Át Chủ Bài Tàn Bạo

Chương 1



Ánh chiều tà dần chiếu rọi, một cô gái với diện mạo thanh tú, khoác trên người chiếc áo thun màu lam kết hợp với quần jean, lái xe ô tô quẹo ngay khúc quanh… Cô vắt một chiếc áo da trên cánh tay, thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ.

Trời ơi! Nhất định là trễ rồi.

Triệu Tinh Từ vươn tay vén vài sợi tóc bị gió thổi tung bay che khuất tầm nhìn, chân lại thêm sức nhấn ga.

Hôm nay là thứ tư, giáo hội gần nhà có một buổi đọc kinh, cô nhất định phải tham gia. Từ lúc làm lễ rửa tội hồi cấp hai, mỗi tuần cô đều tham gia lễ đọc kinh. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, hơn nữa cô còn phải phụ trách phối nhạc cho đội hát thơ cuối buổi, không phải dùng dương cầm hay piano, mà là violon.

Thế nhưng, cô gần trễ giờ rồi.

Không còn cách nào khác, học viện y khoa học phí rất đắc, cô phải đi làm thêm để giúp đỡ ba mẹ một chút tiền sinh hoạt, thời gian đương nhiên cũng không còn dư dả như lúc trước.

Cô dừng trước một tiệm bán bánh mì, muốn mua một chiếc bánh bao thay cơm chiều.

Vừa nhìn thấy người bán bánh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mắng chữi gần đâu đây. Cô giật mình, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

“Cái thằng này, tay chân của mày quả thật rất không sạch sẽ. Tao thấy mày đáng thương mới tạo cơ hội cho mày ở đây làm việc. Thế mà lại dám ăn cắp tiền của tao sao?” Chủ tiệm sửa chữa xe máy bên cạnh nhổ từng bãi nước bọt xuống đất, bàn tay thì chỉ vào cậu thanh niên vừa bị hắn đạp ngã trên mặt đất ra sức chửi bới.

“Tôi không có trộm tiền của ông” Cậu thanh niên rất nhanh đã từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nhìn lại chủ tiệm nói.

“Trong ngăn kéo rõ ràng thiếu mất một trăm đồng, không phải mày trộm thì là ai trộm?” Ánh mắt ông ta toàn bộ đều là vẻ khinh thường.

“Không phải tôi!” Cậu thanh niên nhìn thẳng vào mặt ông.

“Lấy một trăm đồng ra đây thì tao liền tha cho mày một mạng, bằng không tao sẽ đưa mày lên đồn cảnh sát” Chủ tiệm độc ác nói.

Cậu thanh niên vẫn không nhúc nhích.

“Mau lên! Mày… cái tên con hoang ngay cả cha đẻ là ai cũng không biết, mày làm sao thành một người tốt được?” Ông ta lại quát mắng.

Cậu thanh niên đột nhiên co rút thân mình.

Triệu Tinh Từ chau lại đôi mi thanh tú, rút bước chân định đi vào tiệm bánh mì về, chuyển hướng sang tiệm sửa xe máy.

“Ông chủ, ông có thấy cậu ấy trộm tiền của ông không?” Cô thật sự nghe không lọt tai liền thay mặt cậu thanh niên nói chuyện.

Cô tò mò đánh giá cậu ta, xem ra nhiều lắm thì cậu ta cũng tầm 15, 16 tuổi.

Một người chỉ mới mười mấy tuổi đầu, mặt kệ là làm sai cái gì thì cũng không thể dùng những từ ngữ cay nghiệt như vậy mà mắng người, huống chi chưa chắc cậu ta là có tội.

Ông chủ tiệm sửa xe máy quay đầu, muốn nhìn xem tên nào dám xen vào chuyện của hắn.

“Thì ra là sinh viên ưu tú của học viện y khoa chúng ta” Ông chủ nhìn thấy cô, sắc mặt có hơi tốt lên một chút “Trong cửa tiệm tôi mất một trăm đồng, trừ bỏ hắn ra thì không còn ai có thể trộm” Ông ta nói.

Thị xã bọn họ sống cũng không lớn mà các gia đình xung quanh cũng có mối quan hệ rất tốt, thành thử ra mọi người ai ai lại không biết nhà họ Triệu có một cô con gái học trong học viện y khoa.

“Nhưng cậu ta bảo là không có lấy…”

Triệu Tinh Từ quay đầu nhìn về phía cậu thanh niên kia, trong lòng mơ hồ chấn động.

Con ngươi của hắn toát ra hơi thở lạnh nhạt không thuần phục, ánh mắt kiên định lãnh liệt, giống như tất cả mọi hồng trần thế tục cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Khuôn mặt khắc sâu vẫn mang chút gì đó trẻ con, nhưng cô dám cá, khuôn mặt này trong tương lai nhất định sẽ đánh ngã rất nhiều người con gái mê muội.

“Nó nói không lấy cô liền tin nó sao? Triệu tiểu thư, người như cô làm sao hiểu rõ xã hội hiểm ác bao nhiêu? Làm gì có tên trộm nào tự nhận mình là kẻ trộm? Nó và cô là người của hai thế giới khác nhau” Thanh âm của ông ta văng vẳng bên tai cô.

Thế nhưng, bộ dạng hắn không giống như đang nói dối… Triệu Tinh Từ nhìn hắn một cách hiền hoà, nhìn thấy quần áo cùng đôi giày cũ kỹ trên người hắn.

Cuộc sống của hắn nhất định là rất không tốt, mới có thể đến tiệm sửa xe máy làm công.

Cô lấy bóp da trong cặp ra.

“Tôi giúp cậu ấy trả ông một trăm đồng, ông đừng khó dễ người ta nữa” Triệu Tinh Từ rút vài tờ tiền giá trị lớn, thế nhưng lúc định vươn tay đưa cho ông chủ tiệm thì bị cậu thanh niên cản lại.

“Cất đi, tôi không cần cô bố thí” Hắn thật không khách khí cầm xấp tiền nhét lại vào tay cô.

Triệu Tinh Từ sửng sốt.

“Tôi chỉ là muốn giúp đỡ, không phải bố thí” Cậu chàng này tính tình thật khó hiểu.

“Không cần!” Con ngươi đen cao ngạo liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng dời đi.

“Nhìn xem, tên ăn trộm này căn bản không đáng để cô lo lắng. Cô đi đi! Tôi phải mang nó đến sở cảnh sát” Chủ tiệm sửa xe máy tức giận trừng mắt nhìn cậu thanh niên.

Lúc này, vợ chủ tiệm từ bên ngoài trở về “Chuyện gì vậy?”

“Nó lấy trộm trong tủ hết một trăm đồng” Chủ tiệm nói.

“Một trăm đồng?” Vợ ông ta bừng tỉnh hiểu ra liền nói: “Một trăm đồng đó là tôi lấy! Hồi nãy ông đi vắng, tôi phải lấy tiền đi chợ”

“Cái gì?” Chủ tiệm nhất thời sửng sốt, lập tức thẹn quá hoá giận, khí thế không tha thứ người khác đột nhiên biến mất mà thay vào đó là xấu hổ.

“May mắn là ông không có mang anh ta đến sở cảnh sát, nếu không đã oan uổng cho người tốt rồi!” Triệu Tinh Từ xoay người cười với cậu thanh niên.

Anh ta không có hưởng ứng nụ cười của cô, con ngươi đen thâm trầm hiện lên một tia sáng. Đối diện với cô sau một lúc lâu cũng chẳng hề rời đi.

Hắn hận những người này, hận cả việc mình được sinh ra trên thế giới này. Chưa từng có người nào tin lời hắn nói, chỉ có cô gái kia. Cô ấy đối với hắn nở nụ cười hai lần, trong nụ cười ấy tràn ngập chân thành cùng thiện ý, đó là cảm xúc mà hắn không chút quen thuộc, hắn cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Cô ấy thật là kỳ quái…

“Hiện tại tôi đi được chưa?” Hắn đứng thẳng thân người nói với ông chủ tiệm, con ngươi đen mang theo khinh miệt.

“Tiểu Phương! Ông ta nhất thời hồ đồ, con đừng…” Vợ chủ tiệm thấy chồng mình không nói chuyện bèn mở miệng hoà giải.

Cậu thanh niên không đợi bà nói hết lời đã thẳng thắng xoay người.

Triệu Tinh Từ lẳng lặng nhìn hắn đi ra ngoài, gương mặt hắn không chút thay đổi, môi mím lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Thế nhưng khi hắn lướt qua thì cô liền nghe thấy thanh âm nhỏ đến độ khó có thể nghe được.

“Cám ơn” Hắn liếc nhìn cô một cái, vẫn không dừng bước chân.

Cô mỉm cười, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt. Tục ngữ nói: giúp người khác là gốc rể của sự vui sướng, một chút cũng không sai.

Quay trở lại tiệm bánh mì, mua lấy một cái bánh bao, cô tiếp tục lái xe ô tô hướng đến giáo đường.

Sau đó, cô cũng chưa từng nhìn thấy anh chàng thanh niên đó nữa, bóng dáng của hắn cũng dần dần phai màu trong đầu cô.

Một sinh viên y khoa ưu tú cùng một cậu chàng học nghề sửa xe máy, vốn dĩ nên là hai đường thẳng song song, thế nhưng, vận mệnh chung quy vẫn có sự an bài của nó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.