Trên hành lang người hầu bị dọa đứng ngây ra như phỗng, ngừng hết mọi công việc trong tay, nín thở, vẻ mặt ngây dại, tất cả đều dồn mắt về hướng dưới lầu.
Trong đại sảnh cửa mở toang, lập tức có rất nhiều người lạ xông vào, cái bánh sinh nhật to lớn bị đụng ngã, những mảnh bánh vỡ vụn tán loạn trên mặt đất, kem bị rất nhiều dấu chân đạp lên.
Hành Chi Thiên khoanh tay trước ngực, tức giận nhìn những kẻ xâm nhập trái phép vào tòa thành, toàn thân tỏa ra một cổ ngạo khí bức người làm người ta không dám đến gần.
“Ca, đã xảy ra chuyện gì?” Hành Chi Nhược vịn vào tay vịn cầu thang, thanh âm có chút khiếp đảm, vẻ mặt bất an nhìn những khuôn mặt lạ lẫm đang đứng đầy trong đại sảnh, trong đó có mấy kẻ thân hình cao lớn, hình như là mặc đồng phục cảnh sát.
Sao lại thế này?
Nàng đang do dự có nên xuống lầu hay không?
Một tiếng thở dài, Hành Chi Thiên đang nhíu mày lập tức lại giãn ra, biểu tình cũng trở nên ôn nhu, “Không có việc gì, em trở lên lầu nằm nghỉ đi tạm thời đừng đi ra.”
Bàn tay đang nắm tay vịn hơi siết lại một chút, Hành Chi Nhược đứng thẳng người, sắc mặt tái nhợt không có vẻ gì là muốn đi.
Một thân ảnh bỗng xuất hiện trong đám người xa lạ, hồng đinh bên tai, phá lệ bắt mặt.
Hành Chi Nhược nheo mắt, truy đuổi theo thân ảnh của hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc trước đây, hiện tại càng phát ra vẻ thành thục….
Nam tử kia nâng đầu, ngẩng mặt lên nhìn nàng, cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, cậu thiếu niên trong trí nhớ hiện tại tuy rằng đã rời khỏi giới showbiz nhưng khí chất vẫn chói lọi như thế, thanh âm của hắn vẫn vậy, giống như tiếng nhạc trời làm cho lòng người say mê, hắn vẫn giống như trước đây cười đến vô tâm không phế, gọi, “Chi Nhược, sinh nhật mười tám vui vẻ.”
Kỳ Tú Minh?!
Hành Chi Nhược giật mình sửng sốt, bàn tay đang nắm tay vịn khẽ run, trong lúc nhất thời trong lòng dậy sóng, cực kỳ kinh hỉ, đạp thang bước xuống, dưới chân bị trượt….
“Cẩn thận!”
“Coi chừng dưới chân!”
Hai nam tử ở dưới lầu cùng lúc kêu to, chỉ còn kém không phóng lên.
Hành Chi Nhược trước mắt một mảnh tối đen, chân nhũn ra, trời đất quay cuồng, mắt thấy khuôn mặt sắp tiếp cận đại địa.
Một sợi dây cột tóc, tắm đẫm hương vị thanh nhã của rừng trúc, xượt qua hai má nàng, trắng tinh lạnh lẽo, nàng nhất thời hoảng thần….
Một bàn tay chụp lên vai nàng, hơi thở tràn ngập nam tính phất qua cổ, một cánh tay vòng qua ôm sát lấy nàng, kịp thời túm lấy thân hình lung lay sắp đổ của nàng ôm vào trong ngực, mới tránh cho nàng thoát khỏi màn kịch lăn lông lốc xuống cầu thang.
Hết thải động tác giống như quay chậm….
Chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Buông tay….
Hành Chi Nhược vặn ra bàn tay của Yêu Chi đang giam cầm hông, độ ấm từ da thịt nàng truyền vào lòng bàn tay hắn, lớp tơ lụa mỏng manh tựa như một tầng giấy chỉ cần đầu ngón tay của hắn dùng một chút sức là có thể xé rách, áp suất không khí chung quanh trở nên quái dị, làm ọi người không hiểu sao cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Hành Chi Nhược bị nhiều ánh mắt như vậy chiếu vào người cảm thấy quẫn bách không chịu nỗi, cả người đều mất tự nhiên.
“Muốn ta buông tay?” Yêu Chi cố ý ghé sát vào, thở ra một hơi, thấp giọng nói, “Ta không buông….”
Hắn dùng cánh tay ở trước ngực ôm lấy cổ nàng, liếc xéo về phía hai người ở dưới lầu, trong khoảnh khắc trên mặt hắn phảng phất nở rộ ra một nụ cười tuyệt đẹp như hoa, hắn lười biếng chỉ tay…. Ý bảo Hành Chi Nhược nhìn, chính mình thì cố tình tăng cao thanh âm, “Xem, hai người bọn họ, vẻ mặt đó…. Chật chậc chỉ còn kém không giết chết ta, thú vị.”
- -||
Hắn lại cố tình ôm nàng chặt hơn.
Cặp mắt của Hành Chi Thiên cùng Kỳ Tú Minh sáng quắc nhìn trừng trừng vào bàn tay đang chiếm lấy Chi Nhược, chỉ hận không thể đem tên Yêu Chi đang có động tác vô cùng thân thiết kia quẳng ra xa tám trượng.
Cũng không biết kẻ nào di chuyển trước, dù sao cầu thang đều nhanh muốn sụp.
Hành Chi Thiên giành trước…. nắm lấy tay nàng, kéo nàng cách xa khỏi vòng ôm ấp của Yêu Chi, vẻ mặt nghiêm khắc, môi mím chặt, rõ ràng đang cực mất hứng.
Một bàn tay bỗng giữ chặt lấy bàn tay bá đạo của hắn, Kỳ Tú Minh cười khẽ túm lấy tay của Hành Chi Thiên, dùng năm sáu phần lực đạo, quan sát ánh mắt của hắn, gằn từng tiếng, “Từ hôm nay trở đi, ngươi đã không có cơ hội.”
Hành Chi Thiên nhíu mày có chút tức giận nhìn hắn nói, “Thật không? Chưa chắc, nơi này là tòa thành của ta, Chi Nhược là em gái của ta, nếu ngươi không phải đến chúc mừng sinh nhật nàng, ta có thể mời ngươi đi ra ngoài.”
Trên mặt của Kỳ Tú Minh lại lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của siêu sao cực kỳ chói lọi, vỗ vào vai của Hành Chi Thiên, thản nhiên kéo Hành Chi Nhược ra phía sau hắn, giống như trấn an, vụng trộm nắm chặt tay nàng.
“Chi Thiên, lời nói của ngươi quả là vẫn cay nồng. Hôm nay ta dẫn theo một người đến gặp ngươi, ngươi nhất định có hứng thú.”
Hành Chi Thiên có chút nghi hoặc nhìn hắn, biểu tình trong mắt không kiên nhẫn.
Kỳ Tú Minh cười, hướng về phía cửa ra vào hơi bĩu môi, cằm giương lên.
Hành Chi Nhược mở to đôi mắt xinh đẹp, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
Mặt trời nghiêng mình rải những tia sáng ấm áp vào trong đại sảnh, một cái bóng đen gầy yếu che khuất nửa khung cửa…. mái tóc bạc trắng như tuyết….
Hắn là,
Bác Câm?!
Rốt cuộc không có thời gian đi chú ý tới biểu tình trên mặt của Hành Chi Thiên,
Hành Chi Nhược đẩy ra mọi người chạy vội qua đó, trong đầu của nàng lúc này hiện lên những hình ảnh khi còn bé, Dã cục cưng bướng bỉnh làm nũng….
Trong nhất thời nàng có cảm giác như thể mọi chuyện chỉ mới xảy ra mới ngày hôm qua.
Từng ký ức rõ ràng hiện lên trước mắt…. làm cho người ta hoài niệm thời gian….
Nàng hô hấp dồn dập, thả chậm cước bộ, dừng lại ở trước mặt của lão nhân, có chút do dự, ngực phập phồng, thanh âm cũng có chút khàn khàn, “Quản gia, thật là bác sao…. mấy năm nay bác…. đi đâu vậy.”
Nói xong lời cuối cùng lại có chút tủi thân….
Vì sao bỏ lại một mình ta ở tòa thành này….
Ta nghĩ đến bác không cần Dã cục cưng.
“Tiểu thư.” Ánh mắt của Bác Câm đau xót nhìn Hành Chi Nhược, miệng mấp máy, rốt cuộc cũng không nói nên lời.
Chi Nhược tiểu thư, gầy….
Vẻ tươi cười đã không còn sáng lạn như trước, đây là tạo cái gì nghiệt, sớm biết như thế không nên nghe theo lão gia, không nên nghe theo lão gia, nếu lão gia còn tại thế, nhất định sẽ hối hận lúc ban đầu đã quyết định.
May mắn, còn có thể vãn hồi, mọi thứ còn không tính quá trễ.
Bác Câm trong lúc nhất thời nước mắt rơi đầy trên mặt, “Nhiều năm như vậy thật khổ cho cô….” Lão nhân gục đầu xuống, run rẩy cầm lấy tay áo lau nước mắt, cổ họng ồm ồm…. Ánh mắt của ông gắt gao nhìn chằm chằm vào Hành Chi Nhược, vẻ hòa ái lộ rõ trên mặt ông, sau đó mới vui vẻ gật đầu, thật cẩn thận lấy từ trong lòng ra một phong bì bằng da trâu, mặt trên có dấu niêm phong nổi bật của gia tộc.
“Sau khi tôi bị đuổi ra khỏi tòa thành thì chuyển về nông thôn sống, trông coi bảo quản di chúc của lão gia, tiểu thư còn nhớ trước kia Bác Câm có kể chuyện xưa cho cô nghe?”
Chuyện xưa….
Ước định mười tám tuổi.
Hành Chi Nhược chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, huyệt thái dương co rút dữ dội, nàng kinh sợ nhìn lão nhân, trong lòng dâng lên một cảm giác hãi hùng, trực giác nói cho nàng biết…. Bác Câm hôm nay đến là cùng nàng có liên quan…. Những kẻ xa lạ xuất hiện ở đây, bầu không khí kỳ quái đang bao trùm đều cùng nàng có liên quan.
“Tôi từng là luật sư riêng của lão gia, phụ trách xử lý rất nhiều chuyện, cho nên lúc ở tòa thành vẫn giả vờ câm điếc, không nói nhiều mới không có nhiều sai.”
“Tôi…. biết chuyện bác giả câm.” Hành Chi Nhược nhẹ giọng nói, “Sau khi bác đi rồi, cac ca có đề cập qua với tôi.”
“Thật không,” lão nhân cười, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở trên người Hành Chi Thiên vài giây, cuối cùng nhìn về phía Yêu Chi, vẻ mặt của lão nhân có chút ngưng trệ, thần sắc cổ quái, nhưng cuối cùng vẫn suy sụp cười, không kiềm được lắc đầu, “Thật khéo, Yêu thiếu gia cũng có mặt, vừa vặn, không cần kéo dài thêm thời gian, tôi sẽ tuyên đọc di chúc.”
“Di chúc?”
“….Thật sự là di chúc?!”
Hành Chi Thiên vẻ mặt kinh ngạc, có vẻ như không dự đoán được, nhìn Hành Chi Nhược lại nhìn về phía quản gia.
Nhưng thật ra Yêu Chi lại một bộ tự nhiên như không.
“Di chúc của lão gia từng có một bản, bản này mới là bản sửa chữa cuối cùng, lão gia đã phân phó không đến thời điểm cuối cùng không thể nói, phải đúng ngay thời điểm tiểu thư tròn mười tám.”
Trong đại sảnh thoáng chốc im lặng….
Không khí thật quỷ dị.
Kỳ Tú Minh tùy tiện ngồi xuống sofa, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ cười khanh khách, con người nhắm thẳng khuôn mặt của Hành Chi Thiên, tìm tòi.
Yêu Chi cau lại đôi mày thanh tú, có chút bất an liếc nhìn Hành Chi Nhược, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Hành Chi Thiên vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Hành Chi Nhược đứng thẳng, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng vẫn nhịn không được, “Bác Câm…. tôi vẫn muốn hỏi, vì sao lão gia phải chờ đến tôi mười tám tuổi mới cho ông đến tuyên đọc di chúc.”
Tôi chỉ là bị nhận nuôi….
Không phải sao.
“Tiểu thư, cô có yêu thiếu gia không? Cô có muốn cùng cậu ấy kết hôn không?” Bác Câm không trả lời mà hỏi lại.
“Bác đang nói cái gì…. Bác Câm, tôi….” Hành Chi Nhược cúi đầu, vẻ mặt phức tạp, không tự giác đặt tay lên bụng, khóe miệng nhếch lên cười nhưng không hề có độ ấm, “Nếu cùng ca ca kết hôn mới có thể chia cho tôi một chút di sản, tôi sẽ lựa chọn buông tha….” Nàng nhìn thẳng Bác Câm, gằn từng tiếng kiên định nói, “Tôi không nghĩ kết hôn, tôi không muốn ở lại tòa thành, cho dù có hai bàn tay trắng, tôi nhất định cũng phải rời khỏi.”
Yêu Chi đột nhiên nheo lại đôi bích đồng, bàn tay lặng lẽ ôm lấy eo của Hành Chi Nhược….
‘Chát’ một tiếng….
Hành Chi Thiên lãnh mặt, thần sắc lạnh nhạt, bên kia Yêu Chi nhe răng trợn mắt ôm lấy bàn tay đỏ bừng, trên mu bàn tay hiện rõ ràng năm dấu ngón tay, hết sức dẫn nhân ghé mắt.
Bác Câm đem hết thảy thu vào trong mắt, khóe miệng nhịn không được run rẩy, cố nghẹn cười, nhưng trong mắt lại không dấu được vẻ bi ai, ông khẽ ho khan một tiếng, “Được rồi, cũng đã đến lúc tôi nên tuyên đọc di chúc.”
Tòa thành cực kỳ tĩnh lặng, không khí có chút áp bách.
Người hầu đều cúi đầu thức thời lui xuống, lại có vài kẻ lắm chuyện cố vảnh tai lên muốn nghe lén….
Vẻ mặt của Hành Chi Thiên hờ hững, lãnh đạm, không hề lộ ra chút cảm xúc nào, trong đôi mắt lại có một phần nhu hòa, tầm mắt không hướng về phía Bác Câm đang chuẩn bị đọc di chúc mà thủy chung vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Hành Chi Nhược, vẻ mặt của hắn giống như khao khát, lại nói không nên lời, khăng khăng liều chết ôn nhu mang theo chín phần bi thương.
Hành Chi Nhược thoáng chốc đờ đẫn mở to hai mắt, sau đó lại cứng rắn thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút buồn bực.
Bác Câm đứng ở trước bàn, mở ra dấu niêm phong bằng sáp màu đỏ, yên lặng, rút ra một tờ giấy, liếc nhìn Yêu Chi rồi lại chậm rãi hướng về phía Hành Chi Thiên, thở dài một hơi, “Hiện tại chính thức tuyên đọc di chúc.”
“Ta, Hành Sở Thiên, sau khi trải qua nghiêm túc suy nghĩ do đó tuyên bố, dưới đây là phần di chúc về việc xử lý tài sản lưu lại sau khi ta mất: Hành thị sở hữu di sản, bất động sản cùng 95% cổ phần công ty để lại cho Hành gia cháu gái ruột Hành Chi Nhược kế thừa, 3% tặng cho con trai của đứa con gái đã thoát ly quan hệ cha con của ta Yêu Chi, đối với dưỡng tôn Hành Chi Thiên, nếu trước khi tuyên đọc di chúc Hành Chi Nhược đáp ứng cùng Hành Chi Thiên kết hôn, như vậy hắn sẽ nhận được 2% cổ phần còn lại, nếu Hành Chi Nhược trong lòng có người khác, vậy 2% còn lại quy trở về cho Hành Chi Nhược phân phối.
Bản di chúc này ở Hành Chi Nhược mười tám tuổi bắt đầu có hiệu lực. Đây là bản di chúc duy nhất tồn tại có hiệu lực. Sau khi ta chết, nếu tìm thấy phần di chúc trước kia có liên quan đến việc xử lý tài sản, toàn bộ đều vô giá trị.”
Cái gì?!
Đầu ngón tay của Hành Chi Nhược bấm sâu vào lòng bàn tay, cực kỳ đau đớn, tim đập hỗn loạn, trong đầu cũng hoàn toàn mờ mịt…. Giống như bị lạc vào trong mộng, nàng cố gắng trợn to mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào miệng Bác Câm hé ra rồi hợp lại, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Hành Chi Thiên đang cao ngạo đứng nơi đó.
Hành Chi Thiên không được phân chia tài sản?!
Hắn….
Hắn không phải người của Hành gia….
Vì sao lại như vậy, nàng vẫn nghĩ đến hắn mới chân chính là người thừa kế, cho nên mới có thể đối đãi như thế với một kẻ thân là dưỡng nữ như nàng.
Nhiều năm qua nàng vẫn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhận mệnh thỏa hiệp.
Kết quả, tất cả chỉ là một trò đùa dai của vận mệnh.
Chính mình mới người chiến thắng lớn nhất trong di chúc.
97%….
Trong khi Hành Chi Thiên một phần cũng không hề có.
Nhiều năm như vậy….
Nhiều năm như vậy, thật sự là một trò cười, cười đến nước mắt đều ngừng không được.
Nhất định là có chỗ nào sai lầm rồi.
“Nhất định là có chỗ nào sai lầm rồi.” Yêu Chi kéo tay áo lên, khoanh tay trước ngực, nhướn mày, lười biếng tựa người vào vách tường, nhìn Bác Câm, “Lão quản gia, ông khẳng định bản di chúc này là thật, ta cũng không cần phần tài sản xui xẻo vặt vãnh đó của Hành gia…. bất quá….”
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn Hành Chi Thiên, lại nhìn về phía vẻ mặt đang muốn khóc Hành Chi Nhược, nhíu mày, vẻ mặt rối rắm hỏi, “Ông khẳng định Hành Chi Nhược mới là cháu gái chân chính huyết thống của Hành Sở Thiên?!”
“Đúng vậy, Hành thiếu gia.”
“Đừng gọi ta Hành thiếu gia, ta chỉ là Yêu Chi, thu hồi vẻ mặt dối trá của lão nô ông, Hành gia chẳng có kẻ nào là người tốt, lúc trước khi mẫu thân của ta bị đuổi ra khỏi nhà, các ngươi phản ứng ra sao…. chắc chắn trong lòng thầm nghĩ may mắn nữ nhân bại hoại thanh danh đó rốt cuộc cũng đi? Hiện tại lão già kia mới nhớ tới muốn bồi thường chút ít để an ủi, hắn cũng đừng quên bắt đầu từ ngày đó, ta đã không còn chút quan hệ nào với Hành gia.” Yêu Chi xoay mặt sang hướng khác, đôi chân mày tuyệt đẹp hơi hơi cau lại, có vẻ như đang cố kiềm nén gì đó, thoáng chốc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hành Chi Nhược, đôi bích mâu lung linh tràn ngập ánh sáng tựa như đông kết từ ánh trăng, cuối cùng lại trở nên ảm đạm, hắn cũng không tiếp tục nhìn Hành Chi Nhược, bởi vì buồn bực cùng phẫn nộ, lỗ tai cùng sau gáy của hắn đỏ bừng.
Thanh âm của Yêu Chi rất thấp, ôm một tia may mắn cùng không cam lòng, “Chi Nhược từ khi sinh ra liền được Hành gia nuôi dưỡng đúng không, Hành Chi Thiên là do lão già kia nhận nuôi, ta mới là chân chính huyết thống Hành gia, hiện tại ta nên thay thế Hành Chi Thiên cưới Chi Nhược, chẳng lẽ không đúng sao….”
“Yêu thiếu gia, tiểu thư Chi Nhược là em gái ruột của cậu, dòng máu đang chảy trên người cậu đã đủ nghiệt luân, xin đừng chấp mê lại một lần nữa làm cho thế hệ này tái diễn nghiệt luyến.”
Chát một tiếng….
“Đừng theo ta nhắc tới hai chữ thế hệ này….” Yêu Chi tức giận đến cả người phát run, vung tay áo hất đổ mọi thứ ở trên bàn…. bao gồm cả bản di chúc…. giấy bay tán loạn, quay cuồng ở trước mặt bọn họ, bạc nhược rơi xuống, “Yêu Chi…. Yêu Chi, chết non chẳng phải tốt hơn sao, ta ngay từ lúc ra đời đã là một sai lầm.” Thanh âm của hắn có chút run rẩy, vòng qua Bác Câm, đi thẳng đến trước mặt Hành Chi Thiên, ánh mắt phẫn hận ngoan độc nhìn hắn, “Ngay từ đầu ngươi đã biết ta là người của Hành gia đúng không…. cho nên mới phóng túng mặc cho ta càn quấy, nhưng ngươi có thể tưởng tượng được bản thân sẽ có hôm nay, ta không phải là kẻ chiến thắng lớn nhất, nhưng ngươi lại là kẻ thua thảm hại nhất…. Chi Nhược, tài sản không có, ngươi có thể tưởng tượng mình có hôm nay?!”
Hành Chi Thiên vẫn đứng thẳng, không hề dao động, không mở miệng nói lời nào.
Ánh mắt của Yêu Chi càng trở nên âm độc, đột nhiên xô Chi Thiên ra, bật ra một tràng cười điên cuồng, “Người người đều nói ta khờ, biến thái quy biến thái…. Lão già Hành Sở Thiên đem ngươi dạy càng ngốc càng biến thái, Chi Nhược em nhìn thấy không…. Hắn vì em cái gì cũng không cần, Hành gia…. thật đáng sợ.”
“Yêu Chi.” Hành Chi Nhược nhịn không được đi tới nắm lấy tay áo của hắn, “Đừng….”
Đừng như vậy.
Yêu Chi bỗng nhiên nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt đờ đẫn, giống như đột nhiên hiểu được điều gì, khóe miệng bất giác mỉm cười càng phát ra thê lương, “…. Ta hiểu được, chỉ có em là thủy chung vẫn không hiểu, bảo bối của ta.” Hắn cúi đầu xuống, ghé sát vào tai nàng, “Em có biết không, biểu tình của em nói cho ta biết, lòng của em đang rất đau, đau vì Hành Chi Thiên.”
Hành Chi Nhược cả kinh, ngoảnh mặt sang một bên, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Yêu Chi đứng thẳng người dậy, đưa tay lên, nhìn về phía vẻ mặt nhàn tình ngồi ở ghế sofa Kỳ Tú Minh, khóe miệng nhếch lên yêu dã cười, “Ngươi hôm nay đạo diễn tốt lắm, thời gian tính cũng thật chuẩn, không hổ từng là diễn viên, cùng một lúc loại trừ hai đối thủ rất cao hứng đúng không, bất quá ta có thể khẳng định….” Hắn quét mắt về phía Hành Chi Nhược, giống như đang cười mà cũng như không phải, “Người chiến thắng cuối cùng sẽ không phải là ngươi.”
“Ngươi….” Kỳ Tú Minh đứng lên, đôi hồng đinh ở trên tai lóe sáng, chiếu rọi ở trên mặt bởi vì tức giận mà hơi nhiễm hồng.
“Lười cùng các ngươi ở chỗ này phí thời gian.” Yêu Chi ném cho hắn nụ cười khinh miệt, hừ một tiếng, hướng về phía cầu thang, ngón tay trắng nõn bắt lấy tay vịn, ống tay áo dài rũ xuống, đôi bích mâu phức tạp liếc Hành Chi Nhược một cái, cuối cùng xoay đầu đi, nhắm mắt, vẻ mặt giãn ra, cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, vẻ mặt đó tựa như ly biệt khắc sâu vào mắt.
Hành Chi Nhược thở ra một hơi nhẹ nhõm,
Trong đầu lộn xộn rối nùi tựa như một đống len sợi bị rối, muốn sắp xếp lại suy nghĩ lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hành Chi Thiên….
Từ lúc Yêu Chi gây náo loạn cho đến giờ, hắn vẫn im lặng, thần sắc hờ hững xa cách, hắn có dự đoán được sẽ có ngày hôm nay…. hay là căn bản không hề nghĩ tới gia gia cuối cùng lại lưu lại nhất kích, đau lòng cho nên mới trầm mặc.
Không có người biết.
Trong đầu của Chi Nhược vẫn còn vọng lại câu nói trong bản di chúc kia.
Đây là bản di chúc duy nhất tồn tại có hiệu lực. Sau này nếu phát hiện bản di chúc trước kia có liên quan đến việc xử lý tài sản, toàn bộ đều vô giá trị.
Bản di chúc trước kia là thế nào?
Có lẽ trước đây, sở hữu tài sản cùng công ty của tập đoàn Hành thị vẫn thuộc về Hành Chi Thiên, hắn từ nhỏ vẫn được bồi dưỡng như người thừa kế, ưu tú lại lãnh tình.
Trước khi chưa có vở hài kịch hôm nay, hắn đều có thể hỉ giận không hề biểu lộ trên mặt, hiện tại hai bàn tay trắng….
Trong lòng Chi Thiên có lẽ vẫn xem chính mình là người của Hành gia.
Hắn đối với gia gia tôn trọng lại ân cần…. Tuy rằng hắn chưa từng nói ra, nhưng Chi Nhược có thể quan sát được từ trên nét mặt của hắn, mỗi ngày, hắn luôn lấy hình của gia gia lau một lần rồi lại một lần. Khi đó chỉ có hai ông cháu bọn họ ngụ tại tòa thành to lớn này, có lẽ rất ấm áp.
Nhưng Hành Sở Thiên một kẻ ở thương trường hô phong hoán vũ, một lão nhân già cả lại cô đơn, cuối cùng là khôn khéo, thiên về lý tính nhiều hơn cảm tính.
Bản di chúc này….
Cư nhiên, ngay cả một chút cũng không lưu lại cho hắn.
Bác Câm thở dài, giống như đang xin lỗi, liếc nhìn Hành Chi Thiên thật lâu, khập khiễng đi tới, từ trong lòng rút ra một tập hồ sơ, lấy ra một phong thư.
“Thiếu gia, đây là lão gia lúc sinh tiền để lại cho cậu. Bảo sau khi tuyên đọc di chúc nhất định phải giao nó cho cậu.”
“Cám ơn Bác Câm.”
“Thiếu gia…. cậu đây là….” Bác Câm cúi đầu, che dấu vẻ khổ sở trong mắt.
Tiểu thiếu gia là do hắn trông nom từ nhỏ đến lớn.
Hôm nay chịu đả kích lớn như thế, vẫn cứng rắn chống đỡ, ngôn hành cử chỉ vẫn duy trì lễ phép cơ bản như trước, trong lòng cậu ấy có bao nhiêu khổ sở…. chỉ sợ là chỉ có chính cậu ấy mới biết rõ.
Kỳ Tú Minh chống tay xuống sofa, không ngừng xoay xoay cổ tay, nhìn lá thư trên tay của Hành Chi Thiên, tựa hồ rất có hứng thú đối với lá thư.
Hành Chi Nhược mở to mắt nhìn….
Hành Chi Thiên rũ mắt xuống, bàn tay đang cầm bức thư khẽ run, biểu tình rốt cuộc có biến hóa, vẻ mặt cổ quái, không biết dùng từ gì đề hình dung….
Làm cho người ta có chút lo lắng.
Một tiếng ho khẽ cắt ngang bầu không khí thinh lặng, vang lên trong đại sảnh nghe có vẻ phá lệ chói tai, Kỳ Tú Minh ngồi ở trên ghế sofa đưa mắt ra hiệu, nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đứng ở một bên, lập tức lấy lại tinh thần.
Hành Chi Thiên thân mình rung động….
Bức thư màu vàng,
Theo đầu ngón tay của hắn trượt xuống….
“Di chúc cũng đã đọc xong, chúng ta cũng nên làm việc.” Cảnh sát đưa ra lệnh bắt giữ, đón nhận ánh mắt của Hành Chi Thiên, “Tai nạn máy bay mấy năm trước, chúng tôi hoài nghi anh có liên quan, đây là lệnh chính thức bắt giữ.”
Bắt….
Có phải lầm lẫn rồi không, ca ca sẽ không làm chuyện đó…. hắn cũng không có khả năng làm….
Ánh mắt của Hành Chi Nhược mang theo cầu xin nhìn về phía Hành Chi Thiên, lại quét qua những khuôn mặt nghiêm túc của cảnh sát, miệng trương trương, chân không nghe sai bảo bất giác đi tới, bàn tay đưa ra muốn kéo lấy cánh tay hắn.
Kỳ Tú Minh bất thình lình túm lấy cánh tay Hành Chi Nhược kéo nàng trở về, “Chi Nhược, đừng cản trở cảnh sát thi hành công vụ.”
Chi Nhược đờ đẫn nhìn Kỳ Tú Minh,
Đôi mắt của hắn hiện lên chút ý cười, bổ sung thêm một câu, “…. Anh cũng thật quan tâm đến cái chết của bá phụ bá mẫu, dù sao Hành, Kỳ hai nhà vẫn là thế giao.”
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Nếu ngoài ý muốn, cảnh sát sẽ không đến.” Kỳ Tú Minh điềm tỉnh nói, ngữ khí khẳng định, liếc Hành Chi Thiên.
Hành Chi Nhược có chút chần chừ, tầm mắt cũng chậm rãi đuổi theo thân ảnh của hắn, không buông tha bất kỳ biểu tình nào trên mặt hắn.
Vẻ mặt của Hành Chi Thiên vẫn không thay đổi, vẫn lặng im không nói lời.
Hành Chi Nhược ánh mắt ảm đạm.
Không phải là thật….
Mau nói gì đi, anh không hiểu rõ tình huống sao.
Hành Chi Thiên vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, kể từ lúc xem xong lá thư Bác Câm đưa cho hắn, hắn vẫn đứng như thế, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ hờ hững.
Hành Chi Nhược siết chặt hai bàn tay, ánh mắt bi thương nhìn hắn.
Hắn, không thừa nhận cũng không cự tuyệt….
Cái chết của cha mẹ, thật sự có liên quan đến hắn sao.
Lòng bàn tay đau xót, móng tay cắm sâu vào da thịt, đau đớn không chỉ ở lòng bàn tay…. mà còn ở trái tim.
“Tai nạn máy bay lần đó tôi cũng có mặt, tuy rằng còn bé nhưng trong đầu vẫn còn lưu lại chút ký ức. Chuyện xảy đã ra đã lâu như vậy…. hiện tại mới tiến hành điều tra, các người có chứng cớ gì?” Chi Nhược mở miệng, lại cảm thấy thanh âm khàn khàn cực kỳ mờ mịt, tựa như phải dùng hết khí lực mới chậm rãi hỏi xong câu hỏi đã sớm nghe không ra ngữ điệu.
Một cảnh sát mập mạp cung kính bước tới, thần sắc trên mặt cố ý lấy lòng, “Hành tiểu thư là như vầy, đêm qua cấp trên có người đặc biệt lên tiếng, nói muốn lật lại bản án tử, cho nên…. chúng tôi mới đem hồ sơ cũ ra điều tra, quả thật tìm thấy vài chỗ khả nghi, bởi vậy mới…. mời Hành thiếu gia đi trợ giúp điều tra, nếu không có gì liền có thể phóng thích.”
“Nói vậy các người cũng không có đầy đủ chứng cớ xác thực, như vậy còn dám tùy tiện bắt người.” Hành Chi Nhược cảm thấy lửa giận ở trong lòng bùng phát, thiêu cháy cái cảm giác nôn nóng, luống cuống cùng phẫn uất đang cuộn xoáy trong lòng, thanh âm cũng đột nhiên tăng cao.
Kỳ Tú Minh cố chấp nắm lấy tay nàng, im lặng nắm chặt.
Khuôn mặt của Hành Chi Thiên có biến hóa, vẻ mặt hờ hững dần dần được ôn nhu thay thế, đôi mắt nhìn về phía nàng phảng phất hiện một thứ gì đó…. muốn nói lại thôi….
Kỳ Tú Minh làm như vô ý dùng thân mình chặn lại thân ảnh của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ, “Chi Nhược, muốn điều tra, cứ để cho bọn họ điều tra vài ngày, tốt xấu cũng còn cho Chi Thiên một cái trong sạch.”
Trong sạch là tất nhiên….
Chính là, vì sao thời gian lại khớp như vậy, cố tình chọn ngay đúng thời điểm Hành Chi Thiên cái gì cũng không còn.
Là trùng hợp hay là rắp tâm….
Hành Chi Nhược có chút bàng hoàng.
Đồng tử của Kỳ Tú Minh trở nên thâm trầm giống như mắt mèo, mắt đột nhiên nheo lại, tầm mắt dừng lại ở trên người của nhóm cảnh sát, thấp giọng nói, “Tại sao còn chưa đi? Không phải nói muốn bắt người sao?”
“Vâng. Vậy xin mời Hành thiếu gia đi theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến.”
Hành Chi Thiên nhíu mày, mắt lạnh quét qua bọn họ một cái, không kiêu ngạo cũng không tự ti xoay người không nói lời nào đi theo cảnh sát ra cửa.
“Ca….”
Hành Chi Nhược đẩy ra bàn tay của Kỳ Tú Minh vẫn âm thầm nắm lấy đầu vai của nàng từ nãy đến giờ, chạy ra cửa, cước bộ chậm rãi ngừng lại, giương mắt nhìn theo Hành Chi Thiên sợ hãi hô to, “Ca….”
Ca, đừng đi.
Tai nạn máy bay căn bản không hề có liên quan đến anh đúng không….
Anh chính là bởi vì cảm thấy không thể ở lại tòa thành, cho nên mới cảm thấy đi đâu cũng không sao cả đúng không.
Chính là, những lời này rốt cuộc cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Hành Chi Nhược hoảng hốt nhìn theo sườn mặt hắn, trong mắt tràn ngập sương mù, vẻ mắt mờ mịt, vô thố, chỉ không ngừng gọi hắn, ca….
Hành Chi Thiên bị cảnh sát lôi kéo, cánh tay vung lên, đột nhiên vọt trở về, ôm lấy đầu nàng, ngấu nghiến hôn.
Cảm giác ở trong miệng thật hỗn loạn, bi ai, yêu say đắm, cùng một thứ gì đó hình như gọi là ly biệt, vị mặn chát tràn ngập trong khoang miệng, đầu lưỡi quay cuồng, quấn quýt, thấm ướt….
Hắn cắn nàng, khóe môi tràn ra vị tanh của máu.
Hôn thật đau, tâm lại càng đau.
Hết thảy, tựa như nụ hôn ly biệt.
Nàng không nghĩ tới, hắn đột nhiên ôm nàng, hôn nàng, không có một chút ôn nhu thậm chí động tác còn rất kịch liệt.
Cũng chưa từng nghĩ tới đem hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Ánh mặt trời ấm áp, rọi vào người hắn trở nên phá lệ chói mắt, làm cho người ta hoa mắt đầu choáng váng muốn ngất đi.
Huynh muội yêu nhau, là nghiệt.
Thanh âm của hắn rất thấp, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng truyền vào tai nàng, “Chi Nhược, anh yêu em.”
Chính là bao nhiêu năm như thế trôi qua, hắn ôn nhu, hắn bá đạo, hắn sủng nịnh, hắn làm cho nàng thống khổ, cảm giác gì cũng đã nếm trải, đau cũng đau…. Cho đến ngày cuối cùng, hắn lại vẫn làm cho nàng đau….
Thời gian của bọn họ không nhiều lắm. Nhưng lòng của nàng có một chỗ đang bắt đầu mềm hóa,….
Một cái chớp mắt trong lúc này chính là cả đời, làm cho trái tim cũng đi theo quặn đau.
“Ca….”
“Cô bé ngốc.” Hành Chi Thiên thoáng dừng lại, xoay người, cúi đầu nhìn xuống nàng, vuốt ve hai má nàng, “Em kêu anh đã hơn mười năm, kỳ thật anh đã sớm muốn nói với em anh không phải là anh trai của em, nhưng nếu anh nói ra, anh liền cái gì cũng đều không có…. Chi Nhược.”
Đôi mắt của hắn tràn ngập bi thương, nhưng vẫn cười đến chói mắt.
“Chi Nhược,” hắn nhẹ nhàng thở dài, giơ lên vẻ mặt tươi cười so với khóc còn khó coi, “Anh không nỡ rời xa em, nhưng, em phải tin tưởng anh….”
Ánh mắt của hắn sáng quắc, mang theo điểm bi thương.
Đã sống cùng nhau lâu như thế, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn….
Trái tim của của Hành Chi Nhược cũng đi theo quặn thắt lại.
Kỳ Tú Minh nhíu mày, rõ ràng đang tức giận. Cảnh sát thức thời đến kéo người.
Không….
Hành Chi Nhược chỉ có thể đờ đẫn đứng nhìn theo hai ba cảnh sát vây quanh, kéo Hành Chi Thiên ra ngoài, kỳ thật lực xô đẩy cũng không nhỏ.
Người bị mang đi.
Thật im lặng, tâm cũng trống rỗng, tựa như bị thiếu đi một khối, làm thế nào cũng không thể lấp đầy…. Đây là mất mát sao.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác này….
Nàng còn nhớ rõ bóng dáng đó, sườn mặt đó, chỉ im lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng đau đớn,
Không nói một lời nào.
Chỉ si ngốc nhìn nàng.
Muốn nói lại thốt không nên lời.
Kỳ Tú Minh khi nào rời đi, nàng cũng không biết.
Chỉ cảm thấy chính mình cô độc ở trong tòa thành trống rỗng, cuộn mình ở trên ghế sofa, ôm chân, ngẩn người thật lâu.
Mãi cho đến khi Bác Câm cúi xuống nhặt lên bức thư rơi vãi trên đất, mới làm cho nàng lấy lại một chút tinh thần.
Tinh thần đột nhiên tỉnh táo….
Nàng muốn biết rõ gia gia rốt cuộc suy nghĩ gì, đến tột cùng đã viết gì cho Hành Chi Thiên.