Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 3 - Chương 15: Phiên ngoại kỳ tú minh



Edit: Cesia



Ngay từ thuở nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ trước kia ta chỉ biết ta không có mẹ.

Cha không thích nhìn thấy mặt ta, hắn nói ta quá giống mẹ.

Nghe người hầu nói mẹ vốn là một ngôi sao, gả cho cha nên tiến nhập hào môn, nhưng ta chưa bao giờ gặp qua bà, ông nội không thích bà, nói bà là một người phụ nữ không hiền thục, không chịu tuân thủ nữ tắc, may mắn đã chết sớm, bằng không cưới một con hát, đào kép vào nhà sẽ làm mất hết thể diện của Kỳ gia.

Nhưng, ta muốn nói…. hiện tại đã là niên đại nào rồi còn gọi là con hát, ngôi sao quả thật rất nở mày nở mặt nha. Hơn nữa…. cha hẳn là phải rất thích mẹ, bằng không đã lâu như vậy mà vẫn cô đơn lẻ bóng.

Bước vào hào môn sâu như biển.

Hành Chi Nhược nghe xong chuyện của mẫu thân ta, chính là nói với ta câu đó, kèm theo bộ dạng sầu mi khổ mặt, một bộ tình trường thống khổ, giống như nhìn thấu hết thế sự, làm cho ta muốn bật cười.

Nàng chỉ mới có vài tuổi, vẫn còn bé xíu, học theo lời thoại của người lớn, lại còn nói bằng một bộ dạng hết sức nghiêm chỉnh, đứng đắn nữa.

Kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã có cảm giác quen thuộc, trần trùng trục…. đi lang thang, cả người đều ướt sũng, tựa như vừa mới tắm xong.

Tiểu quỷ tinh quái, câu nói bật ra khỏi miệng đều là nói dối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, lém lỉnh cùng với ánh mắt giảo hoạt, sáng ngời cũng mang tới cho ta cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Ảnh chụp của nàng, một tuổi…. một tuổi…. hai tuổi…. ba tuổi, vô luận là ăn cơm, tắm rửa, bi bô tập nói, từng chi tiết đều được chụp lại, treo đầy trên vách tường trong phòng ngủ của Hành Chi Thiên. Khi đó ta còn cười nhạo hắn bị mắc bệnh luyến muội quá nặng.

Bất quá cũng khó trách hắn, cô em gái vẫn luôn sống cùng hắn từ thuở nhỏ đột nhiên bị cha mẹ mang đi, mất tích lâu như thế, chỉ còn lại mình hắn sống cùng gia gia trong tòa thành này, chắc chắn phải rất cô đơn tịch mịch.

Gia đình ta cùng với gia đình của Hành Chi Thiên vốn là thế giao, nhưng hắn so với ta càng đáng thương, gia giáo càng nghiêm ngặt, Hành gia gia ký thác hy vọng rất lớn vào hắn, trong khi ta vẫn còn nghịch ngợm bày trò lưu manh hắt sữa vào váy của hầu gái, thì hắn phải học cách ửng xử nho nhã lễ độ với mọi người, cha mẹ ruột bỏ hắn mà đi, hắn phải gánh vác hy vọng của ông nội cùng gánh nặng khổng lồ của tập đoàn Hành thị.

Chỉ khi nào nhắc tới em gái của hắn, hắn mới có thể lộ ra nụ cười thật lòng.

Hành Chi Nhược, so với miêu tả của Hành Chi Thiên quả thật không quá giống nhau.

Có lẽ ngay cả Hành Chi Thiên cũng không nghĩ tới, em gái do chính mình tìm về, trong đầu lại có thể tàng chứa cả đống ý tưởng kỳ dị, quái đản như vậy, cô nhóc còn nói mình bị bắt cóc, vốn đang sống ở tại số H đường BL ngõ 3P nhà…. rất buồn cười.

Cô nhóc thật đáng giá để cho ngươi yêu thương.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp để đầy trên đầu giường của Hành Chi Thiên, ảnh chụp cô nhóc lần đầu tiên dùng răng cửa vừa mới nhú cắn người, lần đầu tiên tập tễnh bước đi, lần đầu tiên nằm úp mặt ở trên chân Chi Thiên ngủ, cười rất ư thỏa mãn, ta lúc đó đã nghĩ…. vì sao ta chưa bao giờ gặp cô nhóc, vì sao nàng không phải là em gái của ta, vì sao….

Rất nhiều cái vì sao cứ lẩn quẩn trong đầu của ta mãi cho tới khi ta thật sự gặp được nàng, ngay từ ánh mắt đầu tiên mọi thứ trở nên sáng tỏ, may mắn, nàng không phải là em gái của ta, bởi vì không phải, cho nên ta có thể cưới nàng. (Cesia: bé này bị bệnh luyến đồng cũng ko thua gì bé Thiên)

Nàng non nớt hỏi ta, sau này phải sống cả đời trong tòa thành hoa lệ này sao?

Ta suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ mỉm cười.

Nàng nói, nàng muốn đi ra ngoài…. đi tìm mẹ cùng các cha, cùng trải qua cuộc sống bình thường với họ giống như trước đây. Chi Thiên xấu xa, nàng phải gả ra ngoài, không thèm để ý tới hắn, tốt nhất sau này có thể gả cho một ngôi sao, so với Chi Thiên càng chói sáng, để cho hắn tức chết.

Khi nàng nói những lời này, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào buổi biểu diễn ca nhạc trên màn hình, cuối cùng còn hướng  ta nói một câu, kỳ thật Kỳ ca ca hát còn hay hơn so với bọn hắn….

Vì thế, ta cứ như vậy cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy phấn khích rất lâu.

Ta bắt đầu chuyến lưu diễn,

Có lẽ do thừa hưởng tố chất của mẹ minh tinh, nên ở lĩnh vực này ta là thiên phú, ta cũng rất yêu thích cuộc sống cùng với ánh hào quang trên sân khấu, có lẽ cũng là vì nàng….

Nàng lớn hơn một chút, lại mặt dày mày dạn đòi lấy chiếc đinh tai của ta.

Trong lòng bỗng dưng cảm thấy cả trăm mối cảm xúc đan xen, bện chặt lấy nhau, trong lúc nhất thời bất đắc dĩ trộn lẫn với hưng phấn làm cho ta không biết phải làm thế nào.

Đôi đinh tai đính kim cương hồng này chính là tín vật duy nhất mẹ lưu lại cho ta, cha cũng thường thường xuyên si mê nhìn nó, vẻ mặt ưu thương. Ta nghĩ mẹ muốn ta tặng nó cho cô gái mà ta yêu.

Có một ngày cô gái đó rốt cuộc cũng tự mình hướng ta đòi xin chiếc đinh tai, nhưng lại vì ca ca nàng, nàng cư nhiên lại muốn ghép đôi ta cùng với ca ca nàng?!

Thật sự là….

Làm cho người ta muốn liều chết ôm nàng vào lòng, hỏi trái tim của nàng có phải bị cẩu tha đi mất rồi hay không.

Cư nhiên lại có thể….

Thật sự là nhóc con vô lương tâm.

Tuy rằng mỗi ngày nàng đều nhắc tới, nam sinh phối với nam sinh mới là trời sinh một đôi, nhưng cứ mỗi khi gặp tên nào đẹp trai, tuấn tú thì lại trước mặt của ta giở trò lưu manh trêu ghẹo, đòi người ta phải đưa số điện thoại hoặc địa chỉ, nhưng đối với ta thì lại cố ý…. chỉ nhớ đem ta với ca ca nàng ghép thành một đôi, nàng không hề suy nghĩ tới bản thân sao, kỳ thật ta rất thích nàng….

Chuyện xảy ra ba năm trước đây, chính là chuyện mà ta cả đời này hối hận nhất.

Trở về sau chuyện lưu diễn, đêm đã khuya, ta bất ngờ nhận được điện thoại của nàng, nàng khóc lóc rất thương tâm, giọng nói run rẩy, có vẻ như rất sợ hãi, bảo ta đến mang nàng đi….

Vì thế, ta vội vàng chạy tới.

Trần thẩm nói…. tiểu thư đã ngủ.

Trong đại sảnh, ta nhìn thấy Hành Chi Thiên đang ôm nàng, đi về hướng phòng ngủ.

Trong khoảnh khắc đó, ta có chút hoảng thần, dõi theo bóng dáng của Hành Chi Thiên ôm nàng, tư thế đó làm cho ta nghĩ tới hình ảnh một người đàn ông đang ôm trong lòng người phụ nữ mà hắn yêu chiều cùng với vô hạn thương yêu.

Bọn họ nói, tiểu thư chỉ là cãi nhau với thiếu gia, khóc mệt liền ngủ.

Ta lại có thể tin là thật,

Sau đó liên tục mấy năm liền ta vẫn không thể tìm thấy nàng, nàng giống như bọt biển tan biến trước mắt ta, tựa như khoảng ký ức trước đây đều là do chính ta ảo tưởng.

Cho đến lúc ta lần nữa gặp lại nàng, nàng tuy rằng nhớ rõ ta…. nhưng đã quên rất nhiều chuyện, quên mất chuyện từng xảy ra giữa hai chúng ta, quên mất chuyện chiếc đinh tai….

Cũng quên mất chuyện nàng đã ở đâu, xảy ra chuyện gì trong bốn năm.

Nàng giống như bị người ta tẩy não, thôi miên, mất trí nhớ.

Nhắc tới ca ca của nàng, trên mặt nàng sẽ hiện lên nụ cười nhu hòa, dịu dàng, nhưng ý cười lại không lên được đến đáy mắt, nụ cười tươi rói, cởi mở đi kèm với đôi mắt sáng linh động trước đây đã không còn nhìn thấy, nàng giống như đang đeo một chiếc mặt nạ…. tuy là cười, ôn nhu yếu ớt, lại làm cho tâm người ta bất giác cảm thấy thương xót nhưng không thể đến gần.

Ngẫu nhiên sẽ lộ ra những biểu cảm trước đây, nhưng lại càng mông lung, mờ mịt

…..

Hành Chi Thiên rốt cuộc đã làm gì đối với nàng.

Đây chính là chuyện mà ta bức thiết muốn biết.

Tronh tòa thành của Hành gia ẩn tàng rất nhiều bí mật, Hành Chi Nhược mất tích…. cha mẹ nàng tử vong, người hầu bị sa thải, Bác Câm quản gia đột nhiên từ chức, rất nhiều những nút thắt rối rắm, đó là một âm mưu, ta quả thật không dám tưởng….

Cả đời này ta đã làm sai hai việc.

Chuyện thứ nhất chính là, ba năm trước ta đã để mặc cho nàng biến mất trước mắt ta, ta đã không thực hiện được lời hứa bảo vệ thật tốt nàng.

Chuyện thứ hai chính là, tự tay ta đã tạo nên một hồi bi kịch, tổ chức buổi biểu diễn không nên có kia, ta vẫn luôn cho rằng tình cảm mà Hành Chi Thiên đối với Hành Chi Nhược chỉ là sủng ái, thậm chí  có vẻ quan tâm hơi thái quá đối với muội muội, đã nhiều năm như thế, sự ngờ vực đã sớm nảy mầm trong đầu ta, nhưng ta vẫn không dám tin, bọn họ chẳng phải là anh em ruột sao….

Ta thật sự rất muốn trước mặt hàng vạn người, nói cho Chi Nhược, ta yêu nàng…. nguyện ý cả đời chờ đợi nàng.

Ta thật sự cũng muốn nhìn xem, Hành Chi Thiên sau khi biết chuyện này sẽ…. phản ứng thể nào.

Vì thế, ta đã được nhìn thấy….

Suy đoán được chứng thật, trong ta mọi thứ rạn nứt, thế giới giống như sụp đổ.

Hắn yêu nàng, không tiếc giam giữ nàng.

Hắn yêu nàng, cho nên không tiếc hết thảy chiếm lấy nàng.

Việc nàng bị mất trí nhớ chính là do hắn….

Mà ta, cái gì cũng không làm được.

Giống như ba năm trước đây, cho dù ta đã thành danh thì sao, có tiếng tăm thì sao, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch lại tái diễn.

Chi Nhược, hãy hận anh cả đời đi.

Hết thảy mọi bi kịch chỉ bởi vì sự tùy hứng của anh gây nên.

Cõi lòng tan nát, hối hận lệ vẫn không thể ngừng rơi.

Giờ phút này, ta mới hiểu rõ.

Một người đàn ông phải gánh vác trách nhiệm, phải có quyền lực hùng hậu, có tài lực chống đỡ.

Ta muốn một lần nữa tiếp quản sự nghiệp của gia gia,

Chi Nhược, chỉ vì em….

(EnD phiên ngoại)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.