Trong Jamine như có thứ gì đó sụp đổ. Hình tượng cậu bé trong ký ức luôn xa cách, thậm chí ngay cả mẹ ruột cũng cực ít tiếp xúc thân thể, càng lớn càng lầm lì lạnh nhạt, vĩnh viễn áo mũ chỉnh tề không chê bào đâu được, tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua với người thân. Mà hôm nay, trên đời này lại có một cô gái trở thành ngoại lệ. từ đó kết cấu trong mắt anh từ “bản thân anh, toàn thế giới” trở thành “anh và cô, toàn thế giới.”
Jasmine day huyệt thai dương, không tài nào chấp nhận. Cô ta rất muốn tìm Chân Ái nói chuyện, nhưng không có cơ hội ở riêng. Ngôn Tố đi đến đây cũng dẫn Chân Ái theo, cứ như sợ rằng chỉ chớp mắt thôi Chân Ái sẽ bốc gơi khỏi thế gian vậy.
Đến chiều, Ngôn Tố tìm được xe đạp, muốn đềo Chân Ái ra bờ biển chơi. Jasmine nhìn sốt ruột, dắt một chiếc xe đạp khác đến: “Rất khó chạy xe trên bãi cát, hai người mỗi người đi một xe đi.”
Chân Ái ngượng nghịu nói: “Nhưng tôi không biết đi xe đạp.”
Jasmine thầm chê cười, cô nàng này giả tạo quá đi mất, còn giả bộ không biết đi xe đạp để Ngôn Tố đèo ả, có buồn nôn không chứ?
Chuyện Chân Ái không biết đi xe đạp là thật, hồi bé vừa mới tập đi xe đạp đã đụng vào thân cây, từ đó bị Arthur cấm.
Jasmine muốn nói chuyện riêng với Chân Ái, đề nghị: “Chân ÁI, bờ biển chẳng thú vị đâu, tôi dạy cô đi xe đạp nhé.”
Chấn Ái không có ý kiến, gật đầu. nhưng Ngôn Tố không cho, đưa tay kéo cô ra sau người: “Hôm nay thân thể cô ấy không thoải mái, lần sau đi.”
Chân Ái ngơ ngác. Sao mình lại không biết nhỉ? Nhưng một giây sau cô hiểu ra, đỏ mặt.
Jasmine cũng nhìn ra Ngôn tố nói Chân Ái không thoải mái là vị trí nào không thoải mái. Cô ta tức giận vô cùng, trơ mắt nhìn Ngôn tố dẫn Chân Ái đi.
Sau bữa tối, một mình Ngôn Tố đi tìm bà ngoại và mẹ. từ trước đến nay anh đều làm theo ý mình, về chuyện keets hôn, nếu không có việc nhờ vả cũng sẽ không đưa Chân Ái về gặp phụ huynh sớm như vậy. tất cả chỉ vì anh muốn cho Chân Ái một lễ đính hôn hoàn mỹ.
Lễ đính hôn, nếu anh không nói, cô ngốc nghếch cũng sẽ không quan tâm. Cô cách ly quá lâu với thế giới bên ngoài, không có nhiều yêu cầu và câu nệ với các nghi thức như vậy. nhưng dù thế anh vẫn hi vọng mang đế cho cô điều tốt nhất.
Lễ đính hôn, diễn tập hôn lê, hôn lễ long trọng,du lịch trăng mật, tiệc cảm ơn… toàn bộ đều phải làm hết. không cần người ngoài nhưng cần người thân chúc phúc. Anh biết ngoài mặt cô ngu ngu ngơ ngơ, ở phương diện này, nhất là chuyện có liên quan đến anh, tâm tư cô đều nhạy cảm và tinh tế.
Nghe nói chuyện này sẽ trở thanh hồi ức và câu chuyện phụ nữ trân trọng nhát, anh muốn trao cô trọn vẹn, muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc vui mưng của cô. ừ, anh thật thích nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh thanh tú của cô xuất hiện những tia vui sướng nhỏ nhoi.
Ngôn Tố sợ Chân Ái một mình căng thẳng, buồn chán, cố ý giao phó cô cho bảo mẫu Erica. Khi Ngôn Tố còn bé, Erica từng chăm sóc anh. Bà và Chân Ái nói về chuyện lý thú khi đó, nói trong gia tộc có mười mấy đứa bé, cả nhóm anh chị em họ chạy khắp sân. Chỉ có Ngôn Tố từ nhỏ lầm lì, cô độc một mình, hoặc là đội nắng ngồi bên ngoài hàng rào, hoặc là bắc thang ngồi trên cành cây dựng chuồng chim. Thường xuyên hơn là trốn ở gác lửng, xem một số sách người lớn cũng không hiểu.
Nhiều lần Haley cho rằng tinh thần đứa bé này có vấn đề, mang anh đi khám, đủ loại nào là chứng tự kỷ, trở ngại trong giao tiếp, chứng trầm cảm, tâm thần phân liệt, thậm chí là cả tâm lý phản xã hội đều kiểm tra rồi. Kết quả là, ngoại trừ IQ cao đến kinh người thì không có gì khác thường.
Chân Ái vừa cười vừa buồn bã: “Tại sao anh ấy lại như vậy?”
Erica thở dài: “Đứa bé bốn tuổi biết rõ bản thân không hợp với nơi này. Chuyện ly hôn của cha cậu ấy và Haley vô cùng tệ hại, một dạo hai người căm hận lẫn nhau. Khi còn bé S.A. không thích trò chuyện, không được ai yêu mến. Không ai cần cậu ấy cả. Bà ngoại ở Mỹ nuôi cậu ấy, sau đó bà nội ở Trung Quốc đón cậu ấy về. Cha cậu ấy đã sớm tái hôn, mẹ kế đối xử với cậu ấy không tốt. Có lần, bà ngoại ở Mỹ nhớ cậu ấy, đón cậu ấy về, phát hiện cậu ấy từng bị đánh, không đế cậu ấy đi nữa. Nhưng nơi này chỉ có bà ngoại chăm sóc. Haley tuối còn rất trẻ, sau đả kích bởi cuộc hôn nhân đầu tiên, tinh thần bà ấy bất ổn, hành động cực đoan lại mắc chứng cuồng loạn.”
Chân Ái lẳng lặng nghe. Tuy chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, hiện giờ anh đã trở thành người đàn ông thực thụ, trông rất ổn, rất ổn, nhưng cô vẫn không kiềm được đau lòng vì anh.
Dạo một vòng trong trang viên, cô chán nản định trở về phòng chờ Ngôn Tố, bèn tạm biệt Erica. Mới lên hành lang đã chạm mặt Jasmine, nhìn có vẻ đang đợi cô. Chân Ái dừng bước, đợi cô ta lên tiếng, nhưng vẻ mặt Jasmine cau có lạnh tnah nhìn cô. Chân Ái, lười chờ đợi, nhích người đi về phòng.
Jasmine thấy cô định đi, bất thình lình hỏi: “Cô nghe nói chưa? BAU đã phác họa về vụ án ngược đãi đến chết nghe rợn cả người kia, cảnh sát tra đi tra lại, kết quả phát hiện S.A. phù hợp nhất.”
Chân Ái nghiêng người nhìn cô ta, không trả lời. dĩ nhiên cô biết, có điều hiện tại nghe thấy lần nữa vẫn không dễ chịu.
“Tòa đã phê chuẩn lệnh cấm đối với S.A., cấm anh ấy lấy bất kỳ lý do nào, bất kỳ phương thức nào rời khỏi quốc gia này, nếu không coi như chạy tội. Nếu không nhờ luật sư tài ba che chở, hiện giờ anh ấy đã bị mời đến phối hợp điều tra rồi.”
Tim Chân Ái giật thót, cố gắng trấn tĩnh: “Anh ấy vốn định phối hợp với cảnh sát.”
Jasmine cau mày: “Cô không hiểu điều tôi muốn nhấn mạnh sao? Anh ấy và cô đến Hampton một chuyến có bao nhiêu cảnh sát theo dõi? Tuy vụ án không công khai nhưng có biết trong nôi bộ cảnh sat, danh dự của anh ấy tổn hại biết bao nhiêu không?”
Chân Ái không lên tiếng.
“Kể từ khi gặp cô, anh ấy luôn gặp pahir chuyện kỳ lạ, vụ nổ ở đại học, vụ cướp ngân hàng, Silverland và cả vụ bạo dâm biến thái này.”
Chân Ái: “Cô định nói gì?”
Ánh mắt Jasmine sắc bén, nhưng vẻ mặt Chân Ái bình tĩnh khác thường, không hề căng thẳng hay swoj sệt, giống như trong vụ Giang Tầm và Anna vị giết trước kia. Cô ta thầm thở dài, sớm nên đoán được cô gái này không đơn giản.
Jasmine chất vấn: “Cô Chân, cô nói tiếng Trung, tên cũng tiếng Trung. Nhưng tướng mạo và đường nét của cô sắc nét hơn người phương Đông nhiều. Tôi đoán, thân phận của cô là giả. Không phải cô là người Châu Âu…”
Vẻ mặt Chân Ái bình tĩnh kín kẽ. nhưng Jasmine bộc phát ý tưởng: “Cô là gián điệp!”
“S.A. sẽ không giết người. Là cô hại anh ấy phải không? Tại sao cô muốn hại anh ấy?”
Jasmine không biết mình suy đoán có căn cứ hay không, nhưng cơn tức giận của cô ta không có chỗ để trút, bất kể hợp lý hay không, cô ta phải tìm ra điểm khả nghi của Chân Ái, phải ngăn cản họ ở bên nhau.
Chân Ái nói: “Tôi sẽ không hại anh ấy.”
“Bởi vì vụ án tàn ác, cảnh sát lo ngại tội phạm mô phỏng, không công bố tin tức, nhưng gia đình nạn nhân mất kiên nhẫn, đã tìm truyền thông gây áp lực với cảnh sát rồi. hiện giờ báo chí đều gọi sát thủ này là “kẻ biến thái bạo dâm”, chửi mắng cảnh sát bất lực. chúng tôi thật nên lấy làm mừng quốc gia này còn có quyền riêng tư. Vì bảo vệ đời tư của người bị tình nghi, cho dù chịu đựng áp lực cực lớn, cảnh sát cũng không tiết lộ với truyền thông đối tượng tình nhi là Ngôn Tố. Bằng không anh ấy đã tiêu tùng rồi. Từng ngày lại từng ngày, người biết Ngôn Tố là đối tượng tình nghi se càng lúc càng nhiều, hiện giờ ngay cả tôi cũng nghe thấy. Ai biết nội bộ cảnh sát có người tiết lộ với truyền thông hay không?” Jasmine hùng hùng hổ hổ: “Gắn tên S.A. YAN vào kẻ biến thaais giết phụ nữ, ngược đãi trẻ nhỏ, cô không đau lòng ư?”
Sắc mặt Chân Ái trắng nhợt, cô sơm đoán được tình thế sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng cô chỉ muốn làm một con đà điểu. Đau lòng ư? Dĩ nhiên cô đau lòng, anh là cố vấn đặc biệt của FBI và CIA, nhiều năm học tập đơn thuần, sinh sống chính trực như vậy. cố gắng và cố chấp, yên tĩnh lại trầm lặng, không tranh đua, không huênh hoang, bảo vệ công bằng và chính nghĩa trong lòng anh.
Không ai hiểu anh cũng cảm thấy không sao cả. tất cả việc anh làm điều không cần người ta biết, nhưng phạm “lỗi” lại khiến anh mang tiếng xấu muôn đời. Mọi người không biết anh trả giá bao nhiêu, không biết anh thật ra là người đàn ông nghiêm túc, đơn thuần, chính trực và đáng yêu cỡ nào, mà sẽ gom anh vào chung với những kẻ biến thái ghê tởm đáng khinh trong lịch sử. ví dụ như sát nhân sông Xanh, đồ tể nước Anh, con trai của Sam, kẻ sát nhân Hoàng Đạo.
Sao cô không đau lòng chứ? Nhưng mà dù cô ngầm biết tất cả chuyện này có liên quan đến mình, thế nhưng cô vẫn chọn tin tưởng anh, tin tưởng anh có khả năng vượt qua cửa ải khó khăn, có khả năng dẹp bỏ chướng ngại giữa họ. Cô tin tưởng anh, cô cùng chắc chắn.
Chân Ái điềm tĩnh đón nhận: “những gì cô nói có liên quan gì đến tôi? Tôi không phải là gián điệp gì đó mà cô nghĩ, dù may hay rủi, tôi cũng sẽ cùng anh ấy vượt qua. Giống như thế, anh ấy cũng sẽ đối xử vơi tôi như vậy.”
“Cô..”
Jasmine cảm thấy khó tin, cô gái này lấy đâu ra sức mạnh mà nói như vậy. Nhưng câu nói kia lại phá nát lý do đường đường chính chính của cô ta. Cô ta giận sôi lên, nguyền rủa độc ác như đám trẻ con cãi nhau: “Chân Ái, cô là con ma xui xẻo, ai gặp phải cô cũng xui xẻo hết. anh ấy sống hơn hai mươi tư năm nay không làm sao cả, vừa gặp phải cô đã xảy ra chuyện bất trắc, liên tục bị thương nặng, không ngừng bị người ta hoài nghi! Đều là do con ma xui xẻo nhà cô!” cô ta hung dữ đến mức mắt trợn trừng như sắp lòi ra: “Tại sao cô luôn chỉ một mình? Bạn bè, người nhà của cô đâu? Không phải đều chết hết rồi chứ?”
Chân Ái tái mặt, cô ta biết mình đã đoán đúng, càng ngông cuồng hơn: ”Bạn cùng phòng đã chết, người cô gặp ở ngân hàng đều đã chết và cả người cùng lên đảo Silverland với cô cũng chết hết. tất cả người nhà cô cũng chết hết rồi phải không? Cô chính là ả đàn bà trời sinh đã khắc chết người bên cạnh mà người Trung Quốc nói đây mà! Nếu cô kết hôn với S.A., cô sẽ hại chết anh ấy. Không, bây giờ anh ấy sắp bị cô hại chết rồi kia!”
Chân Ái ngạc nhiên nhìn cô ta. Cô ít giao tiếp với người khác, đời này chưa từng gập ác ý mãnh kiệt như thế. Cô không rõ lắm, rất mù mờ, trong đầu ngẫm lại một kwotj những gì Jasmine nói, cô lắc đầu, nghiêm túc lên tiếng: “S.A. không quan tâm đâu. Anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn chung sống với tôi.” Nói xong lại ngốc nghéch bổ sung một câu: “Cô nói tôi là ma xui xẻo, những lời này không có căn cứ khoa học, không hợp logic. Tôi cảm thấy, bất kể các người có nói thế nào đi nữa, tôi và anh ấy hạnh phúc ở bên nhau là được rồi.”
Jasmine suýt nữa tức chết người này mềm cứng đều khồng ăn thua. Không biết cấu tạo thần kinh phối hợp như thế nào, nói chuyện luôn lệch pha: “sao cô có thể nói ra những lời như thế? Sao cô ích kỷ đến vây?”
Chân Ái chắp tay sau lưng, lẳng lặng nắm ngón tay, dừng một giây thản nhiên nói: “Tôi vốn ích kỷ mà.” Cô chẳng buồn để ý, “tôi không giống S.A., tối vốn không cao thượng. Vả lại, anh ấy cũng biết tôi là dạng người gì.”
Câu nói sau cùng mang theo một chút kiêu ngạo chính cô cũng không nhận ra. Bất kể cô là ngôi sao may mắn hay xui xẻo, anh cũng không để tâm, anh đều thích cả. điều này cô biết rất rõ, biết rõ một cách kiêu ngạo.
Jasmine giận đến mức mắt long sòng sọc: tai sao S.A. thích ả đàn bà này? Tại sao anh không độc thân mãi mãi? Cô ta biết S.A. sẽ không thích mình, nhưng ít ra vì liên hệ gia đình, cô ta sẽ là cô gái có mối quan hệ mật thiết nhất với anh trên đời. cô ta đố kị chết đi được. “Nhất định anh ấy sẽ bỏ cô, các người sẽ không hạnh phúc đâu. Tôi rất hiểu S.A. không người phụ nữ nào có thể xứng với người đàn ông như anh ấy, tim anh ấy chỉ mãi mãi có một mình anh ấy mà thôi. Niềm yêu thích dành cho cô không lâu hơn đống sách trong nhà anh ấy đâu.”
Chân Ái: “Cô không hiểu anh ấy bằng tôi.”
“Cô!” Jasmine hầm hè trừng cô trong giây lát rồi quay người căm giận xuống lầu.
Chân Ái kinh ngạc nhìn cô ta bỏ đi, chậm chạp trở về phòng. Sau khi vào phòng đóng cửa lại, tay nắm cửa bỗng đứng yên. Cô bất động nhìn chằm chằm hư không. Thật ra cô biết rất rõ tình hình hiện tại thật ra cô rất lo lắng, nhưng mà…
Cô cúi đầu cong cong khóe môi, có chút khổ đau, gần như từ hứng lẩm bẩm, tiếng nói nhỏ như con muỗi vo ve: “Tôi mặc kệ, tôi muốn ở bên anh ấy.”
Nắm cửa trong tay chợt xoay chuyển. Chân Ái hoảng hốt, bên kia như có cảm ứng, động tác thoáng chậm lại, cửa đẩy nhẹ ra. Cô lập tức điều chỉnh tâm trạng, một giây sau khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của Ngôn Tố xuất hiện trước mắt cô.
Mặt anh vốn lạnh nhạt, trong thoáng chốc thấy cô liền hiện vẻ dịu dàng, bắt chuyện đầy tự nhiên: ”Mở cửa cho anh à?”
“Đúng vây.” Cô nở nụ cuời xinh đẹp, khoác lấy cánh tay anh: “S.A., em nghe Erica kể rất nhiều chuyện lúc bé của anh, thật đáng yêu.”
“Vậy sao?” anh đóng cửa lại, tìm tòi liếc nhìn cô: “Anh thì không hi vọng tương lai con chúng ta giống như anh thuở bé.”
Chân Ái không e thẹn, trong lòng đau se sắt, càng ôm chặt lấy cánh tay anh, vẽ từng vòng lên mu bàn tay anh, dỗ dành làm nũng: “Nhưng mà S.A., em cảm thấy anh bây giờ rất tốt.”
Ngôn tố im lặng hồi lâu, nghiêm túc tự xét lại mình: “Anh quá quái gở.”
Ngôn Tố gật đầu, như đạt được sự tán đồng, quay trở về dáng vẻ không hề biết mình biết ta: “Thật ra thì anh cũng không cảm thấy anh quái gở, nhưng tất cả đều nói như vậy.”
Chân Ái á khẩu.
Chính trong khoảng khắc này, Ngôn Tố cười cô: “Ơ, nói dối à?”
Chân Ái nghẹn lời. lúc này rồi mà còn có tâm trạng cãi bẫy cô…
Tay anh đặt lên eo cô, mang theo khao khát dịu dàng, chậm rãi nói: “Ái, tương lai chúng ta có con, anh cho rằng nó sẽ có ba mẹ yêu thương, nó sẽ trưởng thành khỏe mạnh và vui vẻ, nó sẽ rất hạnh phúc.”
“S.A., có phải anh cảm thấy thời thơ ấu rất đáng tiếc không?”
Anh lắc đầu, rất thản nhiên: “Không hề. Dù sao, tốt hay không tốt đều có ý nghĩa của nó, đều côi như là quý ức quý giá và hợp lý trên con đường đời.”
Vì vậy anh mới luôn thong dong, không màng hơn thua sao? Chân Ái bỗng nhớ lại hồi bé, cô đến giáo đường xướng ca, trong Thánh kinh có một câu có thể là dành để nói về Ngôn Tố.
Người ấy giống như thân cây trưởng thành bên dòng nước, đến mùa ra hoa kết trái, lá cây chẳng héo tàn.
Cứ tự nhiên như thế, biến hóa theo mùa, thời không thay đổi, dựa theo mùa của đời người làm chuyện anh nên làm. Không hoang mang, không băn khoăn, mãi mãi điềm tĩnh thong dong. Nghe thì đơn giản, nhưng để làm được lại khó vô cùng.
Cô mỉm cười gật đầu: “Được, làm theo anh nói. Sau này con cái chúng ta phải có mái nhà hạnh phúc. Chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Anh cúi đầu đặt một nụ hôn trên tran cô, chợt nhớ đến điều gì đó, cánh tay chuyển đến eo cô, hơi ra sức ôm, ôm cô đặt lên chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch. Chân Ái bỗng bay lên không, giật mình: “Anh làm gì vậy?”
“Kiểm tra xem em có bị thương không.” Anh không phân trần vén váy cô đến thắt lưng, mọi loạt hành động không quá năm giây.
Ngôn Tố cúi nhìn, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ đăm chiêu nghiên cứu. chân Ái xấu hổ chết đi được, má cô nóng lên ra sức vặt vẹo, khẽ kêu: “Em không sao, anh đừng nhìn nữa. Bảo anh đừng nhìn rồi mà.”
“Đừng nhúc nhích.” Anh nghiêm túc ra lệnh, hai tay giữ chặt chân cô. Không biết đang nghĩ gì, anh đến gần, thổi nhẹ nhàng.
Cảm giác man mát râm ran chạm đến tạn đáy lòng, Chân Ái hoảng hốt, bật dậy, đỏ bừng mặt lườm anh: “Anh làm gì thế?”
Ngôn Tố ngẩng đầu, ánh mắt trong veo lại chân thành: “Anh sợ em đau, thổi cho em.”
Chân Ái ngây ra, sửng sốt không biết tức giận hay là buồn cười: “Anh học được ở đâu?”
“Anh đã từng nói với em anh là thiên tài mà.”
Chân Ái phì cười, thế nhưng anh lại cau mày, nghiêm túc nói: “Ái, thân thể của em thật kỳ diệu.”
“Gì cơ?”
Anh giống như học giả: “Bộ phận kia của phái nữ rất mềm, nhưng thật ra nhìn từ góc đọ sinh vật học, làn da trên vảy phân tầng là tế bào chịu ma sát nhất trong thân thể người.”
Chịu ma sát… Anh nói ra lời như thế bằng thái độ tìm tòi và tinh thần ham học hỏi: “Mười vạn câu hỏi tại sao” có thật sự thích hơp không?
Chân Ái kinh ngạc một giây, máu toàn thân xông thẳng lên đỉnh đầu, phút chốc mặt thành quả cà chua! Cái tên đầu đất này, cô hết nói sao rồi.
Sáng sớm không sau, Chân Ái mơ màng tỉnh lại, khuôn mặt mang vẻ ấm áp lười biếng, như có ánh nắng nhàn nhạt đang nhảy múa, bên tai là tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của Ngôn Tố.
Cô chậm rãi mở mắt, ánh nắng và anh đều ở đây. Trong nháy mắt, lồng ngực được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc ấm áp, hạnh phúc đến mức tưởng chừng như sắp bị hòa tan. Khuôn mặt say ngủ của anh vẫn tĩnh lặng và bình anh như thế, đẹp tựa một bức tranh.
Ngoài rèm cửa sổ voan mỏng là bờ biển mùa hạ, ánh nắng nhiệt thành và rực rõ. Loáng thoáng có thể thấy được dây leo trên giàn nho nhẹ nhàng lay động trong gió sớm, buổi sáng mùa hè bình yên và ấm áp! Mỗi ngày ở bên anh đều sẽ như vậy. sau đó già đi. Cô cuộn trong lòng anh cười khúc khích, nhẹ nhàng che đi khóe môi nhoẻn thật cong.
Ngôn Tố và Chân Ái thức dậy hơi muộn, bỏ lỡ bữa sáng. Có điều hôm nay trang viên có hoạt động, mời các nhà lân cận đến ăn trưa. Hai ngừi ngồi dưới dàn hoa bên bờ biển, tự mình tìm niềm vui.
Trên đường, Erica nói với Haley rằng không thấy Jasmine đâu, đã tìm khắp nơi rồi. Nhóm người giúp việc suy nghĩ, lần cuối cùng nhìn thấy Jasmine là sáng sớm hôm nay, cô ta cầm ly rượu vang đỏ vào phỏng ngủ, sau đó không còn ai thấy nữa.
Haley kinh ngạc đến phòng Jasmine, vẫn không có ai: “Con bé này không nói tiếng nào đã chạy đi đâu rồi?”
Ngôn Tố đứng bên, ánh mắt sác bén lướt nhìn phòng ngủ một lượt, điện thoại di động ở đầu giường, tắm chăn chưa gấp điểm vết rượu vang đỏ, ly rượu vang đỏ, ly rượu biến mất, cửa sổ khép hờ, rèm cửa sổ không kéo.
Anh khẽ cau mày: “Báo cảnh sát đi, cô ấy bị bắt cóc rồi.”
“Gì cơ?” Hayley kinh ngạc.
Ngôn Tố bỗng dưng không có phản ứng. trong phút chốc nói ra lời kia, đầu anh chợt lóe lên ý nghĩ chẳng lành, nhưng không phải về Jasmine. Tim anh nặng trĩu, bỗng dưng quay đầu lại nhìn, người trong nhà đều có mặt nhưng Chân Ái chẳng thấy đâu. Lúc đố cô đi cuối cùng, len lén khều bàn tay anh, giọng nói êm ái khẽ khàng, hơi nũng nịu: “S.A., anh và Haley đi tìm Jasmine trước đi, em đến phòng vệ sinh.”
Đầu anh trống rỗng gạt đám người liền xông ra ngoài.
Chân ÁI ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay kiểu Âu, cúi đầu nhưng mơ hồ thấy trong gương có gì đó thoáng lay động. cô chưa kịp ngước mắt đã nghe thất sau lưng có tiếng nói gợi cảm, mang vẻ ngả ngớn và kiêu căng: “Hi!”
Chân Ái thầm kinh hãi, hai tay sững lại giữa không trung, nước chảy ào ạt như trân trâu lọt qua kẽ ngón tay trắng nõn của cô. Toàn thân cô lạnh ngắt, gần như đưa mắt lên từng tấc một, nhìn vào người đàn ông trong tấm gương kia.
Đường nét mặt mũi anh ta sâu thẳm và sắc nét, dáng vóc rất cao, lơ đãng cho hai tay vào túi, dựa nghiêng vào vách tường. thấy ánh mắt kinh sợ của cô cuối cùng cũng giao với ánh mắt của anh ta trong gương. Khuỷa tay anh ra chống người dậy, đứng thẳng cạnh bức tường, tròng mắt sâu hút, khóe môi nở nụ cười mỉm: “Hi, Little C!”