Âu Dương Phong phát hiện gần đầy đứa cháu bảo bối của hắn dường như cố tình không thân cận với hắn nữa. Lúc luyện võ, y không còn nhào vào lòng hắn làm nũng đòi khen, lúc rảnh rỗi cũng không đi theo phía sau hắn nói cười vui vẻ. Cho dù một ngày ba bữa thúc cháu vẫn dùng cơm cùng nhau, nhưng Âu Dương Khắc lại luôn né tránh ánh mắt hắn, lạnh nhạt vô cùng.
Âu Dương Phong có chút không vui, hơn nữa là buồn bực. Từ nhỏ, Khắc Nhi của hắn đã hay bám theo hắn rồi, sao giờ lại như đột nhiên biến thành một người khác, tránh hắn như tránh hồng thủy, mãnh thú. Hắn đã thử kiểm tra mấy lần, nhưng vẫn không thể khiến Âu Dương Khắc há miệng nói ra. /
Ở bên này, Âu Dương Khắc cũng rất đau khổ, y chưa từng rối rắm như lúc này, loại tình cảm nhụ mộ của y dành cho thúc thúc chẳng biết từ khi nào đã biến chất thành một loại tình cảm khác. Trong mắt y, Âu Dương Phong là thúc phụ hết lòng yêu thương y, là người chỉ thu liễm sát khí ở trước mặt y, chỉ dịu dàng với y, đáng để y yêu quý, kính trọng.
Nhưng người nam nhân vạn trung vô nhất ấy, không phải là người mà y có thể mơ tưởng được.
Và khi y phát hiện ra sự thật này, thì thế giới của y đã chỉ dung được một mình Âu Dương Phong.
Y không biết phải khống chế tình cảm thế nào, cho nên chỉ đành phải khống chế hành vi của mình. Nhưng ban ngày y càng tận lực khắc chế, thì đến đêm, cảnh tượng trong mơ lại càng phóng đãng, bừa bãi.
Trong mộng, động tác của thúc phụ y với y ngày càng quá phận, càng về sau, với một người cường tráng, chỉ với chuyện cho điệt nhi vuốt ve côn th*t là chưa đủ, hắn lại còn dùng ngón tay trừu sáp tiểu huyệt của y, hơn nữa lại càng to gan tách hai chân y ra, trực tiếp dùng cự vật dưới khố thao y. Có những lúc, giấc mộng xuân *** uế đó sẽ kéo dài cả một đêm, suốt cả buổi tối y đều bị thúc phụ đè dưới thân tùy tâm sở dục, cự hành thô dài như vĩnh viễn không biết mệt, rút ra cắm vào cơ thể y, một khắc cũng không ngừng. Người cường tráng phía trên y như không nghĩ tới tình thúc cháu, chỉ xem y như đối tượng để phát tiết thú tính mà thôi. Không có ôn nhu âu yếm, không có những câu nói quan tâm, hắn chỉ chà đạp tiểu huyệt một cách hung ác, nói y phóng túng, nói y *** đãng, hắn giữ chặt y trên giường, mỗi ngày bắt y phải ngậm côn th*t của mình. Y càng kêu khóc cầu xin, thì cự vật hung mãnh ấy lại càng trở nên quyết tuyệt. Mỗi lần tỉnh giấc, chẳng những Âu Dương Khắc đều tiết ra dịch thể, mà cả hậu huyệt phía sau cũng ẩm ướt, giống như thật sự bị nam nhân tàn nhẫn thao suốt một đêm. Zhou Zhou – Ngạo
Ban ngày, Âu Dương Phong vẫn đối đãi với y như trước, săn sóc chu đáo, hỏi han ân cần, cũng không gặng hỏi y thêm điều gì. Như vậy, lại càng khiến Âu Dương Khắc ngày càng lún sâu vào tình cảm đơn phương, tuyệt vọng. Dù ở trong mơ y vẫn luôn liều chết giãy giụa như xử nữ, nhưng sâu trong nội tâm y, cho dù có trốn tránh thế nào, xấu hổ với tà niệm của mình thế nào, y cũng không thể ngăn đi khoái cảm cấm kỵ ấy. Mỗi đêm, trước lúc ngủ, y sẽ nhớ lại cảnh đối phương thô bạo áp mình dưới thân thế nào, dùng phân thân dưới khố một lần lại một lần thao tiểu huyệt của y thế nào, sau đó trong sự tự trách cùng chờ đợi vô hạn, y mong ngóng, xem đêm nay nam nhân sẽ xỏ xuyên qua y ra sao.
Y cũng không biết mình là một người *** đãng, một người không biết thẹn, khao khát được thúc phụ phá đi thân nam đồng của mình như thế.Y ảo tưởng côn th*t dưới khố của hắn là mùi vị gì, nếu như cắm vào trong tiểu huyệt của mình, có phải sẽ khiến mình dục tiên dục tử hay không? Y không biết đó là do thiên tính của y như thế, hay do đau khổ thầm yêu Âu Dương Phong không được mà biến thành thế này.
Vô sự tự thông, y học được cách thủ ***, y tưởng tượng tay mình thành tay thúc phụ, âu yếm tính khí, da thịt của mình, để chính mình run lên vì khoái cảm, hai đầu nhũ màu hồng nhạt bị ngón tay vân vê đến khi dựng thẳng, miệng gọi thúc thúc đến khi cao trào. Thậm chí, y từng cố gắng thăm dò tiểu huyệt bí ẩn phía sau mình, có lần ngón tay đã chạm vào cửa huyệt, cuối cùng do thấy quá mức nhục nhã, nên y từ bỏ. /
Ban đêm ngủ không đủ giấc cộng với tinh khí hao tổn rõ ràng ảnh hưởng tới tiến độ luyện công ban ngày. Ngay cả những chiêu thức y đã luyện nhuần nhuyễn cũng mất hẳn thần thái tự tin, khí thế giảm đi rất nhiều.
Âu Dương Phong vốn muốn mắng y, rồi lại không biết nên khiển trách thế nào, nhìn vành mắt thâm quầng và cái vẻ phờ phạc của điệt nhi, càng khiến hắn đau xót không thôi. Tự dưng điệt nhi mà hắn sủng ái nhất lại khép cửa lòng với hắn, còn hắn lại không cách nào biết được tâm sự của thiếu niên, đây là lần đầu tiên một người danh chấn thiên hạ như hắn gặp phải nan đề.
Trong bất giác, hai thúc cháu đã phân phòng ra ngủ hơn ba tháng. Tối hôm đó, Âu Dương Phong phối hoàn xà dược xong trở về phòng. Nhìn gian phòng trống rỗng, trong thoáng chốc hắn thấy buồn tẻ vô cùng. Hai chân như mất đi khống chế, Âu Dương Phong lặng lẽ đi tới tiểu viện của điệt nhi. Hắn tự nhủ với lòng là tuy Khắc Nhi đã ngủ rồi nhưng tới xem một chút cũng không sao. Nghĩ như thế, hắn đi tới gần phòng ngủ của Âu Dương Khắc.
Ngoài dự liệu của hắn, dường như Âu Dương Khắc vẫn chưa đi vào giấc ngủ. Âu Dương Phong nội công thâm hậu, dĩ nhiên thính lực cũng mẫn tuệ cực kỳ. Hắn đứng ngoài phòng, nghe tiếng điệt nhi thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, thì thào gì đó bên trong. Có đôi lúc, hắn không thể phân rõ đó là tiếng thở dài hay là rên rỉ, nhưng như thế, lại khiến lòng hắn rung động.
Sờ sờ cửa sổ, có một cánh cửa vẫn chưa đóng chặt. Hắn đẩy nhẹ ra, nhảy vào trong phòng, không hề kinh động tới người trên giường. Hắn tự giễu với lòng mình, đường đường là sơn chủ Bạch Đà Sơn vậy mà lại làm ra hành vi như kẻ trộm ngay trên địa bàn của mình, cứ như hắn đã bị ai đó mê hoặc rồi.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt len vào lớp cửa mỏng manh. Âu Dương Phong ẩn mình trong một góc tối bên cạnh giường, mà giờ này, Khắc Nhi của hắn lại đang nằm ngửa trên giường, cái bộ dáng ấy khiến hắn chấn động, giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.Zhou Zhou
Chỉ thấy cái quần lót màu trắng của Âu Dương Khắc bị kéo tới mắt cá chân, không hề che đậy nửa thân dưới trần truồng, tính khí bị tay phải xoa nắn đang dựng thẳng. Áo vén lên, một tay vuốt ve ***g ngực phập phồng, miệng rên rỉ, “Thúc thúc, sờ chỗ này của ta…”
Thiếu niên tuấn mỹ quần áo không chỉnh tề vừa tự an ủi vừa khao khát chính mình, dáng vẻ, hình ảnh *** mỹ, ướt át đó quá bất ngờ khiến Âu Dương Phong không cách nào phòng ngự được.
Hắn luôn si mê võ học, lãnh đạm nữ sắc. Lúc còn trẻ, hắn và đại tẩu từng có mấy ngày u mê, cá nước thân mật, sau có Âu Dương Khắc. Bên ngoài, bọn họ là thúc cháu, nhưng thật ra lại là phụ tử. Bí mật này chỉ có hắn và đại tẩu, hai người biết được, còn hai phụ tử Âu Dương Khắc đều hoàn toàn không biết. heobibi89
Lúc này tận mắt nhìn thấy ái nhi nảy sinh dục niệm với chính mình, khát vọng cùng mình hoan ái, theo lẽ hắn nên giận tím mặt mới phải. Nhưng lần này, với một người nhiều năm rồi chẳng để ý tới chuyện phòng the như Âu Dương Phong, lại nhanh chóng cứng rắn.
Từ nhỏ do ta sủng ái bảo bối, trưởng thành, ở trên giường, tự nhiên cũng phải từ ta đến yêu thương. Âu Dương Phong tự nói với chính mình.
Mà trước mắt, Âu Dương Khắc đã sắp tới cao trào, chỉ còn kém một chút gì đó. Y đưa bày tay ra phía sau, sờ sờ cửa tiểu huyệt của mình, thở gấp, “Thúc thúc, bên trong ta ngứa quá, xin người…”
“Xin ta cái gì?” Âu Dương Phong không nhịn được nữa, bước nhẹ khỏi bóng tối, nói khẽ vào tai Âu Dương Khắc.
Đời này, Âu Dương Khắc chưa từng hoảng sợ như thế, trong đầu y trống rỗng, cả người run lên, bắn ra ngoài. Y cuống quýt kéo chiếc chăn mỏng kế bên qua, che lung tung lên người mình, “Thúc thúc… người… người…”
Nỗi khổ bí mật nhất trong lòng bị bại lộ trước mặt người mà y không muốn cho biết nhất, Âu Dương Khắc hận không thể ngất đi ngay, để tránh khỏi cảnh tuyệt vọng này. Thúc phụ đã nhìn thấy y lén hắn có ý niệm xấu xa trong đầu, nhất định người sẽ tức giận, sẽ đuổi y xuống núi. Nếu phải rời xa thúc phụ, chi bằng hôm nay y chết dưới chưởng của hắn cho rồi. Zhou – Ngạo
Nghĩ tới đó, Âu Dương Khắc ngồi dậy, cuộn thành một khối trong chăn, nức nở, “Thúc thúc, người giết ta đi!”
Âu Dương Phong ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve mặt y, “Con ngoan, nói ngốc gì đó, sao thúc thúc lại đành lòng?”
Âu Dương Phong càng ôn hòa, Âu Dương Khắc lại càng cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng. Y nằm trong lòng Âu Dương Phong, khóc lớn, “Thúc thúc, xin người, đừng chán ghét ta!”
Âu Dương Phong vuốt ve phía sau y, an ủi, “Đừng khóc, thúc thúc thương ngươi còn không kịp!”
Âu Dương Khắc lại càng khóc to hơn, hoàn toàn không nghe thấy Âu Dương Phong đang nói gì, y nghẹn ngào, “Thúc thúc, sau này ta sẽ không dám nữa, xin người đừng đuổi ta đi! Ta sẽ nghe lời, chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời người hết!”
Âu Dương Phong ôm y, nhưng có dỗ thế nào cũng dỗ không xong. Hắn kéo bàn tay người kia đến nửa thân dưới của mình, hỏi: “Khắc Nhi, chuyện gì ngươi cũng nghe thúc thúc cả sao?”
Âu Dương Khắc chạm vào phân thân của thúc phụ, vừa nóng vừa cứng, tức thì, mặt y đỏ rần, y nằm trong lòng Âu Dương Phong, không dám nhúc nhích. Tim y đập thật nhanh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi miệng, y không ngờ mình lại có vận may như thế. Thúc thúc có cảm giác với y, dù chỉ là trên thân thể, nhưng vẫn tốt hơn y mong đợi nhiều lắm.
Y vẫn nức nở, rồi ngẩng đầu nhìn thúc phụ, “Thúc thúc, người…”
Âu Dương Phong ôm điệt nhi vào lòng, ngữ khí vẫn thân mật như trước, “Khắc Nhi, ngươi muốn thúc thúc, sao lại không cho thúc thúc biết?” heobibi89
Bị hắn ôm, cả người Âu Dương Khắc như nhũn ra, trong đầu y vẫn còn đang miên man suy nghĩ, nếu hắn đã cứng rắn, sao không làm… làm ta trước, tiết hỏa, lại còn thế này. Nghĩ tới đó, y rầu rĩ, nói, “Nhưng thúc thúc lại không muốn ta!”
“Ai nói không muốn? Hiện giờ thúc thúc đang muốn ở trên chiếc giường này, hảo hảo yêu thương Khắc Nhi đây!”