Nhược Thiên mơ màng, nàng thấy mình bị thô lỗ kéo đi. Cảm nhận được xung quanh nhưng lại không có cách nào mở mắt, toàn thân nàng vô lực.
Geb, Nut?! Con của nàng đâu rồi?
Cổ họng nàng khô khốc, muốn gọi hài tử của nàng nhưng bất lực.
Nàng toàn thân không có tý cảm giác nào, ngực nặng nề cuối chìm vào giấc ngủ sâu.
++++++++++++++++++++++++++
Menfusu cùng Izumin nhìn bản đồ. Một kẻ lạnh, một kẻ nóng, không ai nói chuyện với ai . Bầu không khí cứ cứng ngắc như vậy, cuối cùng Ragashu mở lều trại đi vào, khuôn mặt mang theo nét mệt nhọc:
- Asisu vào đã hơn một ngày nhưng không thấy chúng có động tĩnh gì! Ta đã thử vào bên trong nhưng không tìm được gì có ích.
- Nếu người bên trong không phải là chị, ta trực tiếp thiêu rụi là được rồi!!!chúng ta đã quá coi trọng nàng ta, một nữ nhân như thế thì có thể có trò gì chứ.
Izumin gõ gõ bàn, híp mắt, nói:
- Menfusu ngươi không hiểu! Nữ nhân vì tình... Không thể coi thường. Chúng ta phải đảm bảo nàng và hài tử không bị thương.
Izumin như chợt nhận ra điều gì đó, đứng lên:
- Ragashu, ngươi mau phái binh lính truy tìm những con thuyền phía sau toà thành này.
Nữ nhân này, có thể đã không còn cần gì rồi.
Menfusu nhìn hắn. Trái tim hắn nghẹn lại. Ragashu nhìn về phía nam nhân bắt đầu toả ra hàn khí:
- Được!
+++++++++++++++++++++++++
RẦM, RẦM!!!
Quân lính trong thành bắt đầu xôn xao, tiếng hét vang lẫn tiếng chuông báo động lớn dần :
- Quân lính Ai Cập đánh vào rồi, mau giết chúng!
Đều là binh lính và là binh lính đã trải qua chiến tranh, chúng hiểu rõ hơn ai hết binh lính Ai Cập có bao nhiêu phần hiếu chiến, hung mãnh.
Chúng hò hét thủ thành, nhưng trong lòng chúng có phần sợ hãi ẩn giấu bởi vì nữ thần của chúng không xuất hiện :
- VÌ NỮ HOÀNG CỦA CHÚNG TA!!!
- VÌ NỮ HOÀNG!!!
Binh lính như Ai Cập chờ đợi giây phút này, cầm kiếm và khiên lao về phía trước. Anh dũng lao lên .
Tiếng vũ khí và tiếng hò hét xen vào nhau, dưới sự chỉ huy của Menfusu. Không cần tốn nhiều thời gian đã phá nát cổng thành.
Menfusu một đường xông lên, phía sau hắn một đường chảy dài của máu.
Nhưng cho dù quân lính Ai Cập đã như áp đảo phá vỡ cổng thành . Vẫn không tìm thấy bóng dáng Carol và Nhược Thiên.
Hắn trong lòng thầm cảm thấy không ổn, mày nhíu chặt. Đôi mắt thêm phần lệ khí.
Khi hắn đạp vỡ cánh cửa tẩm cung của Carol thì ngây người. Không thấy người đâu, không thấy Carol đâu. Hay bóng dáng của chị. Chỉ còn xác mà máu thị nữ đã bị giết đọng lại ở sàn nhà.
Minue quỳ xuống thử dò xét, bẩm báo:
- Máu đã khô, thân thể đã đông cứng. Là bị giết đêm qua.
Lúc này Izumin cũng đuổi tới, mặt lạnh băng:
- Không thấy Asisu, mau đuổi theo:
++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên cố gắng mở mắt, một cốc nước lạnh tạt vào mặt nàng:
Carol đứng nhìn nàng đang vô lực nằm dưới đất, cười khẩy:
- Asisu, ta thật muốn giết chết ngươi ngay lúc này. Nhưng mà....
Không có ai chứng kiến thật nhàm chán.
Nàng ta ngẩng mặt lên trời cười khanh khách, rồi quay lại nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hừng hực lửa giận:
- Ta muốn Menfusu nhìn ngươi chảy khô máu đến chết, muốn Izumin nhìn ta cắt từng miếng thịt của con hắn. Khiến bọn chúng vĩnh viễn không quên được.
Khuôn mặt nàng ta bỗng chốc lại như thay đổi một người khác , giọng nói lại ấm áp hiền lành. Ánh mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi nghĩ xem, Sechi nhìn thấy có phải sẽ rất vui không?
Nàng ta xoay lưng đi về phía giường ngồi xuống, nói tiếp:
- Là Menfuisu hại hắn nhiều đau khổ, là ngươi hại hắn phải chết. Hôm nay, ta sẽ thay hắn đòi lại tất cả từ các ngươi.
Những lời nói độc ác của nàng ta thốt ra như từ người khác, khuôn mặt vẫn vui vẻ như nói những chuyện hàng ngày.
Nàng ta vỗ tay cái " bộp ". Tiếng cười như chuông đồng:
- A! Còn Izumin và Ragashu nữa, nhưng không sao. Ta biết chúng rất yêu ngươi, ta sẽ để chúng đi cùng ngươi là được!
Nhược Thiên nhíu mày, ngón tay động đậy . cố lấy lại sức lực trong khi Carol chìm vào niềm vui riêng của cô ta.
Carol! Nàng ta điên rồi!
++++++*+++++++++++++++
- A!
Tiếng binh lính thét lên, sau đó ngã xuống nước. Tiếng nước đã như đánh thức Carol từ trong niềm vui tỉnh lại.
Nàng ta trầm mặt xuống, cười với Nhược Thiên:
- Ngày hôm nay, ta và ngươi sẽ cùng xuống địa ngục.
Carol thân hình mảnh mai, không biết sức lực từ đâu đến. Nàng ta nắm lấy bả vai Nhược Thiên, kéo nàng lên. Móng tay đâm vào bả vai nàng. Nàng cảm nhận được đau nhưng không kêu, chỉ thầm cảm ơn kích này đã giúp nàng lấy lại được tri giác.
Carol lôi nàng ra mạn thuyền, lúc này phía sau đã theo đầy thuyền của Ai Cập. Lá cờ có gắn đại bàng dương cánh tung bay đầy dũng mãnh.
Đội thuyền của Carol đánh được một lúc thì càng bị áp đảo. Nàng ta cũng không sợ hãi như biết trước được điều này. Đặt thanh kiếm lên cổ nàng, Carol thét lên:
- Menfusu, ngươi muốn thìn thấy Asisu chết trước hay hai đứa tạp chủng kia chết trước?
Thuyền lúc này cũng dừng lại, Menfusu cách xa nàng ta một đoạn. Sợ nàng ta nổi cơn điên rồi.
- Menfusu, ngươi nên cảm thấy may mắn vì chưa đánh chìm thuyền nào. Vì bây giờ... Chúng ta có trò chơi thật thú vị.
Carol vừa nói, móng tay lại thêm gim sâu vào bả vai nàng.