Át Chủ Bài Tàn Bạo

Chương 5



“Leng keng! Leng keng!” Tiếng chuông cửa dồn dập lần thứ hai vang lên chói tai.

Triệu Tinh Từ hoàng hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cửa.

“Leng keng!” Lại một tiếng chuông vang lên.

“Tinh Từ! Cô có ở bên trong không? Mau mở cửa đi” Thanh âm lo lắng của Phương Triển Vũ truyền đến từ phía sau cánh cửa sắt.

Hắn đợi ở dưới hơn năm phút mà không thấy đèn nhà cô sáng lên, càng nghĩ càng thấy không ổn, nhịn không được phải chạy lên xem sao.

Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc của Phương Triển Vũ, Triệu Tinh Từ thả lỏng hai chân đang chấn trụ chạy ra cửa, kéo nhanh cửa ra. Nhìn thấy bóng dáng hắn phía bên kia cánh cửa, một thứ gì đó yếu ớt nóng nẩy bỗng nhiên xông lên khoé mắt.

“Cô làm sao vậy? Tại sao không mở đèn?” Vừa vào cửa, Phương Triển Vũ đỡ lấy thân thể mềm mại ngã nhào vào lòng mình, vì hành động khác thường của cô mà hơi cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Tinh Từ run nhè nhẹ, bàn tay sờ soạng công tắc đèn trên tường, ánh đèn sáng lên, nhất thời nói không nên lời.

Bây giờ dựa vào thân thể cường tráng ấm áp của hắn, cô mới phát giác bản thân lúc nãy sợ hãi như thế nào.

Hắn đỡ cô lại ghế dựa ngồi xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, nhìn thẳng vào hai tròng mắt tràn ngập kinh hoàng của cô, bàn tay hắn vuốt ve lấy hai bàn tay lạnh buốt, hi vọng cho cô chút ấm áp.

Hắn có thể cảm thấy cô đang nhẹ nhàng run rẩy, hắn thấy thật đau lòng.

Triệu Tinh Từ yên lặng nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, nước mắt dần dần nhoè đi, bỗng nhiên nhào vào trong lồng ngực hắn khóc rống một hồi.

“Anh…” Cô nhịn xuống nghẹn ngào, hít sâu một hơi hỏi: “Làm sao anh lại đến đây?”

“Cái này không quan trọng” Phương Triển Vũ nhăn lại hai hàng lông mày, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô “Nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Triệu Tinh Từ nhắm lại mắt, thân thể mềm mại đột nhiên run rẩy. Cho dù là hiện tại, cô vẫn có thể cảm thấy con dao lạnh buốt đặt trên da thịt mình.

Cô khó khăn mở miệng nói: “Bệnh nhân lần trước náo loạn bệnh viện… hắn xông vào nhà tôi” Bàn tay vô ý thức xoa cổ.

Nơi này bây giờ vẫn thấy đau, nhưng tên kia liếm qua da thịt khiến cô thấy thật ghê tởm.

“Cô bị thương!” Từ động tác của cô, Phương Triển Vũ chú ý trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương dài. Một cơn tức giận đột nhiên xuất hiện khiến hắn xúc động đến muốn mang tên kia ra bóp chết.

Tâm hắn đau, bất chợt ôm chầm lấy cô, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa nhẹ vết thương kia, sự mơn trớn dìu dịu như đang yêu thương người tình.

Thân thể mềm mại của Triệu Tinh Từ nhất thời như bị giật điện chấn động một chút.

Nhưng cô không có đẩy hắn ra, ngược lại càng thêm dựa sâu vào lòng hắn, sau đó nhắm lại hai mắt, bật ra tiếng thở dài.

Nhất định là di chấn của sự sợ hãi ban nãy.

Cảm giác say lòng người từ hắn lan tràn đầy ấp toàn thân cô, phảng phất như một liều thuốc an thần, cảm giác kinh hoàng của cô dần dần khôi phục.

Hắn nên rút tay về, kiểm tra vết thương của cô, sao đó đưa cô đi báo cảnh sát… Phương Triển Vũ ở trong lòng không ngừng ra lệnh cho mình, cố gắng kéo lý trí về. Thế nhưng đầu ngón tay của hắn vẫn tiếp tục lưu luyến ở trên cổ cô, không muốn đánh mất cảm giác thoả mãn lúc này.

“Mọi chuyện ổn rồi” Sau một lúc lâu, tiếng nói của hắn hơi khàn khàn, bàn tay dừng trên cổ cô.

Đầu ngón tay của hắn cảm nhận làn da trắng trẻo của cô, không biết khát vọng mãnh liệt từ đâu bốc lên trong cơ thể hắn.

Thế nhưng, hắn cố gắng áp chế chính mình, duy trì sự bình tĩnh.

Triệu Tinh Từ không có chuyển động, lẳng lặng ngồi yên, hai tay đặt tại trên đùi, ánh mắt nhìn trước ngực hắn.

Bỗng nhiên trong lúc đó, cô cảm thấy thật an tâm, rất an tâm. Thật ra mỗi lần có hắn ở bên cạnh, cô đều có cảm giác được che chở, chỉ là hôm nay cô mới nhận ra mà thôi.

Nếu mỗi người đều có một thiên sứ bảo vệ thì thiên sứ của cô chính là hắn. Triệu Tinh Từ thầm nghĩ.

Chậm rãi nâng ánh mắt, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy mị lực của hắn. Cô cảm nhận giữa bọn họ có một loại cảm xúc kỳ lạ xuất hiện, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt hai người giao vào nhau.

Như là đã bị mê hoặc, thân thể Phương Triển Vũ nghiêng về phía trước, đôi môi ấm áp từ từ in nhẹ lên cặp môi khẽ run của cô.

Lý trí nói cho cô biết rằng mình phải quay mặt đi nhưng, kỳ lạ là cô lại không muốn làm như vậy, mặc cho môi hắn đến càng gần mình.

Đôi lông mi dài dần dần nhắm lại, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn rơi trên mặt mình, một cảm giác ấm áp ngọt ngào dâng lên trong lòng cô.

Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ, môi kề môi, không có cái gì gọi là nồng cháy hay mãnh liệt, tuy nhiên nó lại toát ra một loại khát vọng khó hiểu.

Khi hắn đặt môi lên môi cô, Tinh Từ nhìn thấy tâm ý của Phương Triển Vũ. Môi của hắn mềm mại như thế, hoàn toàn bất đồng với bề ngoài cao ngạo cùng lãnh đạm. Nếu như không có tình ý trong đó thì sự ôn nhu này từ đâu mà ra?

Chợt đột nhiên, hình ảnh chiếc bình cổ “Triền miên” trong đợt triển lãm lần trước xuất hiện trong đầu cô, nó thể hiện cảm xúc của hiện tại.

Hai người gần như không có chuyển động, gần như chỉ chăm chú nếm thử hương vị của nhau, dần dần nụ hôn liền xuất hiện tiết tấu hút lấy.

Cô chưa bao giờ nếm thử một nụ hôn rung động như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, hai người đồng thời lui về phía sau, chăm chú nhìn đối phương.

“Tôi sẽ không giải thích” Phương Triển Vũ đứng lên, nhẹ nói.

“Cái gì?” Hoảng sợ trong mắt Triệu Tinh Từ dần dần biến mất, lấp vào đó là nghi hoặc cùng mờ mịt.

Trên bờ môi, cô vẫn có thể cảm nhận được cơn rung động do bờ môi mềm mại của hắn mang lại, cảm xúc tê tê dại dại len lỏi vào tim cô.

“Tôi cũng không biết tại sao” Con ngươi đen thâm sâu chợt nổi lên cuồng phong.

Triệu Tinh Từ bỗng dưng có chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên dịch chuyển, lòng của cô bởi vì nụ hôn kia mà bối rối.

Vì sao lại để hắn hôn mình? Là bởi vì do sợ hãi sao? Hay do mình có chút động tâm? Cô không ngừng tự hỏi trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào tìm được đáp án.

Thế nhưng ít nhất bây giờ cô có thể xác định hắn thật sự không phải là người đồng tính, nếu không làm sao hắn lại cứ ôn nhu với cô như thế?

Mới vừa rồi bọn họ còn hôn nhau, sự hoảng sợ cùng ánh mắt động lòng người khiến cô rung động từ nơi tận sâu trong đáy lòng, nhịn không được đã sà vào lòng hắn.

Không, không, hiện tại không phải là lúc

Cô đột nhiên hoàn hồn, lắc lắc bỏ đi ý niệm trong đầu. Từ trên ghế dài đứng lên, mở hết đèn đưa Phương Triển Vũ vào phòng khách.

“Anh ngồi đi” Cô hướng tay về phía ghế sô pha, sau đó lên tiếng gọi: “Poca! Mau ra đây!”

“Poca?” Phương Triển Vũ nhíu mi.

“Là con mèo” Triệu Tinh Từ giải thích: “Chắc là nó bị doạ nên trốn đi rồi, anh cứ ngồi đó đi, tôi đi tìm nó”

Dứt lời, cô rời khỏi phòng khách.

Ngồi trên sô pha mềm mại, Phương Triển Vũ nhìn quanh một vòng bên trong, phát hiện Triệu Tinh Từ đem toàn bộ cá tính của mình vào việc trang trí nhà cửa.

Căn phòng trang trí thật tao nhã, chiếc đèn bàn trong phòng khách được che phủ bởi một chụp đèn màu vàng sang trọng, cửa sổ sát đất cũng được phối bằng chiếc rèm màu vàng, bên tường đặt một cái đàn piano, trên nắp đàn được đặt một bình hoa thanh lịch trang trí khiến toàn bộ căn nhà tràn ngập mùi vị con gái.

Thế nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ một lần sẽ phát hiện bức tường mang chút sắc thái giản dị sau tivi, bên trên treo một bức tranh tĩnh vật màu sắc tươi sáng, còn có tấm trải caro hai màu xanh vàng bàn lót dưới bàn để trà, mơ hồ thể hiện sự sức sống mãnh liệt.

Đây là cô, một cô gái được kết hợp bởi sự tao nhã mềm mại cùng với sức sống quật cường tươi sáng. Cũng do tính cách đặc biệt như vậy mà năm đó cô mới có thể ôn nhu chìa bàn tay ra giúp đỡ hắn, dùng nụ cười của mình thu phục lấy trái tim hắn, khiến hắn chẳng thể nào xoá bỏ được hình bóng cô trong lòng.

Vừa nãy… hắn mím môi, dường như không thể tin, hắn thế nhưng thật sự hôn cô. Tuy rằng hắn đã nhiều lần mơ thấy điều đó nhưng không nghĩ mình sẽ làm được, càng không thể tưởng tượng nổi chính là cô không có đẩy hắn ra.

Lúc này, Triệu Tinh Từ cùng vẻ mặt lo lắng trở về phòng khách.

“Poca không biết đã chạy đi đâu rồi, tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy” Nó có thể bị người kia bắt mất không? Cô âm thầm lo lắng.

“Đừng lo lắng, tôi đưa cô đến báo cảnh sát sau đó đi xung quanh tìm xem sao. Con mèo của cô trông như thế nào?” Hắn nhìn Triệu Tinh Từ từ từ ngồi xuống đối diện mình, tuy rằng sắc mặt của cô vẫn còn có chút tái nhợt nhưng nhìn vẫn không còn đáng lo.

“Nó là một con mèo đực, lông trắng, đôi mắt màu vàng, cao cỡ mười phân, có chút mập mạp” Triệu Tinh Từ nhíu mi, khó nén lo lắng.

“Cô có hộp sơ cứu không? Tôi cần phải bôi thuốc cho cô trước, sau đó mới đi báo cảnh sát” Thoáng nhìn nhìn vết đỏ trên làn da trắng ngay cổ cô, con ngươi đen của hắn lại buồn bã.

“Chỉ chút trầy da thôi, tên đó không làm tôi bị thương” Triệu Tinh Từ lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả “Chúng ta nên nhanh đi báo cảnh sát thôi”

Lúc nãy cô đã rửa sạch vết thương trong nhà vệ sinh rồi, thật sự muốn rửa thật sạch cảm giác ghê tởm kia.

“Trầy da cũng là bị thương, cô là bác sĩ, trong nhà nhất định có hộp thuốc” Phương Triển Vũ kiên trì.

Triệu Tinh Từ nhìn con ngươi đen của hắn, không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt, nói: “Anh làm việc đều không có thương lượng sao? Cái tủ bên cạnh anh, trong ngăn thứ hai…”

Phương Triển Vũ không trả lời, theo hướng dẫn của cô tìm ra hộp thuốc sơ cứu.

Hắn mở hòm thuốc ra, lấy bông băng cùng cồn, sau đó đi đến bên cạnh cô.

Triệu Tinh Từ khẽ quay đầu.

“Đừng nhúc nhích, tôi bôi thuốc cho” Một tay hắn giữ lấy đầu của cô, nhẹ nhàng nói.

Từ miệng vết thương truyền đến cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn khiến cô thở hốc, cả người cứng ngắc “Đau quá”

“Chỉ như vậy đã than đau rồi? Không tin được cô là bác sĩ” Thanh âm lãnh đạm của Phương Triển Vũ truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, thế nhưng động tác bôi thuốc lại từ từ nhẹ đi.

“Người sống đều cảm thấy đau, trừ phi anh là xác chết. Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ sợ đau. Mỗi lần đi chích ngừa, chỉ cần nhìn người ta chích đều đã sợ muốn chết, cho nến mới lựa chọn khoa tâm thần nha” Cô nói, trong lòng bởi vì động tác ôn nhu của hắn mà có chút cảm động.

Phương Triển Vũ không hề nói chuyện, chỉ lẳng lặng rửa sạch miệng vết thương cho cô. Đến khi băng bó cẩn thận mới ngồi trở lại chỗ cũ.

“Anh còn chưa trả lời tôi, anh vì sao lại đến đây?” Triệu Tinh Từ nhìn thấy hắn mang hộp thuốc đặt lại vào tủ, từ từ đặt chân vào vấn đề quan trọng.

“Trùng hợp đi ngang qua thôi” Phương Triển Vũ nhíu mày nhẹ nhàng nói.

Triệu Tinh Từ liếc hắn một cái, quả thật vẫn không tin nhưng cũng không có tiếp tục tra hỏi.

Thật ra, mấy ngày vừa qua, cứ coi như cô dù có chậm hiểu cũng có thể biết rõ tâm ý của hắn. Thế nhưng nỗ lực của hắn đối với cô khiến cô sợ hãi, cô sợ rằng mình không thể nào hối báo cho hắn.

Mặc dù nhờ có hắn mà cô mới có thể dần quên đi hoảng sợ, nhưng thay vào đó lại là một thứ cảm xúc khó diễn tả.

“Cám ơn anh… Ách… Xuất hiện đúng lúc giúp tôi” Đôi đồng tử sáng trong suốt của cô nhìn thẳng vào hắn.

“Cô khoẻ hơn chút nào chưa? Muốn đến sở cảnh sát báo án không?” Phương Triển Vũ gật đầu, tỏ vẻ nhận lời cảm ơn của cô.

“Tôi khoẻ rồi, nhưng Poca còn chưa tìm thấy…”

“Chúng ta đi báo cảnh sát trước đã, sau đó tôi sẽ giúp cô tìm con mèo” Phương Triển Vũ nói “An toàn của cô quan trọng hơn, cái người bệnh tâm thần kia vẫn còn nhởn nhơ ở bên ngoài, khó đảm bảo hắn sẽ không có lần thứ hai đến nhà cô”

Triệu Tinh Từ lúc này mới nhớ lại chuyện mình bị tấn công vừa rồi, trong mắt liền xuất hiện sự sợ hãi, cô gật gật đầu nói: “Anh nói cũng phải, chúng ta bây giờ liền đến sở cảnh sát đi”

Phương Triển Vũ thoáng nhìn thấy sự ý sợ hãi trong mắt cô liền thấy đau lòng.

Hắn sóng vai cùng cô đến sở cảnh sát, Triệu Tinh Từ lẳng lặng bước đi bên cạnh, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Phương Triển Vũ len lén liếc mắt nhìn một nửa gương mặt xinh đẹp của cô, vẻ mặt hắn ôn nhu mà kiên định, âm thầm hứa với lòng…

… Hắn nguyện ý dùng cả tánh mạng của mình để bảo vệ cô bình yên vô sự.

Hai người bọn họ tới sở cảnh sát, nhân viên cảnh sát muốn hắn tóm tắt lại tình hình lúc đó, lại hỏi thêm một số vấn đề liên quan rồi giúp bọn họ ký tên vào sổ báo án.

Từ trong sở cảnh sát đi ra, bọn họ trở lại khu vực xung quanh căn nhà tìm kiếm Poca, nhưng vẫn không có chút tin tức gì.

Khi bọn họ lần thứ hai trở về căn hộ của Triệu Tinh Từ thì cũng đã qua nửa đêm.

Hai người kéo lê thân mình mệt mỏi, đứng trước cửa.

“Ngại quá… hại anh ở đây giúp tôi trễ như vậy, anh… sớm trở về nghỉ ngơi đi”

Triệu Tinh Từ rõ ràng có chút do dự, cô căn bản không dám ở một mình lúc này, lại lo lắng trở về nhà ba mẹ sẽ khiến mọi người nhìn thấy vết thương trên cổ, nhất định mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây.

Trễ như vậy, trừ Phương Triển Vũ ra thì cô thật sự không nghĩ ra còn một ai khác có thể giúp cô. Thế nhưng cô làm sao có thể mở miệng đây? Dù sao, cô nam quả nữ ở chung một nhà… huống hồ cô không rõ cảm giác của hắn, nếu hắn đem thỉnh cầu của cô trở thành lời mời thì làm sao đây?

Lúc cô còn chưa biết rõ ràng cảm giác của mình đối với hắn là gì thì cô không muốn cho hắn hy vọng quá lớn, để tránh sau này hắn lại cảm thấy cô đang đùa bỡn tình cảm của hắn.

Quên đi! Thôi thì cứ đến bệnh viện một buổi vậy. Triệu Tinh Từ làm một quyết định cuối cùng ở trong lòng.

“Tôi vào cùng cô, chờ cô ngủ rồi thì tôi sẽ đi” Phương Triển Vũ quả quyết nói. Tình huống này, hắn căn bản không an tâm để cô ở một mình qua đêm trong nhà.

Triệu Tinh Từ kinh ngạc nhìn hắn, ngượng ngùng nói: “Tôi không muốn làm phiền anh. Không sao đâu, tôi có thể đến bệnh viện”

Cô cúi đầu, không phải không thừa nhận nơi tận sâu đáy lòng, mà cô cũng không hiểu rõ lý do tại sao, bản thân mình lại rất mong hắn ở lại.

“Không có chút phiền nào cả. Đêm nay cô cũng hoảng sợ nhiều rồi, cô nên vào ngủ một giấc thật ngon đi” Phương Triển Vũ thật sâu nhìn cô.

Triệu Tinh Từ do dự một lúc, yên lặng chấp nhận lời đề nghị của hắn, lặng lẽ lấy chìa khoá trong túi mở cửa để tránh ánh nhìn của hắn.

Ánh mắt hắn phảng phất ma lực làm cho người ta hãm sâu trong đó, khiến cô vô lực kháng cự, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Vào nhà, Triệu Tinh Từ lưỡng lự một lúc lâu, từ trong phòng ngủ đem ta một tấm mền mỏng trãi trong phòng khách, nói với Phương Triển Vũ: “Anh nằm trên ghế salon nghỉ một chút đi”

Tạm thời cho dù có có tình cảm với hắn hay không, bây giờ người cô tin tưởng nhất cũng chỉ có hắn, đành phải để hắn ở lại.

“Cám ơn. Cô mau về phòng ngủ đi, không cần lo lắng cho tôi” Phương Triển Vũ ngồi xuống ghế salon, thúc giục nói.

Trải qua đêm nay, Triệu Tinh Từ thật sự mệt đến mắt mở không nổi, vì thế cũng không có nói nhiều lời liền gật đầu, đi đến phòng tắm.

Một lúc sau, Phương Triển Vũ vẫn ngồi một mình trên ghế salon, khuỷu tay chống trên đầu gối, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn trà, giống như đang suy tư.

Không lâu sau, hắn nghe thanh âm Triệu Tinh Từ từ phòng tắm bước ra, đi trở về phòng ngủ. Lúc này, bốn phía lâm vào trầm tĩnh, tiếng tích tắc của đồng hồ từng nhịp vang lên.

Nhìn đồng hồ báo thức một chút, gần hai giờ rồi.

Hắn không chút tiếng động đi vào phòng ngủ của Triệu Tinh Từ, tới gần người con gái vẫn đang nằm say ngủ trên giường.

Cô là do có hắn ở bên ngoài nên mới có thể an tâm ngủ ngon như vậy hay lúc nào cô cũng có thể nhủ ngon như thế?

Cả hai không ai nhắc lại nụ hôn lúc đó, giống như nó chưa từng phát sinh. Nhưng, hắn có thể cảm giác cô đang nghi ngờ cùng bất an.

Phương Triển Vũ di chuyển tầm mắt trên dung nhan say ngủ của Triệu Tinh Từ, phóng túng bản thân, để mình một lần nhìn thật kỹ từng tấc từng tấc trên gương mặt cô.

Đôi mi thanh tú đang nhíu lại, lông mi thẳng dài, chiếc mũi cao ráo, cho đến đôi môi không cần tô son vẫn có thể đỏ bừng nóng bỏng…

Đã không còn nhớ từ lúc nào hắn đã mong muốn được nhìn thật kỹ cô, khát vọng đến đau trong lòng.

Giống như đã bị thôi miên, hắn chậm rãi vươn tay, khao khát vuốt ve khuôn mặt tinh tế tỉ mỉ của cô.

Cô đột nhiên phát ra thanh âm, hắn giật mình nhanh chóng thu tay về, nhưng ánh mắt khát vọng vẫn không muốn rời khỏi.

Không tình nguyện, hắn chậm rãi xoay người rời đi, khẽ nuốt xuống âm thanh thở dài trong lòng.

Trong hàng ngàn loại yêu, duy chỉ thầm yêu là vĩnh viễn sẽ không nở hoa, cũng không có kết quả, bởi thế cũng chỉ có nó chính là vĩnh hằng. Nó là một loại tự làm khổ ngọt ngào, giống như lá phổi bị đính một vài con dấu bằng vôi, khó có thể xoá bỏ, lưu lại ở tận nơi sâu nhất trong cõi lòng…

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng Triệu Tinh Từ lại, trở lại trên salon phòng khách, đắp tấm mền lên mình, từ từ nhắm mắt lại.

Tinh Từ… Em chính là ấn ký bằng vôi đó của anh, nhưng mà… anh thật sự có thế che dấu nó sâu tận đáy lòng mình sao?

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tinh Từ bị đồng hồ báo thức đánh thức, xoa xoa hai mắt lờ mờ đi vào phòng khách, trong phòng khách đã sớm không một bóng người, chỉ còn lại chiếc mền đêm qua cô đưa cho Phương Triển Vũ được xếp gọn gàng đặt trên ghế sa lon.

Triệu Tinh Từ tiến lên ôm lấy, chậm rãi đem khuôn mặt của mình chôn vào bên trong chiếc mền mềm mại, ngửi thấy toàn bộ đều là mùi vị của hắn.

Nhưng dường như là ngay lập tức, cô hoảng hốt mang chiếc mền dấu ra sau lưng, kinh ngạc nhìn sàn nhà đến ngẩn người.

Vừa rồi cô đang làm cái gì? Cô tự hỏi mình. Trời ạ! Cô làm sao lại có thể làm cái chuyện đáng xấu hổ đó?

Đồng hồ treo trên tường vang lên báo động đã tám giờ.

Triệu Tinh Từ tim đập thình thịch, vội vàng ôm chiếc mền vào phòng cất kỹ, sau đó đến phòng tắm rửa mặt chải đầu rồi vội vàng đi làm.

Cô không muốn lại tiếp tục suy nghĩ đến hành động vừa rồi của mình.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô mơ mơ màng màng cảm thấy mình cùng Phương Triển Vũ thật sự có một chút tình cảm khác thường, nhưng cô thật không biết mình có thể chấp nhận sự theo đuổi của một người đàn ông nhỏ hơn mình đến tận bốn tuổi không…

Cô thích hắn, cũng rất cảm kích hắn, nhưng cô tình nguyện giữa bọn họ chỉ có mối quan hệ bạn bè hoặc chị em bình thường, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nếu Tuệ Phân hoặc anh hai biết, nhất định sẽ nói cô ngoan cố không?

Chuyện tình cảm không thể nào giải thích rõ ràng được, nếu bọn họ nhất định phải nói cô bướng bỉnh, thế thì cũng đành chịu thôi.

Cô vẫn bỏ thức ăn vào chén đựng cơm cho Poca như mọi ngày, đặt sau cánh cửa, hi vọng nó sẽ trở về.

Sau đó, Triệu Tinh Từ cầm lấy giỏ xách đi ra ngoài, lần này cô không quên khoá cửa cẩn thận, thậm chí còn kiểm tra lại vài lần cho chắn ăn.

Cô cũng không có ý định kể cho cha mẹ nghe chuyện ngày hôm qua, tranh bọn họ lại lo lắng cho cô. Thế nhưng vì bảo vệ mình, cô đành phải kêu anh hai đến ở chung trước khi bệnh nhân bị bệnh tâm thần đó chưa bị bắt.

“Tinh Từ, hôm qua ngủ không ngon sao? Làm sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy?” Triệu Tinh Từ mới tiến vào văn phòng, Bành Tuệ Phân ngẩng đầu nhìn thấy cô liền quan tâm hỏi han.

Bình thường tinh thần của Tinh Từ vào lúc sáng sớm đều rất sảng khoái, làm sao hôm nay trên mắt lại có vành đen, hơn nữa thần sắc cũng không hồng hào như mọi hôm?

“Vậy sao?” Cô sờ sờ gương mặt của mình, miễn cưỡng nở nụ cười “Có thể hôm qua thức khuya quá nên ngủ không đủ giấc”

Cô không muốn nói chuyện đêm hôm qua bị người tập kích trong nhà tránh bạn tốt phải lo lắng, huống chi cô cũng không muốn để cho người khác biết Phương Triển Vũ tối hôm qua qua đêm trong nhà mình.

“Cậu nha, thật không hiểu nổi. Cậu không có bạn trai, cũng không yêu thương ai, rốt cuộc mỗi ngày đều thức khuya như vậy để làm cái gì?” Bành Tuệ Phân cười giỡn.

Triệu Tinh Từ cười xấu hổ, không nói chuyện.

“Đúng rồi! Nghe nói bệnh nhân hôm trước đại náo bệnh viện đòi cưới cậu thừa dịp bác sĩ không chú ý đã trốn ra ngoài, cậu nên cẩn thận một chút” Cô mới nhận được tin tức từ viện điều dưỡng vài sáng hôm nay.

“Vậy à? Mình biết rồi, cám ơn cậu” Đáng tiếc cảnh cáo tới quá muộn, Triệu Tinh Từ cười khổ trong lòng.

“Trại điều dưỡng báo bệnh tình của hắn rất không ổn định, đã đến lúc nguy hiểm, cho nên muốn bọn mình nếu gặp hắn liền báo lại” Bành Tuệ Phân nói: “Không nói chuyện này nữa. Tinh Từ, thứ bảy này cậu có rảnh không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Khoa chỉnh hình bên kia muốn tổ chức buổi dã ngoại ngoài trời, cậu muốn đi không? Nói không chừng có thể tìm thấy chân mệnh thiên tử của cậu nha” Bành Tuệ Phân vừa nháy mắt vừa nói. Tinh Từ đối đãi với mọi người đều như bạn bè, gián tiếp từ chối rất nhiều người theo đuổi, thật muốn hỏi cô ấy cùng với cậu em Triển Vũ kia tiến triển như thế nào rồi.

Triệu Tinh Từ nhìn thấy ý tứ trong mắt Bành Tuệ Phân, trong đầu lại hiện lên ánh mắt cao ngạo nhưng chăm chú của Phương Triển Vũ.

Cô vội vàng lắc đầu loại bỏ đi hình ảnh đó.

“Ừ, mình đi cùng mọi người” Cô nhanh chóng đáp ứng khác với mọi lần. Có lẽ cô cần quen biết nhiều người khác giới hơn một chút, có lẽ như thế sẽ đem tâm tư của mình đặt trên người Phương Triển Vũ dời đi.

Cầm lấy hồ sơ bệnh án cùng lịch làm việc trên bàn, cô đi khỏi văn phòng, hướng phòng khám bệnh trên tầng hai đi đến.

Cô nên gặp nhiều người để đem nụ hôn cùng Phương Triển Vũ quên đi.

Cô không nên nghĩ nhiều về hắn. Cô quan niệm, để hai người hạnh phúc thì điều kiện đầu tiên chính là hoàn cảnh cả hai, yêu nhau thắm thiết cùng không thể duy trì thời gian dài.

Tuy rằng cô không biết bối cảnh gia đình của Phương Triển Vũ nhưng trong mấy ngày qua lại này, cô đều nhận ra giữa bọn họ cách biệt quá lớn, không chỉ là tuổi tác mà còn có cảm tưởng. Hai người khác biệt như thế, làm sao có thể hạnh phúc đây?

Xa xa, cô nhìn thấy thân ảnh Phương Triển Vũ vẫn như mọi ngày đứng trước quầy khám bệnh, con ngươi đen láy đừng trên người cô.

Hắn luôn luôn chăm chú nhìn cô như vậy… Là cô quá khờ khạo cho nên luôn không nhìn thấy cảm tình trong mắt hắn. Bây giờ thì cô đã hiểu rõ rồi, nhưng không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm của hắn, cô chỉ muốn trốn tránh.

Đi ngang qua quầy khám bệnh, Triệu Tinh Từ chỉ nhẹ gật đầu chào hắn, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng khám bệnh của mình.

Giữa trưa, cô phải cùng hắn nói chuyện, giữa bọn họ cần phải có một người đứng ra vạch rõ mối quan hệ, nếu không cứ như vậy sẽ không tốt cho cả hai.

Nhưng mà khi… y tá đóng cửa phòng khám bệnh lại, cô nhìn thoáng qua thân ảnh của Phương Triển Vũ. Vì sao khi cô quyết định tỏ rõ lập trường của mình thì trong lòng lại xuất hiện một vị chua xót khó nói nên lời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.