Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 4 - Chương 12



Đồng hồ trong tòa thành đã muốn chỉ hướng bảy giờ rưỡi.

Còn nửa giờ nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu.

Hành Chi Nhược thở dài một hơi, ngồi trên ghế có chút không an phận, đằng sau vây quanh một số nhà tạo hình đứng đầu siêu lóa mắt đang khoa tay múa chân đối với nàng, tóc bị người ta cầm trong tay, nàng muốn nhúc nhích cũng không được, cứ thế trợn mắt ngồi ngây ra.

Nàng lớn chừng này, chưa từng tham gia yến tiệc.

Tuy rằng lễ nghi đều biết, nhưng….

Một tiếng cười mất hồn làm cho chúng sinh khuynh đảo đúng lúc vang lên ở trên đỉnh đầu nàng.

Yêu Chi phong tư trác tuyệt cúi xuống, vòng tay ở trước ngực ôm lấy nàng, liếc về phía tấm gương nhìn thấy nàng đang nhíu lại đôi mày thanh tú vẻ mặt lo lắng, hắn nở nụ cười.

“Để anh nhìn kỹ em chút nào.”

Hắn còn chưa dứt lời, đầu đã ghé sát lại, một tay nâng mặt nàng lên, nheo lại đôi bích mâu hứng thú nhìn vào tấm gương trên đài trang điểm, tay còn lại vòng ôm lấy nàng, cánh tay còn cố ý dùng sức ép hai người gần sát nhau.

Hành Chi Nhược hoang mang nhìn Yêu Chi, chỉ cảm thấy lúc này khóe miệng của hắn cong lên làm cho nàng có cảm giác không ổn.

— —|| người này, một khi bày ra biểu tình này liền chuẩn xác không có chuyện gì tốt.

Hai người nhìn có vẻ như vô cùng thân thiết.

Một cái hưng trí dào dạt.

Một cái thì vẻ mặt giống như đạp phải phân chó.

Đứng ở một góc bên cạnh gương, Bác Câm muốn cười lại cực lực nhẫn nhịn, quay lưng về phía bọn họ, hai vai không ngừng run rẩy.

Yêu Chi đối với phản ứng của nàng tuyệt không thèm để ý, ánh mắt của hắn khóa chặt vào mặt nàng, đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua giữa hai lông mày…. tinh tế vuốt ve, trong đôi bích mâu của hắn ẩn chứa ý cười pha lẫn với một loại cảm xúc phức tạp rất khác biệt, “Em thật là em gái của anh sao, trừ bỏ mặt mày, hai chúng ta bộ dạng một chút cũng không giống.”

Hành Chi Nhược chấn động, lập tức vùng vẫy muốn thoát đi.

Yêu Chi cười đến dị thường xinh đẹp, cánh tay dùng sức đè nàng xuống ghế, không cho nhúc nhích, “Nhà tạo hình, hóa trang hơi nhạt, giúp nàng tô đậm thêm chút nữa.” Cuối cùng, hắn còn dùng ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm nàng lên, đôi bích mâu giảo hoạt ném ra một cái mị nhãn, thanh âm bật ra tựa như tiếng rên rỉ, cực kỳ mềm nhẹ, “Em gái của ta cũng không thể làm cho người ta xem thường được, nên họa quốc cứ họa quốc, nên yêu nghiệt cứ yêu nghiệt.”

!!!!

Biết ngay, bị hắn tóm được đúng là chẳng có chuyện gì tốt!

Vì thế dưới sự đích thân chỉ đạo của Yêu Chi, Hành Chi Nhược bị các nhà tạo hình lăn qua lăn lại từ đầu cho tới chân suốt nửa tiếng đồng hồ.

Màn che kéo ra.

Xung quanh ồ lên tiếng hút không khí.

“Có gì không thích hợp sao?” Tầm mắt của Hành Chi Nhược lướt nhanh qua bọn họ, sau đó cúi đầu kéo kéo vạt áo, ban đầu Yêu Chi vốn đưa đến cho nàng một bộ kimônô hoa lệ, nhưng nàng cự tuyệt muốn đổi thành một thân sườn xám, nói giỡn sao…. Cho đến chết nàng vẫn nhớ rõ lúc trước vị ca ca ruột thịt này như thế nào cởi ra thắt lưng kimônô của nàng, giật một cái kéo một cái, thoát một cái phải gọi là lưu loát gọn gàng, kimônô sao, thoát quá thuận tiện, chỉ được cái tiện nghi cho tên biến thái nào đó. Người Trung Quốc vẫn nên mặc áo sườn xám truyền thống bảo thủ của người Trung Quốc.

Chỉ có điều….

Hành Chi Nhược buồn bực, kéo kéo vạt áo.

Vải có thiếu một chút, xẻ có ột chút, những chỗ khác tựa hồ cũng không tệ lắm.

Vạt áo phía trên hở ra, không tay, thân áo họa tranh thủy mặc của Trung Quốc, xẻ bên hông, thiết kế đơn giản ôm gọn lấy đường cong của cơ thể, chất lụa tơ tằm sáng bóng, rực rỡ nhưng không kém phần tao nhã….

“Thật sự rất kỳ cục sao? Vậy tôi đi đổi.”

“Đừng…..”

Đôi bích mâu của Yêu Chi trở nên thâm trầm, hỗn loạn chất chứa rất nhiều những tình cảm rối rắm, trong đôi mắt của hắn rõ ràng tràn đầy kinh diễm, thì thào nói, “Rất đẹp.”

A?

Thật hay giả…. Nghe được lời ca ngợi thốt ra từ miệng của kẻ mỹ đến hại nước hại dân Yêu Chi thật đúng là hiếm thấy nha.

Trái tim của Hành Chi Nhược lập tức nhảy dựng lên.

Nàng nghiêng đầu, xem xét chung quanh, rốt cuộc tìm được thứ muốn tìm đang nằm ở trên bàn trang điểm, với tay bắt lấy nó, động tác nhẹ nhàng ung dung, đeo chiếc đinh tai độc nhất chói mắt vào tai, màu đỏ kiều diễm ướt át.

Yêu Chi im bặt.

Quản gia kích động, trong khoảnh khắc vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, “Quá giống, động tác thần thái cùng tiểu thư khi đó giống nhau như đúc.”

Tiểu thư?

Là mẫu thân của Yêu Chi sao?

Hành Chi Nhược bỗng chốc ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn chằm chằm vào gương.

Hình bóng phản chiếu trong gương, khuôn mặt trắng nõn óng ánh như ngọc, má hồng phớt nhẹ, tóc búi cao, một cây trâm hình trăng lưỡi liềm ghim xéo vào mái tóc, toát ra một cỗ ý vị truyền thống. Mái tóc dài tản mác xuống lưng, mang theo một loại khí chất hờ hững, xa cách. Cặp mắt quyến rũ hữu thần, phủ một lớp phấn mắt màu đỏ, càng lộ ra xinh đẹp, bên trong vẻ ngây thơ còn có một loạt kinh tâm động phách mị hoặc.

Phối hợp với một thân sườn xám….

Nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng.

Má ơi…. đây chính là mình sao, thật lạ lùng.

— —||

“Chi Nhược, đưa tay đây.” Yêu Chi nhìn nàng, cười đến có chút không biết nói như thế nào.

Hành Chi Nhược cảnh giác lùi về sau một bước, nghĩ nghĩ, lại thụt lùi thêm một bước, “Anh, gì chứ.”

Yêu Chi chồm người tới, thô bạo túm lấy cánh tay đang giấu sau lưng của nàng, không hề do dự lấy trong lòng ra một hộp trang sức.

“Anh anh anh…. anh đây là cái gì, em nhắc nhở anh, đừng nghĩ đeo nhẫn vào cho em, cả hai chúng ta cơ bản không có khả năng.”

Yêu Chi bất đắc dĩ cười.

Hành Chi Nhược chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, đập vào trong mắt là một chiếc vòng ngọc bích, chất ngọc mát lạnh, ôn nhuận, màu sắc tuyệt đẹp, giá trị chắc chắn không rẻ.

“Đây là mẹ anh thích nhất, cũng chính là…. trang sức của cô ruột em, cho em mang…. là thích hợp.” Yêu Chi nhìn nàng cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho tim nàng cảm thấy đau nhói.

“Mau lên một chút, em đã muộn rồi.”

Mặt của Hành Chi Nhược bị hắn nhéo, hắn lại khôi phục trở về thần khí dĩ vãng, “Trở về kể cho anh biết tên tiểu tử kia rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì, Hành gia chúng ta không sợ hắn, luận tài lực quyền thế hắn so không qua kịp Hành gia, luận biến thái hắn càng so không kịp anh.” (Cesia:)

— —||

Những lời này của hắn, cực kỳ.

Nói trúng đáy lòng của người nào đó đi.

Nàng nhìn vào gương chậm rãi xoay một vòng, cầm lấy ví, hít sâu một hơi, một bộ thấy chết không sờn.

Bên ngoài xe đã chuẩn bị xong.

Giai điệu quen thuộc, giọng ca nữ bi thảm du dương, một ca khúc xưa của Thượng Hải.

Hành Chi Nhược im lặng ngồi, có chút mệt mỏi nhắm lại hai mắt.

Bên ngoài trời đang mưa, từng giọt từng giọt tí tách tựa như bầu trời đang trút nỗi bi thương.

Tuy rằng đoạn đường từ tòa thành đến Kỳ gia không phải cách nhau rất xa, nhưng nàng vẫn đến trễ buổi tiệc.

Vốn cũng định âm thầm tiến vào….

Xem ra chính là mong muốn hảo huyền.

Nàng vừa xuất hiện ở cửa đại sảnh, hàng trăm con mắt đều đổ dồn về phía nàng, có kinh ngạc, hứng thú, kinh diễm, nóng bỏng còn có ghen tị….

Tóm lại, thật sự là cấp bậc đãi ngộ của khách quý, làm hại nàng xấu hổ đến toát mồ hôi.

Hành Chi Nhược cười yếu ớt, phong tư trác tuyệt, nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm người, một thân sườn xám phô bày trọn vẹn những đường cong tinh tế, linh lung đẫy đà của cơ thể, độc đáo lại thoát tục, nhưng vẫn có nét ngây thơ độc hữu của thiếu nữ, hòa trộn với vẻ xinh đẹp kiều mị cùng mị hoặc hút hồn người.

Đây chính là người thừa kế chiến thắng cuối cùng của Hành thị, cháu gái của Hành lão gia, Hành Chi Nhược.

Các phái công tử cao quý của yến tiệc đều bị nàng hấp dẫn, còn các nữ nhân thì khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Chỉ thấy nàng thu hồi nụ cười yếu ớt, cự tuyệt một người đến mời, nụ cười nở rộ càng thêm sáng lạn, đôi mắt tỏa sáng, hướng một người nam nhân đi tới.

Nam nhân này không ai khác chính là Bạch Lạc Hề, sắc mặt của hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, đang bị một bầy oanh oanh yến yến vây xung quanh, thúc thủ vô sách.

Chỉ có điều nàng còn chưa tới được gần hắn….

Một cánh tay bỗng dưng xuất hiện ôm lấy eo của Hành Chi Nhược, cưỡng đoạt ôm nàng vào trong lòng của chính mình.

Một cánh tay bỗng dưng xuất hiện ôm lấy eo của Hành Chi Nhược, chiếm lấy ôm nàng vào trong lòng.

Cảm giác ấm áp quen thuộc, mùi hương nhẹ nhàng tươi mát của nam nhân….

“Em đến trễ.” Khóe miệng Kỳ Tú Minh gợi lên, tươi cười, vòng tay ôm nàng buộc chặt.

Hành Chi Nhược thuận theo tựa đầu chôn ở gáy hắn, bờ vai trắng mịn mảnh khảnh bị hắn ôm, nâng lên đôi má tinh xảo, khuôn mặt hàm chứa ý cười, đôi mắt trong suốt long lanh như thủy nhìn về phía Bạch Lạc Hề đang bị một đám con gái vây quanh.

Cặp mắt của Bạch Lạc Hề nheo lại, tựa hồ là đang cảm thấy phiền chán bởi đám người nhàm chán vây xung quanh, lơ đãng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hành Chi Nhược, trong khoảnh khắc thần sắc của hắn đột nhiên thay đổi dần dần trở nên ôn nhu, vẻ mặt tràn ngập khó tin, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh diễm.

Hành Chi Nhược gối đầu trên vai Kỳ Tú Minh, không có hảo ý cười, đôi mắt lười nhác nhíu lại, ngón trỏ đặt lên môi, nhẹ nhàng phất ra, gởi cho hắn vốn đang đứng ngây người một nụ hôn gió, vẻ mặt cực kỳ nghịch ngợm, đáng yêu.

Chung quanh ồ lên một trận hút không khí.

Đám nữ nhân đố kị nhìn nàng, căm hận nghiến răng, vài kẻ tu dưỡng không tốt cái chén trong đều mau bị bóp nát.

Bạch Lạc Hề có vẻ như thật hưởng thụ, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, cười đến thật nhu hòa, khuôn mặt thanh tú có một loại vẻ đẹp mông lung tựa như một viên minh châu đang phát sáng rực rỡ, hắn giơ lên ly rượu cầm trong tay hướng về phía nàng.

Hành Chi Nhược nhợt nhạt cười.

Giống như cảm giác được người trong lòng không an phận, Kỳ Tú Minh nhíu mày, ôm lấy cái đầu không chịu an phận ngó nghiêng xung quanh kia, nhẹ giọng nói, “Em một khắc cũng không chịu yên tĩnh sao.”

“Đúng vậy, cho nên anh đừng có trêu chọc em.”

“Em thật đúng là bé con nghịch ngợm.”

“…. Đừng sờ lung tung.”

Tay hắn trong lúc vô ý chạm phải vật gì đó, do dự một lát, ngón tay lại nhẹ nhàng chạm vào vật ở vành tai nàng, chỉ khoảnh khắc nụ cười nở rộ trên mặt hắn. “Em đang đeo vật đính ước anh đã đưa cho em, anh còn tưởng rằng em đã quăng mất, em đeo đẹp lắm, anh rất thích em thế này.”

“Anh ôm em rất khó chịu, đừng ôm chặt như vậy.” Hành Chi Nhược chống tay đẩy hắn ra, nhưng chẳng dùng được chút khí lực nào.

Kỳ Tú Minh cười, ôm eo nàng, nguyên bản lúc đầu chỉ là cái ôm tượng trưng tính lễ tiết hắn lại càng ôm càng chặt, cánh tay gia tăng sức lực…. Cái ôm của hắn tựa như là miếng bọt biển đang hút nước dần dần phình to ra, nặng trĩu, làm cho người ta không thể hít thở, Hành Chi Nhược nghe rõ tiếng tim đập thình thịch phát ra từ lồng ngực hắn, thật rối loạn. Đã đến nước này, hắn còn không quên uy hiếp nói, “Không cho phép em lại trêu chọc cái tên tiểu tử họ Bạch kia, đừng quên lý do vì sao em tham gia buổi tiệc hôm nay, bé con không ngoan, cần phải bị phạt.”

“Không quên, em vẫn nhớ rất rõ ràng.” Hành Chi Nhược cười khẽ, uyển chuyển rời khỏi ôm ấp của hắn, “Ca của em đâu?”

Kỳ Tú Minh nhíu mày, mang theo vẻ phong lưu cám dỗ khi còn là một ngôi sao, nhưng chỉ trong chớp mắt liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Anh chỉ nói em đến anh sẽ thả hắn, cũng không nói hắn cũng có tư cách tham dự, dù sao hắn đã không còn là người của Hành gia, thân phận địa vị bất đồng với ngày xưa.”

“May mắn em không phải bị nhận nuôi.” Hành Chi Nhược cười khẽ một tiếng, xoay người đối diện với bàn thức ăn tự chọn, dùng tay bốc lấy một miếng thịt dê lạnh, cắn một miếng, “Bằng không chẳng phải em cũng không có tư cách đến đây?”

“Em không giống.” Vẻ mặt của Kỳ Tú Minh phức tạp, cầm lấy tay nàng, đầu dần dần ghé sát lại, cắn lấy miếng thịt nàng đang ăn dở, đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay liếm hết nước dư còn lưu lại trên đầu ngón tay, nhìn xoáy vào nàng gằn từng tiếng, “Nếu em bị nhận nuôi, anh sẽ không phải phí nhiều công phu như thế. Ít nhất những cặp mắt nóng bỏng ái mộ của những gã đàn ông ở đây…. có thể thiếu đi phân nửa.”

Hắn chỉ ra, cười có chút mệt mỏi, cúi người xuống thấp giọng nói, “Đêm nay em thật xinh đẹp, thật không nên để em đến đây. Nhìn xem, ánh mắt của bọn họ đều kìm không được muốn nuốt người thừa kế như em vào bụng….”

Ánh mắt của bọn họ có phải muốn đem nàng nuốt sống hay không….

Nàng không thèm để ý.

Giờ phút này nàng chỉ để ý là, nên xử trí như thế nào ngón tay bị hắn ngậm trong miệng….

- -||

Đầu ngón tay lành lạnh, ướt sũng.

Dù sao cũng không thể đem nước miếng chùi vào sườn xám của mình đi.

Một miếng khăn giấy đúng lúc xuất hiện, Bạch Lạc Hề vô thanh vô tức xuất hiện phía trước Hành Chi Nhược cùng Kỳ Tú Minh, cúi đầu, thập phần nghiêm túc thêm vạn phần cẩn thận giúp nàng lau tay, động tác mềm nhẹ, ánh mắt lại khăng khăng.

Kỳ Tú Minh nghẹn họng.

“Anh có thể mời em điệu vũ thứ nhất không?” Kỳ Tú Minh ho khan một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, khom người bày ra một động tác thân sĩ, tư thế tuyệt đẹp.

Dựa vào hồ lô để vẽ ra cái bầu ai chẳng biết, động tác của Bạch Lạc Hề cũng mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, mê loạn ánh mắt của chúng nữ nhân.

“Hy vọng em cự tuyệt hắn, cùng khiêu vũ với anh.”

Hai người gia thế đều tốt, nhiều tiền, chưa hôn, tuấn mỹ phi phàm.

Hai người đồng thời mời, đổi lại nữ nhân khác chỉ sợ là đã hưng phấn, kích động đến nói không nên lời.

Nhưng, đối phương lại là Hành Chi Nhược.

Liền, khác đừng bình luận.

Hành Chi Nhược tả nhìn một cái, hữu nhìn một cái, nàng ngượng ngùng cười, vẻ mặt không được tự nhiên vén tóc ra sau tai, để lộ ra chiếc đinh tai đỏ rực như máu vẫn bị che khuất, ý nghĩa của động tác này làm cho Kỳ Tú Minh kiềm không được run lên, trong đôi mắt tràn đầy phấn khởi cùng vui sướng, mỉm cười, nụ cười trong nháy mắt sáng lạn đến mức làm cho thiên địa cũng xúc động.

Đáng tiếc, bảo bối nữ nhân làm cho hắn hưng phấn khó nhịn lại đưa tay về phía Bạch Lạc Hề.

Giai điệu du dương vang lên.

Một đôi nam nữ ôm nhau, rảo bước theo tiếng nhạc.

“Em không nên mặc thiếu vải như vậy.” Thanh âm của Bạch Lạc Hề có chút ấp úng.

“Đẹp không?”

Cảm xúc phức tạp quay cuồng trong mắt hắn, tựa hồ như đang cân nhắc, cuối cùng nhụt chí, nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Bọn họ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào em, anh thật mất hứng.”

“Lạc Hề,” Hành Chi Nhược gối đầu lên vai hắn, miệng ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói, “Anh nhất định phải giúp em.”

Đêm nay….

Không biết Kỳ Tú Minh định làm gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết nhất định sẽ không dễ dàng như vậy buông tha nàng.

Bạch Lạc Hề cũng không nói gì, chỉ ôm chặt nàng, trên người hắn truyền đến độ ấm làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Vũ khúc trở nên sôi trào….

Sườn xám bởi vì xoay tròn làm cho vạt áo bay lên, mọi người chung quanh chuyển động theo tiết tấu của vũ khúc thay đổi bạn nhảy.

Ánh đèn mờ ảo,

Hành Chi Nhược thoát ly khỏi vòng ôm ấm áp của Bạch Lạc Hề, nháy mắt đã có người bá đạo tiếp lấy nàng.

“Khiêu vũ cùng với hắn rất thỏa thích? Hai người có nhiều lời để nói đến vậy sao?” Kỳ Tú Minh hừ một tiếng.

“Anh đang ghen.” Hành Chi Nhược cười nói.

“Phải…. Anh cũng không hề giấu giếm tình cảm của mình đối với em, ngày từ nhỏ đến lớn, sôcôla ngày lễ tình nhân hằng năm anh gửi cho em ăn cũng không ít.”

“Em còn nghĩ là anh gửi cho Hành Chi Thiên chứ.”

“Đừng nhắc tới hắn, hắn đã hại em thành như vậy.” Trong lúc nhất thời trong lời nói của hắn ẩn chứa hận ý.

“Nhưng chính anh ấy đã nuôi em lớn, hơn nữa còn quản lý kinh doanh Hành thị nhiều năm….”

“Em vẫn chưa bắt tay vào quản lý công ty đúng không?” Kỳ Tú Minh đột nhiên chuyển đề tài, khóe miệng gợi lên nụ cười như ẩn như hiện, “Nếu có một người có năng lực xuất sắc như Hành Chi Thiên, em có thể bớt ỷ lại vào hắn hay không?”

“Anh có ý gì.” Hành Chi Nhược đột nhiên bừng tỉnh.

Tay hắn chậm rãi trượt xuống dưới, chạm đến mông của nàng, ôm nàng dính sát vào người hắn, cúi đầu thì thầm vào tai nàng, ngữ khí rất khẽ, “Em hiểu rõ ý anh hơn bất kỳ ai khác.”

Hắn hạ thấp giọng, dùng âm điệu chỉ có hai người mới có thể nghe được, “Trò hay bắt đầu. Vô luận thế nào…. buổi tiệc hôm nay cũng sẽ làm cho Hành Chi Thiên chết tâm.”

Một luồng sáng mạnh mẽ đột nhiên không kiêng nể gì chiếu thẳng vào hai người bọn họ.

Chớp mắt, làm đau đớn ánh mắt của Hành Chi Nhược.

Đưa tay che mắt, khó khăn thích ứng, đôi mắt cay xè đến ứa nước.

Nam nhân đang ở trước mắt nàng, cao lớn, chiếc hồng đinh trên tai càng phát ra ánh sáng chói mắt, hắn đang cười nhưng nụ cười không hiểu sao lại làm cho lòng của nàng hốt hoảng.

Nàng nắm chặt hai tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau đớn.

Có lẽ bởi vì thần kinh quá căng thẳng, bụng bắt đầu có cảm giác khó chịu, co rút nhói lên, nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống.

Nụ cười của hắn ôn nhã sáng ngời, thanh âm ôn hòa trong sáng, “Vài năm trước tôi đã vì một người tổ chức một buổi buổi diễn, cũng bởi vì nàng rời khỏi giới nghệ sĩ tiếp nhận Kỳ gia, hôm nay tôi đã thực hiện được những hứa hẹn của mình, tổ chức buổi tiệc lần này là hy vọng mọi người có thể chứng kiến tình yêu của tôi dành cho nàng.”

Toàn bộ đại sảnh đều im phăng phắc.

Hắn quỳ gối xuống một chân, vẻ mặt ôn nhu, “Chi Nhược, anh mang theo toàn bộ cổ phần của tập đoàn Kỳ gia…. chỉ hy vọng em có thể gả cho anh.”

Toàn trường đều khiếp sợ, ồ lên xôn xao.

Hành Chi Nhược giật mình sững sờ, cả người vẫn không nhúc nhích, trong lúc nhất thời vẫn không thể hồi lại thần.

Thằng nhóc này!!!

Gan lắm….

Cư nhiên lại chơi trò này, buổi biểu diễn mấy năm trước còn chưa đem mình đùa chết, hôm nay còn dám tái diễn?!

Cuộc sống nhàm chán của xã hội thượng lưu cuối cùng cũng có điểm lạc thú, không đứng yên, một đám vì Kỳ Tú Minh trợ hứng.

Kỳ Tú Minh ngửa đầu nhìn nàng, bên trong đôi mắt mèo nồng đậm tình yêu còn kèm theo một phần thẹn thùng, hai phần chờ mong còn có…. bảy phần uy hiếp…..

Ánh mắt đó tựa hồ muốn nói, Hành Chi Thiên ở trong tay anh, em có thể suy nghĩ thật cẩn thận.

Vẻ mặt của Hành Chi Nhược trong lúc nhất thời kích động, Bạch Lạc Hề nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng an ủi, thần sắc trong mắt lại kiên định, vẻ mặt thanh tao lịch sự, giống như đang đưa cho nàng một lời hứa hẹn không lời.

Hành Chi Nhược nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mặt cũng trắng bệch.

Tay nàng nhè nhàng đặt ở bụng, ngón tay túm chặt lấy lớp vải áo, vừa kéo một chút bụng lại cảm thấy đau nhói, càng lúc càng khó chịu.

Vẻ mặt của Hành Chi Nhược là hỗn hợp quỷ dị giữa giảo hoạt hòa với đau đớn, nhẹ đẩy ra Bạch Lạc Hề, vẻ mặt tựa như đang cảm động, nhìn Kỳ Tú Minh ánh mắt tràn ngập ưu thương.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ gồi trên mặt đất.

Sườn xám, vạt áo xẻ cao…. Tư thế vừa quỳ vừa ngồi này….

Bạch Lạc Hề không nói lời nào che ở bên cạnh Hành Chi Nhược, cởi áo khoác ra khoác lên người nàng, gần như che khuất cảnh xuân tiết ra ngoài, vô cùng săn sóc.

Hành Chi Nhược cũng không dư thừa để ý tới, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hai má của Kỳ Tú Minh, vỗ về, ánh mắt ẩn tình đưa tình, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói nên lời.

Kỳ Tú Minh nheo mắt.

Hành Chi Nhược nhẹ ôm hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe, “Anh lại dùng chiêu này, muốn diễn trò đúng không…. em phụng bồi đến cùng.”

Kỳ Tú Minh chấn động.

Chung quanh đang khe khẽ nói nhỏ, “Hành tiểu thư…. nàng đang đeo chiếc đinh tai không phải vừa vặn cùng chiếc đinh tai của Kỳ Tú Minh hợp làm một đôi sao.”

“Đúng vậy, nghe nói đó là vật đính ước, nhiều năm qua chỉ nhìn thấy hắn đeo một chiếc, nguyên lai là đưa cho nàng.”

“….”

Hành Chi Nhược cúi đầu, chậm rãi gỡ xuống đinh tai, vẻ mặt khổ sở vén tóc hắn lên, ái muội vuốt ve hai má của hắn, lướt qua chiếc nhĩ đinh…. đeo vào tai hắn.

Ánh đèn huỳnh quang chung quanh chợt lóe sáng….

Tình cảnh quả thật quỷ dị, không khí cực ái muội.

Giống như đang trao đổi nhẫn cưới, lại không quá giống, có chút làm người ta khó hiểu.

Ánh mắt của Kỳ Tú Minh oán giận nhìn nàng, giống như đã hiểu được, lại không dám phỏng đoán.

Nàng chậm chạp buông tay, rời khỏi ôm ấp, giống như đang khắc sâu hình bóng hắn vào tâm khảm, ánh mắt như đang hoài niệm mang theo ai oán, “Anh vì sao không sớm một chút cầu hôn, em đã chờ anh lâu như thế. Hiện tại hết thảy đều đã quá muộn.”

Hành Chi Nhược đứng dậy, chậm rãi hé lộ nụ cười có chút thê lương, nàng kéo lấy cánh tay Bạch Lạc Hề, “Em đã muốn cùng anh ấy ám đột trần thương(*).”

(*) Ám độ trần thương: phép ẩn dụ ý chỉ nam nữ tư thông.

Em….

Kỳ Tú Minh phát giận, sắc mặt xanh mét, hắn đứng dậy chụp lấy tay nàng, bóp thật chặt…. cuồng bạo kéo nàng ôm vào trong lòng, “Em làm sao có thể nói vậy, đây không phải chuyện có thể lấy ra đùa.”

Bạch Lạc Hề nắm lấy cánh tay hắn, ngắn gọn nói, “Làm việc gì cũng phải có chừng mực.”

Hành Chi Nhược sắc mặt trắng bệch, tươi cười có chút suy yếu, “Anh cũng biết đây không phải chuyện có thể lấy ra đùa, đúng vậy…. không phải lời nói đùa vậy đây là anh uy hiếp em?”

Kỳ Tú Minh sửng sốt, thần sắc có chút ảm đạm, “Là anh tùy hứng, xem như anh chưa nói…. quên nó đi, quên nó đi được chứ.”

Đối với tình huống đột nhiên chuyển biến, ánh đèn huỳnh quanh chung quanh phấn khích không ngừng chuyển động, mọi người xung quanh thấp giọng nghị luận.

Hành Chi Nhược túm chặt vải áo, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay mà vẫn không cảm thấy đau đớn, sắc mặt của nàng tái nhợt không còn chút máu, “Em mệt, đi về trước.”

“Anh đưa….”

“Lạc Hề sẽ đưa em.”

Buổi tiệc tan rã trong bầu không khí không vui.

Ngoài trời gió thật lạnh, ánh đèn đường mờ nhạt, rọi vào bóng người có chút lung lay sắp đổ.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt của Hành Chi Nhược, chống đỡ lấy vách tường ven đường, ngồi xuống…. Hai tay ôm bụng, trong giọng nói mang theo một trận rên rĩ áp lực thống khổ, “Bạch Lạc Hề, đưa em đến bệnh viện.”

Đứa nhỏ,

Đã mất rồi sao…..

Hành Chi Thiên từng hỏi nàng có phải hoài hài tử của bọn họ hay không, nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là mỗi lần nghĩ tới lại làm nàng cảm thấy khủng hoảng.

Nếu, thật sự hoài thai….

Đứa trẻ không phải là sự kết tinh từ tình yêu.

Trên người truyền đến đau đớn, cảm giác co rút tê dại tựa như truyền nhiễm khuếch tán khắp đi khắp tứ chi toàn thân, khiến thần kinh của nàng cực độ khẩn trương, nàng cuộn chặt người nằm trên đệm xe. Đứa nhỏ….

Đứa nhỏ, trăm ngàn lần không thể có việc gì.

Bạch Lạc Hề toàn thân đều cứng đờ, vẻ thanh tao lịch sự đã không còn trên mặt, nắm chặt tay lái, khẩn trương nhìn chằm chằm tiền phương….

Xe phóng đi rất nhanh, ánh đèn đường ở hai bên đường lướt qua mặt hắn có chút mơ hồ, hắn có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, nhưng không nói gì, chỉ im lặng vươn một tay lau khô mồ hôi trên mặt nàng, cầm lấy tay nàng, thật chặt…. giống như đang tiếp thêm dũng khí cùng sức mạnh cho nàng, “Chi Nhược, nhẫn nại một chút, sắp đến rồi.”

Xe lao vút như bay, mặt đường lởm chởm, không bằng phẳng, thân xe xóc này dữ dội….

Hành Chi Nhược nhăn chặt mày, sắc mặt trắng bệch, rên rĩ nói, “…..A…. Lạc Hề, anh chạy chậm một chút cũng không sao, van anh chạy ổn định một chút.”

Cứ nghĩ tới cục cưng có khả năng bị mất, nàng liền cảm thấy một nỗi sợ hãi bất an trước nay chưa từng có.

Đến tột cùng là nàng làm sao vậy…. không phải là một đứa con hoang sao.

Sắc mặt nàng càng lúc càng trắng bệch, cười có chút vô lực thảm hại.

Là không bỏ xuống được đứa nhỏ trong bụng.

Vẫn là không bỏ xuống được đoạn nghiệt tình giữa nàng và Hành Chi Thiên.

Xe rốt cuộc thắng lại, cửa mở ra.

Bốn bề đều vắng lặng, trời tối đen đến mức làm cho người ta có cảm giác ngạt thở, tựa như toàn bộ cô hồn dã quỷ đều đã bị bóng đêm cắn nuốt. Cả người lâng lâng, nửa tỉnh nửa mê nàng cảm thấy bị người nào đó ôm lấy, trên người của hắn toát ra một mùi hương rất dễ chịu, ôm ấp đáng giá để dựa vào, cánh tay khỏe mạnh, mang đến cảm giác thật an tâm.

“Bác sĩ… bác sĩ đâu…. mau….” Hắn sốt ruộc la to, ngực phập phồng.

“Đứa nhỏ…. a….” Hành Chi Nhược cuộn tròn người, sắc mặt tái chợt.

“Không có việc gì, em nhất định không có việc gì…. Chi Nhược.” Bạch Lạc Hề dùng sức ôm chặt nàng trong lòng, thanh âm nhuốm đầy vẻ cầu xin, “Chịu đựng một chút, bác sĩ lập tức sẽ tới.”

Một cơn đau đớn truyền tới.

Đầu chảy đầy mồ hôi, nhắm mắt, nhíu chặt mày.

Đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.

Hành Chi Thiên….

Hắn hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, trước kia đối xử với nàng như thế.

Đứa nhỏ này cho dù sinh ra cũng sẽ không có cha…. không bằng cứ để cho nó mất đi.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Bạch Lạc Hề an ủi hôn vào tai nàng, có gì đó ẩm ướt chảy xuống thấm gáy nàng, “Đứa nhỏ không có việc gì, chúng ta kết hôn, anh sẽ yêu thương nó giống như cha ruột.”

Bàn tay của Hành Chi Nhược đan vào tay hắn, mười ngón tay dùng sức, nắm thật chặt.

“Chi Nhược, anh yêu em.”

Khuôn mặt của nàng có thể là vì đau đớn hay vì cảm động, bị mồ hôi thấm ướt, lại càng mỹ đến làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Tiếng ồn ào…. bước chân vội vã….

Ánh đèn sáng rực, làm cho người ta cũng choáng váng, mơ hồ.

Hành Chi Nhược chỉ cảm giác lưng chạm vào lớp đệm mềm mại.

Có tiếng người ồn ào ở bên tai nàng nói gì đó, nhưng nàng cũng không cách nào nghe rõ.

Bạch Lạc Hề nắm chặt tay nàng,

Trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ lo lắng cùng đau lòng.

Nàng muốn cười, lại vẫn không thể cử động được khóe miệng.

Mãi cho đến khi,

Bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Nụ cười đó so với khóc càng khó coi hơn.

Sáng sớm.

Những tia sáng mặt trời rọi xuống tấm dra giường màu trắng.

Bạch Lạc Hề gõ cửa, bưng một bát canh vào.

Hành Chi Nhược ôm đầu chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra có đôi mắt, hơi hơi khép lại, cười yếu ớt lẫn chút thẹn thùng, màu da ở trên trán đều nhiễm đỏ ửng.

“Cô bé hồ đồ, em thật là.” Bạch Lạc Hề đặt bát canh xuống, ngồi xuống đầu giường, cách một lớp chăn cầm lấy tay nàng, động tác vô cùng thân thiết, “Viêm dạ dày cấp tính bị em biến thành mang thai, em nha…. về sau muốn thế nào sống đây.”

“Em làm sao biết, nguyệt….” Hành Chi Nhược thấp giọng lầm bầm, xấu hổ đến thiếu chút nữa nghẹn thở, “Kinh nguyệt vẫn không đến.”

“Bác sĩ nói là do em thần kinh quá mức căng thẳng, phải thả lỏng, bằng không…. coi chừng mất kinh.”

Gối đầu bị ném bay qua.

Bạch Lạc Hề né tránh, đôi con ngươi trong veo lấp lánh, mang theo chút ánh sáng nhu hòa, nhìn nàng vẻ mặt ôn nhu. Bàn tay cũng nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, “Chi Nhược, mấy ngày nay cứ để anh chăm sóc em.”

Hành Chi Nhược hơi trố mắt nhìn hắn.

Bạch Lạc Hề thở ra một hơi dài, giống như cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, “Anh biết đêm qua ở buổi tiệc là vì cự tuyệt Kỳ Tú Minh cho nên em mới nói như thế, anh cũng hiểu được. Tuy rằng không phải là thật…. nhưng khoảnh khắc đó là khoảnh khắc mà anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến như thế.”

“Lạc Hề….” Hành Chi Nhược trong mắt nổi lên chua sót.

Bạch Lạc Hề cười nói, “Dạ dày em không tốt, không thể ăn đồ lạnh, buổi tiệc hôm qua nhất định là ăn bậy bạ gì đó cho nên mới đau thành như thế, đêm qua làm anh sợ muốn chết, em không thể lại làm hại anh lo lắng nữa biết không, anh muốn em dưỡng hảo thân mình, đáp ứng anh…. đừng cự tuyệt anh được chứ.”

“Vâng.”

Trong đôi mắt của hắn thấp thoáng có thể nhìn thấy được những gợn sóng êm ả, nhu hòa của đại dương, tầng tầng lớp lớp sóng cuộn nối tiếp nhau…. hơi thở mang theo quyến luyến, lan tràn sắp chạm đến cái phần ôn nhu.

Hành Chi Nhược nhìn bất giác có chút hoảng hốt.

Tay nàng không tự giác xoa nhẹ bụng của mình, bằng phẳng lại trống rống.

Đứa nhỏ mối liên hệ duy nhất giữa nàng và Hành Chi Thiên đã không có.

Không đúng, chưa bao giờ có làm sao có thể mất đi….

Hành Chi Thiên,

Hiện tại đã không bao giờ nữa có thể ở trên người nàng lưu lại dấu vết gì…. điều này có phải dự báo cho nàng….

Nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống hạnh phúc thuộc về chính mình.

Cửa sổ phòng bệnh bị Bạch Lạc Hề mở ra…. Không khí thanh tân tươi mát lẫn với mùi bùn đất của buổi sớm theo cửa sổ lùa vào phòng, bóng dáng cao lớn của hắn dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa như thiên sứ lạc xuống phàm trần.

Bạch Lạc Hề tươi cười, bưng bát, múc một muỗng canh, thổi thổi, “Lại đây, uống một chút canh đi.”

“Nóng.”

“Thật không, thật xin lỗi.”

“Lạnh.”

Bạch Lạc Hề còn nghiêm túc cúi đầu, lông mi rủ xuống run rẩy, lại múc một muỗng canh, thổi, đặt ở trên miệng liếm qua một chút, thử độ nóng, “Bây giờ không nóng vừa uống, canh đã hầm hơn nửa đêm, hương vị đậm đà.”

Hắn cũng không biết tức giận sao, tính tình quá mức ôn.

“Lạc Hề….”

“Hử?”

“….”

“Không thích, trước nếm một chút, buổi tiệc hôm qua chỉ ăn có thịt dê lạnh, em muốn ăn gì đợi lát nữa anh đi mua cho em.”

“Lạc Hề, Lạc Hề….”

Hành Chi Nhược ghé đầu vào vai hắn, ôm lấy cổ hắn, có chút phiền muộn nói, “Anh đối với em thật quá tốt.”

Không cần hồi báo, cứ thế im lặng trả giá….

Thân mình hắn chân động, dùng thanh âm rất nhẹ nói với nàng, “Sau này anh sẽ đối đãi thật tối với em.”

Hành Chi Nhược ôm chặt cổ hắn, thân thiết hôn lên đó, hắn chỉ ngẩn ra trong chốc lát, lập tức nở nụ cười, hai cánh tay buộc chặt, để tiện cho nàng tùy ý xâm lược, thật quan tâm săn sóc.

Hắn vĩnh viễn vẫn ôn nhu như nước, tỉ mỉ im lặng săn sóc.

Chiếc tủ kê đầu giường đột nhiên ầm một cái, giống như có vật gì đó rớt xuống đất, bể nát.

Tiếng động mặc dù không lớn cũng đủ làm cho hai kẻ đang quấn quýt lấy nhau bị dọa giật mình.

Bát canh rới xuống đất, còn lại hơn phân nửa nước canh tràn ra thấm ướt mặt báo.

Báo?!

Thần sắc của Bạch Lạc Hề có chút mất tự nhiên, ngồi xuống nhặt lên tờ báo muốn giấu, động tác vụng về.

“Lạc Hề, anhd đưa cho em.”

Hắn cầm lấy trang giấy sũng nước, ngượng ngùng tới cho nàng, còn có chút buồn bực lầm bầm, “Kỳ quái, rõ ràng đã nhét kĩ trong ngăn tủ, như thế nào lại chạy ra.”

— —||

Giấu đồ động tác lại vụng về như thế, còn không biết nói dối,

Anh chàng này….

Còn có thể sống sót tới bây gườ quả là chuyện đáng kinh ngạc.

Chỉ là báo chí thông thường….

Chỉ có điều cả xấp báo dày, đầu mỗi trang đều in dòng tít bắt mắt về tin tức đính hôn…. “Người thừa kế của Hành thị cùng Bạch gia vụng trộm tự định chung thân” “Ngôi sao Kỳ Tú Minh bị cự hôn, người thừa kế Hành thị tự định chung thân.”….

Hành Chi Nhược gian nan nuốt nuốt nước miếng.

“Hành Chi Thiên bởi vì tội danh không thành lập đã được thả ra, hiện tại đầy đường đều là tin tức đính hôn của chúng ta.” Bạch Lạc Hề tiếp lấy xấp báo trong tay nàng, cuộn lại, chậm rãi nói, “Sáng nay anh vừa nhìn đến cũng bị hoảng sợ, vốn định đem giấu kỹ, xử lý xong mọi chuyện mới nói cho em biết, anh sẽ làm sáng tỏ với giới truyền thông.”

“Không cần, như vậy cũng tốt.” Hành Chi Nhược khẽ thở dài, một lần nữa nằm xuống, khép lại mắt.

…. Hành Chi Thiên nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng, như thế cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.