Đôi mắt xinh đẹp tuyệt mỹ ngẫu nhiên quét qua đám nữ nhân đang vây xung quanh hắn, khóe miệng ôm lấy nụ cười cho có lệ, đột nhiên hắn giống như cảm ứng được điều gì, ngẩn người ra một chút, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn xuyên qua đám nữ nhân nhắm thẳng phía bên ngoài đảo một vòng, luồng mắt của hắn cực nóng, vẻ mặt xem ra rất kinh ngạc, lại nhếch miệng cười, bộ dạng cực kỳ phóng đãng.
“Tiểu Chi, có phải hắn đang nhìn chúng ta không?” Mạch Connie hết sức nghi hoặc, ánh mắt không ngừng liếc về phía Hành Chi Nhược, rồi lại nhìn sang anh chàng minh tinh với nụ cười càng phát càng sáng lạn kia.
“Như thế nào, sao có thể chứ.”
Hành Chi Nhược cúi đầu, giọng nói ríu lại giống như tơ nhện, thanh âm càng lúc càng không có khí lực.
Ông trời phù hộ, ta chỉ muốn làm một người bình thường.
Đừng khiến cho ta trở nên nổi danh nha….
Hành Chi Nhược ánh mắt lơ đãng, ngẩng đầu ngắm trời, trốn trốn nấp nấp, nếu dưới đất mà có một cái lỗ…. nàng chỉ sợ là đã sớm chui xuống dưới rồi.
Toàn thân của Mạch Connie giống như bị điện giật, run lẩy bẩy, không tự chủ được siết thật chặt lấy tay của Hành Chi Nhược, “Trời ơi, quả thật là cực phẩm mà…. Người xếp ở vị trí thứ ba ánh mắt đã câu hồn như vậy rồi, quả là mê đảo nữ nhân nha, thật muốn được xem thử đệ nhất hoàng tử đến tột cùng sẽ được hoan nghênh tới trình độ nào.”
||
Không muốn biết….
Giờ khắc này, chỉ muốn tìm chỗ trốn.
“Này, này…. này, tiểu Chi cậu định đi đâu.” Giọng nói của Mạch Connie phải dùng tới từ đại, kinh động tới vô số mỹ nữ ngoái đầu lại nhìn, sau một hồi Mạch mỹ nhân tựa hồ cũng cảm thấy không ổn, khoác lên khuôn mặt mình một vẻ tươi cười đến mê người, làm ra vẻ như cầm lấy khăn lụa che miệng ho khan một tiếng, xoắn lấy cánh tay của Hành Chi Nhược phải gọi là đủ hung tợn, thấp giọng nói, “Mình đang nói chuyện với cậu…. Đừng đi a, gấp cái gì, Hành Chi Thiên lại không phải ở chỗ này.”
Hành Chi Thiên….
Hành Chi Thiên?!!
Chỗ nào, ở đâu?!
Hành Chi Nhược ánh mắt kinh hoàng, giống như ăn trộm tả xem hữu xem, lại bị Mạch Connie trêu chọc đẩy một cái lảo đảo, “Chết tiệt bộ dạng này, chỉ biết làm ra vẻ.”
Làm ra vẻ?!
Làm ra vẻ cái gì….
Ngươi, ta, cái này…. đang yên đang lành tự nhiên lại nói cái gì Hành Chi Thiên, ngươi…. biết được bao nhiêu hả.
Hành Chi Nhược trợn trừng mắt giống như nhìn thấy quỷ, nhìn Mạch Connie.
Người kia lại còn nháy mắt ra hiệu, ôm lấy khăn che miệng nói, “Nói cho mình biết, làm sao mà cậu biết được Hành Chi Thiên là người đứng đầu vị trí đệ nhất hoàng tử của học viện, mình mới vừa nhắc tới hắn…. cậu liền phấn khích tới như vậy.”
Phấn khích….
Phấn khích?!!!!!!
|| Ngươi cho một đao để ta hôn mê đi, con mắt ngươi nhìn thế nào mà lại nhìn ra được là ta đang phấn khích hả, nó được viết rõ ràng rành mạch hai chữ “khủng hoảng” kìa.
Hành Chi Thiên, là hoàng tử.
Đệ nhất hoàng tử.
Hành Chi Nhược cúi đầu, vẻ mặt có chút quái dị, muốn cười lại cố nhịn.
“Chi…. Chi….”
Mạch Connie níu chặt lấy tay nàng quả thực rất đau, không phân biệt được nặng nhẹ, lực đạo càng lúc càng lớn.
Hành Chi Nhược nâng tầm mắt lên nhìn nàng, nhíu mày đau đến nhe răng trợn mắt, vốn định kêu nàng buông tay ra thì nhìn thấy Mạch Connie đang trố mắt ra nhìn trân trối về phía sau, bao nhiêu khổ tâm vất vả từ nãy tới giờ cố gắng duy trì hình tượng thục nữ đều mất sạch.
Đã xảy ra chuyện gì….
Hành Chi Nhược phản xạ theo bản năng dùng sức rút tay về, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại nhìn, lại bị mất trọng tâm lảo đảo ngã về sau, va phải một bức tường…. mềm mềm lại ấm áp…. hơi thở xa lạ ẩm ướt lại nong nóng phất nhẹ qua tai nàng dừng lại ở gáy mang tới một cảm giác nhồn nhột.
Nàng ngẩn người ra một chút, nhưng cả người lại nhất thời thả lỏng.
Còn đang nghi hoặc ở phía sau làm thế nào lại có bức tường.
Nguyên lai là một bức tường thịt.
Thở phào nhẹ nhõm.
Thần kinh đang căng thẳng thật vất vả mới có thể thả lỏng, lại bị giọng nói quen thuộc của người nọ làm sợ tới mức cả kinh, toàn thân của Hành Chi Nhược bị đẩy vào trạng thái bị vây khốn phòng bị khẩn cấp. Ngày đó thanh âm này vốn rất thích hợp để ca hát, giờ phút này lại vừa mừng vừa sợ vang lên “Hành Chi….”
Là hắn….
Là hắn, má ơi.
Còn không đợi cho hắn gọi xong, Hành Chi Nhược tức tốc xoay người lại, cúi đầu, cung kính khom người cúi chào, “Xin chào học trưởng, em là học sinh mới chuyển trường đến, em gọi là Chi Nhược, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Kỳ Tú Minh giật mình sửng sốt, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hắn ngập đầy màu sắc, vẻ mặt sáng tỏ, kinh ngạc trong đôi mắt cũng hóa thành vui sướng, hắn híp mắt lại, cười rất ư vui vẻ, nụ cười tươi rói nở rộ ra như ánh mặt trời chói lọi vô cùng đẹp mắt, “Ừ, anh là Kỳ Tú Minh, hẳn là lớn hơn em vài tuổi.”
“Thành thật xin lỗi, va phải anh.”
Hành Chi Nhược ngoan ngoãn giải thích, bả vai lại Mạch Connie ôm lấy, nàng cũng nở nụ cười thật ngọt ngào nói. “Học trưởng, em là Mạch Connie, cũng là học sinh mới chuyển trường.”
Kỳ Tú Minh nhẹ nhàng đảo mắt qua nàng một cái, gật đầu, cười đến quyến rũ, ánh mắt lại vẫn cứ chuyên chú vào Hành Chi Nhược, “…. Lại đây.”
Hành Chi Nhược gục đầu xuống, hết sức không tình nguyện, từng bước từng bước nhích lại gần.
Lại bị Mạch Connie vung tay lên, đẩy một cái, nàng không kịp đề phòng trúng chiêu, thẳng tắp hướng trên người Kỳ Tú Minh ngã xuống.
Lại vừa vặn bị ôm lấy….
“Sau này đi đường nhớ cẩn thận một chút.” Hắn khom người đỡ lấy vai của nàng, bộ dạng cực kỳ ái muội, sáp đầu lại thì thầm vào tai nàng, “…. Chi Nhược, chút nữa ở bên kia bãi ngô đồng phía sau trường chờ anh.”
A….
Hành Chi Nhược ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút đần độn.
Hắn lùi về sau vài bước, nâng tay lên vân vê hồng đinh ở trên tai, cười rất thoải mái, đôi con ngươi lóe lên tinh quang chói lọi như ánh sáng ngọc, giống như đang cất giấu rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cả đám nữ sinh đang vây quanh bốn phía trở nên điên cuồng, ánh mắt cuồng nhiệt lại vô tận si mê nhìn chăm chăm vào thần tượng trước mặt.
Hắn lại làm như không hay biết….
Chàng trai hòa nhã không một chút để ý, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười còn chói lọi và rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Cổ nhân nói: phượng hoàng minh hĩ, vu bỉ cao cương. Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triêu dương.
Cổ nhân lại nói: phượng cao tường vu thiên nhận hề, phi ngô bất tê; sĩ phục xử vu nhất phương hề, phi chủ bất y.
(Câu trên trích ra từ Kinh Thi có nghĩa là: Chim phượng chim hoàng cất tiếng, âm thanh vang trên sườn núi cao. Ngô đồng mọc lên, sum suê nắng sớm; còn câu dưới là hình như trích trong một bài hát của Khổng Minh Gia Cát Lượng)
Chính là cây ngô đồng này….
|| Mà này cây ngô đồng vốn có hình dạng như thế nào hả.
“Chút nữa ở bên kia bãi ngô đồng phía sau trường chờ anh.” Một câu chỉ có vỏn vẹn mười ba chữ, lại ở trong đầu của Hành Chi Nhược giống như sóng cuộn thượng nhào hạ lộn, lăn qua lăn lại một hồi lâu…. Nàng mới chột dạ liếc mắt về phía cái gọi là bãi…. nằm ở thấp thoáng phía xa xa của học viện Hoàng Gia, từng hàng đại thụ rậm rạp, san sát nhau, nhiều không đếm xuể.
Cái bãi này…. Nhón chân lên ngó một cái…. xa ngút tầm mắt nhìn không thấy được điểm tận cùng, từng mảng cây cối xanh um, muốn tìm cho ra được cây ngô đồng chỉ sợ là nan giải.
Hành Chi Nhược quét tầm mắt ra xung quanh, giẫm đạp lên lớp lá khô đẫm nước rơi rụng trên mặt đất, dọc đường tìm kiếm, những chỗ nàng đi qua dưới chân đều vang lên âm thanh sột soạt.
Nơi này giống như chốn thiên đường đã lâu không được bàn tay của con người dọn dẹp, những chiếc lá khô rải đầy khắp mọi nẻo, ẩm ướt, bầu không khí cũng cực kỳ tươi mát.
Thấp thoáng xa xa, một cây đại thụ cao ước chừng bảy tám thước, vươn thẳng lên tận trời, tràn trề sức sống, cành lá xum xuê rậm rạp, xanh um tươi tốt, làm cho cả không gian tràn ngập một màu xanh biêng biếc.
Ánh mặt trời luồn qua từng kẻ lá rải xuống mặt đất từng chùm sáng, đan dệt vào nhau làm người ta hoa cả mắt.
Âm thanh lào xào loạt xoạt không biết từ đâu vang tới, nàng gạt lùm cây che trước mặt ra, định tiến về phía trước nhưng lại khựng lại, vụng trộm giương mắt nhìn chăm chú khung cảnh trước mặt.
Bên dưới những tàng cây xanh ngát, từng chùm sáng loang lổ phản chiếu từ ánh mặt trời rắc qua kẻ lá, thân ảnh của một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, lười biếng nằm dài trên đất. Những chiếc lá khô giòn tan trải thảm trên mặt đất, dệt nên một tấm thảm thiên nhiên vàng rực….
Ngoại hình ưu nhã của hắn, vẻ mặt an tường, say ngủ của hắn khiến cho người ta phải kinh thán, trên đời này không ngờ lại có một thiếu niên xinh đẹp đến mức thoát ly khỏi trần tục như thế.
Thế nhân đều nói, tài hạ ngô đồng thụ, tự hữu phượng hoàng lai.
Chỉ sợ lời nói này quả thực là không giả.
Bây giờ xem ra….
Nàng nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn,
Gốc cây này thật đúng là cây ngô đồng rồi.
Nhưng lại có người cố tình đến quấy nhiễu giờ khắc yên tĩnh hạnh phúc này,
Hơn nữa lại là cả một đám người.
Ba bốn nữ sinh khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng, người nọ đẩy người kia, trong tay rất cẩn thận ôm vật gì đó, hạ thấp giọng thì thầm ra dấu với nhau, sợ là đánh thức hắn, nhưng rốt cuộc vẫn quấy rầy đến mỹ nam đang say ngủ.
Hắn tỉnh giấc, có vẻ thất thần trong chốc lát, lại tựa hồ như không chú ý tới những cô gái vô thố đang đứng trước mặt, chậm rãi đứng dậy, nét mặt hờ hững, nhanh chóng muốn rời đi.
“Học trưởng….” Một cô gái dung mạo thanh tú sốt ruột lại lúng ta lúng túng, khuôn mặt ửng hồng, cẩn thận đưa ra hộp đồ đang ôm trong tay, “Đây là do em làm…. cơm hộp, nếu anh còn chưa ăn cơm trưa xin mời nếm thử.”
Thiếu niên phun ra hai chữ, “Ăn rồi.”
Thanh âm ôn hòa mềm nhẹ, giống như ngọn gió xuân ấm áp khiến cho lòng người mê mẩn.
Chỉ có điều ý tứ của lời nói lại vô cùng lãnh đạm.
Choáng, cự tuyệt cũng thật dứt khoát nha.
Vậy còn những lời bông lơn mà trong phim truyền hình thường hay diễn đâu, nhân vật chính mà lời thoại ít như vậy quả là không thường thấy.
Chỉ có điều đem chữ “cơm hợp” (tiện đương) nói lắp thành tiện…. tiện (nước tiểu, phân) || người như vậy quả thực cũng rất hiếm à.
Một cô gái khác có khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người lại quyến rũ, vẻ mặt nàng ta có chút vui sướng, lôi kéo cô gái vừa vội lại vừa xấu hổ sắp khóc kia, đứng chắn trước lối đi của mỹ nam say ngủ, nàng chậm rãi lấy từ trong túi ra một cái hộp rất đẹp, “Bạch học trưởng, đây là do em mời một nhóm đầu bếp cao cấp làm món tráng miệng đồ ngọt, xin hãy nhận lấy.”
Ánh mắt của hắn lại trôi dạt về phía xa xa, vẻ mặt giống như lười quan tâm, hắn cúi đầu môi khẽ giật gật, giống như nói gì đó, hoặc là gì cũng chưa nói, đứng cách xa quá nghe không rõ lắm. Hắn vuốt lại nếp nhăn trên áo sơ mi trắng, làm xong, ngáp một cái liền quay người bỏ đi, mỹ nữ nôn nóng, ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng, “Bạch học trưởng, người ta thật vất vả mới làm được, ăn một chút đi mà.”
Mồ hôi lạnh….
Cô gái này, mới vừa rồi không phải nói là do đầu bếp làm sao, như thế nào kẻ vất vả lại là nàng ta hả?
Hành Chi Nhược đang núp ở trong bụi rậm, âm thầm phỉ nhổ nàng ta một phen, bất quá…. phỉ nhổ thì phỉ nhổ, bộ dạng của cô gái này quả thật khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt, đặc biệt là cái bộ dạng uốn éo nũng nịu kia, quả thật rất khêu gợi.
“Ta không ăn đồ ngọt.”
Lại ngắn gọn có năm chữ, đôi mày thanh tú của hắn nhíu lại, thụt lùi về sau, rút lại cánh tay đang bị nàng ta ôm.
Có vẻ như chưa từng bị cự tuyệt quá, tức tối, bản tính đại tiểu thư bị đụng chạm, nàng lại túm lấy cánh tay hắn, hai người cứ thế giằng co một hồi. Một tiếng thét vang lên, hai người giằng co trái lại đụng phải cô gái đang đứng ở phía sau, làm cho nàng ta ngã nhào xuống đất.
“Học trưởng thực xin lỗi, thực xin lỗi….”
“Bạch học trưởng…. em….”
“Bạch học trưởng chúng ta đi trước…. đi mau.”
Một đám các cô gái thất kinh chạy trối chết, giống như bầy chim thú bị kinh hách chạy tán loạn.
Một vật gì đó lăn về hướng bên này, ngừng lại ngay sát mũi giầy của Hành Chi Nhược, vẫn còn bốc khói, dính chút mảnh vụn, bị lấm bẩn, nhìn hình dạng này…. có chút giống với bánh donut.
Đáng tiếc….
Hành Chi Nhược nâng tầm mắt lên, vặn nhánh cây ra tiếp tục rình coi, mấy cô nàng kia có vẻ như đều đã chạy biến hết, chỉ còn lại mỹ nam say ngủ một mình đứng ở đó, hắn gục đầu xuống, đờ đẫn, đôi mắt như đang tập trung nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. Trên chiếc áo sơ mi trắng toát không tì vết giờ đây bị dính bẩn, hình như là lúc hộp thức ăn bị đổ đã dính vào, hắn có vẻ không hề để ở trong lòng, ngồi xổm xuống đất, im lặng nhìn hộp thức ăn bị rớt dưới đất kia.
Hắn muốn làm gì….
Chỉ nhìn thấy hắn đưa tay ra, những ngón tay trắng nõn thon dài có chút do dự, cầm lấy một miếng bánh có hình dạng giống như bánh donut, hắn cúi đầu tỉ mỉ quan sát, hít nhẹ, sau đó định cho vào miệng mình.
Không phải chứ!!!!!!!
Người khác đưa, không ăn.
Đồ ngọt, không ăn.
Bây giờ tự nhiên lại đi lượm đồ đã rớt dưới đất định cho vào miệng…. Hắn hắn hắn hắn hắn hắn.
Hành Chi Nhược kích động, đứng nhổm dậy, vốn định nhìn cho rõ, kết quả không để ý tới dưới chân, đạp lên cái bánh donut, nhắm thẳng bên ngoài lăn xuống.
Một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm.
Má ơi, lại có một con chó ăn bùn.
Ô a ui,
Nhất định bát tự không hợp với cái trường này rồi, hết bị đâm đụng rồi giờ lại lăn.
Âm thanh sột soạt vang lên,
Nàng đau tới mức đi cũng không đủ sức….
Một đôi giày sạch sẽ xuất hiện ngày chóp mũi của Hành Chi Nhược, cỡ giày này, chắc chắn là của nam sinh không cần nghi ngờ.
Khủy tay bất thình lình bị kéo căng, mang nàng từ dưới đất kéo lên, lực đạo nhẹ nhàng mang đến cho người ta cảm giác an toàn, nàng hít nhẹ một hơi, toàn thân không chỗ nào là không cảm thấy đau.
“Có sao không.” Thanh âm cực êm tai.
Nàng trố mắt ra ngẩng đầu lên, lại trông thấy một đôi mắt, một đôi mắt trong vắt như nước suối, lồng ngực của nàng đột nhiên có cảm giác bị tắc nghẽn, giống như bị hút vào trong đó…. làm cho người ta, làm cho người ta bị đắm chìm mà quên mất cõi phàm tục.
Ánh sáng tỏa ra trong đôi đồng tử tuyệt mỹ….
Trong đầu giống như có gì đó muốn ồ ạt tuôn ra, nhưng dù giãy giụa thế nào vẫn bị nhấn chìm trong hắc ám…. Một cơn đau buốt bỗng nhiên xuyên thấu qua người nàng, đau đến tê tâm phế liệt…. đau đến mức muốn chết.
Hỗn độn tựa hồ như có ai đó đang cấp thiết thì thầm bên tai nàng, bàn tay bị ngăn trở, thân hình ngã xuống, lại đụng phải vật gì đó….
Tóm lại,
Tóm lại ngay thời điểm thanh tỉnh lại, nàng liền phát hiện ra mình đang nằm sấp ở trên người của thiếu niên tuấn mỹ kia, miệng hắn còn đang mỉm cười, chống tay nằm nghiêng trên mặt đất.
A a a a a a
A a a a a a a a a a a a a a a
Đây là chuyện gì?!!
Nàng luống cuống cả tay chân, vừa định ngồi dậy, do hốt hoảng, cả người mềm nhũn lại trượt chân ngồi phịch ở trên người hắn.
Đôi môi mềm mại in lên….
Góc miệng của hắn.
Lồng ngực của thiếu niên phập phồng có vẻ tức giận, hơi thở cực nóng mang theo một loại hương vị độc hữu phất qua mái tóc buông rơi tán loạn của nàng.
Như thế này, sao lại thế này.
Chỉ có thể dùng một câu, tâm loạn như ma.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Hành Chi Nhược cúi đầu xuống đứng dậy, tay lại chạm phải lớp áo sơ mi trắng trước ngực của hắn, rụt tay về, hai má lại cọ vào môi hắn.
Quả thật là…. hả lòng hả dạ nha.
Không không không, phải dùng từ quẫn bách…. quẫn bách mới đúng.
Nàng cúi đầu, phủi bụi cùng với những chiếc lá rụng đang bám trên người. Hắn cũng thuận thế đứng dậy, chăm chú quan sát nàng từ đầu tới chân, trong ánh mắt của hắn lúc này đã mất đi vẻ bối rối lúc ban đầu, đôi con ngươi trong suốt như nước hồ thu, cực kỳ chuyên chú nhìn nàng, khóe miệng câu cười, cảm giác này có vẻ như phóng túng cùng với ung dung.
Đầu óc nàng vẫn còn đang mê man không thể suy nghĩ, nụ cười của hắn có cảm giác rất quen thuộc…. chính xác giống như đang gợi lại một hồi ức nào đó.
Một bàn tay đột nhiên vươn tới, nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán nàng lên, nàng cả kinh, thân hình hơi hơi thụt lùi về sau, lại tránh không kịp.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, mềm mại vuốt nhẹ trên trán nàng, ngay ở vị trí mà nàng biết có thể tìm được một vết sẹo nhỏ mờ nhạt.
Hắn…. đang làm gì.
Cái tên này, giở trò lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành sao.
Cánh tay bị hắn siết càng lúc càng chặt, đôi con ngươi của hắn gợn sóng giống như mặt nước hồ bị lay động, trong đôi mắt lạnh nhạt pha lẫn với ôn nhu lóe lên thứ ánh sáng rạng rỡ như ánh trăng, hắn cứ như thế nắm chặt tay nàng.
Cả không gian giống như bị ai đó vặn tắt tiếng, mọi âm thanh trong phút chốc trở nên im bặt, hắn cứ như vậy im lặng đứng trước mặt nàng, tà áo sơ mi trắng khẽ phất phơ, đôi con ngươi trong suốt sáng rỡ xa xăm, dưới tàng cây ngô đồng từng ánh mặt trời len lỏi qua kẻ lá rải xuống mặt đất từng đốm nắng loang lỗ, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười thật ôn hòa sạch sẽ tới mức có cảm giác như không hề nhiễm chút bụi trần.
Nàng thất thần trong chốc lát….
Hắn nói, “Anh đã chờ em rất lâu, tìm kiếm em cũng rất lâu.”
A?
Đây là tình huống gì…. Bị mỹ nam tìm quả thật là…. bội phần vinh hạnh nha.
Bất quá, ca ca nói, không thể cùng người khác phái nói chuyện.
Ừ, cứ tẩu trước là tốt nhất, kẻ này tuy đẹp đến mức thanh nhã thoát tục, bất quá…. Có chút quái quái.
Trên lưng đột nhiên có cảm giác căng thẳng, hai cánh tay của hắn vòng lấy ôm nàng thật chặt, nàng bị hắn ôm đầu có cảm giác càng lúc càng mê man.
Nè, nhìn ngươi phảng phất như tiên nhân bị lạc xuống trần gian, như thế nào lại giở trò lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành hả…. rõ ràng là bị vấy bẩn mất rồi….
Phi, đang nói cái gì.
Kết quả hắn bật cười thành tiếng, hơi thở ấm áp của hắn phả lên gáy nàng, ngắn ngủi vài chữ lại giống như dùng hết cả tuổi xuân, hắn nói, “Em vẫn không hề thay đổi, Dã cục cưng…. Dã cục cưng của anh.”
Hành Chi Nhược cứng người lại, đáp trả lại ánh mắt của hắn, vẻ mặt nghi hoặc, “Dã…. cục cưng. Là ai?”