Đêm động phòng hoa chúc của đại ca vô cùng khó khăn bởi mấy tiểu tử nghe lén, náo tâ phòng,khiến người ta hoa cả mắt. Đại ca thực tức giận, đẩy đám ồn ào kia đóng sầm cửa lại rồi giấu tẩu tẩu đi, sau đó hai người họ uống rượu giao bôi, hai người lại bị đoàn người chạy đến náo nhìn với ánh mắt đầy ái muội, xem tân lang, tân nương hôn môi.... Cuối cùng đại ca rốt cục không nhịn được đem chúng ta đuổi ra ngoài, như vậy mới kết thúc.
Còn muốn bám chân tường nghe lén, suýt nữa thì bị ném chân đỡ nến vào đầu, nên cho dù tò mò, mọi người cũng đành tản đi.
Mùa xuân đến thật nhanh, thời tiết cũng dần ấm áp, ngay cả cây cối toát ra hương thơm thanh thoát, tươi mới Sau đó lại có một đại sự kiện khiến mọi người ngã ngửa. Đương nhiên là chuẩn bị lễ trưởng thành cho Ngũ tiểu thư Bạch gia. Lần này đành làm phiền người giữ chức trách làm lễ Bạch gia Thiếu phu nhân rồi.
Đại sự này được lão gia nhắc tới, mọi người cư nhiên đều không chịu nổi mà hưng phấn dị thường, chỉ trừ đương sự vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bạch Nhã nhã nghe xong, chỉ có một suy nghĩ: cái gì nên tới, cuối cùng vẫn là phải tới. Nhìn mấy ngày nay phụ thân đối xử với Bạch Mộng Chi thân thiết,hòa ái dị thường, không khó đoán ra lão nhân gia ông ta sẽ chọn ai làm con rể. Đương nhiên, trong việc này, không thể không nói đến công lao của Bạch An Dương cùng Bạch Triển Phong.
“Ai.....”
“Chủ tử thở dài cái gì? Đây là ngày vui lớn của tiểu thư a” Tiểu Nguyệt không hiểu rõ tâm ý chủ tử nhà mình, việc làm lễ trưởng thành so với việc hôn nhân đại sự cũng quan trọng như nhau cả, sao nàng còn mang tâm sự nặng nề như thế?
Như thế nào không mang tâm sự nặng nề a? Bạch Nhã Nhã đoán được mình cùng Mộng Chi phải thành hôn, như vậy mình và tiểu tứ.... Không thể không cười khổ một tiếng, nhất định không có tương lai, chờ mong làm gì?
Nàng tuyệt đối không điên cuồng đi nói với phụ thân mình là nàng không nguyện ý,chẳng lẽ nói với các vị tiền bối, mình muốn lấy huynh ruột sao. Có lẽ, đợi sau khi thành thân cùng Mộng Chi, dù sao bọn họ cũng sẽ không rời khỏi Bạch phủ, nếu khi đó tiểu tứ vẫn còn yêu.. Vậy bọn họ vẫn là có thể...
“Khụ, tiểu công chúa suy nghĩ cái gì?Mặt như thế nào lại đỏ rần như vậy?” Bạch Mộng Chi không biết từ khi nào đã xuất hiện tại phong nguyệt bảo giám, Tiểu Bích nhanh tay lẹ mắt sớm đã lôi kéo Tiểu Nguyệt đi rồi, đem không gian lưu lại cho cô gia tương lai.
“Mộng, Mộng Chi ca ca..” Bạch Nhã Nhã run lên, xong rồi, chính mình lại đang ảo tưởng sau khi thành hôn sẽ hồng hạnh xuất tường a, có khi nào đã bị lão công tương lai nhìn thấu....
“Biểu muội là nghĩ sau khi kết thúc buổi lễ.. Đại bá sẽ tuyên bố sự tình sao?” Bạch Mộng Chi buồn cười nhìn Bạch Nhã Nhã, nữ hài tử này quả nhiên vẫn để ý việc đó, mà còn nói, thấy vẻ mặt này của nàng đối với mình cũng không quá vô tình, không khỏi có chút hư nhuyễn hưng phấn.
“..... Ừ, đúng vậy.” Bạch Nhã Nhã xấu hổ đáp lời, hiển nhiên vị trước mắt này đã hiểu sai ý, bất quá ta cũng không ngu ngốc mà giải thích cho hắn nghe sự thật, sẽ chết chắc đó.
“Đằng trước toàn khách quý, đại bá cùng phụ thân bảo ta đến xem biểu muội chuẩn bị như thế nào?” Quả nhiên, phụ thân đã sớm nhận định hắn là con rể a ~~ “Biểu muội không cần khẩn trương, có phải hay không muốn biểu ca ra ngoài chờ ngươi một chút?” Bạch Mộng Chi biết vịt đã vào nồi, còn lo chạy mất sao, cư nhiên hiếm khi đứng đắn đứng lên.
“Ách.... Kia làm phiền biểu ca.”
“A, tiểu công chúa không cần khách khí như vậy? Dù sao về sau...” Yêu tinh kia không qua hai câu đã hiện ra nguyên hình, cư nhiên cúi xuống bên tai nàng nhẹ a một hơi nhiệt khí, nắm chặt bàn tay khiến nàng khẩn cấp căng thẳng. Sau đó liếc nhìn, cười.
“Ha ha....”
Tâm tình hắn lúc này vô cùng tốt? Giúp Bạch Nhã Nhã vuốt phẳng lễ phục hồng nhạt,dắt tay nàng rời khỏi lâu.
“Biểu muội đối với an bài của đại bá có ý kiến gì không?”
“Phận làm nữ nhân thì có thể thế nào, phải nghe theo sự an bài của cha mẹ thôi.....”
“Ồ? Không nhìn ra biểu muội lại nghĩ như vậy?” Bạch Mộng Chi phượng nhãn nhíu lại, cư nhiên còn có ý tứ uy hiếp.
“Biểu ca nói quá lời, ta tin biểu ca sẽ đối tốt với Nhã Nhã. Chính là...” Ánh mắt Nhã Nhã tối sầm lại.
“Chính là?”
“A... Tương lai rất rộng mở, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì? Chỉ là có chút mê mang mà thôi, quyết định này có thể ảnh hưởng tới cả đời của chúng ta. A, biểu ca không cần chú ý, không phải nói biểu ca không tốt, mà là Nhã Nhã vẫn không thể xác định tình cảm của chính mình.”
“... Nha đầu này hiếm khi nói ra lời như vậy. Xem ra việc này khiến ngươi phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Nhã Nhã không cần để ý, cho dù việc hôn nhân đã định,thời gian sẽ xoá nhoà khoảng cách, lại điều chỉnh tâm chính mình cũng không muộn. A, từ một khuê nữ biến thành thê tử, ai mà không hoang mang đây.”
Mộng Chi giờ này khắc này cư nhiên thực ôn nhu,lời khuyên chân thành này nói thế nào cũng không giống từ miệng kẻ bình thường lông bông lang thang nói ra, Nhã Nhã không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, tâm thần có chút hoảng hốt
.”Làm sao vậy tiểu công chúa, biểu ca tại đây cho ngươi cam đoan, cho dù là ngươi thành thê tử của ta, cũng tuyệt đối sẽ không trói buộc ngươi, muốn như thế nào liền như thế. Khoái hoạt, hạnh phúc của Nhã Nhã mới là hạnh phúc của chúng ta không phải sao? A... Không cần lộ ra biểu tình phòng bị như vậy, ta sẽ nhịn không được muốn thân ngươi.....”
Mộng Chi hôn môi mang theo hương vị chanh ngọt, không biết tại sao lúc này Bạch Nhã Nhã cũng không có kháng cự, hiếm khi thấy hắn ôn nhu như vậy, có lẽ là hắn tuyệt diễm tuấn ngạn.
Lúc ấy nghe lời này, nàng không có gì để nói, thẳng đến rất lâu sau này Bạch Nhã nhã mới biết được,lời hứa hẹn như vậy khó nói ra miệng cỡ nào, lại yêu cầu tình yêu cường đại cỡ nào mới có thể chấp nhận... Bất quá lúc ấy, Nhã Nhã không biết, hắn cố gắng nhường nào, ngay cả Mộng Chi cũng không có ý thức được đến chính mình.
Lễ trưởng thành của tiểu thư nhà họ Bạch nổi danh cỡ nào,nhà giàu thường làm lễ trưởng thành cho nữ nhi vô cùng lớn. Thị nữ dùng khay hông nhung,mâm bưng dụng cụ cùng dụng cụ làm lễ cũng ở bên cạnh.
Thiếu phu nhân xốc khay lên,trên mâm để một con dao trên cái hũ bịt kín, bên trong rõ ràng là một con thằn lằn đỏ tươi? Nàng ấy cầm lấy chuỷ thủ làm bằng thuỷ ngân, thủ pháp nhanh nhẹn cứa vào thằn lằn, tiểu tử kia giãy dụa vài cái liền nuốt khí,sau đó thị nữ đứng bên cạnh đem thạch thủ bưng lên, thiếu phu nhân đem nắp của hũ kiap há đi, mùi máu tươi nhẹ nhàng đi ra. Bạch Nhã Nhã nhíu mày, nhưng mà những người khác vẫn mỉm cười quan sát, hiển nhiên chất lỏng kia quả không bình thường.
Tại trước mắt bao người, cổ tay Bạch Nhã Nhã bị tiểu Bích vén lên lộ ra cánh tay thiếu nữ tinh tế trắng nõn, vài vị tiểu công tử đang ngồi dưới kia, ánh mắt rốt cục rời từ khuôn mặt Nhã Nhã nhìn tới nơi này, sau đó bị bàn tay ngọc ngà trắng nõn hấp dẫn,nhìn không chớp mắt.
Kỳ thật nàng cũng không phải mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc gì,lúc này mấy đại nữ tử xiêm y giống nhau đứng nghiêm chỉnh, mà chỉ có tiểu thư khi làm lễ trưởng thành mới lộ ra cánh tay, do phải lấy kí hiệu thủ cung sa biểu trưng cho khuê nữ còn trinh tiết.
Thiếu phu nhân dùng bút lông rất nhỏ chấm chấm qua cân chu sa hài cốt thằn lằn, trước lấy bạch quyên lau đi bộ phận lầy lội, nâng cánh tay Nhã Nhã lên bắt đầu vẽ.
Từng nét vẽ như hoạ sĩ phác ra, từ trước thời điểm vẽ tâm tình vô cùng bình tĩnh, mà hiện tại chỉ sợ vẽ ra thứ không đủ phong phú, có thể đó là mẫu đơn, cây thược dược, phù dung gì đó, ta khẳng định không biết tên loài hoa li ti này. Kỳ thật vô luận là hoa gì, trù phu quân mình trong đê tân hôn có thể nhìn ra, còn có ai có thể xem a?
Nhã Nhã nhìn hồi lâu, thật sự không biết tranh này chính là cái gì... Cảm thấy thực phức tạp, một tầng lại một tầng. Bất quá nghĩ đây là huyết nhục của thằn lằn kia, hiện tại lại vẽ bôi lên da mình, cư nhiên có một loại mỹ cảm yêu diễm tàn khốc.
Đợi cho việc này hoàn thành, trong lễ trưởng thành còn có một vài tiết mục khác. Kỳ thật lý do cũng thực đơn giản, muốn hô hào cho thiên hạ biết, khuê nữ này vẫn còn non, không tin các ngươi nhìn, ngay cả chu sa họa cũng không có biến mất, cho nên thỉnh mọi người yên tâm mà lấy về nhà thôi.
Ngay sau đó, phụ thân lại phát biểu cảm xúc sau lễ trưởng thành. Sau đó tam thúc đi ra tham dự, Mộng Chi hướng phụ thân mà quỳ xuống, khẩn cầu nhạc phụ tương lai đồng ý đem nữ nhi gả cho hắn. Phụ thân làm vẻ suy nghĩ một hồi, sau đó đồng ý, tam thúc mang theo Mộng Chi tỏ vẻ cảm tạ, một việc trúng hai con chim, hoàn thành.
Một loạt sự việc kia xảy ra vô cùng lưu loát, khiến mọi người khách ở đây đều ngốc lăng, căn bản không biết nói gì, nguyên bản mấy nhà mang theo nhi tử tới,cảm thấy vô cùng buồn bực. Mới làm lễ trưởng thành xong đã chấp nhận đính ước? Vậy còn phát thiệp ời làm gì a, cũng chỉ mang tính chất hình thức thôi.
Kết thúc? Liền như vậy kết thúc? Nguyên lai đây là lễ trưởng thành??.Giờ ngọ tiếp tân khách, căn bản không có vài người tham gia, cơ bản đều về hết... Phàm là lưu lại,đều muốn có ý giữ lại mặt mũi cho Bạch gia.
Bạch Nhã Nhã còn cảm thấy giống như bản thân đang ở trong mộng, này.... Điều gì đang xảy ra nha?
Nhưng mà nàng liếc mắt nhìn 3 người kia mang theo 3 thần thái
Bạch Mộng Chi, Bạch An Dương cùng Bạch Triển Phong.
Các kia đều hưng phấn dị thường, thừa dịp trước tiệc tối tránh ở địa điểm bí ẩn nào đó mà nói nhỏ
“Ha ha...” Bạch Mộng Chi đột nhiên cười rất gian manh
“......” Bạch Triển Phong có chút khinh bỉ hắn. Như thế nào? Ôm mỹ nhân về liền hưng phấn như vậy?
“Được rồi hiện tại đều là người một nhà, về sau mọi người đều hảo hảo sống chung.” An Dương nói năng có chút lộn xộn, vốn đã là người một nhà a, chẳng lẽ hai nhà???
“Ngày nào đó?” Mộng Chi thẹn thùng hỏi, “Ta có chút không kịp đợi, cư nhiên hiện tại nghĩ lại cảm thấy vui sướng.....”
“.....”
“.....” Triển Phong cùng An Dương quỷ dị quay ra nhìn biểu tình của Bạch Mộng Chi, tên vĩnh viễn ngả ngớn này cư nhiên còn có loại biểu tình tên là đỏ mặt? Thật không thể tin được!
“Đêm nay được không? Lão Tam lão Tứ?” Hoàn toàn không nhìn biểu tình hai người kia, Mộng Chi đê xuất
“Ha ha, hảo...” An Dương vẫn duy trì khuôn mặt bình tĩnh, chính là nội tâm mênh mông lửa tình lại có thể đem người ta bao phủ.
“Lần đầu tiên là của ta!” Tiểu tứ liếc mắt phiêu hai người, đây là hắn nên được “Cái này không thể thương lượng.” (Phong: Biết ngay mờ, vừa xong lễ trưởng thành đã chia phần rồi -_- Đến quỳ với các anh -_-)
“.....”
“Về lý nên như thế.” An Dương mỉm cười nói.”A, tiệc tối sắp bắt đầu, trở về đi.”
Ba người đều có chút lâng lâng,một lần nữađi về nơi đèn đuốc sáng trưng ( Phong: Ô thế nãy giờ các ông núp trong góc tốt bàn chuyện chính sự mà không sợ muỗi đốt à??). Không có chú ý tới sau cửa sổ kia còn có ánh mắt một người theo dõi. ( Phong: Chắc là bạn nhỏ Tỉnh Chi)
Sắc mặt người này trong đêm đen nhìn không rõ biểu tình, cũng nửa ngày không hề nhúc nhích... Thẳng đến chủ thính bay tới thanh âm nhạc khí, mới thoáng chốc đứng lên, tạm dừng trong chốc lát, sờ sờ hoài Trung Tảo thấy chuẩn bị tốt một viên thuốc tinh xảo, chua sót nói “A.... Vẫn là muốn ngươi lên sân khấu....” Dứt lời, nhanh chóng rời khỏi...