“Tiểu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đã trở về.” Một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu cung kính cúi đầu, lễ độ đứng ngay cánh cửa sắt to lớn, xa hoa đang mở rộng.
Hành Chi Thiên ôm Dã cục cưng, gật đầu.
Một tấm thảm đỏ rực như lửa trải dài trên mặt cỏ, Dã cục cưng duỗi cánh tay nhỏ bé ôm lấy thiếu niên xinh đẹp, bị cảnh tượng trước mắt chấn động, cái miệng nhỏ há hốc ra.
Trời ạ….
Cha nhỏ mẹ cha lớn phù hộ (bộ lên thiên đàng hết rồi hay sao mà phù hộ được trời ^_^), Dã cục cưng giơ hai nắm tay nhỏ bé lên cố gắng dụi dụi mắt…. Trời ạ, một tòa thành rộng lớn, xa hoa, lộng lẫy tới mức chỉ có thể nhìn thấy ở trên màn ảnh, chậc chậc! (nuốt nước miếng), nhà này rất có tiền nha.
“Sau này, đây là nhà của cả hai chúng ta.”
Trợn mắt há hốc mồm một hồi, Dã cục cưng cũng khép miệng lại.
Cô nhóc khinh thường hất đầu, cố gắng không nhìn về phía người đàn ông trung niên điệu bộ nịnh nọt như con chó vẩy đuôi kia, “Người ta vẫn thích sống cùng với cha mẹ, ở chỗ này có quá nhiều người.”
“Còn đứng đó làm gì, các người mau lui xuống hết đi,” Hành Chi Thiên lạnh lùng ra lệnh.
Hai hàng người đang sắp thành hàng dài hai bên thảm đó, động tác chỉnh tề cúi đầu, trăm miệng một lời, nói, “Vâng.”
Thanh âm to lớn, khí thế của bọn người hầu trong chốc lát làm cho Dã cục cưng hoảng hết cả hồn vía, nhóc bị Hành Chi Thiên ôm trong ngực, theo đà tụt xuống dưới, cô nhóc giật mình tỉnh lại, tay chân run rẩy quơ quào cùng một lúc, sử dụng tất cả khí lực có được nhờ uống sữa trèo lên, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ của Hành Chi Thiên, hai cẳng chân nhỏ cũng không quên quấn chặt lấy eo của hắn, giống như con thằn lằn bám chặt lấy Hành Chi Thiên, cùng lúc chớp chớp đôi mắt ngập nước, đáng thương nhìn Hành Chi Thiên, giống như đang câm lặng chỉ trích, ngươi là đồ bại hoại!
Hành Chi Thiên khóe miệng hàm trứ ý cười, đôi mắt sáng rực nhìn cô nhóc đang ở trong lòng mình.
Ngoan ngoãn, đã lớn như thế mà còn nhát gan.
Em gái, bắt đầu từ bây giờ nơi nàysẽ không còn là toàn thành nữa mà là nhà của chúng ta.
Bên trong biệt thự.
Dã cục cưng nheo mắt, trông có vẻ hưng phấn…. Những bức tranh thời Trung Cổ, những dụng cụ bằng bạc tinh xảo…. Một bóng người đang khom người xuống đột nhiên xuất hiện trước mắt nhóc, đó là một ông già tóc bạc, đầu tóc được chải vuốt chỉnh tề.
“Quản gia, nhìn xem ta đem ai trở về này?”
Lão nhân ngẩng đầu, vẻ mặt là sự pha trộn giữa khiếp hãi cùng vui sướng, đôi mắt vẩn đục lộ rõ những xúc cảm chân thật của hắn, hắn giơ một tay lên, khoa tay múa chân như đang ra hiệu gì đó, cánh tay duỗi ra tựa hồ như muốn ôm….
Dã cục cưng lập tức rụt đầu lại nép sát vào lòng của Hành Chi Thiên.
Hành Chi Thiên phất tay, bật cười nói, “Ta mệt rồi, giúp ta chuẩn bị phòng, sau này ta sẽ ngủ cùng với em gái ta.”
Lão nhân càng khoa tay múa chân kịch liệt hơn nữa, chỉ về một góc ở hướng tây nam, miệng nhấp nháy bi bi bô bô, mơ hồ lẩm bẩm gì đó.
Hành Chi Thiên mỉm cười, thêm vào một câu, “Sau này, sa thải bớt những kẻ dư thừa đi, không có sự cho phép của ta không được để cho bất kỳ người nào tùy tiện ra vào tòa thành, nhiều người hỗn tạp….” Hắn ôn nhu, liếc nhìn một cái cô nhóc đang mềm nhũn ở trong lòng, đang hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi mới nói tiếp, “Chi Nhược không thích nhiều người.”
“Chi Thiên.”
Hành Chi Thiên cúi đầu xuống, cô nhóc không chịu an phận vặn vẹo lung tung trong lòng hắn, dùng đầu ngón út không ngừng chọc chọc vào cổ áo sơmi của hắn, nhóc liếc nhanh về phía vị lão nhân vẻ mặt đang rất phức tạp kia, ôm lấy cổ của thiếu niên xinh đẹp, cất tiếng hỏi bằng giọng non nớt của trẻ con, “…. Ông ta không thể nói chuyện hả?”
“Ông ấy là quản gia của anh, Bác Câm.”
“Tại sao ông ta lại cứ chỉ vào chỗ đó?”
Lão nhân lại chỉ về phía tây nam thật lâu, Hành Chi Thiên lại làm bộ như không nhìn thấy, nhìn chăm chú vào Dã cục cưng.
“Nói mau, Chi Thiên đang giấu giếm cục cưng, cục cưng tức giận.” Dã cục cưng bày ra điệu bộ của bé ngoan, cọ cọ vào áo sơmi của Hành Chi Thiên, ngây ngô nói, bộ dạng cực kỳ hồn nhiên, nhưng thật ra trong cái đầu nhỏ lại đang tràn đầy những ý tưởng xấu xa.
Hắc hắc, mẹ có nói qua, nếu một người làm bộ như không nhìn hay nghe thấy cử chỉ hay lời nói của người khác, như vậy trong đó nhất định che giấu bí mật không muốn cho người khác biết.
Chẳng hạn như, trước kia mẹ thường xuyên nửa đêm nằm sấp trước phòng của cha lớn với cha nhỏ, nghe ngóng động tĩnh.
Bởi vậy, dần dà lâu ngày, Dã cục cưng cũng dưỡng thành thói quen nửa đêm rời giường, đêm hôm khuya khoắt, nhóc theo đuôi mẹ, mắt lóe sáng như kẻ trộm chớp nháy, mẹ thường giả bộ hồ đồ, hoặc làm lơ sự tồn tại của cô nhóc ở đó.
Cho đến một ngày…. Mới biết được, nguyên lai cha lớn cùng với cha nhỏ có một bí mật, chính là buổi tối thích đánh nhau, còn xé toạt quần áo, cắn rồi táp. (sao giống cẩu quá à ^_^)
Kết quả, mẹ vì chặn miệng của Dã cục cưng lại, lần đầu tiên phá lệ đút lót cho nhóc mười cái bánh ngọt donut, làm Dã cục cưng ăn tới mức hư luôn hai cái răng sữa vừa mới nhú.
Lại chẳng hạn như, cha nhỏ luôn thích giấu nửa người dưới giường, sau đó bị cha lớn bắt gặp, cả hai lại thì thầm to nhỏ với nhau, tiếp theo cha lớn cũng nằm ở dưới giường chơi đùa với cha nhỏ. (đoán thử coi hai người đó chơi cái gì ở dưới giường vậy ta?!!! ^_^)
Rầm rầm rì rì, hai người bị Dã cục cưng bắt gặp tại trận, chết cũng không chịu thừa nhận, còn xấu xa đến mức không thèm nhìn đến sự tồn tại của Dã cục cưng.
Thậm chí sau này mới biết được là, hai người thông đồng với nhau giấu giếm mẹ trữ tiền riêng, thế là…. Bao nhiêu tiền riêng dưới giường đều bị Dã cục cưng tha đi ra ngoài, cả một thùng giấy đó nha! Cô nhóc vội vội vàng vàng kéo tới giao cho mẹ, còn bị thưởng cho ba cái bánh ngọt donut.
[ Lời thuyết minh: hai cha ôm đầu khóc rống: ngươi đúng là chết tiệt không có lương tâm, con nhóc ham ăn, nếu chịu kể với hai cha…. Cái thùng giấy tiền riêng đó đủ mua bánh ngọt donut cho ngươi ăn cả đời, chỉ có ba cái…. liền đem chúng ta đi bán…. ]
Trở lại chuyện chính.
Cho nên sự thật chứng minh, cái điều mà bị mỹ thiếu niên ca ca cố ý làm lơ kia…. Dã cục cưng nhướn cổ, lắc lư hai cái chân nhỏ đang treo lủng lẳng trên cánh tay của Hành Chi Thiên, dòm về hướng tây nam…. Hình như là một cánh cửa….
Nhất định là trong đó đang cất giấu thứ có thể đổi được rất nhiều cái bánh ngọt donut. (Bó tay>_<)
Nhất định phải đào nó ra…. có thể dùng tới biện pháp hăm dọa, vơ vét của cải, phát tài phát tài (o_O).
Hai cái tiểu móng vuốt nhẹ nhàng co lại một tí, oh yeah!
“Chi Nhược ngoan, gian phòng đó cũng không có gì, thực ra nó vốn là phòng ngủ của em, đã lâu rồi không có người ở, rất bẩn cũng rất lộn xộn nữa. Cho nên sau này cứ ở cùng với ca ca.”
Thì ra là chỉ đơn giản như thế….
Hùng tâm tráng khí bị xẹp xuống.
Nhấc cái đầu nhỏ lên, chán nản.
Lời mẹ nói không thể tin hoàn toàn.
“Quản gia, phân phó với kẻ dưới chuẩn bị vài món cho bữa tối, ta muốn tắm rửa, ông có thể đi được rồi. “ Hành Chi Thiên dịu dàng sờ vào tóc của Dã cục cưng, cô nhóc vẫn còn có chút hoảng sợ, “Chi Nhược, em có muốn tắm rửa cho sạch sẽ không?”
Dã cục cưng ngay lập tức dùng vẻ mặt cừu hận nhìn hắn, thân hình nhỏ bé dựng thẳng tắp, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, bộ ngực nhỏ cách xa hắn, đẩy một hồi hết khí lực, kết quả bởi vì hai chân nhỏ vẫn còn bị hắn ôm, cho nên, không còn cách nào khác…. Vô lực, tê liệt ngã xuống trong lòng hắn.
Tắm rửa….
Ôi, chết cũng không cần.
Sẽ bị chết đuối.
Sẽ bị chết đuối, sẽ bị chết đuối.
Nhớ lần cuối cùng, mẹ giúp cho ta tắm, quên tắt nước…. báo hại ta ở trong bồn tắm đạp nước suốt một giờ, lúc bị cha nhỏ moi lên, người ta đã muốn uống đầy bụng nước, thiếu là chút nữa hết hơi đi đời.
Bây giờ…. Lại tắm….
Cha nhỏ lại không có bên người Dã cục cưng, nếu mỹ nam ca ca này mà có cùng phẩm hạnh với mẹ, chính là cái tính đãng trí đó…. Vậy chẳng phải cái mạng nhỏ của ta phải ở trong nước bơi cả đời sao?!
“Quản gia, còn đứng ngẩn ra ở chỗ này làm gì, còn không mau một chút.” Hành Chi Thiên ôm Dã cục cưng bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng còn không quên gật đầu một cái hướng về phía quản gia câm điếc, mỉm cười pha lẫn ôn nhu, “Còn phải cám ơn con của ông, Sue, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, ta quả thực vẫn còn chưa tìm được Dã cục cưng.”
Sue?!
Cái gã thầy giáo thích khiêu vũ át chủ bài của ‘Tân phương Tây’?!
Dã cục cưng cả người chấn động, đầu óc trở nên minh mẫn, đầu rũ xuống gối lên vai của Hành Chi Thiên, nhìn quản gia đang đứng dưới lầu, vẻ mặt phức tạp xen lẫn với khiếp hãi, cô nhóc vươn hai nắm tay mũm mĩm xoa xoa mắt, mím môi, ngáp một cái.