Xác chết ngổn ngang trên bờ cát, những hạt cát vàng óng ánh ngấm đẫm máu tươi, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng đỏ kì dị. Một cơn gió biển thổi qua, mùi máu tươi tanh nồng sộc vào mũi, không tiêu tán bớt… Cũng không hề thấy ai xuất hiện, chị thấy không khí xunh quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Đây… đã xảy ra chuyện gì?” Tử Huyền kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ari điều tra ra được chiến thuyền kia đã đưa Jinna ra khỏi hoàng cung, sau đó đổi sang một chiếc thuyền đánh cá đưa tới một hòn đảo trên biển. Tử Huyền lừa Irumi rằng trên đảo có lẽ có kho báu, kéo hắn cùng đi, tránh quân đôi Ai Cập, hai người đạp nước đi tới hòn đảo này. Nhưng không ngờ rằng tình hình trên đảo lại như vậy…
“… Vũ khí giết chúng là đoản kiếm, xuống tay lưu loát, một phát chí mạng.” Irumi đi tới kiểm tra một xác chết.
Tử Huyền cũng đi tới, gạt y phục của thi thể, rơi ra một vài vật phẩm tùy thân, rõ ràng không phải của người Ai Cập.
“Đây đều là trang sức của Libya… Xem ra bọn chúng là người của Kafura.”
Không ngờ cô không ở Thượng Ai Cập một thời gian, công chúa Kafura lại lén lút sắp đặt nhiều binh lính Libya đến vậy. Có lẽ đây là những thị vệ đưa cống phẩm tới, không trở về, đều ở lại trên đảo này.
Nhưng nơi này gần biên giới Ai Cập, Menfuisu cũng không hề biết bọn họ trốn ở đây, vậy ai đã ra tay…
“Jinna…” Tử Huyền nhíu mày, “Không biết Jinna có bị giam ở trên đảo này không, nếu có, chỉ sợ lành ít dữ nhiều…”
Irumi nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Huyền, quan sát bốn phía, chậm rãi chỉ về một phía: “Nơi đó có mùi máu tươi mới.”
Máu tươi ư?
Có người sống sao? !
Hơn nữa… Irumi, anh là cẩu sao o(╯□╰)o
Tử Huyền ngẩng đầu, Irumi đã chạy vào trong rừng, cô cũng nhanh chóng đuổi theo.
Jinna, nếu là cô, cô nhất định phải gắng gượng đợi ta tới cứu, nếu cô chết… chắc chắn ta sẽ báo thù cho cô!
…
…
Một chiếc khăn trùm đầu màu trắng dính máu bị ném xuống đất, chủ nhân nó đã ngã dưới gốc gây, gắng sức di chuyển hai chân, muốn rời khỏi cô gái đáng sợ trước mắt.
Bãi cỏ vô cùng hỗn độn, có thể thấy rằng hắn kịch liệt giãy dụa, một đám lá cây dính máu, hòa lẫn với màu xanh của lá cây, xanh đỏ tạo thành một bức tranh diễm lệ.
“Xin, cầu xin cô… Xin cô hãy tha cho ta.” Giọng nói của người đàn ông cuối cùng gần như khóc nức nở, hắn đã nhìn thấy cô gái lẽ ra phải nằm bẹp trên tấm ván này giết chết đồng đội của hắn, ra tay lưu loát, động tác nhanh gọn, mà điều khiến hắn hoảng sợ chính là đôi mắt không gợn sóng kia, giết nhiều người như vậy nhưng không hề có cảm xúc gì, xung quanh tỏa ra luồng khí hắc ám… Giống như… Giống như ác ma…
Mà hiện giờ, đùi hắn đã bị thương nặng, cánh tay phải cũng đã bị phế, không thể trốn thoát.
Nhìn người đàn ông yếu đuối cầu xin tha thứ trước mặt, cô gái không có vẻ gì là động lòng trắc ẩn. “Đây là đâu, vì sao lại bắt ta đến đây?”
Có rất nhiều chuyện cần giải quyết, cô vẫn chưa rõ tình huống xung quanh.
“Đây, đây là hải đảo gần biên giới Ai Cập, là công chúa Kafura bắt cô tới đây! Không liên quan tới chúng ta! Xin hãy tha cho ta!”
Ai Cập, công chúa Kafura?
Đang định hỏi tiếp, chợt có luồng gió đẩy tới.
Nhanh chóng cảnh giác, tất cả mọi người nơi này đều đã bị cô giết, vậy đó là ai?
“Jinna!”
Một tiếng hô lớn, Tử Huyền đẩy hai cành cây che chắn gần đó, mái tóc nâu, dáng người đó, chính là người mà cô đã lo lắng rất lâu – Jinna!
Cô chờ được ta đến cứu cô sao?
Tử Huyền hận không thể chạy tới ôm chầm lấy Jinna.
“Khoan đã.” Đột nhiên Irumi đưa tay ra ngăn cô lại.
“Irumi, anh làm gì…”
…
Tử Huyền cũng cảm giác có điều gì đó không ổn, rõ ràng đối phương đang ở tư thế đề phòng, bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công sang bên này. Mà thứ cô ấy cầm trong tay chính là đoản kiếm được Irumi kết luận là hung khí giết người. Nhất là ở trên người cô ấy, Tử Huyền cảm nhận được…
Niệm lực…
Chắc chắn Jinna không biết dùng niệm, đây là thế giới Ai Cập cổ đại, có thể tỏa ra niệm… Chắc chắn là người từ thế giới Hunter xuyên qua…
Nói cách khác, thân thể là của Jinna, nhưng linh hồn lại là của người khác…
“… Ngươi là ai?”
Người trong thân thể Jinna không trả lời, vẫn quan sát bọn họ, có lẽ cũng đã nhận ra bọn họ cũng tỏa ra niệm lực. Tử Huyền cũng đã không chờ được nữa.
“Ta mặc kệ ngươi là ai, hiện giờ ngươi đang ở trong thân thể Jinna! Là Jinna của ta! Dù thế nào đi nữa ta cũng không thể để ngươi chiếm cứ thân thể cô ấy, trả Jinna lại cho ta! Irumi, giúp ta chặn đường lui của cô ấy.”
Irumi không kích động như vậy, chậm rãi nhắc một câu: “Hai chiến thuyền khảm châu báu.”
“Khụ!” Tử Huyền bị sặc.
“Ông trời ạ, đợi chút!” Liên quan đến nguyên tắc, Tử Huyền nhanh chóng giữ Irumi lại, “Bản thân tôi tự làm là được rồi, ngài cứ nghỉ ngơi đi! Không dám làm phiền hai tay quý của ngài ạ!”
Nói xong, Tử Huyền nhảy lên, tung người bay lên không trung, giơ tay ngưng tụ bọt nước tấn công đối phương. Hơn nữa, niệm lực và tốc độ nước dường như có thể xuyên suốt cơ thể con người, nhưng dù sao đối phương cũng là Jinna, Tử Huyền lựa chọn cách tập kích không ảnh hưởng tới tính mạng.
Người này đã hoàn toàn phẫn nộ!
Jinna… có một vị trí đặc biệt trong lòng cô. Đây là người đầu tiên cô gặp khi tới Ai Cập, từ từ quen thuộc với Ai Cập cũng là nhờ Jinna ở bên hướng dẫn.
Cô ấy luôn mỉm cười, chuẩn bị điểm tâm cho cô, luôn luôn dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, luôn… Ở bên nhau lâu như vậy, đột nhiên không thấy, nếu ở tình huống khác cô còn thể cứu cô ấy, nhưng lúc này… Chỉ còn là một cái xác không hồn bị người khác chiếm giữ…
“Khốn kiếp!”
Bọt nước bay tới sẽ nhanh chóng chạm tới cánh tay đối phương, lúc này, đột nhiên cổ tay người lóe sáng, tốc độ di chuyển cực nhanh, dùng đoản kiếm đỡ lại toàn bộ bọt nước sắc bén, đẩy về phía bãi cỏ, trong nháy mắt đã hiện ra vô số hố sâu dưới đất.
Đỡ được sao?
Tử Huyền kinh ngạc nhìn kỹ đối thủ một lần nữa, dựa theo kinh nghiệm, niệm lực của người mới đến thế giới Ai Cập không mạnh, khôi phục rất chậm, nhưng rõ ràng người này mới tới không bao lâu, cũng không thể chỉ trông vào phản ứng và động tác của thân thể, có thể dùng đoản kiếm đỡ được bọt nước của cô rõ ràng là một người có cùng đẳng cấp niệm lực..
Nếu kẻ này hoàn toàn khôi phục niệm lực, thì sẽ có năng lực đáng sợ như thế nào…
“Irumi, một chiến thuyển khảm châu báu nhé.”
“Hai chiến thuyền.”
“Nhân nhượng chút đi, sau này dễ buôn bán hơn.”
“… Một con thuyền bán “
“Chấp nhận.”
Nhưng chưa đợi Irumi tấn công, đối phương đã mở miệng.
“Là Irumi Zoldyck đó sao?”
Bước chân của Irumi dừng lại một chút.
Tử Huyền nheo mắt lại, “Ngươi quen Irumi sao?”
“Lúc ấy ta chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, không ngờ rằng ngươi và ta cùng tới nơi này.”
“…” Irumi chần chừ một lúc, “Chrollo?”
“… Irumi, ngươi đang nói gì vậy?”
“Hắn là Chrollo.” Giọng nói chắc chắn.
Chrollo khẽ cười một tiếng, đúng là Irumi.”Nói như vậy cô ấy chính là Tử Huyền rồi, năng lực ngưng tụ nước và… Irumi có thói quen cò kè mặc cả.”
Irumi gật đầu, quay lại nhìn Tử Huyền…
…
Hắn… Là… Ch… ro… llo…
Hắn… Là… Ch… ro… llo…
Hắn… Là… Ch… ro… llo…
Chớp mắt một cái, giống như sét đánh giữa trời quang, chém hình ảnh đó thành hai nửa. Tử Huyền đứng sững lại, vẻ mặt giống như trời đất sụp đổ trước mắt, cả người ngẩn ra, chậm rãi hóa thạch trong gió… rồi vang lên một tiếng… vỡ vụn…
Khóe miệng Chrollo tươi cười nhìn phản ứng của Tử Huyền, vẫn thú vị như xưa.
“Irumi, đây là đâu?”
“Phí tình báo…”
“Cô ấy trả.”
“Đây là Ai Cập, là nơi lạc hậu so với thế giới chúng ta ba nghìn năm. Hiện giờ Tử Huyền là nữ hoàng Ai Cập, ta là hoàng tử một quốc gia nhỏ. Hiện giờ ngươi đang ở trong thân thể thị nữ của Tử Huyền, bị công chúa lân bang bắt cóc, chúng ta đang nghĩ cách cứu viện.”
Có thể cướp chút đồ trong tay Tử Huyền, Irumi trả lời nhanh chóng.
“Ba nghìn năm trước sao… Tảng đá ở ngôi mộ cổ kia đúng là có năng lượng xuyên qua thời không.”
Hai ngươi họ nói chuyện, Tử Huyền vẫn còn chưa hết khiếp sợ, bắt đầu phiêu tán theo gió.
Đối với thân thể nữ tính mới, Chrollo vẫn lạnh nhạt tự nhiên, nhìn Tử Huyền ngây ngốc đứng đó, “Lần đó đang chiến đấu tự nhiên thấy cô biến mất, không ngờ lại có thể gặp ở nơi này.”
Irumi nhìn Tử Huyền gật gật đầu.
“Nghe nói cha cô công chúa kia hôm nay muốn tới Ai Cập ép hôn, Tử Huyền còn muốn trở về đối phó với bọn họ, gã này không cần giết, để lại làm nhân chứng.”
Rất tự nhiên xử lý giúp Tử Huyền mọi chuyện, dù sao phí làm việc cũng do cô nàng trả.
Quay lại kéo người vẫn đang hóa thạch vì chưa tiêu hóa nổi mọi chuyện diễn ra trước mắt, khóe miệng Irumi cong lên 0. 03°
“Chúng ta đi thôi.”
…
…
“Lúc hai người tới đây không ngồi thuyền sao?”
“… Tử Huyền bị say sóng, cô ta đạp nước kéo ta tới đây.”