắng cực đẹp soi vào khoang thuyền ấm áp. Cô nghiêng đầu, đờ đẫn nhìn về phía Ngôn Tố. Anh ngồi trên chiếc sofa đơn ở chân giường, cầm quyển sổ mang theo bên người vẽ vẽ viết viết. Ngoài cửa sổ là bầu trời đại dương phương Bắc cao vời vợi, xanh lam một màu. Góc giường là khuôn mặt nhàn nhã của anh, đường nét như vẽ, tự trở thành một khung cảnh.
Anh làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng tập trung nghiêm túc, ngay cả yêu đương cũng vậy.
Cô ngơ ngác nhìn, thật thích dáng vẻ lúc nghiêm túc của anh. Tuy mấy ngày qua ngây ngây ngô ngô, nhưng cảm giác đối với anh lại mông lung mà rõ ràng. Hai ngày say sóng nặng nhất cô nôn đến mức bụng trống rỗng không chịu ăn cơm, anh ôm cô, đút thức ăn đến miệng, cô không nghe lời giãy giụa loạn xạ trong lòng anh, tức đến mức khóc lên, nhưng anh vẫn bướng bỉnh kiên nhẫn cầm thìa, đút cho cô nuốt vào từng miếng.
Ban đêm cô khó chịu rên hừ hừ, anh ôm cô khe khẽ thủ thỉ, dỗ cô yên giấc. Ban ngày cô ngủ bao lâu, anh ngồi dựa vào chân giường bấy lâu. Cô ngủ không yên, khó chịu lăn lộn, anh liền thận trọng đến, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Nhớ lại hơi ấm và sự chu đáo của anh mấy ngày qua, lòng Chân Ái mềm tựa nước mùa xuân, lại có phần vờ vịt, trước đây cô không phải là cô gái yếu đuối. Ngay từ khi còn bé, cảm sốt đều tự mình bắc ghế trèo lên tủ tìm thuốc, thấy thuốc tiêm thì tự tiêm. Lúc chạy trốn bả vai trật khớp cô tự nắn lấy, trúng đạn tự gắp ra… Vậy mà không hiểu sao cơn say sóng bé tẹo kia lại khiến cô yếu ớt mà đỏng đảnh đến vậy. Cô ngẩn ngơ nhìn Ngôn Tố, phải chăng cô đã quá lệ thuộc vào anh? Cô không khỏi áy náy, mấy ngày nay cô làm khổ anh quá rồi thì phải?
Cô vén chăn lên, dè dặt bò đến chân giường. Ngôn Tố nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngước mắt lên. Mày anh vốn cau nhẹ, ánh mắt nhìn vào quyển sổ lạnh nhạt, giờ khắc này ánh mắt dời qua mặt cô, vô cùng tự nhiên mà nhuốm ý cười ấm áp.
Cô lập tức bò từ chân giường lên ghế sofa đơn của anh. Ngôn Tố bỏ quyển sổ xuống, đưa tay đón cô, ôm cô vào lòng: “Còn khó chịu không?” Giọng anh trong trẻo thấm thía, như bầu trời xanh trên biển.
“Hết rồi.” Cô trả lời bâng quơ, một lòng một dạ điều chỉnh vị trí trên ghế, lúc này mới hài lòng ôm cổ anh gọi: “S.A..”
“Hử?” Anh hơi mất tự nhiên, ngồi nhích vào bên trong. Chiếc ghế không lớn, hai người chen chúc chung một chỗ, có vẻ mờ ám thất thường.
“Hai chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Cô nói: “Em đi thay quần áo.”
Anh hơi đỏ mặt, đứng lên: “Anh ra phòng khách chờ em.” Tuy đã chính thức là người yêu của nhau, nhưng hai bên vẫn có phần xấu hổ, tiếp xúc chỉ giới hạn ở hôn và ôm.
“Ừ.” Cô khẽ đáp lời, bởi vì mới ngủ dậy nên giọng mũi hơi nặng, “Cảm ơn anh. Đều tại em mà anh không được chơi thỏa thích. Nghe nói trên thuyền có dạ vũ và dạ tiệc.”
Anh đi đến cửa, quay đầu lại mỉm cười, chẳng mảy may tiếc nuối: “Anh vốn không thích chốn đông người. Trái lại…”
Lời chưa nói hét còn đọng lại trên môi, trái lại anh quý trọng khoảng thời gian ở bên cô này. Tuy cô bị ốm, nhưng may là anh rất tỉnh táo.
Chân Ái thay quần áo xong, cùng đi ra khỏi phòng 1003. Cô đứng trên mạn thuyền, dưới chân là đại dương tinh khiết như đá ngọc bích, đường chân trời màu thiên thanh trong suốt, đẹp đến mức rung động lòng người. Gió lạnh thổi đến, đầu óc cô thư thái, cảm giác say sóng uể oải và nghiêm trọng lập tức bị gió thổi tan.
Cô nhìn mặt biển trong suốt nơi xa, tâm trạng rất tốt: “Còn bao lâu mới tới nơi?”
“Sáng sớm ngày mai.”
“Nhanh vậy sao?” Chân Ái cảm thấy tiếc nuối nhưng không hề hối hận, “Không phải có hoạt động giải đố sao?”
Anh chắp tay đứng bên lan can: “Anh đã điền rồi, cũng điền một bàn giúp em.”
“Câu đố và đáp án là gì?”
“Câu đố là sư tử, MIT, thứ Hai và thiên tài.”
“Là gì thế?” Chân Ái cau mày.
“Một khoản tiền.”
Chân Ái đột nhiên hiểu ra: “Một tỷ đô la ngân hàng để mất! Alex là bạn học của anh, vậy anh ấy là sinh viên của MIT, sư tử là biểu tượng trên cờ của ngân hàng trung ương. Ngân hàng bị cướp vào thứ Hai, anh ấy là tội phạm thiên tài.”
“Thông minh.” Anh mỉm cười.
Mặt Chân Ái ửng đỏ, di chuyển đến bên cạnh anh: “Tại sao phải ra câu đố này? Không phải người cướp ngân hàng năm đó hẹn lên đảo chia tiền chứ?”
“Chia tiền có thể đến thẳng, không cần phải làm phức tạp đến thế.” Anh nói: “Năm đó sau khi Alex trộm tiền, dựa vào sức mạnh của một số kẻ để tránh đầu sóng. Về sau đến lúc chia tiền, cậu ta lại ôm tiền biến mất. L.J. nói những người này còn đang tìm khoản tiền kia, chắc hẳn trước kia mỗi người đều tìm kiếm đơn lẻ, dù sao bản thân tìm được cũng không cần chia cho người khác. Nhưng đã nhiều năm lại chẳng có đầu mối, nên định tụ họp lại nghĩ cách. Họ đều là người có máu mặt trong xã hội, năm đó làm việc dùng biệt hiệu, không nhận ra nhau. Muốn tụ họp cũng chỉ có thể thông qua câu đố.”
Chân Ái cau mày: “Nếu họ đều có máu mặt, tụ họp lại không sợ danh dự bị hủy hết sao?”
“Hai người chúng ta đều có thể lên đảo đúng không? Lần này lên đảo, ngoài trừ người trợ giúp Alex năm đó, còn có người khác.”
Chân Ái bừng tỉnh ngộ: “Cũng phải, cho dù là đồng phạm thật sự cũng có thể nói rằng do xem tin tức mới biết được chuyện này.”
Ngôn Tố không tiếp lời. Để tiền không rơi vào tay S.P.A., Alex đã tìm người giúp đỡ. Lần này lên đảo, ngoại trừ những người đó, chắc hẳn còn có người của chính phủ, họ cũng một mực tìm kiếm số tiền kia. Vậy, người của tổ chức có đến không? Ngôn Tố không sợ S.P.A., thậm chí còn thoáng mong đợi được đối đầu với chúng. Nhưng lần này, anh thầm hy vọng không nên gặp gỡ trên đảo.
Anh nhìn về phía Chân Ái, cô đưa tay bắt lấy gió trên mặt biển. Anh lo lắng cô sẽ bị gió thổi đi, dự cảm chẳng lành trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, anh không dám hỏi cô.
Chân Ái bắt gió biển một hồi, dừng lại: “Chẳng phải có rất nhiều người xấu đi cùng chúng ta lên đảo sao?”
Anh phối hợp, nói: “Đúng vậy, rất nhiều. Em sợ không?”
“Không sợ.” Cô quay người đối mặt với anh, mím môi, “Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Gió biển thổi vi vu, trên nền biển xanh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô đẹp đến say lòng người. Anh rất muốn hôn cô, nhưng anh vẫn biết kiềm chế nơi công cộng, chỉ liếc nhìn vầng tráng bóng loáng của cô rồi điềm tĩnh rời mắt.
Nhưng một giây sau, nhớ đến vấn đề quấy nhiễu bấy lâu nay, anh bất chợt cảm thấy nói không ra lời. Alex có quan hệ thế nào với anh trai Chân Ái? Anh và L.J. vẫn không rõ tại sao Alex phải cướp nhiều tiền như vậy. Nhiệm vụ của tổ chức ư? Tại sao giấu tiền đi? Không phải muốn chết sao?
Với tính cách và IQ của Alex, cậu ta hẳn biết có bao nhiêu người nhìn chòng chọc vào khoản tiền kia, không phải của cải mà lại tai họa. Nếu cậu ta thực sự là anh trai của Chân Ái, cậu ta không thể nào khinh suất như vậy mà cứ thế để lại cho cô ấy.
Ngôn Tố hy vọng lần này lên đảo không có tung tích của một tỷ đô la kia, hy vọng Chân Ái tìm được kỷ niệm anh trai cô để lại. Và hy vọng lớn nhất là, Alex tuyệt đối đừng là anh trai của Chân Ái, tuyệt đối đừng.
Phòng 1004 kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ có ngọn đèn vàng mờ ảo. Hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong bóng tối, trên bàn là hai cốc rượu đá, một xấp hình, trong hình chỉ có duy nhất một cô gái.
Trong trò chơi, chàng trai trẻ tuổi chạm vào đôi môi cô gái hóa trang thỏ. Dưới ánh mặt trời, chàng trai một tay ôm cả một con gấu bông khổng lồ, cúi người hôn cô gái trên băng ghế màu trắng. Cô gái tóc dài váy trắng, ngửa đầu nghênh đón. Anh ta theo cô ấy đi ăn kem, mua sô-cô-la…
Người trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt.
“A, em không tán đồng việc anh lên đảo, anh đã dùng tin tức dụ những người này đến. Một mình Tau cũng đủ giải quyết, hoàn toàn không cần anh." Anh ta lơ đãng nói: “Em hy vọng anh đừng xử trí theo cảm tính. Little C đi thì anh đi theo sao? Nếu xảy ra nguy hiểm như lần trước, anh tiêu tùng rồi, chỉ còn lại em, mà em lại lười quản lý tổ chức to đùng này lắm.”
Anh ta chậm rãi uống một hớp rượu: “Anh biết, hứng thú lớn nhất của em là… trong phòng thí nghiệm.”
A không để ý, cầm lấy một tấm hình. Cô gái quay người thay quần áo, tóc dài như thác, đeo cặp tai thỏ, làn da sau lưng và vòng eo trắng đẹp như ngọc, chưa kịp mặc váy ngắn. Bên dưới là chiếc quần lót nhỏ màu trắng che không hết mông và đôi chân thon dài khêu gợi.
Giọng A lạnh thấu xương: “Ai chụp?”
B đi đến gần nhìn xem, lưỡi chậc chậc lại nhướng mày: “Chắc là đàn em của đàn em của Tau…”
“Khiến hắn biến mất đi.”
B không hề bất ngờ, cười lơ đãng: “Little C của chúng ta dĩ nhiên không thể cho người khác nhìn.” Anh ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vén lên một khe hở: “Bảo Tau giết tên S.A. này, mang C về đây. Em nhớ con bé chết đi được.”
Tròng mắt A âm u: “Anh thích kiểu chết bị cô lập hoàn toàn của Chance hơn.”
B sửng sốt, cười: “Nghe nói, cô gái bị anh ta lợi dụng đã hận anh ta cả đời.”
Ánh chiều tà khuất phía trời Tây, đại dương bao la muôn màu muôn sắc. Chân Ái ngồi ven mạn tàu, nhoài ra lan can đong đưa chân, dưới lòng bàn chân nước biển trong vắt, lóng lánh. Ngôn Tố đứng bên cạnh cô, hai tay bỏ vào túi, trong gió biển se lạnh thân hình anh cao lớn như thân cây. Cây trên biển.
Anh đứng, cô ngồi, nhìn mặt trời từ đỉnh đầu lặn xuống biển. Cứ lặng yên ngắm cảnh, hóng gió biển cùng nhau như vậy cũng mãn nguyện. Thỉnh thoảng, anh rủ mắt nhìn đôi chân đang đong đưa của cô, trong lòng cũng thả lỏng vui vẻ. Anh nghĩ, anh thật sự hy vọng mình có thể cho cô một cuộc sống bình an và hạnh phúc, chỉ hai người họ, nhìn cô mãi mãi vui vẻ vô tư.
Mặt trời lặn về tây, anh cúi đầu, khe khẽ đề nghị: “Đến phòng tiệc ăn tối nhé?”
“Vâng.” Cô đứng lên. “Lên thuyền lâu như vậy nhưng chẳng tham gia hoạt động gì cả, thật đáng tiếc.”
Ngôn Tố và Chân Ái đến khá muộn, bàn hai người và bàn nhỏ đều kín người. Ngôn Tố vốn định gọi đầu bếp mang thức ăn đến buồng riêng, nhưng Chân Ái cảm thấy tiệc đứng cũng không tồi.
Trên bàn tròn lớn còn có một vài người khác. Chân Ái vừa ngồi xuống đã phát hiện người cùng bàn đang quan sát cô và Ngôn Tố đầy tế nhị. Chân Ái cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Ngôn Tố. Ngôn Tố đang mở khăn ăn cho cô, hoàn toàn không để ý người xung quanh.
Chỉ trong giây lát, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bên cạnh Ngôn Tố niềm nở bắt chuyện: “Hai vị là khách phòng 1003 à?”
Ngôn Tố không để ý, nhưng Chân Ái tò mò: “Sao anh biết?”
Người nọ nhoẻn môi cười: “Chúng ta cùng tầng khoang hạng sang. Ừ, từ 1001 đến 1010 đều ở đây, mọi người chơi mấy ngày qua đều biết nhau, duy chỉ có hai cô cậu 1003 ngoại trừ ngày đầu tiên lên thuyền, từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện.”
Anh ta thầm khen ngợi Chân Ái có ngoại hình không tầm thường, đẹp đến mức kinh ngạc. Thấy khuôn mặt nhỏ cô của cô tái nhợt, anh mắt anh ta trở nên sâu xa: “Nếu tôi có người đồng hành cũng sẽ ở lì trong phòng mấy ngày không ra ngoài. Phong cảnh ngoài thuyền nào đẹp như trong thuyền chứ?”
Ngồi cùng bàn có người nhướng mày khinh thường, như đang khinh bỉ sự thấp kém của anh ta, lại như gai mắt đôi tình nhân trẻ quấn quýt.
Nhưng Chân Ái không hiểu, nghi ngờ: “Tại sao phong cảnh ngoài thuyền không đẹp bằng trong thuyền? Tôi cho rằng biển khơi đẹp lắm chứ!”
Người trên bàn khẽ mỉm cười. Ngôn Tố dịu dàng nắm tay Chân Ái, nhưng ánh mắt trầm tĩnh ác liệt ngước nhìn người đàn ông: “Anh là người dẫn chương trình trên mạng?”
Người nọ hơi kinh hoàng: “Anh biết tôi à?”
“Không biết.” Ngôn Tố lạnh nhạt nói: “Nụ cười khoa trương theo thói quen đều là giả dối; nói quá nhiều, con người quá ân cần, quá chủ động hoạt náo, xem không khí sinh động là nhiệm vụ của mình; hoặc là nhân viên bán hàng, hoặc là người dẫn chương trình.”
Những người khác trên bàn ăn nhìn Ngôn Tố bằng ánh mắt kinh ngạc; Chân Ái biết anh đã nói đúng rồi.
Người dẫn chương trình không giữ nỗi nét mặt, nhưng rất biết tìm lối thoát cho mình: “Ha ha, xem ra tôi không phải nhân viên bán hàng gây phiền phức cho người khác.”
Ngôn Tố vẫn chưa hết lời lạnh lùng: “Lời nói của nhân viên bán hàng thường có sức thuyết phục hơn.” Ngụ ý là…
“Mà nhân viên bán hàng lịch sự hơn, thường không ăn nói quá tục tĩu.”
Mặt người dẫn chương trình sầm xuống. Chân Ái vui vẻ nghe xong, phát giác mình rất thích giọng điệu suy luận kiểu này của Ngôn Tố, nhưng… Có vẻ không khí tại bàn ăn đã lạnh đi chút ít, tuy vậy bản thân cô vẫn thấy vui vẻ không thèm để ý.
Người đàn ông bên cạnh người dẫn chương trình hỏi: “Vậy cậu nhận ra tôi làm nghề gì không?”
“Nhà văn.” Ngôn Tố chẳng buồn ngẩng đầu lên, đưa cốc nước đến trước mặt Chân Ái.
Chân Ái nào còn chú ý uống nước, hồ hởi cùng những người khác xem anh biểu diễn.
Anh mở khăn ăn cho mình đâu ra đấy, nói thật nhanh, không mang theo cảm xúc: “Nhìn tuổi anh, ba mươi tuổi à? Khi nãy anh thường xuyên xoa cổ và eo, xương cổ xương thắt lưng rất tệ vì ngồi yên trong thời gian dài không hoạt động. Mắt thâm quầng do phải thức đêm trường kỳ. Cổ tay không có sức, viết chữ và cầm chuột quá thường xuyên, dẫn đến khớp cổ tay không tốt. Anh hoặc là dân trí thức hoặc là nhà văn. Nhưng anh vô cùng yên lặng, không nói chuyện và trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, anh mắc chứng sợ hãi giao tiếp loại nhẹ. Ăn cơm nhưng bên tay đặt quyển sổ, anh muốn ghi chép lại hết những gì nghe thấy, gặp được hàng ngày.”
“Ngoài ra, dân trí thức ăn mặc khá chỉn chu, nhưng anh có chút, thứ lỗi tôi nói thẳng, lôi thôi. Nhiêu đây đã đủ chưa?”
Nhà văn sửng sốt hai giây, đôi mắt phía sau tròng kính dày lập tức tỏa sáng, vội vàng cầm lấy quyển sổ ghi chép, khen ngợi: “Cậu thật lợi hại. Gần đây tôi đang viết tiểu thuyết trinh thám, hy vọng có cơ hội học tập với cậu…”
“Trông tôi giống thầy giáo nhân dân phục vụ lợi ích cộng đồng sao?” Một câu nói của Ngôn Tố đã lạnh lùng ngắt ngang lời của anh ta.
Một phụ nữ xinh đẹp đối diện vẫn nhìn đầy hăng hái, nghe thấy lời này môi đỏ khẽ cong, đưa tay chống mặt, dịu dàng quyến rũ hỏi: “Vậy cậu nhìn ra được tôi làm gì không?”
Chân Ái nhìn sang theo tiếng nói, người phụ nữ trang điểm đậm, rất xinh đẹp, ăn mặc cực kỳ sang trọng, hơi chút hở hang, để lộ nửa bầu ngực trắng nõn tròn trịa. Chân Ái sững sờ nhìn chằm chằm cô ta trong giây lát, phát giác ánh mắt sâu xa của người phụ nữ nhìn vào mình mới lúng túng rời mắt đi.
Người phụ nữ nhìn Chân Ái, tâm lý cùng giới ganh đua quấy phá không thoải mái lắm. Chân Ái không trang điểm, nhưng xinh đẹp vô cùng, trên thuyền này gần như không ai có thể sánh bằng phân nữa cô. Nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo ưỡn ngực, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngôn Tố.
Ngôn Tố nhìn nửa mắt: “Diễn viên.” Dứt lời anh hết sức chú tâm cắt miếng thịt bò.
“Vì sao?” Người phụ nữ chớp chớp mắt, dù rằng Ngôn Tố hoàn toàn không nhìn đến.
Ngôn Tố không thèm ngẩng đầu lên: “Cô rất biết tạo dáng, phơi bày phương diện đẹp nhất của mình, vẻ mặt tươi cười và ánh mắt đều có dấu vết biểu diễn. Xét trên chiều cao của cô, không phải người mẫu.”
Người phụ nữ nghe đến đây liếc nhìn Chân Ái một cái, hơi có vẻ đắc ý: “Thật bội phục.”
Nhưng Chân Ái chẳng mảy may cảm thấy lời Ngôn Tố nói có gì không ổn. Cô biết rất rõ anh chỉ trình bày sự thật khách quan, không phải tán dương vẻ đẹp của cô ta từ góc độ thưởng thức. Với lại, anh còn chưa nói hết.
“Quần áo và mỹ phẩm của cô rất sang trọng, nhưng cử chỉ không đủ tao nhã, không phải tiểu thư quý tộc. Vì vậy cô không phải gái hạng sang thì là diễn viên.”
Vẻ mặt nữ diễn viên thoáng cứng đờ, nửa giây sau thản nhiên mỉm cười: “Anh hy vọng tôi là gái hạng sang à?”
Ngôn Tố hờ hững: “Cô hạng sang hay hạng xoàng thì có liên quan gì đến tôi?”
Cô diễn viên nhún vai, cắn môi lại cười: “Vậy sao anh đoán ra tôi là diễn viên? Phong thái ư?”
Ngôn Tố hơi cau mày, như cảm thấy logic của người phụ nữ này hỗn loạn cùng cực: “Không phải tự cô thừa nhận trước đấy sao?”
Cô diễn viên không giữ được thể diện, tự đáy lòng lại cảm thấy người đàn ông lạnh lùng cự tuyệt cô ta này thật thú vị, ngọt ngào cười nói: “Ồ, vậy đúng là tôi đã bại lộ trước rồi.”
Lời này đầy tính ám hiệu. Theo thường lệ Chân Ái vẫn không nghe ra bất cứ ý tứ trụy lạc nào, không biết Ngôn Tố có hiểu hay không, chẳng hề phản ứng, vẫn tỉ mỉ cắt thịt bò thành từng miếng chỉnh tề như máy cắt.
Mấy người đàn ông xung quanh khác cảm thấy bị giành mất thế nổi trội, không vui vẻ lắm. Người đàn ông bên cạnh cô diễn viên chất vấn: “Có lẽ vừa bắt đầu cậu đã biết nghề nghiệp của chúng tôi rồi.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp các vị, là các vị biểu hiện quá rõ ràng.”
Người đàn ông nhướng mày: “Ồ? Vậy tôi làm gì?”
“Bác sĩ ngoại khoa.” Ánh mắt Ngôn Tố lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Anh lau tay không dưới năm lần, cực thích sạch sẽ. Da tay của anh không tốt, hơi nhăn lại rất khô, bởi vì dùng nước khử trùng trường kỳ. Trên ngón tay có vết hằn của sợi chỉ, bởi vì lúc khâu vết mổ phải dùng chỉ thắt lại. Lúc nói chuyện với người xung quanh thể hiện vẻ kiêu căng mãnh liệt, địa vị xã hội của anh khá cao. Khả năng lớn nhất là bác sĩ ngoại khoa.”
Người bác sĩ há hốc mồm, khá thất bại. Người phụ nữ trang điểm trang nhã bên cạnh bác sĩ vỗ tay khen ngời: “Cừ quá. Tôi thì sao, tôi thì sao?”
“Cô giáo mầm non.” Ngôn Tố liếc nhìn cô ta: “Khoảng ba mươi tuổi, nụ cười chân thành ôn hòa, ăn mặc thanh lịch lại mang theo vẻ ngây thơ đáng yêu, giọng nói dịu dàng, rất trẻ con, hành động vỗ tay có đặc thù rõ rệt của cô giáo mầm non. Chơi với đám trẻ con, cô trông trẻ tuổi hơn bạn bè cùng lứa.”
Mắt cô giáo lóe sáng thích thú, lời khen ngợi thành khẩn mà nghiêm túc này khiến cô ta dễ chịu. Chân Ái vui vẻ xem, cảm thấy Ngôn Tố thật cừ khôi. Ở bên anh rất thú vị, chẳng khi nào nhàm chán.
Trên bàn còn sót lại một người phụ nữ khác rất cao, trang điểm mộc mạc, bộ ngực đầy đặn, ăn mặc xinh đẹp lại không hở hang, hoàn toàn trái ngược với cô diễn viên kia. Cô ta mỉm cười: “Tôi thì không cần phải nói, vừa nhìn đã biết là người mẫu… Người còn lại anh nhìn ra được không?”
“Luật sư, tay đua, võ sĩ quyền anh.” Ngôn Tố liếc mắt nhìn ba người đàn ông còn lại.
Mọi người trên bàn đều thầm bội phục, luật sư hỏi: “Có thể hỏi nghề nghiệp của anh không?”
Chân Ái nghe, nghĩ thầm nhà logic học, chuyên gia giải mã, phân tích hành động, tâm lý… Anh nhất định sẽ chọn…
“Nhà logic học.” Ngôn Tố thản nhiên trả lời.
Chân Ái mỉm cười, cô biết đây là chuyên ngành anh yêu thích nhất.
“Logic?” Võ sĩ quyền anh dáng vóc cường tráng phì cười, “Logic có ích gì? Có thể bán lấy tiền ăn cơm à?”
Nghe vậy, người ngồi cùng bàn đều tỏ ra vẻ khinh bỉ sự thô lỗ của anh ta. Ngôn Tố cũng không ngại liếc nhìn anh ta, thấy trên mu bàn tay của anh ta có vết xước, hỏi: “Trong nhà anh nuôi chó à?”
Võ sĩ quyền anh sửng sốt trả lời: “Có nuôi.”
Ngôn Tố tiếp tục: “Xem hứng thú của anh nhất định không phải anh nuôi.”
“Là vợ tôi.”
“Nuôi chó cần khá nhiều thời gian độc lập, vợ anh là bà nội trợ, hoặc là nhà anh thuê giúp việc.”
“Đúng, vợ tôi ở nhà nội trợ, nhà chúng tôi cũng có giúp việc.”
“Đồng dạng, nuôi chó cần không gian khá lớn, nhà anh rất có khả năng có sân vườn độc lập.”
“Phải, nhà chúng tôi có biệt thự ở vùng ngoại ô.”
“Nói như vậy, kinh tế nhà anh không tệ, sự nghiệp quyền anh của anh khá thành công.”
“Đúng.”
“Vợ anh không đi làm, hoàn toàn lệ thuộc vào anh. Sự nghiệp của anh khá khẩm, bình thường trong tình huống này quan hệ vợ chồng rất tốt.”
“Rất thân thiết.”
“Cho nên, một tuần anh đại khái làm tình bốn năm lần.”
“Phải.” Võ sĩ quyền anh cực kỳ xấu hổ.
Ngôn Tố đưa miếng thịt bò đã cắt xong đến trước mặt Chân Ái, lại lấy đĩa cô đến, thờ ơ nói: “Từ việc nhà anh nuôi chó, suy luận một tuần anh làm tình bốn năm lần, đây chính là logic.”
Võ sĩ quyền anh và mọi người trên bàn đều trợn tròn mắt.
“Quá thần kỳ.” Tay võ sĩ sững sờ mãi mới tấm tắc liên tục, tâm phục khẩu phục. Lúc này nhân viên phục vụ đến đổi đĩa, võ sĩ quyền anh áp dụng kiến thức mới học tập, lập tức hồ hởi hỏi nhân viên phục vụ: “Trong nhà cậu có nuôi chó không?”
Tuy người phục vụ cảm thấy kinh ngạc nhưng lịch sự trả lời: “Không nuôi, thưa ông.”
Võ sĩ quyền anh cảm thấy tiếc nuối thở dài: “Ôi, sinh hoạt tình dục của cậu không hài hòa.”
Trên bàn ăn có người phì cười, Chân Ái cũng cảm thấy võ sĩ quyền anh này thật ngốc nghếch. Ngôn Tố nghiêm túc sửa chửa sai lầm cho anh ta: “Ngài võ sĩ, nói theo logic học, kiểu đảo ngược này không thể suy ra mệnh đề chân thực.”
Trên đầu võ sĩ quyền anh như hiện ra một dãy dấu chấm hỏi: “Gì cơ?”
Ngôn Tố im lặng một lát, có cảm giác bất lực sâu sắc: “Đừng bao giờ tư duy nữa!” Anh cúi đầu: “Đầu óc tôi không bình thường mới thảo luận chuyên ngành tôi yêu thích với kiểu người đầu óc ngu si này.”
Chân Ái đang nhai miếng thịt bò anh cắt cho cô, nghe thấy anh không vui, đặt dao dĩa xuống cầm tay anh, hưng phấn nhỏ giọng khen ngợi: “Nhưng em hiểu hết mà, em thấy anh rất thông minh.”
Vẻ mặt Ngôn Tố dịu đi, kiêu căng nói: “Không cần em nói anh cũng biết.”
Nữ diễn viên đối diện mơ màng nhìn, cảm thấy người đàn ông này ngồi vào bàn lâu như vậy, chỉ có lúc đưa nước đưa đĩa cho Chân Ái mới tỏ ra xíu xiu dịu dàng, mà bây giờ ý cười nhợt nhạt và thần thái trên mặt anh thật sự là hấp dẫn chết đi được.
Cô ta cười khẽ, giọng nói rất quyến rũ: “Nhà logic học, logic của anh thật hoàn mỹ.”
Ngôn Tố vốn đang nói đùa với Chân Ái, nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô ta: “Không, logic không hề hoàn mỹ. Ngược lại, luận chứng Gödel cho thấy, trong ngành logic học luôn tồn tại mệnh đề “chân thật” nào đó nhưng lại “không thể chứng minh”, hệ thống logic là thiếu sót.” Anh vô cùng nghiêm túc gần như là thành kính, “Nhưng điều này cũng không gây trở ngại, nó là chuyên ngành hoàn mỹ nhất trong lòng tôi.”
Những người đang cầm dao dĩa lại im lặng. Ngoài trừ Chân Ái, không ai hiểu anh đang nói gì. Nhưng nghe thấy nội dung cao siêu như vậy, mọi người cũng không muốn tỏ ra mình không hiểu, người nào người nấy trịnh trọng gật đầu.
Đối với phái nữ ngồi cùng bàn mà nói, nghe mà không hiểu cũng không gây trở ngại cho các cô cảm nhận được sức hấp dẫn nghiêm túc và thuần túy của người đàn ông này một cách trọn vẹn. Nữ diễn viên chậm rãi chớp mắt, không kiềm lòng được ca ngợi: “Ôi trời, anh thật đáng yêu.” Tiếng xuýt xoa kia quá rõ ràng.
Chân Ái phát hiện có điểm không đúng, khó hiểu nhìn cô ta, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Ngôn Tố hơi co tròng mắt, dù EQ anh thấp nhưng IQ đủ cao để anh phân tích ra ám hiệu mập mờ trong giọng nói và hành động của nữ diễn viên.
Anh lạnh nhạt rời mắt đi: “Tôi không cảm thấy vậy.”
Nữ diễn viên chẳng mảy may bị đả kích nhún vai: “Ngày mai chúng ta đều sẽ đến Silverland, hy vọng mọi người đồng hành vui vẻ!”
Ngôn Tố và Chân Ái đều hơi bàng hoàng, mọi người trên bàn chính là bạn đồng hành lên đảo với họ ư?
Mùa hè đã đến, nhưng thời tiết ở đảo Willing vẫn dừng lại ở mùa xuân. Sau khi xuống du thuyền, Ngôn Tố và Chân Ái dạo một vòng trên đảo. Hòn đảo sạch sẽ tinh tươm, nhà theo kiểu tường thấp, cửa sổ nhỏ đặc trưng của phương Bắc. Căn nhà nào cũng xây màu mè như hộp kẹo, cao thấp đan xen.
Ngày đến vừa đúng Hạ chí, trên đảo có chợ. Còn một khoảng thời gian nữa mới đến sáu giờ rưỡi - thời gian lên tàu đi Silverland, Ngôn Tố cùng Chân Ái đi dạo phố. Chân Ái hứng thú với mọi món đồ vừa mới lạ vừa sặc sỡ, nhưng do tính tình hình thành từ nhỏ nên đều không có nguyện vọng đòi hỏi hay độc chiếm đối với bất cứ vật gì. Thông thường chỉ quan sát bằng thái độ thưởng thức thuần khiết. Nhưng kể từ khi yêu Ngôn Tố, thói quen này bị phá vỡ. Như thường ngày, cô vui thích xem hàng hóa, anh nghiêm túc nhìn cô, tự chủ trương mua món đồ anh đoán là cô thích.
“S.A., sao anh biết em thích quả bóng bay kia?”
“Bởi vì khóe môi em hơi cong.”
“Tại sao mua kính vạn hoa?”
“Bởi vì khi nhìn nó, mạch đập em tăng nhịp.”
“Sao anh biết em thích chiếc lắc vỏ sò kia?”
“Bởi vì em cầm nó không chịu buông tay.”
“Tại sao mua cho em chiếc khăn quàng cổ màu đỏ kia?”
“Bởi vì em quàng rất đẹp… Owen nói không sai, da em trắng, mang khăn quàng cổ màu trắng rất đẹp.”
Chân Ái bừng tỉnh, nhớ đến rất lâu về trước, trên con đường thành thị nhỏ đêm đông, anh cười nhạo cô là bọ tre. Nhớ đến chuyện trước kia, hốt hoảng cảm thấy thật ra những ngày ở bên anh thật ra đã sớm có hình ảnh thu nhỏ, là chiếc khăn quàng cổ lặng lẽ và mềm mại trong đêm tuyết ban đầu ấy.
Trong tủ kính ven đường có con gấu bông thật to, cô thờ ơ trông sang, ánh mắt liền dời đi.
Ngôn Tố: “Không phải em thích gấu bông sao?”
Cô liếc nhìn tủ kính, không vui rời mắt đi, giọng nói bình lặng: “Em chỉ cần Ngôn Tiểu Tố.”
Đến chiều, bầu trời bắt đầu âm u, thời tiết khu này hay thay đổi, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn. Tối mùa hè thường có bão. Lúc Chân Ái và Ngôn Tố lên thuyền, những người khác đều có mặt, hạt mưa đá lớn như hạt đổ nện vào boong thuyền
6 giờ 25 phút, một thiếu nữ mặc đồ hầu gái đi đến, nói chuyện kính cẩn lại phục tùng, giọng điệu dè dặt: “Mời các hành khách chuẩn bị sẵn sàng, thuyền của chúng ta sắp sửa khởi hành.”
Thời tiết không quá ấm áp, thiếu nữ ngực to mông nở mặc trang phục hầu gái kiểu Paris điển hình. Cột tóc bằng dây ren, váy ngắn liền tay có thắt lưng, bên ngoài khoác chiếc tạp dề màu trắng, trông vô cùng thanh khiết, vô cùng gợi cảm. Nhưng khuôn mặt ngây thơ ngốc nghếch.
Người dẫn chương trình cười tít mắt: “Không biết xưng hô thế nào, gọi cô là cô hầu gái thì quá bất lịch sự.”
Cô hầu gái biết lái thuyền à? Ngôn Tố nhanh chóng liếc nhìn cô ta, thoạt nhìn ăn mặc chỉnh tề, nhưng nhìn kỹ phần áo ngay ngắn có mấy nếp nhăn, hoa văn của tất chân không đều, nơi cổ tay hơi sưng đỏ.
Cô hầu gái đỏ mặt: “Quý khách không cần biết tên của tôi, bây giờ khởi hành thôi.”
Cô giáo mầm non lập tức giơ tay: “Thiếu một người, anh chàng đua xe không có ở đây.”
Luật sư nói: “Có lẽ tạm thời anh ta không muốn đi nữa.”
Cô hầu gái nhìn đồng hồ đeo tay, nói tiếp: “Ông chủ yêu cầu chúng tôi xuất phát đúng giờ, không chờ đợi.” Người khác không có ý kiến, mấy phút sau thuyền đã chạy.
Biển khơi lúc chạng vạng mang màu xanh thẫm, âm u ảm đạm, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ mà tà ác. Cách bờ biển càng xa, màu biển càng thêm đen thẳm, sóng gió cũng càng lớn.
Nửa giờ sau, trời đã tối. Cuối cùng, giữa cơn mưa gió phía trước cũng xuất hiện ánh sáng, là hòn đảo vách đá cheo leo, ngoại trừ lâu đài Gothic lơ lửng trên sườn dốc ven biển thì chẳng có bất cứ vật gì khác. Toàn lâu đài cực nhỏ cực cao, trông như chiếc đầu lâu gầy trơ xương, có vài tòa tháp vừa nhọn vừa cao như binh lính giơ giáo trước trận chiến. Tòa lâu đài kia chắc có đến hàng nghìn cửa sổ, mỗi cái đều tỏa ra ánh đèn vàng kim. Cả tòa lâu đài đèn điện sáng rực, trong màn mưa đêm như vô số cánh cửa đi đến thiên đường.
Đã đồ sộ mỹ lệ lại kinh khủng kỳ dị. Nơi âm u như vậy, sao lại gọi là Silverland - hòn đảo bạc chứ?
Thuyền nhỏ ngừng bên cạnh một con thuyền nhỏ dốc đứng hơn nghìn bậc thang, chạy thẳng đến cổng lâu đài. Cô người mẫu cầm lấy ô cô hầu gái phát, nhướng mày: “Cao thế này còn mưa lớn như vậy, đi lên thế nào?”
Người hầu gái hèn mọn xin lỗi: “Thật xin lỗi, mưa to quá, cáp treo không an toàn, sợ bị đánh ra biển.”
Mấy người đàn ông không tiện khắt khe với người hầu gái, bèn trèo lên bậc thang.
Lúc Chân Ái lên bờ không cẩn thận trượt ngã, khăn quàng cổ màu đỏ trong tay rơi xuống biển. Sóng vừa đánh đã trôi mất. Chân Ái nhìn chiếc khăn màu đỏ bị bóng đêm nuốt chửng, hơi buồn bã, Ngôn Tố vỗ vai cô an ủi: “Trở về mua cái khác.”
“Vâng.” Chân Ái nắm tay Ngôn Tố. “S.A., em phát hiện mỗi lần anh vỗ vai em, đều có thể cho em sự khích lệ và an ủi! Thật thần kỳ.”
Ngôn Tố cầm ô, im lặng vài giây mới nói: “Đây là vì thí nghiệm tính kích thích của anh đã thành công.”
Chân Ái: “…”
Thảo nào…
Ngôn Tố vẫn không phát hiện, giải thích: “Mỗi lần anh vỗ vai em đều nói một vài lời khích lệ và an ủi, dần dà anh chỉ vỗ vai em, dù không nói lời nào em cũng sẽ cảm thấy được an ủi và phấn chấn. Giống như mỗi lần em cho cún ăn thì rung chuông, về lâu về dài, dù không cho nó ăn gì, em rung chuông nó cũng sẽ tiết nước bọt và…”
Ngôn Tố im bặt, nhìn thấy không khí bên cạnh hơi bất thường.
Anh lẳng lặng mím môi, nghĩ ngợi một lát rồi vỗ vai Chân Ái hai cái thật nhẹ, dỗ dành: “Tiểu Ái ngoan, đừng giận.”
Chân Ái nào có thể không giận, ngừng bước: “Em đi không nỗi.”
Ngôn Tố biết rất rõ tình thế trước mắt: “Anh cõng em.” Dứt lời nhét ô vào tay cô, ngồi xổm xuống.
Chân Ái liếc nhìn cả dãy bậc thang phía trên thấy không nỡ nhưng thấy anh khom người, áo khoác căng chặt trên tấm lưng rắn chắc, cô lại không nhịn được muốn thử cảm giác nằm trên lưng anh. Tay cô quấn chặt cổ anh, để anh cõng mình. Nhiệt dộ cơ thể anh truyền thẳng vào lòng ngực cô qua lớp vải, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề sát thái dương anh, thân mật lại khăng khít, còn hơi râm ran.
Anh đi rất vững vàng, im lặng không lên tiếng. Đi vài bước cô dần dần trượt xuống, anh nâng chân cô đẩy lên trên. Cô như bị vứt lên chiếc thuyền hải tặc, rơi xuống lại đụng vào tấm lưng an toàn của anh, gồ ghề mà mềm mại, ma sát tâm tư cô.
Cô mím môi, trong lòng nóng lên: “Lần đầu tiên anh cõng người khác à?”
“Không phải.” Anh chẳng hề do dự.
Tim Chân Ái chùng xuống: “Trước kia từng cõng ai thế?”
“Lần trước em say, từng cõng em.”
Thoáng cái trái tim lại bay lên từ thung lũng. Đêm mưa gió, hơi thở anh dần dần nặng nề. Dưới tán ô, thế giới của hai người trở nên ấm áp mà đầy hơi nước. Cô không muốn xuống, đỏ mặt ngoan ngoãn nhoài trên lưng anh, giọng nói mang theo chút nũng nịu: “S.A. sau này chỉ được cõng em thôi!”