Guốc gỗ đạp trên mặt sàn, tiếng vang thanh thúy, cực kỳ có tiết tấu.
Không nhanh không chậm, từng trận lọt vào tai, giống như đang thôi miên, khiến cho lòng người hỗn loạn.
Hành Chi Thiên ngồi ở ghế dựa, xoa xoa huyệt thái dương, bỏ tờ báo trên tay xuống, đứng dậy, hướng phía phòng sách đi tới.
“Yêu Chi, đem ném cái đôi guốc gỗ đáng ghét của ngươi cho ta, âm thanh nghe thật chói tai.”
Cửa bị Hành Chi Thiên đẩy ra,
Tiếng guốc gỗ bị cắt đứt,
Mặt bên kia, Yêu Chi đang quỳ một gối trên đất, vạt áo kimônô xanh thẵm của hắn bị cô bé kia giẫm trên mặt đất, Yêu Chi ôm cô bé, đôi bích mâu lóe lên thứ ánh sáng tà nịnh cùng yêu mị.
Rét lạnh một cái,
Yêu Chi bình thường yêu quý y bào của hắn như mạng, nếu bình thường làm thế nào lại cho phép cô bé giẫm lên như thế, chính là…. Bọn họ vì sao lại ôm chặt như vậy hả?
“Chi Nhược.” Hành Chi Thiên vẻ mặt rất không tốt, “Lại đây.”
Yêu Chi vươn ngón trỏ lên đặt trên môi, nhẹ nhàng ra dấu “Suỵt”.
Cô bé kia có vẻ như không hề nghe thấy, chỉ lặng im ngây người trong lòng của hắn.
Hành Chi Thiên nhíu mày, hơi nheo mắt liếc về phía Yêu Chi, nghi hoặc bước tới gần.
Cô bé kia chôn ở trong lòng của hắn, giống như không có phát hiện đến sự hiện diện của Hành Chi Thiên, ánh mắt đờ đẫn, không có tiêu cự.
Tình trạng này…. giống như là bị thôi miên.
Yêu Chi trầm tư, “Hành Chi Thiên, ta đã phát hiện ra một món đồ chơi rất vui.”
Hành Chi Thiên nắm lấy tay của cô bé kia, muốn ôm nàng vào trong lòng, “Có ý gì.”
“Tiểu Chi Nhược của ngươi không hề đơn giản.” Yêu Chi miệng hàm chứa ý cười, ngón tay giật giật, cô bé kia chau mày, giãy khỏi Hành Chi Thiên, xoay qua ôm lấy cổ của Yêu Chi, cọ cọ, Yêu Chi vươn tay vỗ về lưng của cô bé trấn an, nàng mới chịu an tĩnh trở lại.
“Yêu Chi, ta mời người đến để trị bệnh sợ tối và sấm sét của cô bé, cũng không phải để cho ngươi thôi miên rồi biến nàng thành con rối để chơi.” Hành Chi Thiên vẻ mặt nghiêm nghị, cực kỳ lãnh đạm.
“Điều đó là đương nhiên.” Yêu Chi gật đầu, cười giống như là yêu nghiệt, vòng tay đang ôm cô bé siết chặt một chút, “Cô bé tuy rằng đã quên rất nhiều chuyện, nhưng trong trí nhớ của nàng vẫn còn lưu giữ hình ảnh cái ngày dông bão mà tai nạn máy bay xảy ra, cha mẹ chết thảm, đau đớn cùng với sợ hãi, tuy rằng chỉ còn lại chút vụn vặt, nhưng đối với cô bé cũng là đả kích rất lớn, cho nên trong tiềm thức mới nảy sinh ra chứng sợ bóng tối cùng với sấm chớp, chỉ cần đem toàn bộ những thứ đó tiêu trừ….”
“Tai nạn máy bay, nàng còn nhớ rõ sao?” Hành Chi Thiên thần sắc có chút hoảng hốt, không chắc chắn nhìn về phía cô bé, ánh mắt có chút quái dị, “Nhưng cô bé chưa bao giờ đề cập với ta.”
Hành Chi Thiên, nếu hết thảy mọi việc ngươi đều nắm trong lòng bàn tay, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa. Yêu Chi buông rũ mi mắt, hàng lông mi dày và dài che khuất vẻ thích thú chợt lóe lên rồi biến mất nơi đáy mắt của hắn, khóe môi cong lên, vẻ mặt hơi có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Nghe rõ này, cô bé chính là đã chịu đả kích cộng thêm não bị chấn động nhẹ, mới khiến cho trí nhớ bị gián đoạn.” Yêu Chi ôm cô bé kia đứng dậy, cười cười, chống lại ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của Hành Chi Thiên, “Không cần hoài nghi ta vì sao biết nhiều như vậy…. Ta chỉ dựa theo sách y học giúp cô bé chẩn bệnh thôi, bất quá….” Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn chậm rãi vuốt lại nếp nhăn trên áo kimônô, xoa nhẹ cổ, ý cười trong đôi bích mâu của hắn hàm chứa thâm ý, “Mất trí nhớ gián đoạn không thể so với mất trí nhớ vĩnh viễn, một ngày nào đó dù sao vẫn có thể khôi phục lại.”
Đương nhiên, em gái ngươi khi đó cũng chỉ mới ba tuổi, một đứa bé ba tuổi có thể trông chờ nàng nhớ kỹ điều gì nào.
Chỉ có điều, Hành Chi Thiên biểu tình của ngươi lại làm cho ta cảm thấy gấp bội hứng thú, chẳng lẽ trước kia ngươi quả thật đã làm gì nàng…. Ngươi khi đó cũng chỉ mới mười tuổi, có thể làm được cái gì?
Cho dù có khôi phục trí nhớ, một đứa bé ba tuổi có thể nhớ ra cái gì.
Ngươi muốn cho nàng quên đi hay vẫn là…. vĩnh viễn nhớ kỹ.
Chỉ sợ là chính ngươi cũng không hiểu rõ.
“Ta đang chờ câu trả lời thuyết phục của ngươi, ta là bác sỹ tâm lý đúng vậy, nhưng thuật thôi miên của ta cũng là số một. Ngươi sẽ cần đến ta….”
Khóe miệng của Yêu Chi gợi lên nụ cười khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Hành Chi Thiên cả người cứng lại.
Yêu Chi ngạo mạn ưỡn thẳng lưng lên, ánh mắt hai người xẹt qua nhau, thanh âm của hắn không lớn lại cố tình pha vẻ thần bí, “Trí nhớ của bảo bối của ngươi có thể khôi phục lại mấy phần, chúng ta tạm thời không nói đến, tuy nhiên trong đầu của cô bé kia giấu giếm cũng không ít bí mật đâu, đối với một kẻ làm anh như ngươi, nàng quả thật đề phòng ngươi, ngươi…. thật sự là thất bại.”
Hành Chi Thiên môi mím chặt, không làm gì đáp lại.
Yêu Chi lắc đầu, cười mà không nói gì.
Hành Chi Thiên ơi là Hành Chi Thiên, ngươi cho sa thải hết thảy những kẻ chướng mắt, một mình nuôi dưỡng em gái ngươi, không cho nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngươi thực nghĩ cứ như vậy nàng sẽ lấy ngươi làm trung tâm thế giới sao…. Nàng cũng không phải là cô dâu nhỏ nuôi từ bé của ngươi, nàng là em gái của ngươi.
Một cô gái mười một tuổi cũng không phải là kẻ ngốc, nàng chỉ là giả ngốc.
Giờ đây cái cảm giác bị cô em gái bảo bối trăm phương nghìn kế muốn thoát ly khỏi lòng bàn tay ngươi, mùi vị như thế nào?
Nếu không biết, ta sẽ làm cho ngươi biết.
Như vậy hai huynh muội các ngươi, thật đúng là vô cùng thú vị.
Những bí mật được che giấu trong tòa thành này quả thật không ít….
Đúng rồi, còn có một người.
Yêu Chi đùa nghịch với cô bé đang dị thường im lặng trong lòng hắn, ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười nhìn Hành Chi Thiên, cái liếc mắt đặc biệt có thâm ý, hắn duỗi một cánh tay ra, chậm rãi kéo cánh cửa mở ra, lại cực bất cẩn va vào một người.
Bác Câm lảo đảo một chút rồi mới đứng vững, thẳng người, kính cẩn cúi đầu, trên tay cầm một mâm đồ ăn ngọt. Xem ra tình hình này là vội vã mang món bánh ngọt tới cho cô bé kia ăn giữa trưa.
Yêu Chi thật cẩn thận ôm cô bé, cô bé rất ngoan, ánh mắt vô thần.
Bác Câm giương mắt nhìn, tựa hồ phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp, đưa tay ra hiệu muốn đi đến ôm lấy tiểu thư.
“Cô bé rất khỏe, không có chuyện gì đâu.” Yêu Chi nheo mắt liếc xéo một cái, áp sát người vào Bác Câm, theo đó thuận thế ghé vào tai hắn thấp giọng rù rì, “Ngược lại là chính là ông, hãy để cho thân thể thả lỏng. Dứt bỏ hết thảy phiền não….” Thanh âm của hắn kéo dài, ôn nhu như nước, giống như mặt nước hồ gợn sóng, tạm dừng lại một lát, Yêu Chi đột nhiên hô lớn, “Một, hai, ba, ngã?”
Tiếp theo sau từ “ngã” được hét lên, Bác Câm hai chân mềm nhũn, cả người giống như bùn nhão xụi lơ trên mặt đất.
“Yêu Chi, ngươi lại đang làm cái gì.” Hành Chi Thiên thanh âm rõ ràng đang kiềm nén bất mãn, hắn đứng dậy, cúi xuống lão quản gia đang nằm trên mặt đất, tựa như muốn đỡ, nhưng lại nhíu mày không có thực hiện bước tiếp theo.
“Đừng nóng vội, trò hay sắp đến rồi.” Yêu Chi bế cô bé kia, buông lỏng hai bàn tay vốn đang che lấy hai tai của cô bé, động tác thật cẩn thận giống như sợ quấy nhiễu nàng, ánh mắt thật ôn nhu, tiếp theo đó nhìn về phía quản gia.
“Bác Câm, nói cho ta biết, ngươi đến chỗ này được bao nhiêu năm rồi.”
Lão quản gia an ổn nhắm mắt, giống như là đang ngủ, lại cố gắng nâng tay lên ra dấu, động tác chậm chạp.
“Vì sao không chính miệng nói cho ta biết.” Yêu Chi nói bằng ngữ điệu thật êm ái, ý tứ thôi miên rõ ràng.
“Quá đáng, đừng quên ông ta bị câm điếc.”
Yêu Chi ngồi xổm xuống (nhẫn nhịn), ánh mắt chuyên chú nhìn Bác Câm, “Mở mắt ra, nhìn ta…. mở miệng…. nói cho ta biết, ngươi đã ở đây được bao nhiêu năm.”
Lão quản gia nghe thấy, mở đôi mắt vẩn đục ra, giống như bị mê hoặc, cả người run lên, ánh mắt của hắn không có tiêu cự nhìn Yêu Chi, vẻ mặt đờ đẫn, trong cổ họng lại phát ra những tiếng “rì rầm”, sau một lúc lâu…. thanh âm khàn khàn giống như bị xé rách, chậm rãi khó khăn thốt ra ba chữ không hoàn chỉnh,
Tuy rằng cổ họng có chút khàn, phát âm cũng mơ hồ, tuy vậy bốn chữ kia lại cực rõ ràng, chính là “Suốt cả một đời.”
Câm điếc là tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Mở miệng rồi thì tuyệt đối không phải là câm điếc.
Hành Chi Thiên vẻ mặt phải gọi là kinh hoảng, ánh mắt của hắn phức tạp nhìn lão quản gia.
Lão quản gia ánh mắt vô thần, lại còn không ngừng nói gì đó, như là đang lầm bầm, “Tôi đã chăm sóc cho lão gia, thiếu gia phu nhân, sau đó là tới tiểu thiếu gia, tiểu thư…. Tôi muốn chăm sóc cho bọn họ cả đời.”
“Vì sao phải làm bộ như câm điếc?”
“Lão gia nói không sai, ngôn đa tất thất (*)…. Mấy năm gần đây không thể nói chuyện đó chính là phúc khí, ít gây ra chuyện, tôi vẫn muốn ở lại tòa thành này chăm sóc cho tiểu thiếu gia, tiểu thư.”
(*): nói nhiều tất sẽ sai lầm.
“Trong tòa thành này có chuyện gì không thể nói cho người ngoài sao?”
“Lúc trước….” Lão quản gia mày nhăn càng chặt, giống như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống lại lực thôi miên, hắn nói dông dài, thanh âm đè thấp không nhanh không chậm, “Thiếu gia phu nhân cùng với lão gia cãi nhau một trận, kỳ thật thì bọn họ sẽ không chết, nếu không đáp chuyến bay đó…. Bọn họ mang theo tiểu thư không phải là đi du lịch, mà là muốn chạy trốn.”
“Bọn họ vì sao muốn chạy trốn?”
“Bởi vì…. do…. năm ấy tiểu thư ba tuổi,” thanh âm phát ra từ cổ họng của lão quản gia mơ hồ không rõ, “Tiểu thiếu….”
“Đủ rồi!” Hành Chi Thiên hét lớn, tiếng trách cứ đã khiến cho lão quản gia tỉnh lại, lão nhân ngây ngốc mở mắt ra, cả người mềm nhũn, trợn mắt, lại lâm vào mê man.
Yêu Chi câu miệng cười, tiếp sau đó lại ôm lấy cô bé kia, đứng dậy, “Đừng sợ hãi….”
Cô bé kia nghiêng đầu ngã vào lòng hắn, vẫn rất an tĩnh.
Hành Chi Thiên vẻ mặt bình tĩnh, nhẫn nhịn, gọi người hầu khiêng lão quản gia ra ngoài, thanh âm cực lãnh, nói, “Quản gia trong người mang bệnh, cả đời hầu hạ từ già tới trẻ người trong gia tộc Hành thị cũng không dễ dàng gì, đưa ông ấy phí cấp dưỡng, để ông ấy về nhà dưỡng bệnh.”
Cả đời,
Muốn cả đời ở lại Hành thị, chỉ sợ là không được.
Ngôn đa tất thất, hay cho câu ngôn đa tất thất.
Yêu Chi khóe miệng cong lên, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Hành Chi Thiên có chút đăm chiêu, lại nhìn về phía Bác Câm đang tê liệt vô tri vô giác nằm dưới đất, trong đôi bích mâu của hắn tràn ngập ý cười.
Trong tòa thành này một kẻ thì chững chạc nghiêm nghị; một kẻ thì giả vờ giả vịt; một kẻ thì giả bộ câm điếc.
Xác thực là cực kỳ thú vị.
Yêu Chi cúi đầu, cong một ngón tay lại, nhẹ nhàng chơi đùa, “Bé con, ta biết ngươi có chuyện giấu giếm không cho ca ca ngươi biết, nhưng không giấu được ta đâu…. Ta thật đối với ngươi rất có hứng thú.”
Cô bé kia nghiêng người, ngoan ngoãn gối đầu lên vai hắn, con người vẩn đục như nước ao tù, cực kỳ an tĩnh, giống như đang chìm đắm trong ký ức của chính mình. Bàn tay đang nắm lấy vạt áo kimônô của Yêu Chi lại khẽ dùng sức, đầu ngón tay tái nhợt.
Đôi bích đồng của Yêu Chi se lại, khóe miệng cong lên thành nụ cười, cô bé đang có ý đồ kháng cự lại à…. Thật đáng yêu. (Cesia: định nghĩa đáng yêu của bé này cũng thật đúng quái chiêu.)
Cô bé kia bị nhiễu loạn, đôi mày thanh tú cau chặt lại, hai mắt nhắm nghiền.
Yêu Chi cúi đầu liếc mắt nhìn người đang nằm trong lòng hắn, nhịn không được ngoái đầu lại quét mắt về phía Hành Chi Thiên, âm thanh thôi miên của tiếng guốc gỗ vang lên theo quy luật cũng làm mê loạn tâm trí của Hành Chi Thiên, Hành Chi Thiên vất vả lắm mới thu hồi lại thần, không tán đồng trừng mắt liếc hắn một cái, Yêu Chi khóe miệng lại cong lên, trong mắt ý cười càng sâu, chậm rãi rảo bước, tiếng guốc gỗ dưới chân kèm theo một tiếng rít chói tai rồi sau đó im bặt, hắn dừng lại, sau đó cúi đầu xuống cực kỳ chuyên chú dán mắt vào cô bé ở trong lòng.
Thân hình nhỏ nhắn mà hắn đang ôm ghì trong lòng run lên, nàng xoa xoa mắt, ngẩng đầu, sương mù trong đôi mắt chậm rãi tan đi, phục hồi lại tiêu cự, giống như mới tỉnh ngủ, ngây ngốc, rất đáng yêu.
Yêu Chi nâng bàn tay còn rảnh lên, điểm điểm vào cái mũi xinh xắn của cô bé, cười đến phải gọi là tai họa, “Nhận thức ta không?”
“….” Cô bé kia nheo mắt.
“Phải nhớ kỹ, ta gọi là Yêu Chi.”
Cô bé kia vẫn không nói gì.
“Vô luận ngươi có che dấu bao nhiêu, ta đều có thể moi ra được, đừng quên ta là một chuyên gia thôi miên.”
Cô bé kia mày nhíu lại, hất đầu sang hướng khác, hừ một tiếng, giống như không chịu bị mua chuộc.
Hành Chi Thiên, từ xa nhìn thấy biểu tình của nàng, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Yêu Chi ngoái đầu nhìn lại Hành Chi Thiên, đôi bích mâu thích thú vẻ như hiểu rõ, ánh sáng dao động lấp lánh trong mắt hắn.
Hành Chi Thiên, ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi quá nghiêm túc như thế.
Nếu ngươi cùng với em gái của ngươi thật sự có huyết thống, e là sẽ chơi rất vui đây. (Cesia: ta nói bé thật sự biến thái mà.)
Cô bé kia, tuổi còn nhỏ như vậy lại học được cách ngụy trang, nàng học làm một cô em gái ngoan ngoãn của ngươi.
Đã lâu rồi ta không gặp được chuyện thú vị như vậy.
Ta nếu cũng có một cô em gái như vậy, nhất định cũng sẽ giống ngươi “Yêu Thương” nàng.
Hành Chi Thiên….
Nếu ta nói cho ngươi, ta thật sự đã nhìn trộm vào nội tâm…. ta thật sự đã biết rõ hết thảy.
Người làm ca ca như ngươi sẽ làm thế như thế nào đây?