Mặt sau của bức tranh bị nước mắt thấm ướt, vì thế lớp giấy hơi mềm đi nhưng không bị phai màu, sờ vào không có cảm giác giống như sờ vào mặt gỗ cứng, cũng không quá mỏng manh như sờ vào mặt giấy, màu sắc của bức tranh giống như là trực tiếp vẽ lên một lớp keo dán.
Hành Chi Nhược nghĩ ngợi một hồi, quét mắt ra xung quanh.
Trên bàn đặt một dao gọt trái cây đã bị bám đầy bụi.
Nàng thổi lớp bụi đi, do dự một chút, cắn răng dùng dao đâm mạnh xuống bức tranh, rọc theo bìa của khung ảnh, lớp sơn đủ màu sắc bị nứt ra, hé ra một khe hở…. bên trong lộ ra một tờ giấy trắng được gấp lại.
Run rẩy lấy nó ra….
Có vẻ như là bút tích của một phụ nữ, chữ viết thanh tú nhưng cũng rất cứng cỏi.
Cha:
Khi cha đọc được lá thư này, con cùng với Tần Lâm đã thu dọn hành lý rời khỏi tòa thành.
Chuyện này là do sai lầm của chúng con,
Lúc trước Tần Lâm không muốn kế thừa gia nghiệp của cha, cha đã đào tạo, bồi dưỡng Chi Thiên thay thế, chúng con cũng không phản đối, thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn, năng lực lĩnh hội của đứa nhỏ này thật sự rất mạnh hơn nữa cực kỳ thông minh, lại rất hiếu thuận, nhất định có thể đem Hành thị phát triển được như sở nguyện của cha.
Nhưng cha cũng không thể vì ý nguyện của mình mà tác hợp hai đứa trẻ, buộc chúng ở cùng nhau.
Chi Nhược và Chi Thiên đều còn rất nhỏ.
Trẻ con không hiểu chuyện, còn không phân biệt rõ thế nào là tình yêu, cha lại một mực dạy cho Chi Thiên, nói với hắn rằng, Chi Nhược là của hắn. Ai cũng không thể cướp, ai cũng không thể đoạt, chỉ có thể tự biến mình trở nên cường đại mới có thể bảo vệ cho em gái, mới có thể cưới nàng.
Cha, Chi Nhược vẫn còn rất nhỏ, chỉ mới ba tuổi.
Cha, Tần Lâm phải khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi sự khống chế cùng trói buộc của cha,
Chẳng lẽ cha lại muốn Chi Thiên phải đi theo con đường mà anh ấy từng đi sao….
Cứ tiếp tục như vậy sẽ phá hủy Chi Thiên.
Cha cũng đã thấy, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính cách của hắn đã không hề phù hợp với độ tuổi, thực đáng sợ, đối với cô em gái duy nhất…. tâm lý của hắn thậm chí có chút méo mó….
Cha, con cùng với Tần Lâm đã trao đổi với nhau không thể để cho sự việc càng ngày càng xấu đi, chúng con quyết định mang theo Chi Nhược rời đi, trải qua một cuộc sống bình thường, yên ổn.
Xin hãy bảo trọng,
Chúc cho cha thân thể luôn an khang!
An Mâu.
Những dòng chữ cuối cùng hơi mờ nhạt, trang giấy có vẻ đã bị vuốt ve nhiều lần, những giọt lệ loang lỗ trên giấy làm nhòe đi những chữ viết bằng bút mực, dựa vào đó có thể thấy được nó đã được người ta đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Hành Chi Nhược nhìn trừng trừng vào trang giấy, bàn tay không tự chủ được sờ soạng.
Bức thư được cất giấu ở trong bức tranh….
Chẳng lẽ là do ông nội đã nhét vào, vĩnh viễn được cất giữ trong bức họa gia đình, lưu giữ làm kỷ niệm…. hoặc là để thương tiếc.
Đôi mắt của nàng mờ mịt, cố kiềm nén những giọt nước mắt.
Nếu như những gì được ghi lại trong bản ký sự tuổi thơ kia là sự thật.
Nếu Bạch Lạc Hề không nói dối, như vậy, lúc trước cha mẹ cũng không có bỏ rơi nàng, mà là mang nàng cùng rời đi…. Nhưng về sau cả hai đều mất, chỉ còn lại một mình nàng được ca ca tìm được mang về tòa thành, Dã cục cưng vì lẽ đó mà một lần nữa trở lại làm là Hành Chi Nhược.
Vì sao lại chết?
Là ngoài ý muốn, hay là….
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, là tiếng của những người hầu.
Hành Chi Nhược cuống quít dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, cầm lấy bức thư cất đi. Chính là…. bức tranh sơn dầu bị cắt không thể tu sửa được nữa, nàng khom người xuống, đơn giản là nhét khung ảnh trở lại mặt sau của tủ gỗ đàn hương, làm xong hết mọi việc, nàng xem xét chung quanh một chút, bình ổn lại cái cảm giác không biết phải diễn tả thế nào đang cuộn lên trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân khép cửa lại, đầu cũng không di động.
Căn phòng này, nàng sẽ không bao giờ bước vào lần thứ hai.
Quen thuộc….
Đến mức mang đến cho người ta cái cảm giác khiếp hãi.
Ngày cứ thế trôi qua mãi cho tới giờ ăn tối, Hành Chi Thiên mới trở về.
Cả nhà ăn to như thế lại cực kỳ im ắng, những người hầu đều biết ý rút lui hết, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ những ngọn nến cùng với ánh đèn mờ nhạt, chập choạng trên tường.
“Nghe nói hôm nay em đã dẫn theo một đứa con trai trở về.” Giọng nói của Hành Chi Thiên rất điềm tĩnh, nghe không ra được vui hay buồn, âm thanh chói tai phát ra từ chiếc ghế dựa, hắn cởi áo khoác ra, ngồi xuống.
Hành Chi Nhược cúi đầu, trộn sữa, giọng nói thều thào giống như tiếng mèo kêu, “Bạch Lạc Hề, ca ca anh cũng nhận thức… bọn em trùng hợp gặp nhau.”
Hành Chi Thiên tạo ra một nụ cười trên mặt tỏ vẻ như hiểu rõ, nhưng đôi mắt của hắn lại lạnh như băng.
“Thật à.”
Hai chữ “thật à” vô cùng đơi giản bật ra từ miệng hắn, ngữ khí tuy là rất nhẹ nhàng êm ái, nhưng lại làm cho Hành Chi Nhược không dám nói tiếng nào co rụt người lại, kiềm không được đầu hơi giật giật.
Hành Chi Thiên cũng không nói thêm lời nào, hắn hơi nhỏm dậy, vói tay đoạt lấy ly sữa mà em gái đang cẩn thận ôm trong tay, ngửi một chút, nhìn lướt qua thuận tiện thử độ nóng, nhíu mày, hướng về phía người hầu đang đứng ở ngoài cửa quát, “Sao lại như thế này, lạnh như vậy, đuổi việc quản sự hôm nay, đổi một ly sữa nóng tới đây.”
– -||
Mỗi lần tức giận chỉ biết đem những người hầu đứng gần đó ra trút giận….
Đuổi việc,
Cần phải làm tới thế sao.
Tầm mắt của Hành Chi Nhược lơ đãng quét về phía hắn, nhìn thấy ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên rét lạnh, nàng có tật giật mình vội vàng thu hồi tầm mắt.
Được, muốn đuổi thì cứ đuổi.
Dù cả tòa thành này đều là của ngươi.
Hành Chi Nhược cúi mặt xuống, hai bàn tay dán chặt ở trên đầu gối, chờ đợi ly sữa nóng được mang tới.
“Ca.”
Nàng ho nhẹ một tiếng, thân hình lén lút rụt về phía sau dán sát vào ghế, do dự trong chốc lát rồi mới lầm bầm nói gì đó.
“Nói rõ hơn một chút, nghe không rõ lắm.” Hành Chi Thiên nhếch miệng, bất động thanh sắc kéo ghế ngồi sát lại gần nàng, nâng mắt tiếp lấy ly sữa nóng đặt trên chiếc khăn mà người hầu cung kính đưa cho hắn.
“Ký túc xá. Em muốn được giống như mọi người dọn đến ký túc xá của học viện Hoàng Gia.”
Xoảng một tiếng,
Âm thanh của tiếng đổ vỡ, thủy tinh bị đập nát, sữa bắn tung tóe, vài giọt sữa nóng hổi văng trúng vào mặt của Hành Chi Nhược.
Không hổ là…. sữa nóng….
Độ nóng này.
Nhe răng trợn mắt, đau.
Người hầu bị dọa khiếp đảm, không biết nên làm thế nào cho phải, đứng ngây ra như phỗng.
Hành Chi Thiên trầm tĩnh đứng dậy, xô người hầu vướng tay vướng chân kia sang một bên, lực đẩy rất mạnh, nghe rõ cả tiếng thân hình bị đập vào bàn, người nọ có vẻ rất đau đớn nhưng cũng không dám rên lên một tiếng.
Có cần phải như thế không…. cũng không phải lỗi của người hầu, ai cũng đều thấy…. ly sữa nóng này rõ ràng là do chính tay ngươi liều mạng đập xuống đất.
Hành Chi Nhược không rên tiếng nào lấy tay bụm mặt, dùng tay áo chà lau vết sữa ướt sũng, bỏng rát, chắc chắn là chỗ bị sữa bắn trúng đã đỏ tấy cả lên.
“Đau sao…. để ca ca nhìn xem.” Hành Chi Thiên tựa hồ rất đau lòng, ánh mắt của hắn cẩn thận xem xét khuôn mặt nàng, hai bàn tay lại ôm nàng rất chặt, không cho nàng giãy ra.
“Không đau.”
“Thật không.” Trán của hắn đang ở ngang tầm mắt nàng, hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên chỗ bị sữa bắn trúng, có vật gì đó mềm mại trắng mịn cọ lên da, nàng cả kinh giật mình một cái, đôi lông mày của hắn càng nhăn chặt lại, hai bàn tay kiềm chế nàng không cho nàng trốn, “Cần phải cho em thêm một chút đau đớn, như thế mới không nghĩ tới việc rời đi anh.”!
“Hay là….” Hắn nâng mặt nàng lên, ngón tay lướt nhẹ qua chỗ đã bị đỏ ửng vì bỏng. “Em cứ như vậy không muốn sống cùng anh sao? Em gái của anh.”
“Em đã trưởng thành rồi, em muốn giống với mọi người dọn ra bên ngoài sống, muốn kết giao thêm nhiều bạn bè.” Còn muốn rời khỏi ngươi, rời khỏi cái tòa thành trầm lặng u buồn này, càng xa càng tốt….
Đương nhiên, dù có chết nàng cũng không có can đảm nói điều đó ra miệng, đành phải cất ở trong lòng âm thầm nhắc đi nhắc lại.
Hai cánh tay hắn siết càng chặt, khuôn mặt đang bị hắn nắm, lực đạo từ không nặng không nhẹ trở nên rất đau, nàng bị ép nhìn vào đôi mắt ngập đầy cảm xúc phức tạp của hắn, những tình cảm dị dạng hòa lẫn vào nhau quay cuồng, tựa hồ như phẫn nộ lại tựa hồ như ẩn nhẫn.
Tóm lại…. làm cho người ta bị hãm sâu vào trong đó, không lối thoát.
“Em muốn chọc giận anh có đúng không, hả?”
Hành Chi Nhược lãnh đạm nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười, vô tội.
Một tiếng ho khan đột nhiên vang lên phá vỡ khung cảnh “Thâm tình chân thành” của hai người.
“Thiếu gia, ách….” Trần thẩm có chút không biết phải xử trí thế nào, xoa xoa tay, đứng cạnh bàn ăn, lo lắng nhìn hai người, cuối cùng luồng mắt lại hướng về phía Hành Chi Nhược, “Cái kia, có muốn gọi bác sĩ tới hay không, tôi sẽ đi lấy nước đá cùng với khăn ướt mang tới.”
“Không cần, tôi không sao.” Hành Chi Nhược định đứng dậy, hướng Trần thẩm mỉm cười cảm kích, với tay định cầm lấy khăn, cả người nhất thời lảo đảo, vô lực ngã trở xuống, nàng căn bản là không thể nhúc nhích.
Bàn tay đang đặt ở trên lưng giam cầm nàng càng lúc càng buột chặt, Hành Chi Thiên trước mặt Trần thẩm ôm nàng vào trong ngực, muốn ôm nàng đứng dậy…. Nàng bị dọa khiếp hãi, theo phản xạ kháng cự lại bị hắn ép chặt ở trong lòng không thể nhúc nhích.
Làm gì….
Hắn muốn làm gì, mau buông tay ra.
“Trần thẩm….” Nàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trần thẩm, muốn Trần thẩm từ phía sau hỗ trợ, đẩy hắn ra….
“Trần thẩm, Chi Nhược tinh thần không ổn định, xem ra lại muốn phát bệnh, bà kêu người sửa sang lại phòng của ta một chút, ta sẽ ngủ cùng nàng.”
Trần thẩm lui về sau từng bước, chậm rãi thu hồi lại cánh tay vốn muốn dũi ra nắm lấy tay của Hành Chi Nhược, thay vào đó nắm chặt lấy vật gì đó trên khay, “Thiếu gia, thật sự không cần phải gọi bác sĩ sao?”
“Không cần,” Hành Chi Thiên vẻ mặt đe dọa, ôm thật chặt Hành Chi Nhược, nhẹ giọng nói, “Đúng rồi, mang túi chườm đá cùng đưa đến phòng ta.”
“Ca…. bỏ em xuống….”
“Em ngoan ngoãn đi.” Hành Chi Thiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng thổi vào tai nàng, “Em gái thân ái của anh.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng….
Giống như bị chạm đến chỗ nào đó, cả người của Hành Chi Nhược đều cứng đờ, run rẩy không dám động đậy.
Trần thẩm đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt mang theo thương hại nhìn Hành Chi Nhược, bất đắc dĩ ngoảnh mặt đi, cuối cùng là thở dài một hơi, trầm mặc không lên tiếng.
Hành Chi Thiên nghiêng người tựa vào thành giường, hai cánh tay ôm chặt lấy Hành Chi Nhược, tầm mắt lại hướng về phía ngoài cửa, nhíu mày, vẻ mặt có chút khó chịu, “Trần thẩm, đem đồ để ở đầu giường là được rồi, bà đi ngoài…. nhớ rõ đóng cửa lại.”
“Thiếu gia,” Trần thẩm do dự trong chốc lát, không biết là có nên nói hay không, rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng, “Mấy năm gần đây cơ thể của tiểu thư mới tốt lên được một chút, không thể chịu đả kích quá lớn.”
Hành Chi Nhược giật mình, ngây người ngồi sững ra trên nệm, nghe hai người bọn họ đối thoại, trong lòng có chút rối rắm, nàng trông thấy Hành Chi Thiên gật đầu, Trần thẩm có vẻ như thở phào nhẹ nhõm….
Cánh cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại.
Nhưng hai cánh tay đang ôm eo nàng lại càng lúc càng siết chặt, lực đạo rất lớn, tuy cách một lớp vải áo nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ hai bàn tay của hắn nóng rực xuyên thấu qua lớp vải áo ngấm vào da thịt, trái tim đập thình thịch dữ dội, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng cọ xát áo của nàng, khiến cho lòng của nàng bị nhấn chìm trong cảm giác hoảng loạn cùng sợ hãi.
Nàng ngẩng đầu lên, bất thình lình chạm phải ánh mắt tươi cười lại có chút đăm chiêu của Hành Chi Thiên, hắn ôm nàng, thấp giọng nói, “Em xem Trần thẩm rất lo lắng cho em, bà ấy đối xử tốt với em như vậy, em nỡ lòng nào chuyển ra ngoài sống làm cho bà ấy thương tâm sao?”
– -||
Chyện đó thì quan hệ gì tới Trần thẩm,
Ta muốn chuyển ra ngoài hoàn toàn là vì….
Hành Chi Nhược liếc ca ca một cái, liền nhanh chóng cụp mắt xuống, cúi thấp đầu, trầm mặc không lên tiếng.
Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, trở lại với vẻ mặt nghiêm túc âm trầm, ôm Hành Chi Nhược nghiêng người với tay tới đầu giường cầm lấy cái khăn đã được ướp lạnh, hắn giống như cố ý dựa sát cả thân hình vào nàng.
…. Mùi hương của ca ca, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn, cảm giác quen thuộc làm cho tim bỗng chốc trở nên gấp gáp…. cùng khủng hoảng.
Hắn thành thạo chuẩn bị xong khăn, nâng khuôn mặt của nàng lên, nhẹ nhàng xoa vào chỗ bị bỏng, vẻ mặt vẫn âm trầm như cũ, nhưng động tác lại cực kỳ cẩn thận, “Trong nhà có gì không tốt, ăn mặc ở đều toàn là những thứ tốt nhất, còn có lái xe riêng cho em.”
“Đau à….” Thanh âm của hắn có vẻ cực kỳ hối hận, ngón tay chạm nhẹ vào chỗ đã xoa, từng chút từng chút, đôi lông mày càng lúc càng nhăn chặt lại, “Ca ca sau này sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa, chúng ta chưa bao giờ sống xa nhau, nếu em chuyển ra ngoài sống, anh sẽ…. rất cô đơn.”
Hành Chi Nhược trố mắt ra nhìn hắn, nàng không biết là một kẻ lúc bình thường luôn cường thế bá đạo như Hành Chi Thiên lại có thể lộ ra vẻ mặt cô đơn, thốt ra những lời yếu đuối như thế, trong lúc nhất thời nàng không biết phải phản ứng như thế nào.
Nàng chỉ biết là, lúc này ca ca đang cách nàng rất gần, hơi thở của hắn phả lên hai má nàng, ẩm ướt lại nóng rực….
Trái cổ của hắn nhấp nhô, cổ áo sơ mi trắng khẽ mở ra.
Nàng quay mặt đi, cố kiểm soát tầm mắt của mình, này…. kỳ quái, ngực sao lại có cảm giác mát mát…. Nàng cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện bàn tay đang cầm khăn ướt của Hành Chi Thiên lại dời xuống ngực nàng…. chờ chút, bị phỏng là mặt mà, này…. chỗ này không nhớ là có bị dính sữa nha.
Hơn nữa….
Một cái nút áo không biết đã bị mở ra từ lúc nào, lớp vải áo trước ngực cũng bị khăn thấm ướt.
“Ca….”
Ca, anh đang làm gì.
Hành Chi Nhược ngơ ngác, giương đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn.
Hành Chi Thiên cả người run rẩy, rút tay về, vẻ mặt của hắn phức tạp, bỏ cái khăn ướt sang một bên vòng tay ôm nàng, hai cánh tay càng lúc càng siết chặt, “Chi Nhược, em hãy nghe cho kỹ, từ nhỏ đến lớn vì em anh đã làm rất nhiều chuyện, em nếu vẫn còn muốn tiếp tục kiên trì chuyển ra ngoài sống, vậy thì học viện Hoàng Gia em cũng đừng nghĩ tới đó học, đã hiểu chưa?”
Trong lời nói của hắn rõ ràng hàm chứa uy hiếp.
Những lời này của hắn, tựa hồ muốn nói, không phải là rút học tịch của em ra khỏi học viện Hoàng Gia, mà là…. trên thế giới này sẽ không còn tồn tại học viện Hoàng Gia, bởi vì đã không còn tồn tại, cho nên…. em cũng đừng nghĩ tới việc đến đó học.
Rét lạnh cả người,
Thủ đoạn quả nhiên ngoan độc.
Hành Chi Nhược thấp giọng lầm bầm một hồi, xem như chút ít phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Hành Chi Thiên rõ ràng nói được là làm được, không cần nghi ngờ, không đáng vì một mình nàng mà hại không biết bao nhiêu học sinh phải thôi học giữa chừng, còn có…. Bạch Lạc Hề, nếu không có học viện Hoàng Gia, sản nghiệp của nhà bọn họ sợ là chẳng còn bao nhiêu.
Hành Chi Nhược cả người đều run rẩy, để cho Hành Chi Thiên giúp nàng thay áo ngủ, hắn mỉm cười, giống như trước đây ôm lấy nàng cùng nhau ngủ.
Bên trong ổ chăn thật ấm áp,
Nhưng lòng của nàng thì lại giá lạnh, nàng có cảm giác bản thân giống như một món đồ chơi, từ nhỏ cho đến lớn, chỉ thuộc về một mình Hành Chi Thiên…. một con búp bê.
Đêm đã khuya, rạng sáng ba giờ.
Từng cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ thổi vào phòng.
“Chi Nhược, ngủ rồi sao?” Hành Chi Thiên trằn trọc, nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng.
Hành Chi Nhược nhắm chặt hai mắt, cuộn mình ở trong lòng hắn, không dám nhúc nhích.
Hắn thở dài một tiếng, hơi thở ấm áp phớt qua mũi của nàng, vật gì đó mềm mại lướt qua khóe môi nàng, bàn tay hắn không an phận dịch chuyển đến khủy tay nàng, trượt xuống, chạm vào tay nàng.
Hắn, muốn làm gì….
Tay của hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn do dự, dừng lại trong chốc lát.
Tuy là đang nhắm nghiền mắt, nàng vẫn có thể cảm nhận được trong bóng đêm có một mắt cực nóng đang nhìn chằm chằm vào mình, luồng mắt nóng hừng hực như lửa ấy vẫn dán chặt trên khuôn mặt nàng không chịu dời đi.
Hai bàn tay của hắn cầm chặt tay nàng, dẫn đường.
Động tác rất nhẹ, chạm vào…. làm cho đầu nàng oanh một tiếng nổ tung, cả hai lỗ tai đều kêu ong ong, không kịp suy nghĩ đến gì khác.
Tiếng rên rĩ thật khẽ tràn đầy nam tính, có vẻ cực thỏa mãn lại có chút khó kiềm nén.
Nàng, cả đời này cũng không quên được cảm giác ở trên tay.
Tuy là cách một lớp vải, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được vật đang ở trong tay, cứng ngắt thẳng đứng lại cực nóng làm cho nàng muốn rụt tay lại, nhưng tay lại bị bàn tay to lớn của hắn siết chặt, giam cầm không thể phản kháng.
Hành Chi Thiên ôm nàng rất chặt, bàn tay đang nắm lấy tay nàng động tác một khắc cũng không dừng lại, miệng hắn không ngừng gọi tên nàng, tràn ngập mùi vị của tình dục, hết thảy mọi thứ đều làm cho Hành Chi Nhược đang giả vờ ngủ cảm thấy lúng túng cùng chán ghét.
Hắn đang khiến cho nàng làm gì….
“Ưm…. bánh donut….” Hành Chi Nhược lật người lại, ra vẻ như đang nói mớ, ngủ cực không an ổn.
Nàng rõ ràng cảm giác được cả người hắn cứng lại, bàn tay cũng không còn nắm chặt như trước.
Hành Chi Nhược phát ra tiếng rên rĩ, rút tay về, dựa cả người vào kẻ nọ cọ cọ, ngủ mơ cũng không biết là nói gì, cánh tay trắng nõn vung lên, chát một tiếng, tiếng vang cũng thật lớn.
Cả hai người bỗng chốc đều giật mình thức tỉnh….
Hành Chi Thiên ngồi phắt dậy, bật đèn ở đầu giường lên, trên khuôn mặt trầm tĩnh của hắn có một vết cào đỏ ửng.
Hành Chi Nhược nằm trong chăn, tóc xõa tung, mở đôi mắt mơ màng ra, dụi dụi…. “Ca, anh đang làm gì, bây giờ…. mấy giờ.”
“Này….” Nàng kinh ngạc nhìn mặt hắn, con ngươi từ từ khôi phục lại vẻ tỉnh táo, dũi tay muốn sờ vào mặt hắn, “Ca, mặt anh bị sao vậy?”
Hành Chi Thiên nheo mắt, nghiêm túc quan sát vẻ mặt nàng một lúc lâu mới tức giận rời khỏi giường đồng thời cũng không quên tắt đèn, thừa dịp đêm tối bước vào phòng tắm, “Không có việc gì, em ngủ trước đi, anh đi tắm nước lạnh một cái.”
“Kỳ quái, trễ như vậy còn đi tắm.” Hành Chi Nhược làu bàu, thanh âm cũng không nhỏ.
Rầm một tiếng, tiếng đóng cửa thật lớn.
Hành Chi Nhược không kiềm nén được ý cười trong mắt, cúi đầu nhìn vào tay của chính mình, liều mạng chà xát vào chăn, sau đó dùng tay che đầu ngã người xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế.
Mạch Connie ngồi ở trên bàn, xuất ra sở trường không ngừng chọc chọc vào Hành Chi Nhược đang che đầu nằm phục ở trên bàn ngủ gà ngủ gật.
“Nè, mình nói này bộ tối hôm qua cậu đi ăn trộm hả?”
Không, là đi bắt trộm.
Hành Chi Nhược giương đôi mắt gấu mèo, buồn ngủ mơ mơ màng màng lên nhìn Mạch Connie, “Nói đi, đánh thức mình dậy nhất định là có chuyện muốn nói.”
Mạch Connie vui vẻ, chống tay xuống bàn, cười đến đến phải gọi mê hoặc, “Cậu cùng với Bạch Lạc Hề đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lúc nhỏ có nhận thức.”
“Thanh mai trúc mã?!”
“Mình cùng với Hành Chi Thiên còn là anh em đó.”
“Lại nữa….” Vẻ mặt của Mạch Connie rõ ràng là ngươi lại đùa giỡn ta, nàng ghé đầu sát lại, thấp giọng nói, “Đúng rồi, cậu đáp ứng với mình hôm nay cùng mình đi xem buổi biểu diễn của tam hoàng tử, cần chuẩn bị một chút.”
— —||
Kỳ Tú Minh….
“Không đi.”
Mạch Connie cào vào cánh tay nàng, tràn đầy căm phẫn nói, “Cậu sao lại có thể như thế, nói là giúp mình bây giờ lại đổi ý…. sao lại có kẻ khi dễ người quá mức như thế hả?”
Rét lạnh….
Bộ có đáp ứng qua với nàng hả?
Không nhớ rõ à, Hành Chi Nhược hồ nghi nhìn chằm chằm vào mặt nàng tìm tòi nghiên cứu một hồi, nàng ta mặt không đổi sắc tim cũng bất loạn nhịp, giống như rõ ràng đó là chuyện thật trăm phần trăm.
Bất quá, xuất hiện ở nơi công cộng không chừng lại chạm mặt với Bạch Lạc Hề cùng với…. người mà Hành Chi Thiên phái tới giám thị nàng.
Chuyện tối hôm qua quả thực dọa người, nếu lại phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Kia chẳng phải….
“Tiểu Chi tiểu Chi tiểu Chi tiểu Chi, mình chỉ có cậu là bạn. Nếu không….” Mạch Connie chồm người tới, thần bí nói, “Mình nói cho cậu một bí mật.”
“Ừ.” Bận bịu gật đầu, Hành Chi Nhược cùng với nàng lăn lộn cũng đã lâu, đối với mấy chuyện tam cô lục bà, tám chuyện mấy cái bí mật nho nhỏ cũng…. cảm thấy hứng thú.
Mạch Connie ho khan một tiếng, chăm chú quan sát thật kỹ biểu tình trên mặt nàng, nghiêm túc nói, “Mình là con gái của Anh Mẫu Bất Luân Đa.” (Cesia: thông cảm đi ta cũng chả biết tên đó là cái gì cho nên để luôn tiếng Hán Việt vậy)
Anh Mẫu Bất Luân Đa….
Giận, Anh Mẫu Bất Luân Đa chẳng phải là quốc vương XX của vương quốc Anh sao, vậy nàng nàng nàng nàng nàng nàng…. thật sự là một công chúa?!
Mạch Connie luống cuống lấy tay che miệng nàng lại, nhẹ thở ra một tiếng.
Không giống nha….
Hành Chi Nhược mơ hồ quét mắt khắp người nàng.
“Cho nên lần này Kỳ Tú Minh tổ chức buổi biểu diễn, nhất định là để tặng cho mình, cậu nhất định phải theo giúp mình.” Mạch Connie vỗ vào bả vai Hành Chi Nhược, nói phải nói là cảm động, tựa hồ nếu nàng dám không đi bả vai sẽ bị nàng ta vặn trật khớp.
— —||
Nhưng tại sao, ngươi là công chúa thì buổi biểu diễn này nhất định là tặng cho ngươi hả….!
Mơ hồ, Hành Chi Nhược thật sự đem suy nghĩ ở trong lòng nói ra, lại hứng trọn nguyên cái đại mị nhãn của Mạch Connie, ách…. tạm thời cứ coi nó như một cái mị nhãn đi.
Mạch Connie ôm nàng, mang bộ mặt rõ ràng là hận là không thể rèn sắt thành thép (*), “Cậu thật là chẳng chịu lưu ý gì tới chuyện quốc gia đại sự, không xem TV thì cũng nên lưu ý tới mấy tấm áp phích được dán đầy trong trường chứ, chính miệng Kỳ Tú Minh đã tuyên bố, buổi biểu diễn lần này là để dành tặng cho công chúa.”
(*) Nguyên văn ‘hận thiết bất thành cương’: ý là yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
— —|| Rùng mình một cái,
Đây mà là chuyện quốc gia đại sự hả, vị công chúa này quả thực đem mọi chuyện quốc tế hóa.
Bất qua, việc này hình như có nghe nói qua….
Hành Chi Nhược nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mạch Connie, đột nhiên kiềm không được rùng mình một cái, chung quy vẫn có cảm giác việc này sẽ không đơn giản như vậy.
Buổi biểu diễn đông nghìn nghịt người.
Vào lúc Mạch Connie lôi kéo Hành Chi Nhược chen chúc qua biển người, Kỳ Tú Minh đang cầm microphone hát trên sân khấu khổng lồ…. Dưới khán đài đám đông say mê cuồng nhiệt, vung vẩy những chiếc gậy huỳnh quang trong tay, khí thế bừng bừng…. những cô nàng mỹ nữ bình thường mang bộ dạng thục nữ giờ phút này chỉ còn thiếu là không trèo lên trên sân khấu.
Màn sương trắng mộng ảo từ trên khán đài chậm rãi tan đi, dần dần để lộ ra một thân ảnh cao gầy.
Trong giây phút đó, Hành Chi Nhược ngây ngẩn cả người.
Trên khán đài Kỳ Tú Minh cực kỳ chói mắt, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, mái tóc đen lộn xộn đến huyễn hoặc, nhuộm vài sợi đỏ rũ xuống ở bên tai, đôi lông mày của hắn hơi nhíu lại, tiếng ca êm ái, tựa như một vương tử thâm tình đang chờ đợi người yêu từ kiếp trước.
Giống như cảm giác được luồng mắt của nàng, Kỳ Tú Minh bỗng nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nàng, chiếc đinh tai lóe lên trong ánh sáng, lấp lánh như một giọt lệ ướt át…. trước đôi mắt si mê của mọi người, hắn bỗng chốc nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, rực rỡ như ánh mặt trời chói lọi nhất, nụ cười đó
Sao mà làm cho lòng người ngây ngất.
Tiếng ca bỗng nhiên im bặt.
Dưới khán đài mọi người đều xôn xao cả lên, “Sao lại không hát nữa?”
“Này…. sao lại như thế….”
“Chẳng lẽ microphone bị hỏng?”
“Tú Minh…. Tú Minh Tú Minh em yêu anh…. A a a a.”
– -||
Hành Chi Nhược đột nhiên linh cảm có điềm xấu sắp xảy ra, vừa nghĩ liền muốn bỏ chạy, “Cái kia, Mạch…. mình có việc, đi trước.”
Chính là Mạch Connie đang cao hứng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi giống như gọng kiềm sắt, chộp lấy Hành Chi Nhược vừa tính lao đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đỏ rực, “Như thế nào đã đến đây rồi còn muốn đi, ở lại giúp mình….”
Không không không không, ngốc mới ở lại…. liều mạng giãy ra, ta quả thật phải đi.
Mạch Connie ngó quanh bốn phía, lấy tay chọc nhẹ vào nàng, miệng hướng một bên chu ra, vẻ mặt không có hảo ý, cười, “Cậu còn nói có chuyện gấp phải đi, cậu xem…. bạn nhỏ thanh mai trúc mã của cậu ở bên kia kìa, chẳng lẽ muốn lén lút hẹn hò với hắn?”
Bạn nhỏ thanh mai trúc mã….
Ai a?!
Hành Chi Nhược hướng mắt theo hướng nàng ta đang nhìn, vừa kịp nhìn thấy lẫn trong đám đông huyên náo chen chúc bóng dáng của chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Lạc Hề, đôi mắt sáng của hắn đang dán chặt vào nàng, thậm chí hắn còn gạt đám người ra, hướng phía nàng đi tới.
A
A a a a
Sao lại thế này, hắn đến để xem náo nhiệt hả.
Bên này Mạch Connie lại còn uy hiếp, cười hì hì gian trá, “Nếu cậu không chịu ngoan ngoãn ở lại giúp mình, mình sẽ kêu to lên…. để cho mọi người nhìn xem Tiểu Chi cùng với nhị hoàng tử của học viện Hoàng Gia vụng trộm hẹn hò ở buổi biểu diễn như thế nào.”
– -||
Ngươi độc!
Hàng ngàn những ngọn đèn khổng lồ thắp sáng trên sân khấu đột nhiên tắt ngúm, bốn phía yên lặng như tờ, mọi vật đều bị bao trùm trong bóng đêm, dưới khán đài rộn lên những âm thanh sụt sịt, thổn thức.
Âm nhạc chậm rãi vang lên hòa quyện với một giọng nói êm ái cực kỳ dễ nghe, “Mọi người đừng kinh hoảng, buổi dạ tiệc lần này là đặc biệt dành tặng cho một người.”
“Tú Minh Tú Minh em yêu anh….”
“A a a a a”
Những tiếng la hét chói tai vang dội khắp khán đài, đám đông cuồng nhạc xôn xao hết cả lên.
“Ta luôn luôn chờ đợi một người, gặp được nàng là định mệnh của ta…. cho dù không thể ôm nàng vào lòng, ta vẫn nguyện ý cả đời này chờ đợi nàng, bởi vì, nàng là công chúa trong sinh mệnh của ta.”
Âm nhạc đột nhiên trở nên quỷ dị cực kỳ ái muội, nhịp điệu vang lên….
Tiếng ca du dương, ca từ tràn đầy mê đắm.
Trong khi bóng tối xâm chiếm hết mọi giác quan khác, thính giác càng trở nên mẫn cảm, thấm vào tâm làm cho lòng người xao xuyến.
“Bắt đầu từ ngày anh gặp em/ anh đã không dám nghĩ tới ly biệt.
Anh đã nhìn thấy ái tình trong đôi mắt em/ có lẽ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đó vẫn là khoảnh khắc đẹp nhất.”
Tiếng động bỗng nhiên xé tan không trung, trên bầu trời tối đen đến nghẹt thở nở rộ vô số những chùm pháo hoa, rực rỡ lóa mắt, trên sân khấu Kỳ Tú Minh mỉm cười rạng rỡ, vỗ tay một cái, những ngọn đèn khổng lồ bỗng nhiên vụt sáng, rọi sáng khắp toàn trường.
“Chờ đợi, chính là vận mệnh của anh/ anh tin vào điều đó.
Đơn giản chỉ vì anh yêu em, anh mới có dũng khí để chờ đợi….”
Hắn cầm microphone, thâm tình tha thiết hát, ánh sáng trong đôi mắt hắn bồng bềnh như mặt nước, luồng mắt vẫn tập trung vào một chỗ.
Chiếc hồng đinh đeo ở trên tai lấp lánh chói mắt….
Đám đông càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, kích động, đứng ngay ở vị trí trung tâm, lỗ tai của Hành Chi Nhược gần như bị chấn điếc.
Choáng váng….!
Bàn tay lại bị Mạch Connie siết chặt, cơn đau truyền đi từ đầu ngón tay làm cho cả cánh tay của nàng đều tê cứng, nha đầu kia có vẻ đặc biệt kích động, vừa lắc cổ tay nàng vừa gào thét, “Xem kìa xem kìa…. Kỳ Tú Minh đang đi về hướng của chúng ta, a, muốn xỉu….. choáng váng….”
Hành Chi Nhược cau mày liếc mắt một cái, không phải chứ!
Được, mau trốn trước đã.
Nhưng….
Đã trễ mất một bước.
Đám đông kích động, xô đẩy nhau bổ nhào tới trước…. Cả đám mỹ nữ người trước ngã xuống người sau liền tiến lên, chỉ còn thiếu không dán dính mình vào Kỳ Tú Minh.
Toàn bộ lối đi đều bị lấp kín.
Mạch Connie hưng phấn đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, e lệ giống như thiếu nữ mười tám. Ách, mà quả thật nàng cũng chỉ mới nhiêu đó tuổi.
Vẻ mặt của Hành Chi Nhược đen xì, bị cả đám đông xô đẩy chen lấn, nàng rụt đầu thấp xuống, vểnh hai lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, mắt lơ đãng, hai chân dùng sức bám trụ trên mặt đất.
“Công chúa của anh….”
Một đôi tay vươn tới lọt vào tầm mắt của nàng.
Cả đám đông xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.
Mạch Connie dùng vẻ mắt khó có thể tưởng tượng nổi nhìn nàng rồi lại nhìn trên đài Kỳ Tú Minh.
Hành Chi Nhược có cảm giác như mình đang bị hỏa thiêu bởi hàng ngàn đôi mắt “chứa đầy thâm tình”, cả ngươi đều cứng ngắc khó chịu, nàng ai oán ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt lại là ánh sáng chói lóa phát ra từ chiếc hồng đinh.
Vài lọn tóc màu rượu đỏ phớt nhẹ qua hai má nàng.
Trên đài hắn quỳ một gối xuống tư thế tuyệt đẹp giống như một hoàng tử, hắn đưa tay về phía nàng, động tác cực kỳ tao nhã, bạc môi khẽ mở, rõ ràng đang vô thanh nói: em trốn không thoát đâu, Chi Nhược của anh.
Nụ cười của hắn sáng lạn như ánh nắng lại vô cùng mị hoặc.
Bàn tay đang chìa ra cũng đã chuyển từ tư thế mời sang chủ động nắm lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng lên đài.
A a a a a a a a a a
Không cần a….
Đột nhiên cánh tay còn lại cũng bị người nào đó nắm lấy.
Hành Chi Nhược ngay cả sức quay đầu lại cũng không có.
“Bạch Lạc Hề.”
“Bạch học trưởng…. hắn….”
Đám đông xung quanh lại trở nên hỗn loạn, nhốn nháo.
….. Hôm nay mệnh đào hoa của nàng cũng thật thịnh vượng nha.
Cần phải thắp hương bái Phật.
Lực đạo ở trên cánh tay giảm xuống, eo lại bị người ta ôm lấy.
Phảng phất qua khóe mắt là màu áo trắng thuần khiết, Hành Chi Nhược thở dài một hơi, trơ mặt ra để mặc cho hai người bọn họ tùy ý giành giật…. chơi kéo co thôi mà, đem nàng ra làm dây thừng, kẻ nào có thể giành chiến thắng, thế mới gọi là nhập được vai ác.
Bạch Lạc Hề mím môi, sử dụng luôn cả cánh tay còn lại, siết thật chặt lất eo của nàng.
Dưới đài khán giả trố mắt ra nhìn, vẻ mặt khinh thị.
“Nè, nhỏ đó là ai vậy?”
“Chắc là học sinh mới chuyển trường, trước kia chưa từng thấy qua.”
“Nhỏ đó có bản lĩnh gì, dựa vào cái gì cả hai hoàng tử đều tranh giành nhau…. còn công chúa, hay chính là nhỏ đó?”
— —||
Công chúa, nào dám….
Công chúa chân chính còn đang đứng ở một bên ăn không khí kìa.
Hành Chi Nhược áy náy nhìn về phía Mạch Connie, kết quả nhìn thấy nha đầu kia hai mắt sáng rực như đèn pha, hết quét về phía Kỳ Tú Minh đang ở trên đài, rồi lại đảo tới Bạch Lạc Hề ở dưới đài.
Vẻ mặt của Mạch Connie không có chút gì gọi là mất mát, ngược lại giống như đang tìm kiếm trò vui, hưng phấn không nói nên lời.
Rét lạnh….
Hôm nay vậy là xong rồi, chỉ có thể tự cứu.
Hành Chi hít sâu một hơi, bị động để mặc cho kẻ phía sau ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước nhìn kẻ đang đứng ở trên đài kia, chỉ nhìn thấy Kỳ Tú Minh cả hai mắt đều nheo lại, có vẻ rất giận dữ, siết chặt cánh tay nàng dùng sức kéo, sức lực không chút buông lỏng, mà ngược lại càng lúc càng gia tăng lực kéo.
Ai ui….
Tay, cánh tay sắp đứt.
Ánh đèn flash lóe sáng không ngừng, những kẻ đang đứng ở một bên xem trò vui ra sức chụp, còn cười đến nhe răng trợn mắt, giống như trước mặt họ không phải hai người đang kéo co, mà là hai khối vàng đang chơi kéo co.
Chụp đi chụp đi,
Hành Chi Nhược hung hăng nghĩ, có chụp cũng vô ích.
Hành Chi Thiên chắc chắn có biện pháp khiến cho bọn họ đều câm miệng.
Đợi chút….
Sự kiện chấn động như vậy, mà không dẫn được kẻ nào đó xuất hiện thì thật sự không bình thường.
Hành Chi Nhược ngẩng mặt lên nhìn vào ngọn đèn khổng lồ ở trên đầu, nheo mắt….
Ánh sáng chói mắt khiến cho đầu của nàng mê mang, hy vọng mọi thứ chỉ là giấc mộng.
Cánh cửa hậu trường lặng lẽ mở ra,
Kỳ Tú Minh sửng sốt, lực đạo trên tay cũng giảm bớt.
Một đám người mặc âu phục mang giày da ung dung xuất hiện trên sân khấu, hình như đều là vệ sĩ chuyên nghiệp…. bọn họ nhảy xuống sân khấu bằng tư thế rất đẹp mắt, khuôn mặt tươi cười, sơ tán đám đông đang vây chật kín xung quanh.
Cuối cùng một chàng trai khí chất bất phàm xuất hiện, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hình ảnh cả ba người đang quấn lấy nhau ở trên sân khấu.
Hành Chi Nhược giật mình sửng sốt, ngây ngốc cúi gằm mặt xuống.
Rét lạnh,
Cái này gọi là, mới nhắc Tào Tháo…. Tào Tháo liền tới.
Tình hình dưới sân khấu lúc này không thể dùng tới từ ‘”loạn” để hình dung, thậm chí còn có vài kẻ hô hấp không thông, lăn ra té xỉu tại chỗ.
Ba vị hoàng tử của học viện Hoàng Gia cùng tề tụ trên vũ đài, chỉ vì một cô gái.
Không biết tiêu đề này có đủ chọc cười hay không.
Hành Chi Nhược trào phúng nghĩ.
Hiện giờ, sinh tử còn chưa biết.
Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
“Ca….”
Hành Chi Thiên nhìn cũng không thèm nhìn nàng, bước nhanh tới, khóe miệng nhếch lên, rất giống như đang cười, “Tú Minh, ngươi đang gây náo loạn cái gì.”
Hành Chi Nhược khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng.
Hành Chi Thiên nhìn trừng trừng vào bàn tay vô cùng chướng mắt của Kỳ Tú Minh đang nắm cánh tay của Hành Chi Nhược, “chát” một tiếng, đập xuống, nhẹ giọng nói, “Tiểu tử, trở về sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Ngữ khí tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Hành Chi Nhược nhịn không được đánh run.
Hành Chi Thiên dùng sức kéo cô em gái đang cúi gằm mặt vào trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhìn không rõ biểu tình, đôi mắt cực lãnh quét về phía Bạch Lạc Hề, không nói thêm lời nào.
Hắn cố ý nghiêng đầu, cực ái muội dán vào bên tai của Hành Chi Nhược, nhẹ giọng nói, “Đi, theo anh về nhà.”
Cứu….
Cứu mạng.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cơn thịnh nộ của Hành Chi Thiên, hắn càng bình tĩnh đại biểu cho giông tố sắp nổi lên.
Bị ca ca ôm chặt, đôi mắt nàng khẩn nài nhìn về phía hai người.
Bạch Lạc Hề thậm chí đã vươn tay ra.
Kỳ Tú Minh lại níu lấy góc áo sơ mi trắng của hắn, ra hiệu cho hắn đừng làm xằng bậy.
Ánh đèn sân khấu đã tắt hơn phân nữa.
Đám đông giải tán,
Trả lại cho sân khấu bầu không khí yên tĩnh….
Hai người vẫn lạnh lùng đứng đối diện nhau trên đài.
“Vì sao không cho ta ngăn cản hắn, ánh mắt của Chi Nhược rõ ràng….”
“Rầm” một tiếng, vật gì đó bị rớt xuống đất, âm thanh chói tai.
Kỳ Tú Minh bỗng chốc đứng dậy, hắn tóm lấy áo của Bạch Lạc Hề, vẻ mặt tràn đầy đau xót, những cảm xúc phức tạp quay cuồng trong đôi mắt hắn, hắn gằn từng tiếng nói, “Ngươi có thể làm được cái gì, cho dù có thể cứu được lúc này, sẽ chỉ làm cho Chi Nhược chịu càng nhiều thống khổ.”
Bạch Lạc Hề nhìn xoáy vào đôi mắt của hắn, hoảng thần.
Kỳ Tú Minh suy sụp buông tay ra, hắn nheo mắt, cắn răng, siết chặt lấy áo sơ mi trắng của chính mình, “Ngươi chả hiểu gì hết…. không hiểu, ngươi chẳng biết gì về chuyện của bọn họ.”