Âu Dương Chính Lan

Chương 19: Tuyệt bích nan phan nhân vi điểu - Thê thê hồ thủy nhân vi ngư



Nhắc lại, bọn Chính Lan rời Vu Hồ, đi về hướng Đông bắc để đến Hồng Trạch hồ. Bạch Liên giáo phát triển rất nhanh, tín đồ lên đến hàng mấy vạn.

Vì thế, cao thủ cũng đông đảo. Bọn Chính Lan không dám sơ suất, cải trang thành khách thương hồ, hòa lẫn với dòng người trêи đường quan đạo mà đi.

Nhưng khi họ rẽ phải thì chỉ còn lại một mình. Số thương khách kia tiếp tục ngược Bắc chứ chẳng đến Hồng Trạch hồ làm gì cả!

Tích Giang là vùng đất duyên hải, cỏ cây xanh tốt, khí hậu ôn hòa nên cảnh trời thu không đến nỗi thê lương, ảm đạm như phương Bắc. Ngô đồng bắt đầu rụng lá, hàng phong cũng lắc đác đổi sắc đỏ hồng. Ba vị Hộ pháp Hỏa giáo suốt đời sống ở đất Tây Vực lạnh giá, hoang vu, nay hoan hỉ nói cười. Chỉ trỏ, tán dương phong cảnh dọc đường. Râu tóc của họ đã được nhuộm đen, nhưng da mặt vẫn hồng hào như say rượu.

Chiều hôm sau, năm người còn cách mục tiêu chừng sáu chục dặm.

Trước mặt họ, đường quan đạo vươn cao, men theo sườn ngọn núi Đan Sơn.

Tây Môn Tố Bình thấy địa thế ấy, nhớ đến đèo Vân Mộng sơn, rùng mình bảo :

- Tướng công! Nếu Bạch Liên giáo đặt phục binh trêи đèo thì sao?

Thϊế͙p͙ sợ lắm!

Chính Lan gật đầu, dừng cương, ngắm nhìn hiểm địa. Dưới ánh tà dương, rừng phong non trêи sườn núi cạnh đèo trông diễm lệ và hiền hòa biết mấy. Nhưng những tảng đá khổng lồ nằm cheo leo trêи đỉnh vách khiến chàng nảy sinh cảm giác bất an! Chính Lan nhủ thầm :

- “Việc mình nhận được thư của Cái bang và đi Hồng Trạch hồ hoàn toàn bí mật, lẽ nào đối phương lại biết được mà đặt mai phục?”

Tuy nhiên, Tiểu Linh Thố đã nói tiếp :

- Đường đèo dốc đứng, lên đến đỉnh thì trời cũng đã sẩm tối! Hay là chúng ta nghỉ lại nơi này, chờ sáng khởi hành cũng được!

Chính Lan nhìn ánh mắt nặng trĩu ưu tư của ái thê, không nỡ từ chối.

Chàng gật đầu, nhìn quanh rồi bảo :

- Vậy chúng ta quay lại tòa miếu Sơn Thần!

Trước khi đến chân đèo, bọn chàng đã đi qua một ngôi miếu, nằm trong cánh rừng mé hữu. Năm người quay ngựa, đi ngược lại hai dặm, rẽ vào rừng.

Tòa cổ miếu này tuy bị bỏ phế nhưng chưa đến nỗi điêu tàn, mái ngói, vách gỗ cửa nẻo vẫn nguyên vẹn. Tiểu Linh Thố vui vẻ bảo :

- Phiền ba vị sư thúc vào rừng kiếm ít dã vị, điệt nữ và tướng công lo việc quét dọn!

Ba lão hí hứng đi ngay. Việc săn thú rừng cũng là dịp để họ nô đùa, nghịch ngợm. Tố Bình nhìn theo dáng đi nhún nhảy của họ, mỉm cười :

- Ba người này tuổi đã sáu mươi mà tính tình như trẻ thơ vậy!

ún uống xong, năm người trò chuyện đến khuya mới ngủ. Như chúng ta đã biết, Chính Lan luyện Qui Thức Bảo Tâm đại pháp nên rất tỉnh ngủ. Giữa canh tư, chàng giật mình ngồi dậy vì phát hiện tiếng chân người, liền báo động cho Tố Bình và ba lão họ Bạch. Họ mau chóng rời cổ miếu, tung mình lên những tàn cây gần đấy chờ đợi.

Lát sau, phe đối phương đã đến nơi. Nhưng khi còn cách hai trượng, chúng chĩa những ống đồng dài về phía tòa miếu cổ và nhất tề khai hỏa.

Những luồng lửa đỏ rực đan lưới chụp lấy mục tiêu, trong chớp mắt đã đốt cháy lớp vách gỗ. Khiến miếu lâm thần bốc cháy ngùn ngụn. Ba mươi hán tử trút hết số dầu trong hỏa đồng, đắc ý đứng nhìn kết qủa.Ánh lửa rực rỡ soi rõ dung mạo của một lão già cao lớn, đang đứng phía sau. Đó là Miêu Ưng lão tổ Phương Kỳ Du. Năm con ngựa cột gần đấy sợ hãi hí vang mà chẳng có ai trong miếu xông ra! Lão tổ dày dạn kinh nghiệm, biết ngay có quái sự. Lão nghiến răng quát vang :

- Rút lui!

Nhưng có năm bóng người đã từ những tàn cây lao xuống. Người tấn công Miêu Ưng lão tổ là Chính Lan. Chàng dồn hết công lực vào chiêu “Hải Thượng Hàng Long”, quyết lấy mạng đối phương. Nhưng do chàng phải vượt qua khoảng cách hai trượng nên lão ma có đủ thời gian ứng phó. Lão cử song thủ, vỗ liền bốn chưởng đỡ đòn. Chưởng kình chạm nhau nổ ì ầm, song phương dội ra.

Phần Tiểu Linh Thố và ba lão Hộ pháp tấn công bọn giáo đồ Bạch Liên giáo. Chúng đã buông ống đồng, rút đao chống cự! Nhưng những luồng chưởng phong nóng rực của tuyệt kỹ Thiên Hỏa Chiếu Vân đã thiêu đốt cơ thể bọn chúng. Ba lão họ Bạch thấy đối phương dám dùng hỏa khí hại mình, động nộ tàn sát không thương tiếc. Tố Bình cũng múa tít trường kiếm đâm chém chẳng nương tay. Hỏa chân nhân đã hết lòng tài bồi cho ái nữ, nên bản lĩnh nàng cao cường nhất trong đám thê thϊế͙p͙ của Chính Lan.

Bên kia, Chính Lan đã giở pho Cuồng Lãng thần chưởng, đánh cho Miêu Ưng lão tổ thất điên bát đảo. Lão trúng ba chưởng, máu miệng rỉ ra ướt cả hoàng bào.

Bỗng một tên giáo đồ rút còi sắt thổi mạnh. Tiếng còi cầu viện cao vút, xé tan màn đêm. Chính Lan kinh hãi, không dám kéo dài cuộc chiến nữa. Chàng xuất chiêu “Nguyệt Ảnh Thu Phong”. Vỗ liền bốn mươi chín đạo chưởng kình.

Miêu Ưng lão tổ cắn răng tiếp chiêu, nhưng chỉ được ba mươi bảy chưởng đã kiệt lực. Đúng lúc ấy, Hỏa Ưng lao như mũi tên bay thẳng vào mặt Chính Lan để cứu nguy cho chủ nhân.

Chàng không còn cách nào khác, đành vung chưởng đánh văng linh điểu, nhưng vẫn không dừng bước tiến. Tuy nhiên, trong sát na ngắn ngủi ấy, Lão tổ cũng đã kịp hít một hơi chân khí, có sức mà chống đỡ. Lão thoát chết nhưng máu miệng trào ra như suối, nhảy lùi hơn trượng.

Chính Lan giận dữ quát vang, định lao theo. Nhưng chàng phát hiện tiếng vó ngựa rầm rộ khua động đêm trường, chứng tỏ viện binh rất đông đảo.

Chàng lo cho Tố Bình nên bỏ mặc Miêu Ưng lão tổ đào tẩu, lướt về phía nàng, vung chưởng đánh chết liền hai tên, và đốc thúc bốn người rút lui.

Họ chạy sâu vào cánh rừng, chẳng mấy chốc đã mất dạng. Nhãn lực Chính Lan rất tinh tường, rút kiếm chặt phăng gai góc, dẫn Tố Bình và ba lão họ Bạch đào thoát!

Mấy khắc sau, thấy phe đối phương không truy sát, năm người dừng chân, trèo lên một cây cổ thụ cao vút nghỉ ngơi.

Lục hộ pháp Bạch Quí cười khanh khách :

- Cũng may mà Âu Dương hiền điệt kịp thời phát hiện, nếu không chúng ta thành heo quay cả rồi!

Ngũ hộ pháp Bạch Trung cau có bảo :

- Chúng ta là người của Hỏa giáo mà bị chết vì lửa thì còn ra thể thống gì nữa! Nghĩ lại càng thêm tức, không hiểu Bạch Liên giáo lấy đâu ra loại hỏa khí ấy?

Chính Lan suy nghĩ rồi đáp :

- Từ thời Bắc Tống, ở Biện Kinh đã có một bộ phận quân khí tên gọi Mãnh Hỏa Du Tác, chuyên chế tạo những hỏa đồng phun lửa, dùng nguyên liệu là dầu mỏ. Triều đại nhà Minh vẫn duy trì bộ phận ấy. Nhưng sau khi mua được súng thần công của người Bồ Đào Nha, việc chế tạo hỏa đồng không được coi trọng nữa! Có lẽ Bạch Liên giáo đã đánh cắp từ kho quân khí, hoặc mua lại của bọn tham quan trong Bộ Binh!

Tố Bình thỏ thẻ :

- Tướng công! Xem ra chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Bạch Liên giáo rồi! Chàng tính sao đây!

Chính Lan tư lự bảo :

- Ta cũng biết như vậy! Nhưng đường về chắc chắn đã bị đối phương chặn đứt, trở lại còn nguy hiểm hơn tiến lên. Hơn nữa, khu rừng này không rộng lắm, chỉ sợ sáng mai là đại quân vây chặt, muốn thoát ra cũng khó!

Nói xong, chàng trèo tuốt lên ngọn cây, quan sát tứ phía, thở dài khi thấy những ánh đuốc chập chờn. Chính Lan trở xuống nói :

- Chúng ta phải đi ngay trước khi đối phương khép kín vòng vây! Cứ đi về hướng Đông, đến được Đại Vận Hà rồi sẽ tính sau!

Năm người mau chóng khởi hành, chẳng dám diên trì. Khu rừng này đa số là cây phong nên thay lá khi vào thu. Vì vậy, khắp nơi trải đầy lớp lá khô vàng, gãy vụn dưới gót chân bọn Chính Lan. Một ý niệm thoáng loé lên.

Chàng liền thúc giục :

- Mọi người nhanh chân lên!

Chàng cũng tăng tốc lực, trường kiếm vun vút mở lối. Nhờ vậy, khi họ rời khỏi bìa rừng phía Đông, vượt qua khoảng cỏ rộng, thì quân của Bạch Liên giáo mới kéo đến. Chúng dàn hàng ngang, chờ đợi. Chỉ riêng hướng này đã có hơn trăm tên, chứng tỏ quân số Bạch Liên giáo bao vây khu rừng kia rất đông đảo! Bọn Chính Lan dừng lại, nấp sau bụi rậm rạp nghỉ ngơi và quan sát.

Lát sau, họ nghe tiếng còi sắt vang lên, và bọn giáo đồ Bạch Liên giáo nhất tề châm lửa. Ở đây tuy ngược gió nhưng lửa vẫn lan đi theo thảm cỏ khô. Chỉ có hướng Tây là sức lửa mãnh liệt nhất, nhờ ngọn Thu phong.

Tiểu Linh Thố tròn mắt nhìn cánh rừng đấy khói lửa, xiết chặt tay phu tướng. Tứ hộ pháp Bạch Tuân thở phào :

- Âu Dương hiền điệt quả là người cơ trí, hai lần thoát chết cháy trong gang tấc!

Chính Lan điềm đạm bảo :

- Chúng ta đi thôi!

* * * * *

Chiều hôm sau, bọn Hỏa chân nhân đến nơi thì quân Bạch Liên giáo đã rút hết, và cánh rừng dưới chân đèo Đan Sơn cũng chỉ còn trơ những thân cây đen nám, ẩn hiện trong làn khói mịt mù! Liễu Thi Mạn biến sắc hỏi :

- Lão gia! Chẳng lẽ Bạch Liên giáo đã dùng hỏa công để thiêu chết tướng công rồi?

Tây Môn Nhỉ vội trấn an :

- Khoan vội kết luận, chờ ta hỏi thăm thử xem sao?

Lúc này, ở vệ đường có một đám lương dân đang tụ tập, nhìn cánh rừng mà rầu rĩ. Họ là những tiều phu, thường vào đây chặt củi, đổi gạo, nay rừng cháy rụi, biết lấy gì làm sinh kế?

Hỏa chân nhân xuống ngựa, bước đến hỏi họ :

- Chư vị có biết vì sao cánh rừng lại bốc cháy hay không?

Một lão già vạm vỡ buồn rầu đáp :

- Đêm qua, khu vực này bỗng xuất hiện mấy trăm kỵ mã, vó ngựa khua vang, khiến tiểu đệ không ngủ được, chạy ra xem thử. Nhờ vậy mới thấy họ vây kín khu rừng này và phun lửa đốt!

Tây Môn lão gia chết điếng người, quên cả cảm ơn, quay lại với đoàn nhân mã. Họ gồm có tám người, cải trang thành một đoàn Sơn Đông mãi võ, mang theo một xe chiêng trống, đạo cụ. Nghe Hỏa chân nhân thuật lại, Thi Mạn bật khóc nức nở, những người kia thì cúi mặt. Nhưng Hồng Nhị Điểm đại hiệp Âu Dương Tiểu Ngưu lại thản nhiên nói oang oang :

- Ngũ đại tẩu quả là mau nước mắt! Đại Ca rơi xuống vực thẳm còn không chết, lẽ nào lại bỏ mạng vì lửa đỏ? Gia sư từng kể rằng tấm áo khoác của Báo Ứng Lang Quân không hề sợ lửa, mở rộng ra che kín được hai ba người! Họ mà thoát ra thì ai mà cản nổi!

Hỏa chân nhân mừng rỡ khen :

- Không ngờ một gã ngốc như ngươi mà cũng có lúc sáng suốt! Chúng ta thử đến phía Đông khu rừng xem thử có dấu vết gì không?

Thực ra, vì Chân nhân quá lo lắng cho Chính Lan nên quên khuấy mất tấm áo choàng bằng tơ Hắc Tằm. Bảo vật này không chống nổi đao kiếm nhưng kỵ lửa thì tuyệt vời.

Cuối cùng, họ phát hiện sau một bụi rậm cách khu rừng hai chục trượng, có dấu chân của năm người. Cả bọn hân hoan, bỏ cả xe song mã lại, đuổi theo dấu vết bọn Chính Lan.

* * * * *

Trong lúc ấy, phu thê Chính Lan và ba lão già họ Bạch đã có mặt tại một khách điếm cạnh hồ Cao Bảo. Cũng may, trong trận hỏa thiêu miếu lâm thần.

Tố Bình kịp khoác tay nải vào vai nên tiền bạc, y phục của nàng và dụng cụ hóa trang vẫn đấy đủ!

Hồ Cao Bảo thông với Hồng Trạch hồ bằng Đại Vận Hà. Từ đây, bọn Chính Lan có thể đón thuyền xuôi Nam một cách an toàn. Nhưng Chính Lan quyết tâm cứu cho được bằng hữu, nên tiếp tục đi lên phía Bắc. Chàng nghiêm giọng bảo Tố Bình :

- Ta vì nghĩa bằng hữu nên không thể bỏ mặc Thiết Xuyên được. Nương tử và Tam vị sư thúc cứ trở về Vu Hồ trước đi!

Tố Bình nhất quyết đòi theo :

- Thϊế͙p͙ thà chết chung với tướng công chứ chẳng thể yên tâm về nhà chờ đợi được!

Chính Lan cảm động bảo :

- Thôi được! Nhưng nàng phải ở yên trêи thuyền, không được theo vào hổ huyệt!

Tố Bình đồng ý, cùng trượng phu bàn bạc kế hoạch hành động. Năm người rời khách điếm, ra bến đò đón khách đi Hồng Trạch hồ, sáng hôm sau đã đến nơi. Bờ Đông của hồ có một khu chợ rất sầm uất. Ngoài tôm cá còn có những mặt hàng của người Tây Dương từ bờ biển đưa vào. Do đó, nơi này cực kỳ phồn vinh, tấp nập, quán xá, lâu điếm nhiều vô số kể. Bạch Liên giáo cũng có tai mắt ở đây, nhưng chẳng thể nào giám sát được hết khách vãng lai.

Bọn Chính Lan chia làm hai nhòm, lần lượt vào khách điếm mướn phòng. Chính Lan tìm đến xóm chài, hỏi mua một chiếc thuyền câu. Đếm ấy, năm người lên thuyền, chèo về hướng Tây. Mặt hồ giờ đây lung linh hàng trăm ngọn đèn của đám dân chài, nên chẳng ai nghi ngờ gì cả.

Trọng địa của bọn thủy tặc Hồng Trạch hồ - cũng là sào huyệt của Bạch Liên giáo nằm ở phía Tây nam của hồ. Những kiến trúc chính đều nằm cả trêи bờ, còn dưới nước là bến đậu thuyền bè. Bến này được vây quanh bởi một hàng rào gồm những thân cây dài, cắm thẳng xuống đáy hồ, ló khỏi mặt nước hơn trượng. Và trêи đầu vòng rào ấy, cứ cách ba trượng là một chòi canh bằng gỗ. Khoảng cách giữa các thân cây hẹp đến nỗi đầu người không qua lọt. Lại có một đoàn thuyền thân dài, qua lại tuần tra, đuổi những thuyền câu nào vô tình lạc vào phạm vi năm chục trượng.

Đêm đến, hàng trăm ngọn đuốc dầu mỏ được thắp lên, soi sáng cả một vùng nước quanh thủy trại. Với cách phòng thủ nghiêm mật ấy, khó có ai vào được bằng đường thủy! Thuyền của bọn Chính Lan lảng vảng ở khoảng cách cho phép, quan sát tình hình thủy trại. Ba lão Hộ pháp Hỏa giáo phải nấp trong mui thuyền, chẳng dám ló mặt ra. Thường thì mỗi thuyền câu chỉ có tối đa là hai người.

Chính Lan dặn dò Tố Bình cùng ba người kia rồi trườn xuống nước.

Chàng có ống sậy trong người nhưng không sử dụng, mà lặn một hơi đến tận chân hàng rào. Khả năng kỳ diệu này là kết quả của mười mấy năm trời rèn luyện Qui Thức Bảo Tâm đại pháp. Trừ chàng ra, khó có người thứ hai làm được như vậy!

Đến nơi, Chính Lan nhẹ nhàng trồi lên - đổi hơi hụp xuống ngay. Chàng rút tiểu kiếm cắt một đoạn thân cây, tạo thành lỗ hổng vừa một người chui qua. Chàng cẩn thận lặn xuống tận đáy hồ, cắm khúc gỗ vừa cắt ra, vì sợ nó nổi lên gây sự nghi ngờ.

Sau đó, Chính Lan luồn qua hàng rào, và trồi lên giữa những chiếc thuyền đậu bên trong. Chàng len lỏi bơi về phía bờ hồ. Hơn khắc sau đã có mặt trong vườn hoa phía tả tòa đại sảnh. Chính Lan chui vào giữa những bụi cây rậm rạp, ngồi vận công cho cơ thể nóng lên. Chờ y phục bớt ẩm ướt, chàng lướt nhanh vào trong. Khu vực này được vây quanh bằng bức tường dày, cao hơn trượng, trêи đỉnh có sàn gỗ để bọn võ sĩ đi lại tuần tra. Còn phía ngoài tường là một hào nước rộng bốn trượng, dưới thả hàng trăm con cá sấu Trường Giang. Đấy là lý do vì sao Chính Lan phải vào bằng đường bến thuyền.

Chàng thận trọng nương theo từng bụi cây, từng góc nhà, luồn lách khắp nơi, cố tìm cho ra chỗ giam giữ Thiết Xuyên. Cuối cùng, chàng nhìn thấy một tòa nhà kiên cố, cửa bằng gỗ dày đai sắt, có hai giáo đồ áo xanh đứng gác. Dưới ánh đuốc chập chờn, chúng nghiêm trang, bất động như hai pho tượng.

Đây là công trình bền chắc nhất trong thủy trại, có thể là nhà lao! Chính Lan đoán vậy nên bò đến nấp sau hàng rào. Vị trí này chỉ cách hai hán tử áo xanh chừng trượng rưỡi. Không thấy toán tuần tra nào cả Chính Lan vững bụng xuất thủ. Chàng rút tiểu kiếm, vận toàn lực bay về phía cửa nhà lao, trong chớp mắt đã chặt phăng thủ cấp của một tên và xạ đạo “Huyết Tuyến Điểm Hồng” xuyên thủng tim tên thứ hai.

Chàng đỡ cho hai tử thi nằm xuống một cách êm ái, rồi lục túi chúng tìm chìa khóa. May thay nó nằm ở thắt lưng của một trong hai gã. Chính Lan mở khoá, lách vào. Không gian tối đen như mực, chàng phải bật hỏa tập soi đường.

Chung quanh vách là những ổ rơm dày và có người nằm phục trêи ấy.

Riêng Vô Nhân kiếm khách Hách Thiết Xuyên thì bị trói đứng vào một chiếc cột gần vách cuối của tòa thạch lao. Chàng mừng rỡ lướt đến định cắt đứt dây trói, đưa họ Hách ra ngoài!

Chàng thò tay vào mũi Thiết Xuyên, kinh hãi nhận ra gã đã tuyệt khí.

Trong cơn đau đớn, phẫn nộ, tai chàng bỗng nghe tiếng hỏa tập bật lách cách.

Âm thanh này Chính Lan đã được nghe khi bọn Bạch Liên giáo dùng hỏa đồng thiêu hủy miếu lâm thần ở chân đèo Đan Sơn! Sau mấy lần suýt chết, bản năng sinh tồn của Chính Lan càng thêm mạnh mẽ, chàng phản ứng rất thần tốc, dù lòng chưa kịp nghĩ đến!

Thân hình Chính Lan bốc thẳng lên không trung như chiếc pháo thăng thiên. Kịp thời thoát khỏi lưới lửa của mười cây hỏa đồng. Thì ra bọn tù nhân nằm quanh đấy lại là người của Bạch Liên giáo giả mạo!

Thân hình Vô Nhân kiếm khách Hách Thiết Xuyên bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng gã đã chết từ lâu nên không còn cảm thấy đau đớn nữa!

Chính Lan bay lên đến nóc thạch lao, vung chưởng đánh thủng mái ngói, lao thẳng ra ngoài. Nếu không có công lực thâm hậu và khinh công quán thế, chàng đã bỏ mạng bởi mười cây hỏa đồng lợi hại kia! Khi đột nhập thủy trại bằng đường thủy, chàng đã phải bỏ lại áo choàng Tỵ Hỏa Bảo Y trêи thuyền!

Lúc này, toàn thủy trại sáng rực đèn đuốc, tiếng reo hò như ong vỡ tổ, mấy trăm giáo đồ Bạch Liên giáo đã vây chặt thạch lao, giương cung chờ đợi.

Trước khi phe đối phương nhận ra chàng trêи nóc nhà, Chính Lan đã vận toàn lực nhảy xuống đầu bọn cung thủ ở mặt trước thạch lao. Chiêu “Thủy Thượng Hoa Phi” gồm ba mươi sáu thức chưởng mãnh liệt, giết liền tám tên giáo đồ Bạch Liên.

Chính Lan hạ thân, lao vào hàng ngũ cung thủ mà tàn sát. Lúc này cung tên đã trở thành vô dụng, chúng rút đao chống cự. Chính Lan nghiến răng đem bảy mươi hai chiêu cận chiến trong pho Cuồng Lãng thần chưởng mở đường máu, chạy về phía cửa trước thủy trại. Chỉ cần lao được xuống nước là chàng sẽ thoát nạn!

Thân hình chàng lướt đi như cơn bão, quyền cước liên tục tung ra những đòn mãnh liệt và chuẩn xác. Đám giáo đồ Bạch Liên liều chết cản đường, bị đánh văng lông lốc, rêи la thảm thiết. Chính Lan vừa ra đến phía sau tòa đại sảnh bằng gỗ thì chạm trán cường địch. Đó là bảy lão Tống Hôn sứ giả Đào Hoa cung. Họ bày kiếm trận, để chặn đường Báo Ứng Lang Quân! Bảy lão lùn kia chưa gặp chàng lần nào, nhưng chàng thì đã gặp mười bốn vị sứ giả khác, nên chẳng lạ gì kiếm trận. Đấy là lợi thế của chàng!

Chính Lan bốc thẳng lên không giáng liền bốn chưởng vào trận thế.

Chàng không tấn công đối phương mà lại đánh vào những phương vị họ sắp di chuyển đến! Cổ nhân có câu “Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng”, áp dụng vào trường hợp này càng chí lý! Bốn lão sứ giả nhỏ bé kia trúng đòn ngã gục!

Ba lão còn lại căm hận xông vào, tiểu kiếm trêи tay họ loang loáng dưới ánh đuốc, chứa đầy sát khí! Tuy hung hăng như vậy nhưng trông họ như những đứa trẻ đang giận dữ. Thế mà trong ba mươi năm qua, những con người nhỏ bé này đã giết hàng trăm người để bắt mỹ nhân về cho Cung chủ! Vì vậy, Chính Lan chẳng thể nương tay được. Chàng xuất chiêu “Đông Hải Phù Lâu”, chưởng ảnh mờ mờ, chưởng kình cuồn cuộn như sóng biển ập vào cơ thể lão lùn trước mặt. Lão ta vẫn kiên cường lao đến, như không biết sợ chết là gì!

Hai lão kia chia nhau tấn công tả hữu, gài thế Đồng Qui Ư Tận!

Tuy nhiên, gặp phải đối thủ có khinh công quá cao cường, đấu pháp ấy hoàn toàn phá sản. Thân hình Chính Lan bốc lên thêm vài thước, tránh thoát đòn hợp công, và tiếp tục lao đến phía trước. Ba đạo chưởng phong cuối cùng của chiêu “Đông Hải Phù Lâu” đã giáng vào cơ thể lão sứ giả trước mặt, đẩy văng xa hai trượng.

Chính Lan không quay lại mà tiến thẳng lên, tìm đường thoát thân.

Nhưng số đối phương quá đông, chàng không thể cầm cự mãi được! Lại thêm có bốn tên giáo đồ Bạch Liên bỏ mạng, và trêи cao có tiếng quát :

- Báo Ứng Lang Quân! Ngươi còn mong đào tẩu nữa không?

Chàng ngước lên, thấy Miêu Ưng lão tổ, cùng hai lão già đầu hói, đứng trêи lan can lầu. Lão ta bị chàng đánh trọng thương, chắc chưa thể tái chiến được! Nhưng hai lão kia là ai mà cũng mặc áo vàng, thắt lưng bạc như Phó giáo chủ!

Chính Lan chẳng còn thời gian suy nghĩ thêm, tiếp tục mở đường máu!

Chàng còn cách bến thuyền đến hơn hai mươi trượng nữa!

Chợt vòng vây phía trước dãn ra, nhường đường cho hai gã khổng lồ.

Chúng cao lớn chẳng kém gì Âu Dương Tiểu Ngưu, tay cầm Ngũ Mang chùy nặng năm mươi cân, trông rất uy mãnh. Gai chùy lại lóng lánh sắc xanh của chất độc. Tóc chúng không búi mà như bết lại quanh đầu.

Chính Lan xuất thủ ngay để chiếm tiên cơ. Chiêu “Lãng Đả Quần Thạch” giáng vào ngực hai đối thủ, nhưng chỉ đẩy chúng lùi vài bước chứ không đả thương được. Chàng kinh hãi đoán rằng dưới bộ y phục bằng vải kia là một lớp giáp kiên cố! Hai quái nhân gầm gừ, vung chùy lao đến, bộ pháp nhanh nhẹn và chiêu thức cũng cực kỳ hiểm độc.

Chính Lan vội thi triển pho Ngự Phong thân pháp, liên tục bốc cao, giáng chưởng vào đầu bọn chúng. Nhưng dường như hai chiếc thủ cấp kia có phủ một lớp gì đó bên ngoài mái tóc, nên chưởng kình không đánh vỡ đầu chúng được.

Chính Lan biết rằng không còn có thể giấu diếm lai lịch được nữa, xuất chiêu “Vân Vụ Mãn Thiên”. Chưởng ảnh trùng trùng ẩn hiện, tạo thành đám mây mù vây chặt cả hai gã quái dị kia. Chúng chẳng hề sợ hãi, vẫn múa chùy xông đến. Hai đạo chưởng kình không mạnh lắm vỗ vào ngực, chỉ đủ làm cho chúng khựng lại. Nhưng từ trong đám mây chưởng ảnh lại có hai ánh hồng bay ra như tia chớp xạ thẳng vào mắt chúng.

Mắt là nhược điểm muôn đời của người học võ, dẫu có luyện thành Kim Cương Bất Hoại cũng vậy thôi! Hai quái nhân ôm mặt rú lên thảm thiết, ngã ngửa ra mặt đất, lăn lộn, co giật một hồi mới chịu chết.

Miêu Ưng lão tổ kinh hoàng thét lên :

- Té ra ngươi là Hồng Nhất Điểm!

Chính Lan chẳng còn uý kỵ gì nữa, bật cười vang dội :

- Đúng vậy! Chính là ta đây!

Hai lão hói đầu đứng cạnh Lão tổ liền hú lên cao vút, và tám gã quái nhân nữa chạy đến. Chính Lan thở dài, biết đêm nay lành ít dữ nhiều. Công lực chàng đã hao tổn trầm trọng, khó mà tiếp tục chấp nhận cách xa luân chiến này nữa! Chàng suy nghĩ rất nhanh, không xông đến bọn quái nhân mà lao về phía hữu, vung chưởng đánh thủng vách gỗ tòa mộc lâu, chui luôn vào đấy!

Chính Lan chụp chiếc đèn tọa đăng ném mạnh vào những bức màn trướng bằng tre, rồi đánh thủng vách đối diện thoát ra ngay. Lực lượng Bạch Liên giáo đã dồn cả về phía bên kia Mộc Lâu nên bên này rất ít người. Dĩ nhiên chúng chẳng thể nào cản nổi bước tiến của đại sát tinh Hồng Nhất Điểm. Chính Lan không ham chém giết mà chạy khắp thủy trại, châm lửa đốt những căn nhà bằng gỗ.

Năm nay tiết trời khô hạn, đã vào thu mà chỉ lác đác vài trận mưa. Vì vậy, ngọn lửa bùng lên rất nhanh. Gần khắc sau, thủy trại biến thành một đám cháy khổng lồ.

Lúc này, trêи mặt nước Hồng Trạch hồ lại phát sinh quái sự. Một chiếc bè chuối phủ đầy lục bình lờ lững trôi về phía hàng rào gỗ. Bọn phòng vệ đang quay cả về phía trong quan sát đám cháy nên không để ý đến. Chiếc bè vừa chạm chân rào thì phát nổ. Do chủ ý của người bố trí hỏa dược, toàn bộ sức công phá đều hướng vào phía trong, đánh sập hàng rào phá hủy hàng thuyền đậu bên ngoài.

Không chỉ có tiếng nổ kinh thiên động địa hay sức công phá mãnh liệt, mà còn kèm theo muôn ngàn tia lửa của pháo hoa, bao trùm một nửa bến thuyền. Tất nhiên những chiếc thuyền bốc cháy ngùn ngụt.

Và từ bóng đêm ngoài kia, ba chiếc thuyền con lao đến như tên bắn.

Mười ba cao thủ nhảy lên những chiếc thuyền chưa kịp cháy, tiến vào trong.

Trêи đường đi, họ phóng tay chém giết, khí thế như chẻ tre.

Đáng sợ nhất là tám đạo chưởng kình đỏ rực như lửa của bốn lão già râu đen. Sau đó đến cây thiết côn của gã khổng lồ.

Trước cảnh khói lửa ngập tràn thế này, bọn giáo đồ Bạch Liên giáo chẳng còn chút dũng khí nào cả, đua nhau nhảy xuống nước đào tẩu.

Những người mới đến chính là bọn Hỏa chân nhân. Nhờ tài truy tung của Giang Tây thần bộ Trịnh Thiều. Họ đã bám theo đúng dấu vết của Chính Lan. Họ Trịnh còn tìm ra cả nơi chàng mua thuyền câu, nhờ vậy mới biết Chính Lan đột nhập thủy trại bằng đường mặt nước. Bọn Hỏa chân nhân lập tức mướn hai chiếc thuyền, chèo đến sào huyệt đối phương. Lúc ấy, Tây Môn Tố Bình đang đứng trêи mũi thuyền nhìn những ánh đuốc rực rỡ trong thủy trại mà bồi hồi lo lắng! Gặp được viện binh, nàng mừng như sống lại, hối thúc Tây Môn Nhỉ tìm cách cứu Chính Lan.

Sự tình là như thế, giờ đây chúng ta hãy trở lại với cuộc chiến.

Âu Dương Tiểu Ngưu vừa đặt chân lên bờ đã gọi vang :

- Đại ca! Có Tiểu Ngưu đến tiếp viện đây!

Thi Mạn, Tố Bình cũng hét đến lạc giọng :

- Tướng công! Tướng công!

Miêu Ưng lão tổ đã điều tám quái nhân ra đối phó với những kẻ địch mới đến. Còn hai lão già đầu hói chỉ huy cuộc truy sát Chính Lan. Họ biết rằng chàng sắp kiệt lực và đã trúng một mũi trường tiễn!

Miêu Ưng lão tổ căm thù Chính Lan đến tận xương, nên để mặc sào huyệt cháy rụi, đốc thúc thủ hạ bám theo chàng.

Đã mấy lần Chính Lan định vượt tường đào thoát, đều bị trận mưa tên cản lại. Chân khí suy giảm, chưởng kình không đủ sức đánh bạt trường tiễn, nên chàng thọ thương.

Lâm nguy bất loạn, Chính Lan lao thẳng về phía Tây nam, nơi mà vẫn còn những công trình chưa bị đốt Lúc hai lão hói và hơn trăm quân chạy đến, ra sức lùng khắp nơi. Miêu Ưng lão tổ xuất hiện, quát vang :

- Đằng nào chúng ta cũng bỏ căn cứ này, hãy phun lửa đốt sạch khu vực, tất nhiên Hồng Nhất Điểm phải lòi ra!

Năm mươi cây hỏa đồng lập tức biến bảy tòa biệt viện thành đuốc lửa.

Lúc này Chính Lan đang tĩnh dưỡng trêи mái ngói tòa nhà cao nhất.

Chàng tranh thủ những giây phút hiếm hoi để uống linh đan và chăm sóc vết thương. Chính Lan sợ mất máu nên không dám rút mũi tên ở bắp tay trái ra, mà dùng tiểu kiếm chặt cụt đi. Nhưng đối với ba vết đao sau lưng, chàng chẳng thể với tới được!

Chờ lửa bốc lên đến mái, Chính Lan mới tung mình xuống đất, tiến về phía đối phương. Miêu Ưng lão tổ mừng rỡ nói :

- Hay lắm! Đúng là cháy nhà ra mặt chuột, ngươi tận số rồi!

Chính Lan không để ý đến câu nói ấy mà bình thản hỏi :

- Hai lão hói đầu kia là ai vậy?

Lão tổ cười hăng hắc :

- Họ là Trung Ly song thần ở Hồ Bắc, ngươi không nhận ra sao?

Chính Lan khẽ chấn động :

- Té ra Ngô Thị huynh đệ! Tại hạ nghe danh đã lâu, muốn thử vài chiêu có được chăng?

Nhất Thần Ngô Hiển lạnh lùng đáp :

- Ngươi định kéo dài thời gian để chờ bọn Hỏa chân nhân vào cứu ngươi đấy ư? Làm sao họ vượt qua nổi đám Thạch Thể Thiết Chùy quái nhân của chúng ta?

Nhưng từ ngoài đã vọng vào ba tiếng nổ kinh hồn. Miêu Ưng lão tổ biến sắc bảo :

- Nhị vị còn chần chờ chi nữa mà không thanh toán Hồng Nhất Điểm cho xong đi? Với Đảo Thiên thần đạn thì chẳng ai cản nổi bước chân của Tây Môn lão quỷ đâu!

Chính Lan thầm thắc mắc không hiểu nhạc phụ mình lấy đâu ra hỏa khí.

Khi chàng rời Vu Hồ thì lão cũng chưa bắt tay vào việc chế tạo.

Trung Ly song thần lo lắng cho đám quái nhân, bèn trút hận lên đầu Chính Lan. Hai lão vung cây Thiết tiêu đen tuyền xông vào tấn công chàng.

Bản lĩnh của họ không thua kém gì Miêu Ưng lão tổ nên khí thế cực kỳ mãnh liệt.

Chính Lan đã thọ thương nơi tay tả nên chẳng thể thi triển chưởng pháp, bèn dùng pho Thái Chân kiếm pháp mà đối phó. Tay trái chàng buông thõng chứ không bắt kiếm ấn, và máu từ vết thương nhuộm đỏ vai áo. Hiện tượng này khiến Song thần hoan hỉ, vì chẳng còn sợ chàng sử dùng tuyệt kỹ Nhất Điểm Hồng!

Sáo dài, kiếm ngắn nên hai luồng sáo quang như phủ kín Chính Lan.

Mảnh thép mỏng, nhọn và sắc cả hai bề - luôn hăm he đâm thủng ngực đối phương.

Nhưng kiếm pháp vốn là sở trường của Chính Lan. Chàng ung dung dệt màn kiếm quang quanh thân, chống đỡ những đòn hiểm ác của Song thần.

Thiết tiêu chạm vào kiếm, ngân nga không dứt.

Đã gần trăm chiêu mà vẫn chưa hạ được chàng. Trung Ly Nhất Thần giận dữ rú lên như quỷ dữ. Đó cũng là ám hiệu để Nhị Thần cùng phối hợp đánh chiêu “Song Long Thôn Ngọc”. Hai cây trường tiêu hóa thành hai con rông đen, vươn móng vuốt chụp vào cơ thể Chính Lan - cả trước lẫn sau.

Chân khí kiệt quệ, chẳng thể dùng khinh công tránh né, Chính Lan đành thi triển chiêu “Tàn Phong Quyển Vũ”. Thân hình chàng xoay tít như cơn gió xoáy, kiếm phong cuồn cuộn đánh bạt những mũi tiêu chết chóc. Nhưng lực bất tòng tâm, Chính Lan không đủ công lực để giữ cho mà kiếm ảnh liền lạc, kín đáo như mong muốn, trúng liền hai đòn vào lưng và ngực.

Vết thương ở phía sau rạch từ vai hữu xuống hông tả. Còn vết thương phía trước vắt ngay lồng ngực. Tuy chỉ cắt đứt da thịt nhưng máu tuôn xối xả.

Song thần đắc ý nhìn thân thể rách nát, đẫm máu của đối phương mà bật cười ngạo nghễ.

Hai lão ác ma đả thương Chính Lan xong đã gian hoạt lùi lại ngay, và vẫn giữ vị trí tả hữu chứ không đứng chung. Họ cứ ngỡ Hồng Nhất Điểm đã trở thành cá nằm trêи thớt, chờ hóa kiếp. Nào ngờ, Chính Lan lướt thẳng về phía Nhất Thần, xuất chiêu “Mãn Không Tinh Hà”, tạo ra làn mây hàn tinh lấp lánh.

Tất nhiên cước bộ chàng chậm chạp nên Nhị Thần đã ập đến sau lưng, trước khi chàng tiếp cận Nhất Thần Ngô Hiển! Ngô Hồng Châu mừng rỡ xuất chiêu “Cửu Tiêu Đoạt Phách”! Nhằm vào chín huyệt đạo từ gáy đến thắt lưng Chính Lan.

Tuy nhiên, khi mũi tiêu còn cách thân sau đối phương vài gang, lão bỗng nghe bụng dưới đau đớn khủng khϊế͙p͙ và chân khí tan biến cả. Nhị Thần gào lên ghê rợn, ôm bụng quị xuống.

Thì ra Chính Lan đã dùng kế thanh đông kϊƈɦ tây, giả đò tấn công Nhất Thần nhưng lại nhắm vào Nhị Thần. Ưu thế của chàng là cánh tay tả dù thọ thương nhưng vẫn còn khả năng thi triển tuyệt kỹ “Huyết Tuyến Điểm Hồng”.

Chàng chỉ cần chĩa ngón tay út về phía sau, chờ cơ hội xuất thủ! Bàn tay, cánh tay chàng hoàn toàn bất động, đối phương chẳng thể biết mà đề phòng. Bí mật của tuyệt kỹ này luôn được giữ kín, nên Nhị Thần mới trúng kế!

Nhắc lại, Nhất Thần thấy bào đệ sắp đâm thủng lưng Chính Lan, phấn khởi múa Hắc tiêu chống đỡ chiêu kiếm. Thấy kiếm ảnh mịt mù, hàn tinh giăng mắc, lão thầm e ngại nên thủ nhiều hơn công. Chỉ cần chặn đứng được chàng là Nhị Thần Ngô Hồng Châu sẽ thành công.

Nào ngờ em lão lại lăn ra chết đột ngột. Tiếng thét đau đớn của Nhị Thần khiến lão rúng động, đường tiêu chậm lại, và lộ ra sơ hở. Chính Lan là bậc thầy trong kiếm đạo, lập tức thọc kiếm vào đấy. Mũi kiếm của chàng đâm thủng sườn trái đối phương. Nhưng Ngô lão quỷ đã kịp vung tả thủ vỗ một chưởng vào ngay ngực Chính Lan, đẩy chàng văng xa gần trượng.

Trúng đòn này Chính Lan hộc ra một vòi máu nóng, tay chân bải hoải.

Chẳng còn chút khí lực nào. Bằng ý chí của người hiệp sĩ, chàng cố gượng đứng lên.

Nhất Thần tuy thọ thương nhưng công lực vẫn còn sung mãn. Lão lướt đến xem qua thi thể của Nhị Thần, thấy bào đệ đã tuyệt khí, đau đớn gầm lên :

- Hồng Nhất Điểm! Lão phu sẽ bằm xác ngươi ra để trả thù cho nhị đệ!

Nhưng lão chưa kịp xuất thủ thì hai vật tròn tròn, lớn bằng trái bưởi đã rơi vào hàng ngũ bọn giáo đồ Bạch Liên - ở vòng ngoài đấu trường - và phát nổ vang trời. Dù chỉ giết được có vài tên nhưng cũng đủ dọa cho chúng chạy vắt giò lên cổ.

Đồng thời, có mười mấy bóng người lướt đến như tên bắn. Nhất Thần thấy Miêu Ưng lão tổ cũng đã đào tẩu, hậm hực bỏ ý định sẽ giết Chính Lan, sợ chậm chân sẽ không thoát chết! Hơn nữa, lão cho rằng với vết chưởng thương kia, Hồng Nhất Điểm cũng khó sống! Nhất Thần chụp lấy xác Nhị Thần phi thân mất dạng!

Bọn Hỏa chân nhân đến nơi thì Chính Lan đã quị ngã. Thi Mạn, Tố Bình ôm chàng than khóc, bị Hỏa chân nhân gạt ra :

- Mau tránh chỗ cho ta xem thử!

Ông nhét vào miệng chàng một nắm linh đan, và quát mọi người đi lấy nước. Lát sau, Âu Dương Tiểu Ngưu vác cả một lu sành về đến. Chân nhân dở khóc dở cười :

- Ngươi định tắm cho Chính Lan hay sao vậy?

Tiểu Ngưu ngượng ngùng phân bua :

- Không vác cả lu thì lấy gì mà đựng?

Chân nhân lấy tiểu kiếm trong tay Chính Lan rạch nát y phục chàng ra.

Mọi người ứa lệ nhìn thấy những vết thương chằng chịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.