Kỳ thực, chưa bao giờ biết được trên đời lại có loại người thích đùa dai tới trình độ này.
Hành Chi Nhước bước tới trước ba trước, hắn liền lập tức theo sát ở phía sau; nàng lùi về sau, hắn lại cười đến híp cả hai mắt, vói tay muốn nắm lấy tay của nàng.
Một kẻ mang dáng dấp của tiên nhân, nguyên lai tính cách lại có thể giống như hồ dán, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể mở rộng tầm mắt – -|
“Ta nói….” Hành Chi Nhược dừng lại, liếc trộm chung quanh một chút, xác định bốn bề đều vắng lặng, mới đường đường chính chính ưỡn thẳng lưng lên, một tay chống nạnh một tay chọc vào áo sơ mi của hắn, dáng điệu tuy rằng rất hùng hổ nhưng lòng thì lại không nỡ, xuất ra khí lực cũng không được lớn cho lắm, “Ngươi còn muốn đi theo ta bao lâu nữa, cắn trộm bánh của ta còn chưa tính, rốt cuộc là có chuyện gì…. Hiện tại đã tan học, ta muốn về nhà! Còn muốn ta nói thêm bao nhiêu lần…. Đừng có đi theo ta, ta không phải là Dã cục cưng!!”
Bạch Lạc Hề bị nàng đâm một cái, thân hình lùi về sau, trên mặt lại lộ ra một nụ cười rất trầm tĩnh, nhếch miệng lên nhẹ giọng nói, “Chính là em, không cần phải phủ nhận, không cần làm bộ như không nhận ra anh.” Hắn nói xong lại có chút tủi thân, cúi đầu nắm chặt lấy tay của nàng, lôi kéo, “Anh là lo lắng cho em…. muốn đưa em về nhà.”
Trời xanh ơi, cái tên này làm sao lại có thể đối với một kẻ vừa mới nhận thức chưa được bao lâu, nói là lo lắng, muốn đưa người ta về nhà…. Rét lạnh, hắn không phải nhân cơ hội muốn lưu lại qua đêm chứ.
Ánh mắt của hắn rõ ràng là chân thành tha thiết như thế, thuần khiết đến độ vô dục vô cầu, không chút tạp niệm.
Nhất định là nhầm lẫn ở chỗ nào rồi….
Trong đầu của Hành Chi Nhược lập tức hiện một dòng tít thật to, vô cùng bắt mắt trên mặt báo: Tin chấn động! Nhị hoàng tử cùng với mỗ nữ tay trong tay dạo chơi trong Hoàng Gia học viện, có khả năng phát hiện một đoạn luyến tình vừa mới hé lộ ra ánh sáng!
Cả người nàng lập tức giống như bị điện giật, giẫy bàn tay đang bị hắn nắm ra.
Chuyện cười, hiện tại nàng có thể tưởng tượng được ánh mắt cừu thị của nữ sinh toàn trường nhìn nàng bằng cặp mắt hình viên đạn cùng với…. Mạch Connie….
Ngẫm lại mới vừa rồi cùng nàng tạm biệt, ánh mắt u oán xen lẫn với hưng phấn của Mạch Connie nhìn nàng…. Hành Chi Nhược nhịn không được cả người đều phát run, bây giờ cái kẻ gây tai họa kia mà biết được Bạch Lạc Hề bị nàng hấp dẫn không biết chừng sẽ còn làm phiền nàng tới mức độ nào nữa.
Ánh chiều tà ngả về tây, ở phía xa xa tựa hồ có một chiếc xe hơi đang nép mình dưới những tàng cây râm mát xanh um.
Hành Chi Nhược nhíu mày, liếc nhanh về hướng đó, thở dài, “Người nhà của ta đã tới đón, ta đi trước đây.”
“Nhưng….” Ánh mắt của Bạch Lạc Hề rối rắm xen lẫn với đáng thương, vẻ mặt kia tựa hồ như muốn nói, anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với em, ở cùng với anh thêm một chút có được không.
Ai nói là đệ nhị hoàng tử Bạch Lạc Hề vốn là một kẻ lãnh đạm, không quan tâm đến chuyện của người khác, thanh nhã lại thoát tục như tiên nhân.
Báo cho ngươi biết, hắn rõ ràng là một viên kẹo đường thích vòi vĩnh…. một thiếu niên vừa thích vòi vĩnh lại vừa thích làm nũng.
Thật sự là…. đáng yêu a….
Muốn ôm vào lòng, hảo hảo yêu thương.
Đầu thì nghĩ như thế, tay chân cũng lập tức hành động theo.
Hành Chi Nhược nhón chân lên, khép hờ mắt, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, mềm mại…. lại ấm áp, cảm giác thật tuyệt vời.
Bạch Lạc Hề sửng sốt tới mức đần người ra.
Hành Chi Nhược nhanh chóng thu hồi lại hành vi lưu manh của mình, bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói, “Đây là…. cảnh cáo, về sau đừng có quấn lấy ta nữa, ca ca thường xuyên dùng biện pháp này để cánh cáo ta, rất hữu hiệu.”
“Ca ca của em thường xuyên làm vậy với em sao?” Hắn nhịn không được hỏi một câu.
“Rất kỳ quái sao, huynh muội không phải đều như vậy à?”
“….”
Tiếng còi xe chói tai đột ngột vang lên.
Làm nhiễu loạn tầm nghiêm trọng của vấn đề mà hai kẻ đang thảo luận.
Một chiếc xe chậm rãi chạy tới, dừng lại bên cạnh Hành Chi Nhược, cửa kính xe vẫn đang đóng, không hiểu sao lại làm cho trong lòng Hành Chi Nhược sinh ra một loại cảm giác áp bách, nàng kiên trì cố đè ép cái cảm giác đó xuống, tiến vào trong xe ngồi xuống.
Quả nhiên….
Ca ca thân ái của nàng đang ngồi ở bên trong.
Bầu không khí quái dị bao trùm khắp xe, tài xế cả thân hình đều cứng ngắc, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, im lặng lái xe.
Hành Chi Thiên nhấc chân lên, thân hình tao nhã thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn lúc này cực kỳ có tiết tấu gõ gõ vào tay vịn của ghế ngồi, âm thanh phát ra làm cho thần kinh của Hành Chi Nhược càng lúc càng trở nên khẩn trương.
Hành Chi Thiên liếc mắt về phía kính chiếu hậu của xe, xe đã chạy được một đoạn khá xa nhưng Bạch Lạc Hề vẫn còn đứng lại ở đó, thất thần dõi theo bóng của xe mỗi lúc một xa dần.
Hành Chi Thiên hừ nhẹ một tiếng, thanh âm trầm tĩnh không nhanh không chậm, nghe không có vẻ quá mức phập phồng, “Các ngươi như thế nào lại ở cùng nhau.”
“Là ngẫu nhiên chạm mặt, bọn em…. không, phải nói như thế nào.”
Ca ca từng nói, không thể tùy tiện cùng người khác phái nói chuyện, cho nên có một số chuyện tốt nhất là cứ giấu nhẹm đi, không nói là hay nhất.
Hành Chi Nhược trong lòng suy tính, đầu cúi càng lúc càng thấp.
Tiết tấu của tiếng vang đột nhiên im bặt, Hành Chi Thiên bất động thanh sắc nâng tay lên, Hành Chi Nhược cả kinh, rụt đầu lại, vẻ mặt cực kỳ đáng thương. Hắn sửng sốt, mím môi, vươn tay xoa lên mái tóc mềm mại của nàng, ánh mắt ôn nhu, động tác lại không hề nhẹ nhàng chút nào.
“Nghe nói Kỳ Tú Minh hôm nay đến trường học?”
“…. Thật không.” Cứ giả ngu là tốt nhất.
“Hôm nay ở trường học chơi vui chứ?” Hành Chi Thiên nhìn nàng, ánh mắt mang theo sủng nịnh lại tựa hồ ẩn giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp, “Xem ra em hôm nay so với lúc ở nhà không giống, tâm tình tựa hồ rất tốt, còn có….” Hắn kéo dài giọng, ánh mắt của hắn nhìn nàng cực kỳ có thâm ý, “Em hôm nay có vẻ như đặc biệt sợ anh.”
Có sao….
Rõ ràng tới như vậy à.
Hành Chi Nhược rõ ràng là cứng đờ hết cả người, mỉm cười gượng gạo.
Sắc mặt của Hành Chi Thiên rất khó coi, khuôn mặt trầm tĩnh, môi mím lại, lặng lẽ trượt tay ra sau lưng nàng, kéo nàng ôm vào trong lòng hắn. Tay kia lần mò kéo màn che xuống, che lại tầm nhìn của tài xế đang vụng trộm liếc nhìn hai người. Hắn cúi đầu xuống thấp giọng thì thào vào tai nàng, “Hai người các ngươi…. mới vừa rồi làm cái gì….”
A ^
A a a a a a a!
Hắn nhìn thấy được bao nhiêu?!
Bất quá, chuyện này chẳng lẽ rất hệ trọng, Hành Chi Thiên có thể làm như vậy đối với nàng, vì sao nàng không thể cùng người khác làm thế….
Hành Chi Nhược căng thẳng đến mức bàn tay đặt ở trên đùi, ngón tay có chút run rẩy.
Ánh mắt của Hành Chi Thiên nóng rực, vô cùng phức tạp, hắn nghiêng người.
Một nụ hôn liền hạ xuống, cuồng nhiệt lại xen lẫn với ý tứ trừng phạt, mang theo hương vị tanh tanh ngọt ngọt…. Hành Chi Nhược nhíu mày, cố chịu đựng đau đớn, miệng tựa hồ như bị cắn nát.
“Ca ca….” Nàng bất an chống tay cố đẩy hắn ra, nhưng ngay sau đó hai cổ tay lại bị hắn chế trụ chặt chẽ, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được.
Hắn hôn vẫn cứ như thế bá đạo, tuyệt đối không cho phép chống cự, vẻ tao nhã ngày thường biến mất không còn thấy tăm hơi, hắn phiền toái giựt phăng nút áo sơ mi của chính mình ra….
Tình huống này, sao lại có cảm giác quen thuộc đến như thế.
Đầu lưỡi của hắn tham lam tiến vào trong miệng nàng, vô cùng dây dưa, càn quấy.
Mang theo cảm giác giống như đang trút căm phẫn.
Hắn vẫn còn không quên thì thào, “Đã quên rồi sao, chẳng phải anh đã từng nói, chỉ có anh mới có thể chạm vào em.”
Hành Chi Nhược hai mắt trợn trừng, lỗ tai ong ong, trong đầu giống như có gì đó đang ồ ạt xông ra, lại vẫn cứ một mảnh trống rỗng, cái cảm giác hắc ám quen thuộc lại thổi quét tới, khiến cho người ta có cảm giác như bị nhấn chìm trong vô tận sợ hãi cùng kinh hoàng….
Không cần, không cần.
Xe bỗng nhiên phanh lại, tài xế thận trọng cất tiếng, “Thiếu gia, tiểu thư, đã về đến tòa thành.”
Hành Chi Thiên thoáng dừng lại một chút, lãnh đạm đáp lại, “Biết rồi.”
Hành Chi Nhược cả người đều mềm nhũn, thần kinh trong phút chốc được buông lỏng, nghiêng đầu vội vàng muốn mở cửa xe bước ra ngoài.
Bàn tay vừa mới đặt trên nắm cửa xe liền bị chộp lấy.
Hành Chi Thiên ôm lấy nàng, ôm rất chặt, áp đầu vào bên tai nàng thì thầm, “Đừng tưởng anh cứ như vậy tha thứ cho em, về nhà nói sau….”
Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả tòa thành.
Trên bàn ăn, ánh sáng yếu ớt mờ nhạt phát ra từ những giá nến bằng bạc theo thường lệ được bày biện trên bàn.
Người hầu tựa hồ cũng phát hiện ra bầu không khí khác lạ, dọn thức ăn ra cũng thật cẩn thận, cố hết sức để không phát ra tiếng động, ngay cả Trần thẩm ngày thường vẫn hay cằn nhằn lải nhải lúc này cũng không dám hé răng nói tiếng nào.
Hành Chi Nhược tâm thần bất an, cả một bàn đầy mỹ thực nàng nuốt cũng không vô, Hành Chi Thiên vẫn như cũ cầm dao nĩa thân thiết lấy thức ăn vào trong đĩa cho nàng, sau đó ăn phần của chính mình.
Cả hai người đều không ai nói lời nói nào.
Nhưng tầm mắt của Hành Chi Thiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, ánh mắt cứ như thế cực nóng….
Nàng cúi gằm mặt, nhai thức ăn cũng không phát ra tiếng, cảm giác giống như đang nhai sáp.
“Em ăn no rồi.” Hành Chi Nhược cầm lấy khăn tay qua quýt lau miệng, vội vàng đứng dậy, Hành Chi Thiên ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một, chỉ một cái liếc mắt của hắn cũng đủ khiến cho cả hai chân nàng mềm nhũn ra.
Nàng vội vàng quay trở về phòng mình, cẩn thận khóa cửa lại, vô lực tựa cả thân người vào cánh cửa, chậm rãi đảo mắt khắp đồ vật được bày trí trong phòng, những chiếc ly tách nguyên bản bằng giấy, plastic không dễ vỡ giờ đây đã được đổi trở lại bằng thủy tinh bình thường.
Nàng bỗng nhiên lại muốn bật cười….
Những tưởng rằng nàng có thể giống với những người bình thường có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng…. có thể sao?
Âm thanh của tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Cả người của Hành Chi Nhược đột nhiên trở nên cứng đờ, theo tiềm tức dùng lưng của mình ra sức chặn cánh cửa lại.
“Chi Nhược, mở cửa ra.”
Khóa cửa có vẻ như bị dùng sức vặn mạnh.
“Nghe lời, mở cửa ra, bằng không anh thật sự sẽ tiến vào.”
— —||
Cho dù có nghe hay không ngươi chẳng phải cũng nhất quyết tiến vào sao, này…. trừ phi ta bị đần độn mới có thể để cho ngươi tiến vào.
Thanh âm leng keng của tiếng chìa khóa va chạm nhau.
Cửa bị dùng sức đẩy ra, Hành Chi Nhược bị đẩy một cái cả người áp sát vào tường, nàng nhìn theo Hành Chi Thiên tay cầm chìa khóa, vẻ mặt điềm tĩnh không chút hoang mang bước vào phòng, ánh mắt của nàng tràn ngập oán giận.
Còn có cái gọi là không gian riêng tư không hả….
Tất cả chìa khóa đều bị hắn chuẩn bị thêm một bộ.
Bên ngoài phòng ngủ, người hầu đang dọn vệ sinh tò mò liếc nhìn vào trong phòng.
Hành Chi Thiên nhếch miệng, dựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng khép cửa…. khóa lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa bị khóa lại,
Một cảm giác bất ổn mãnh liệt bỗng dấy lên trong lòng Hành Chi Nhược.