Thật vất vả mới dỗ được cô bé ngủ, Hành Chi Thiên hoàn toàn quên béng mất chuyện phải quay lại với Yêu Chi.
Hành Chi Thiên ngồi nghiêng người ở trước giường, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào cô gái hô hấp đều đều đang chìm sâu vào giấc ngủ an ổn, miệng hắn bất giác mỉm cười, lấy tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, chậm rãi trượt dần xuống đôi má nàng vuốt ve, “Chi Nhược…. em đã lớn rồi.”
“Có ai đó nói qua với ngươi ánh mắt của ngươi nhìn nàng không chỉ đơn thuần là huynh muội, mà giống như người yêu.” Một thanh âm mang theo trêu tức vang lên, Yêu Chi mặc một cái áo ngủ kiểu Nhật, lười biếng tựa người vào tường, tay gãi gãi đầu, khủy tay dùng sức đẩy cánh cửa đang khép phân nửa mở ra hoàn toàn.
Hành Chi Thiên sửng sốt, bàn tay đang vuốt ve cô bé cũng không hề rời đi, vẫn duy trì cái tư thế kia, “Ai cho phép ngươi vào…. Ngươi đã đứng nghe bao lâu?”
Hắn đưa tay vuốt tóc, bật cười, đôi bích mâu lay động, lóe sáng, “Ta phải hiểu rõ tình trạng của bệnh nhân được yêu cầu trị liệu, như vậy mới có thể hốt đúng thuốc.”
“Đã bao nhiêu năm, tính tình của ngươi vẫn không đổi, luôn e sợ cho thiên hạ bất loạn.” Hành Chi Thiên hừ một tiếng.
Yêu Chi ngược lại không muốn cùng với hắn cãi nhau, thích thú ra vẻ hiểu rõ, đi tới trước vài bước, tới trước giường, âm thanh lộc cộc của tiếng guốc gỗ đạp trên mặt sàn vang lên từng trận, mái tóc đen được buộc lỏng lẻo rũ xuống tới thắt lưng, vài sợi tóc cũng theo đó lẫn vào vạt áo mở bung ra phía trước ngực, da thịt trắng như tuyết làm nổi bật mái tóc đen cùng đôi con ngươi màu ngọc bích tràn ngập mị hoặc, một vẻ đẹp không phân biệt giới tính.
Chi sợ cô bé kia mà bị đánh thức, thế nào cũng lại gọi hắn là ca ca xinh đẹp…. hoặc là tỉ tỉ xinh đẹp cũng nên.
Hành Chi Thiên bất động thanh sắc ôm lấy cô bé kia vào trong ngực, bảo vệ.
Yêu Chi mỉm cười, “Như thế nào, không định thôi miên sao?”
“Chi Nhược mệt mỏi, ta muốn mang cô bé đi ngủ.”
“Mệt mỏi….” Giọng nói của Yêu Chi kéo dài ái muội, hắn nheo mắt liếc nhìn về phía vệt đỏ trên khăn trải giường, “Đúng là phải mệt rồi, lần đầu tiên cũng khó tránh khỏi. Được rồi, ta cũng đi nghỉ ngơi đây.”
Hắn….
Bốc khói, tên yêu nghiệt này trong đầu đang nghĩ cái gì. Đứng bên ngoài đã nghe được rõ ràng từ đầu tới đuôi, còn cố ý nói ra những câu khiến cho người nghe phải hiểu lầm, đỏ mặt.
Hành Chi Thiên cả người cứng ngắc, nhẫn nhịn.
“Ngươi rất ít đỏ mặt. Ta chỉ nói nàng là lần thứ nhất….” Yêu Chi đưa mắt liếc xéo về phía cô bé đang nằm trong lòng hắn, cố ý dừng lại một lúc, không nhanh không chậm nói, “Lần đầu tiên đến tháng, xem đó, là ngươi tự hiểu sai nha.”
Nói xong, còn tặng kèm một cái lắc đầu, vui vẻ tựa thân hình dài ngoẵng ở cửa, vẫy tay rồi mới chịu bỏ đi.
Thật sự là….
Yêu nghiệt!
Hành Chi Thiên cố kìm nén cơn xúc động muốn lột giày ra đánh người.
Cửa phòng phi thường thức thời im lặng khép chặt lại.
Hành Chi Thiên nghiêng đầu liếc nhìn tấm chăn giường lấm bẩn cùng với cái áo ngủ nhiễm huyết bị vứt sang một bên, hắn cúi đầu ôn nhu xoay gương mặt của cô bé kia về phía hắn, sủng nịnh ngắm nhìn vẻ mặt ngủ say của cô bé, không nhịn được bật cười…. Cô bé kia ngủ thật đúng là thoải mái, chỉ có điều e là đêm nay cô bé không thể tiếp tục ngủ lại ở căn phòng này rồi.
Hắn chậm rãi đi tới trước tủ quần áo, lấy tay nhấn vào một chỗ nào đó, dùng sức ấn một cái.
Tủ quần áo khổng lồ lặng lẽ chuyển động, để lộ ra một cánh cửa được chạm trổ hoa văn nằm ngay mặt sau tủ, Hành Chi Thiên không chậm cũng không vội móc ra một cái chìa khóa để mở cửa.
Thật cẩn thận ôm cô bé trong lòng chui vào trong.
Thân ảnh của bọn họ biến mất sau cánh cửa.
Cánh cửa đóng lại, tủ quần áo giống như có linh tính, chậm rãi dịch chuyển trở về vị trí cũ.
Một gian phòng.
Bày trí cực kỳ tao nhã, chủ nhân của căn phòng này phải phi thường có khiếu thẩm mỹ.
Nhưng có vài chỗ được bố trí thật khiến cho người ta sờ không được ý nghĩ.
Một màn hình tinh thể lỏng cơ hồ chiếm toàn bộ vách tường, phía trên của vách tường bên trái được sơn thành màu đen, bao quanh bức tường là một con rồng thiếp vàng chói lọi, giương nanh múa vuốt, kim long đang trong tư thế chồm lên, tràn đầy khí thế, chính giữa chỉ có duy nhất hai chữ được viết theo lối chữ thảo, “Hành thị.”
Bên dưới móng trái của kim long treo một bức tranh sơn thủy Trung Quốc.
Bút phong thanh nhã, hành vân lưu thủy. (mây bay nước chảy lưu loát sinh động)
Có vẻ như cùng với khí thế bức người của kim long cuồng vũ là không hợp, nhưng vẫn làm cho người ta ngắm nhìn thật lâu, cấu tứ cùng với phối hợp kỳ diệu, làm người ta có cảm giác vô cùng hứng thú.
Đột nhiên, bức tranh sơn thủy thật lớn đang yên vị trên tường bỗng nhiên chấn động, ong ong kêu lên.
Một góc của bức tranh bị người vén lên, một thân ảnh nghiêng người bước ra khỏi bức tường, trong lòng còn đang ôm một cô bé.
Này….
Hai người này chẳng phải là Hành Chi Thiên cùng với ham ăn ham ngủ Hành Chi Nhược sao?
| |
Như vậy, gian phòng này chính là của Hành Chi Thiên.
Phòng của hắn khi nào thì trang hoàng lại thành cái dạng này rồi? Thời điểm Hành Chi Nhược la hét đòi ngủ một mình lúc đó nàng bảy tuổi, tính tới nay cũng chỉ mới có bốn năm mà thôi.
Mồ hôi lạnh…. Nguyên lai là đã muốn bốn năm.
Bất quá theo lý thuyết mà nói, cách vách phòng của Hành Chi Thiên chính là phòng của Hành Chi Nhược.
Hai gian phòng của bọn họ là thông nhau hả?!
Không phải là đổi phòng khác sao, có cần thiết phải xây thêm một cái mật đạo không?
Thật sự là….
Kẻ có tiền quả là khéo nghĩ biện pháp để tiêu tiền.
Hành Chi Thiên thật cẩn thận đem cô bé đang nằm trong lòng đặt lên trên giường, giường rất êm, chăn và đệm đều thuần một màu đen, trên mặt trang trí hoa văn hình rồng thêu kim tuyến bằng thủ công, hoa lệ nhưng vẫn không kém phần thoải mái.
Cô bé kia chạm vào mặt chăn, lầm bầm lẩm bẩm, cọ qua cọ lại một hồi mới chịu yên tĩnh.
Tỉ mỉ đắp chăn lên cho cô bé, Hành Chi Thiên chần chừ một lúc mới cởi ra áo khoác, nhấc chăn lên rồi cũng chui vào nằm. Cánh tay thật cẩn thận vòng quanh người cô bé kéo nàng áp sát vào người mình, ánh mắt thật ôn nhu.
Lớn cũng thật nhanh….
Mười một tuổi, chớp mắt một cái đã cao tới chừng này rồi, nhưng vẫn luôn xem nàng là một cô nhóc không lớn nổi.
Nhẹ nhàng xoa lên mái tóc ngắn của cô bé, véo nhẹ vào hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Ngủ mê nói mớ một tiếng.
Hành Chi Nhược giẫy chân đạp một cái, hắn khẽ bật cười, ôm nàng sát vào trong lòng.
Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, nghiêng mình rải lên mặt đất một quầng sáng bạc, trên tấm nệm êm ái cũng bao phủ một tầng nguyệt quang ấm áp, huynh muội hai người nằm tựa sát vào nhau.
Bóng đêm càng dày đặc, ánh trăng càng sáng rỡ.
Sáng sớm, Bác Câm theo lệ thường đến gọi thiếu gia rời giường, nhưng hắn lại nhìn thấy trong phòng ngủ của Hành Chi Thiên hình ảnh…. hai người người trong tư thế cực kỳ ái muội nằm ở trong chăn, hai bàn tay đang bưng khay đồ ăn của hắn run lên.
Trong chăn động đậy, cô bé kia tựa hồ cảm thấy nóng, đạp vào tấm chăn một cái, đôi chân trắng nõn lộ ra từ trong tấm chăn, tương phản đến chướng mắt giữa chiếc giường được bao phủ bởi thuần một màu đen, giây tiếp theo Hành Chi Thiên nghiêng người, trong vô thức dịch sang bên thuận thế kéo cô bé kia ôm vào trong lòng.
Yêu Chi nheo mắt liếc xéo một cái, vỗ vào vai Bác Câm, cười vô cùng thoải mái, “Bác Câm, chào buổi sáng. Tình cảm hai anh em bọn họ quả là tốt ha.”
Vẻ mặt của lão nhân gia nghiêm nghị, khóe miệng mím chặt.
Bữa sáng được đặt trên bàn,
Lão nhân ưỡn thẳng lưng, xoay người rời đi, thần khí giống như một quý tộc cao quý.
Không đúng, như là một quý tộc cao quý đang tức giận.
Hương thơm mê người.
Trong chăn có tiếng động.
Thân hình nhỏ nhắn từ trong chăn chui ra, chợt nghiêng đầu, cái mũi xinh xắn nhẹ nhàng hít hít, vẻ mặt nghi hoặc, a lên một tiếng, cúi đầu, tầm mắt quét qua tấm khăn trải giường, thân hình cứng ngắc bất động.
Hành Chi Thiên nghi hoặc chống người ngồi dậy, khủy tay chống ở trên mặt giường mềm mại, nhíu mày, cũng không nói tiếng nào.
Hắn xốc chăn lên.
Trên mặt của tấm chăn cùng với drap trải giường thuần đen thêu hoa văn kim long là một bức tranh nghệ thuật trừu tượng rất khí thế, nếu mà đặt tên, sửa lại là gọi là mới đúng: phong cách huyết nhiễm.
Chiếm cứ toàn bộ trên mặt kim long, trừ bỏ phần vảy được thêu bằng chỉ vàng rực rỡ, đều bị một mảng huyết lớn nhuộm đỏ.
Hành Chi Thiên đột nhiên cảm thấy giữa hai chân âm ấm, than lên một tiếng không tốt, cô bé kia cũng ngửa đầu lên, vô tội nhìn hắn,
Cả hai người đều cúi đầu xuống nhìn.
Khá lắm nhóc, quần ngủ của Hành Chi Thiên cũng ướt sũng, nhìn kỹ, vằn vện từng đạo vết máu nhuộm đỏ cả quần của hắn.
Cô bé kia đang ngồi ngay ngắn ở trên đó.
Cô bé này, lượng máu như thế nào lại nhiều như vậy hả.
Hành Chi Thiên gọi người hầu vào, đem chăn đệm, khăn trải giường toàn bộ thay mới.
Nữ người hầu đỏ mặt vùi đầu bận rộn làm việc, bàn tay đang cầm khăn trải giường loang lổ vết máu co quắp lại, cô ta nhìn Hành Chi Thiên, trong lòng có chút không biết phải làm sao giống cô bé kia, nữ người hầu có vẻ xúc động muốn nói cái gì…. lại nhìn thoáng qua kẻ đang đứng phía sau Hành Chi Thiên, liền cúi đầu chán nản chậm rãi đi ra ngoài.
“Các ngươi cứ như vậy ngủ cả đêm?” Đôi bích mâu của Yêu Chi khép hờ, lại cười đến không có hảo ý.
“….”
“Ngươi thế nào lại….” Yêu Chi cố ý đảo mắt về phía chiếc áo ngủ nhiễm máu của Hành Chi Thiên.
“Không cần ngươi xen vào.” Hành Chi Thiên lãnh đạm, mắt liếc nhanh qua hắn một cái.
“Phải, phải phải, nhưng lại lãng phí mất một tấm khăn trải giường tốt thêu hắc để kim long, nhớ ngày đó ta muốn mua cũng mua không được.”
“Ta nguyện ý.”
“Ngươi cũng không cho…..”
Hành Chi Thiên lui về sau từng bước, tay chống lên cánh cửa, cảm giác rõ ràng là muốn tống khứ kẻ đang đứng ngoài cửa, “Còn có chuyện gì sao?”
Yêu Chi cười khẽ, đảo mắt quan sát cái cô bé đang nhìn hắn đến xuất thần kia, ghé sát vào tai của Hành Chi Thiên thì thầm, “Ta muốn nói, tuy là ôm ngủ quả thật rất thoải mái, nhưng ngươi cũng không biết đưa cho cô bé đồ mà các cô gái thường hay dùng sao? Ngươi đảm nhận vai trò anh trai quả là thích hợp, chu đáo, làm đến hạnh phúc, vui vẻ như vậy.”
Đồ mà các cô gái thường hay dùng,
Đồ mà các cô gái thường hay dùng…. Băng vệ sinh?!
Hành Chi Thiên cả người cứng đờ, liếc nhìn về phía cái kẻ đang nhìn Yêu Chi đến si ngốc kia.
Cô bé kia cũng không ngờ lại bị bắt gặp đúng lúc, giật mình sửng sốt, cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu tấm chăn giường sạch sẽ vừa mới thay, cô bé nhổm mông lên, vui vẻ trườn qua trườn lại, vì thế tấm drap trải giường trắng như tuyết vừa mới thay lại bị nhuộm đỏ từng đạo vết máu.
Mồ hôi lạnh….
“Bác Câm….” Giọng của Hành Chi Thiên có chút run, “Gọi Bác Câm mua cho ta cái kia mang lại đây.”
…. Băng vệ sinh,
Kêu Bác Câm đi mua, thật là mua cho ngươi hả.
Yêu Chi nhếch miệng, cố nhịn cười.
Trên giường, cô bé kia đang quỳ gối ở trên đệm, lập tức đứng thẳng dậy, hai lỗ tai dựng thẳng lên, đôi mắt sáng lấp lánh, phun ra một loạt những từ ngữ mơ hồ, nếu chăm chú lắng nghe, chính là đang nói, “Người ta muốn người ta muốn người ta muốn người ta muốn.”
“Em muốn cái gì….”
Cô bé hít sâu một hơi, học theo lời thoại quảng cáo trên TV, “Băng vệ sinh ba chiều bằng cotton siêu mềm mại dùng cho đêm ngủ say 40.5 cm”
Tiếng cười nổ ra.
Yêu Chi lại thu hồi nụ cười, nhìn Hành Chi Nhược, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.