Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 3 - Chương 3



Edit: Cesia



“Chi Nhược, đến trường đừng tùy tiện nói chuyện với người khác, đặc biệt là những người không quen biết…. Đúng rồi,” Hành Chi Thiên nâng mắt lên, siết lấy tay nàng đặt ở trên đùi hắn, trịnh trọng nói, “Nếu là nam sinh đến tìm em nói chuyện, tuyệt đối không cần để ý tới.”

“….Vì sao?” Hành Chi Nhược có chút phấn khích ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, xe chạy rất êm, phong cảnh ở hai bên đường thật đẹp, tim đập thình thịch, nàng lập tức sẽ được đến trường, trời trong xanh, không khí thật trong lành, tươi mát.

Cả kinh, cảm giác ấm áp đột nhiên ùa tới, khiến nàng phải hồi lại thần…. Mặt của nàng bị ôm lấy, đầu bị giữ chặt không thể nhúc nhích, bị ép nhìn vào đôi mắt sáng quắc của Hành Chi Thiên, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn đang vuốt ve hai má nàng, chậm rãi nói, “Những lời ca ca dạy em, phải nhớ thật kỹ. Hành thị của chúng ta gia thế hùng hầu, chỉ sợ có một số kẻ sẽ thừa cơ lợi dụng, em lại đơn thuần như thế.”

Đơn thuần….

Ừ.

Hành Chi Nhược cúi thấp đầu, cười vô cùng gian tà, giống y bộ dạng mèo con trộm thịt.

Hành Chi Thiên vẻ mặt phức tạp liếc nhìn nàng một cái, thoáng ngừng lại một chút, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, mày nhíu lại, nhấc tay lên vỗ nhẹ vào vai của tài xế, “Vẫn là nên quay xe trở về, tiểu thư hôm nay sẽ không đến trường.”

A

A a a a a a?

Hành Chi Nhược giật mình, lập tức thanh tỉnh, ôm lấy cánh tay của ca ca làm nũng, “Ca…. cũng đã ra khỏi nhà rồi, anh đã đáp ứng cho người ta đi học mà.”

“Nhưng anh sợ em bị lừa.” Đặc biệt…. là bị nam sinh lừa, vất vả nuôi ngươi nhiều năm như vậy lại bị nam nhân khác bắt cóc thì…. tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.

Bị lừa….

Không có khả năng, chỉ có ta lừa người ta thì có.

Hành Chi Nhược cúi đầu, ánh mắt lóe sáng, nhìn thấy tài xế quả thật đang cho xe quay lại hồi gia, lập tức càng cuống cuồng hơn nữa.

“Ca ca….” Cả người dính sát vào hắn, cằm gối lên vai hắn, tầm mắt nàng ngược hướng với tầm mắt nóng rực của hắn.

“Em gái của anh, một không có tư sắc, hai không có dáng người, ngay cả chút tiền cũng là ca ca cho.” Hành Chi Nhược dựa vào người hắn làm nũng, cọ cọ thân mình, ánh mắt đảo sang bên một chút để đánh giá vẻ mặt của ca ca, bàn tay cũng đã buông cánh tay của hắn ra, sửa lại ôm lấy cổ hắn, ôm phải gọi là chặt, “Ca ca….”

Một không có tư sắc,

Hai không có dáng người….

Hành Chi Nhiên quét mắt từ trên xuống dưới người nàng đánh giá một phen, có chút nói không ra lời, nha đầu kia cái gì cũng tốt, chính là thiếu một chút cái gọi là tự mình biết mình.

Hô hấp của Hành Chi Thiên trở nên dồn dập, hắn đẩy nàng ra để tránh cho nàng cọ loạn một hồi làm cho váy bị nhăn, sủng nịnh vò vò tóc nàng, “Hiểu rõ, nếu là bị khi dễ, nhớ phải tới tìm anh. Ách…. Đúng rồi, có lẽ anh nên gọi điện thoại thông báo một tiếng với hiệu trưởng học viện.”

“Ca….”

“Ừ?” Hành Chi Thiên sửng sốt một chút, có chút khó hiểu nhìn nàng.

“Em không muốn để cho những người khác biết em là em gái của anh, Hành Chi Nhược.”

“Làm em gái của anh không tốt sao….” Hành Chi Thiên nhíu mày, vẻ mặt không đổi, tuy nhiên mười ngón tay vốn đang đan vào tay nàng siết càng chặt.

“Đau….” Hành Chi Nhược khẽ kêu lên một tiếng, cực kỳ ủy khuất buông lỏng người hơi nghiêng về một bên, miễn cưỡng tựa vào vai hắn, “Người thừa kế gia sản của tập đoàn Hành thị cả hai huynh muội đều cùng đến học ở học viện Hoàng Gia, tin tức này mà lan ra không biết sẽ gây ra bao nhiêu chấn động nữa…. Ca, em không giống với anh từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành người thừa kế, em cái gì cũng không biết…. chỉ muốn cùng với ca ca đến trường, em không muốn bị người khác nhận ra, ngày đầu tiên đến trường, em chỉ muốn làm một người bình thường, bớt trêu chọc chút phiền toái.”

“Em nói…. em chỉ muốn cùng ca ca đến trường sao?”

Ách?

Hắn như thế nào chỉ nghe được lời này mà không nghe trọng điểm hả.

“Em là nói chỉ nghĩ muốn làm một người bình thường, anh giúp em giấu bọn họ….”

Tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, tuy là hắn cắt ngang lời của nàng nói, nhưng ngữ khí lại rất nhu hòa, “Nhưng em vừa nói chỉ muốn cùng ca ca đến trường là thật.”

“Thật.”

Tóc lại bị vò rối tung.

Chỉ có điều lần này động tác lại ôn nhu tới mức khiến cho người ta tâm cũng phải run lên.

“Được rồi, nghe theo em.” Hành Chi Thiên khóe miệng nhoẻn lên cười.

A?

Liền đơn giản như vậy?!

Không có khả năng, tính tình của hắn cũng không phải thuộc loại dễ dàng chịu đáp ứng người khác.

“Cái kia…” Hành Chi Thiên ngẩng đầu lên, hướng về phía tài xế gọi một tiếng, “Đợi chút nữa dừng xe ở phía trước, để tiểu thư xuống xe.”

Xuống xe?!

Này này…. Vì sao không thể cùng vào chứ, người ta vẫn là lần đầu tiên đến trường mà!

“Chi Nhược….” Hành Chi Thiên ánh mắt ôn nhu, ngữ khí cũng rất dịu dàng, gằn từng tiếng nói, “Nếu không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, nếu không muốn để cho người khác biết em là Hành Chi Nhược, là em gái của anh…. em nhất định phải xuống xe.”

Vì sao.

“Em có từng thấy qua ca ca mang bạn gái về nhà hay là đi đến trường không?”

Căn bản là ngươi đâu có bạn gái.

“Những thứ thuộc về sở hữu của Hành gia khắp nơi đều được dán huy hiệu của Hành thị, em cùng anh ngồi chung một chiếc xe, nếu không phải là bạn gái thì đó là người của Hành gia. Cho nên….”

Cho nên cho dù ta muốn ngươi xuống xe để mình tài xế đưa ta đến trường cũng không được.

Rối rắm….

Điều này có nghĩa là, phải tự mình tìm phòng học, tự mình báo danh, tự mình….

Hành Chi Nhược mày nhăn càng chặt.

Xe đỗ lại.

Nàng bị Hành Chi Thiên nhẹ nhàng ôm lấy, hắn thở dài, thanh âm hơi thấp, “Đừng giở bản tính hờn dỗi ra, để cho ca ca ở trường học chiếu cố em không tốt sao.”

Hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ lên gáy nàng.

Nàng giật mình một cái, lưng cứng đờ, thân hình hơi né tránh hắn, Hành Chi Thiên môi khẽ hé ra, lướt nhẹ qua mặt nàng, rồi mới miễn cưỡng cười, “Xem như đây là nụ hôn tạm biệt, anh biết nhóc con ngươi một khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, không có người nào có thể ngăn cản.”

Hành Chi Nhược cúi đầu lấy lại tinh thần, tiếp đó nâng mắt lên nhìn hắn cười rất ư thoải mái, “Cám ơn ca.”Edit: Cesia



Học viện Hoàng Gia,

Không hổ là học viện Hoàng Gia nha….

|| Tựa hồ có thể sánh kịp với tòa thành của Hành thị về độ huy hoàng tráng lệ, cung vàng điện ngọc, xa hoa đến tận cùng.

Hành Chi Nhược phủi phủi bụi ở trên người, từ dưới đất đứng lên.

Đúng vậy, nàng còn chưa có tới được trước cổng chính của trường học, đã té một cái phịch…. ôi chao.

Nguyên nhân rất đơn giản….

Ở phía trên đầu cuồng phong nổi sóng, thổi trúng váy của nàng khiến nó bay tán loạn, ngoảnh đầu nhìn lại…. lại quên mất gió đến từ phía trên…. còn chưa kịp ô lên một tiếng, đơn giản đã đặt mông ngồi dưới đất.

Tiếng gầm rú đinh tai, càng lúc càng lớn.

Ngửa mặt lên,

Dại ra.

Thế nào, ngươi có từng nhìn thấy một cái phi cơ trực thăng đáp xuống trường học chưa?

Sao có thể hả….

Nói cho ngươi, hiện tại quả thực là đại khai nhãn giới.

Một thân ảnh cao lớn từ thang leo của máy bay trực thăng nhảy xuống, tao nhã xoay người tiếp lấy một nữ sinh xinh đẹp từ bên trong bước ra.

Không phải chứ,

Chỉ là đi học thôi mà…. Có nhất thiết phải biến thành giống như là tổng thống phu nhân đến phỏng vấn không vậy.

Thật sự là…. xấu hổ.

Sớm biết như thế, nên bảo với ca ca từ bộ quốc phòng điều tới mười chiếc xe tăng, cộng thêm một tá người hầu tuấn nam với mỹ nữ, phi cơ trực thăng hả…. ta cũng không thèm leo ra từ thứ nhỏ xíu như thế, trực tiếp leo ra từ một khoang máy bay siêu xa hoa, nghĩ đến đây, Hành Chi Nhược nhịn không được…. khóe miệng giật giật, tự mình cảm thấy buồn nôn, nổi hết cả da gà.

“Đồng học, làm ngươi bị thương hả?”

Gì….

Một mỹ nữ ngồi xổm xuống nhìn Hành Chi Nhược, mái tóc xoăn uốn lọn, mềm mại, khuôn mặt trắng ngần trơn bóng như bạch ngọc, đôi má phớt hồng mịn màng như lụa.

Giống như nàng công chúa trong truyện đồng thoại.

“Thành thật xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên ta đến trường. Ta đã nói với bọn họ là không cần phải lo lắng đưa ta đi học bằng phương tiện đó nhưng bọn họ lại không chịu nghe…. Nếu làm cho ngươi bị thương, ta sẽ bồi thường tiền thuốc men.”

Nàng xoay người, quẹt một tiếng, cũng không biết là quẹt vào chỗ nào trên người của vị quý tộc người hầu kia, tiện tay lau chùi, cứ thế công khai chà tay ở trên người hắn…. Ách, lấy từ trong người ra một chiếc ví tinh xảo bằng ren.

Bằng ren….

Dáng người cùng diện mạo của nàng e là cũng đã mười tám.

Kết quả, còn chưa kịp bình luận gì về tuổi nhập học của nàng,

Đã bị xấp tiền cùng với những cái thẻ golden card vàng chóe hấp dẫn…. từng xấp tiền giấy cùng với hàng đống card được nhét bừa bãi lộn xộn ở trong bao, xét về độ dày của nó chỉ có thể nói…. khiến cho người ta nhìn thấy mà…. rét lạnh.

Kỳ thực gia thế của Hành Chi Nhược ở Châu Á nếu xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất.

Chỉ có điều….

Nàng lại chưa bao giờ nắm giữ tiền ở trong tay.

Đến cả một cái golden card để có thể tùy tiện quét, nàng một cái cũng không có.

Ca ca nói, tiền rất bẩn, còn card thì tục khí, đừng để cho những thứ đó nhiễm bẩn tay của em, muốn cái gì, xuất môn cứ để cho quản gia chi trả.

Quản gia…. Đó chính là Trần thẩm trực tiếp chăm lo cuộc sống hằng ngày của hai anh em.

Nhưng, mặc dù nói là nói vậy, Hành Chi Nhược ngay cả một lần xuất môn cũng không thể.

Bởi vì, cơ thể yếu ớt,

Càng bởi vì…. bản thân sinh bệnh, hơn nữa bệnh một cái liền bệnh tới bốn năm.

Đột nhiên cái cảm giác gọi là tự ti tự nhiên nảy sinh, Hành Chi Nhược liếc mắt một cái về phía xấp tiền cùng với những cái card vàng óng nằm lộn xộn ở trong chiếc ví ren, đầu cúi càng thấp.

“Ngươi….” Mỹ nữ nhìn thấy phản ứng của nàng dường như muốn nói cái gì, lại không thể nói tiếp, chỉ có điều ánh mắt kia rõ ràng là thương hại, lại tựa như muốn nói, chưa thấy qua nhiều tiền như vậy sao…. ngươi thật đáng  thương.

Mỹ nữ túm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng đứng dậy, cười đến hai mắt híp lại, lộ ra cái răng khểnh cực kỳ đáng yêu, rút một xấp tiền ở trong bao ra, xoạt một tiếng, “Đến đây, cứ tùy tiền rút đại bao nhiêu cũng được.”

A….

Nhiều tiền như vậy, có thể nào không biết ngượng mà rút đại hả.

Hành Chi Nhược cúi đầu, hai tay đang vặn xoắn muốn rách bươm cả váy, nhịn không được mắt lại cứ không ngừng liếc về phía xấp tiền kia…. đếm đếm…. Ô, đến mấy chục tờ, nhiều như thế thật khó mà rút, thật là phiền mà…. oa oa.

“Công….”

Quý tộc người hầu từng bước đi tới, giật giật cánh tay của mỹ nữ, bị nàng trừng mắt một cái, liền luống cuống sửa mồm lại, “Tiểu thư, đây hình như không đúng phép tắc, cô lần đầu tiên đến trường, có vài người…. thói đời hiểm ác.”

Đúng đúng đúng.

Đúng thế, quản gia cùng với ca ca của ta cũng nói vậy.

Hành Chi Nhược khẳng định gật đầu một cái.

“Nói bậy,” mỹ nữ ôm lấy cánh tay Hành Chi Nhược, cười rất ư ngọt ngào, “Nàng là người đầu tiên ta chạm mặt khi đến trường, là bạn của ta, ta đụng phải nàng, ta phải bồi thường. Không phải chỉ là đưa một chút tiền thôi sao…. cần tới ngươi quản.” Nàng nheo mắt liếc xéo hắn một cái, đầu ngón tay chọc vào áo sơ mi được ủi rất thẳng thướm của người kia, “Ta muốn thế nào thì cứ cứ thế ấy….”

Tư thế này, thủ pháp này.

Nhìn thế nào cũng giống như là đang chùi tay….

Ô, chọt cũng thật chuẩn nha, từng cái từng cái một, đều chọt đúng ngay chính giữa chiếc áo sơ mi của vị thân sĩ trẻ tuổi xuyên vào trong ngực….

Hành Chi Nhược cố nén cơn xúc động muốn bắt chước, đổi tư thế làm bộ như đang nhìn trời.

Này vừa ngước lên lại trông thấy một chiếc máy bay đang bay là đà ở trên không.

Nheo mắt nhìn, hình như là máy bay trinh sát.

Này hình dạng của máy bay thật quen mắt nha, oa, phần đuôi của máy bay được sơn một chữ “Hành” màu vàng chói lọi, này chẳng phải chính là phi cơ trinh sát vẫn thường tuần tra ở trên không của tòa thành sao….

Hôm nay như thế nào lại phái tới đây?

Nhất định là theo chỉ thị của ca ca.

Nàng trợn mắt, ném cho nó ánh mắt khinh thường, im lặng ra dấu, bảo nó nấp qua một bên.

“Ngươi làm sao vậy? Đang nhìn cái gì….” Mỹ nữ nghi hoặc, cũng hướng theo tầm mắt của Hành Chi Nhược nhìn lên, chỉ trông thấy một hai chú chim sẻ bay qua.

“Ái chà, đừng nhìn, chỉ là một hai con chim ghẻ thôi mà, trở về để ta bảo với người hầu nướng một hai con khổng tước để ăn.” Mỹ nữ đồng học dừng lại giây lát, chần chờ một chút rồi hỏi, “Ngươi ăn qua thịt khổng tước chưa?”

Hành Chi Nhược thành thật trả lời, “Chưa.”

Mà cho dù là có cũng chưa bao giờ hỏi qua nó là gì, dù sao thì cũng là nhổ hết lông rồi đem hầm, đều na ná như nhau (đều là chim), ăn vào miệng xong không lý do gì lại đi gọi quản lý phòng bếp tới hỏi, miễn cho ca ca tự dưng lại đi khai trừ một người vô tội.

Mỹ nữ an tâm, thờ dài một hơi, “Ta cũng chưa, trở về bảo bọn họ thử độc rồi mang đến.”

A….

Hành Chi Nhược ngón tay bị nàng ta nắm lấy, không rõ nguyên nhân run lên một chút.

Chuyện này cũng có thể sao…. Quả thật là bái phục nàng ta.

“Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên ta chuyển đến đây học, cái gì cũng đều không biết, mong được lượng thứ.” Mỹ nữ buông tay nàng ra, cung cung kính kính cúi chào một cái.

Không biết?!

Nếu mà đem so với ta thì chắc phải hơn rồi. Hành Chi Nhược cũng đáp trả lại bằng một cái cúi chào, ngoan ngoãn nói, “Ta cũng là lần đầu tiên đến trường.”

“Thật đúng lúc, hai chúng ta kết bạn đi.”

“Được lắm.”

Bàn tay của mỹ nữ sờ sờ, chạm vào lớp vải áo trên lưng của Hành Chi Nhược.

“Này…. Quần áo của cậu là của nhãn hiệu nào vậy, nhìn thật tốt.”

“Mình…. là người trong nhà may.” Hành Chi Nhược liều mạng nạy tay của nàng ta ra, ca ca không biết từ đâu mời tới một nhóm người, chuyên môn phụ trách thiết kế trang phục riêng trong tòa thành, hình như đều là các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới, bất quá vài nhà thiết kết hợp lại cùng nhau làm, thành phẩm được tạo ra quả thật là không có nhãn hiệu, thật sự là…. Ai!!!

“Thật đáng thương, trở về, mình cùng cậu tới vài shop hàng hiệu, chọn vài bộ quần áo.”

Ách, thật sự có chuyện tốt vật sao?!

Ta còn chưa bao giờ mặc qua quần áo hàng hiệu

Hành Chi Nhược tinh thần lập tức tỉnh táo, ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn vị ân nhân hào phóng thích cứu tế trước mắt, vui sướng một loại tình cảm không thể diễn tả bằng lời, “Được.”

“Này, mình với cậu nói chuyện thật hợp ý, trước kia cậu học ở trường nào?”

“Mình vẫn học ở nhà, hôm nay…. là lần đầu tiên đến trường học.”

Mỹ nữ không nói tiếp, ba chữ thật đáng đương, chính là dùng đôi con ngươi như thu thủy kia quét về phía Hành Chi Nhược, ánh mắt càng lúc càng mềm mại thương xót, ánh mắt mang theo vẻ thương hại tựa hồ như…. đang nhìn một con chó nhỏ lưu lạc ở bên đường không có người thu dưỡng.

Nàng vung tay lên, “Đi, từ nay về sau mình sẽ bảo vệ cậu.”

Được người khác

Bảo vệ…. thật tốt.

Hai người các nàng, một người thì khí phách bốc lên tận trời hướng về phía trường chạy tới, một người thì giống như một nàng dâu nhỏ bị lôi kéo, vội vội vàng vàng chạy theo phía sau.

Ngoài ra, theo đuôi hai người còn có một vị tùy tùng bám theo sát gót.

Mỹ nữ không vui, xoay người lại, tư thế hiên ngang oai hùng. Xuất ra tuyệt chiêu nhất chọt nhất chuẩn của mình.

“Nè, tiểu người hầu, ngươi đừng có bám theo ta nữa, ta nói cô nãi nãi ta từ hôm nay trở đi không muốn quá nổi bật, không muốn quá nổi bật ngươi hiểu không….”

“Vâng…. công…. tiểu thư.”

Mỹ nữ quả thật là mỹ nữ, giở giọng điệu khinh người ra, quả là có một phong cách khác.

Chỉ có điều…. tính nết của nàng,

Nếu không muốn quá nổi bật, chỉ sợ là hơi bị khó à.

Hành Chi Nhược che giấu ý cười ở trong mắt.

“Đúng rồi, mình gọi là Mạch? Connie, cậu tên gì….”

“Chi Nhược.”

“Chi Nhược…. Ừ, hiện tại họ này cũng rất hiếm.”

Hành Chi Nhược cúi thấp đầu xuống.

Một chưởng chụp tới, đánh cho Hành Chi Nhược lảo đảo, xém chút đứng không vững.

“Cậu cũng đừng cảm thấy tự ti, họ này cũng rất tốt, mình lúa mạch cậu hạt mè, quả là hữu duyên nha, đều ăn được, cậu nói có đúng không.” (Cesia: định nghĩa duyên phận của nàng này quả thật…. bó tay)

Hành Chi Nhược cố nhịn cười, siết lấy tay nàng càng chặt.

Bạn bè,

Lần đầu tiên có được một người bạn tốt.

Học viện Hoàng Gia….

Tất cả hy vọng của nàng đang khởi đầu thật tốt.

Ca ca, ngươi biết không, đây mới chính là cuộc sống mà ta mong muốn….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.