Hành Chi Thiên vừa trở về tòa thành liền phát hiện không khí có chút khác thường.
Đám người hầu ngày thường thông minh lanh lợi, lúc này đều tay chân lóng ngóng, vẻ mặt bối rối…. Đúng rồi, còn có chút mặt đỏ tai hồng nữa.
Hắn nghi hoặc liếc nhìn bọn họ, cởi áo khoác ra, theo thói quen hỏi, “Chi Nhược ở đâu, đang làm gì?”
Hay thật, một câu vừa mới ra khỏi miệng làm cho người hầu đang thu áo khoác lập tức toàn hai chân phát run, đầu cúi gằm tựa như giá quần không phải đang ở bên cạnh mà là chôn ở dưới đất.
–|| Có vấn đề….
Hành Chi Thiên vội vã đi tìm, dạo quanh một vòng, phòng ngủ không có người, phòng tắm không có người, nhà ăn không…. kết quả đảo trở lại phòng khách thì phát hiện nàng.
Mồ hôi lạnh, như thế nào lại không phát hiện ra một người lớn như vậy ngồi đang chình ình ngay giữa phòng khách, a, còn tốn hơi thừa sức đi càn quét một vòng, quả nhiên nóng vội không nên chuyện.
Chung quanh thật im lặng, trên bàn trà bày rất nhiều đồ ăn, TV truyền đến hỗn loạn tiếng kêu la.
Hành Chi Nhược đang ngồi trên ghế sofa, Yêu Chi ngồi cách khá xa bên sườn phòng khách.
Trong phòng khách một người hầu cũng không có, có vẻ trống trải.
Hành Chi Thiên ngập ngừng liếc nhìn hai người bọn họ, tạm thời không nhìn ra có chuyện gì ám muội…. Vẻ mặt hai người đều tự nhiên, nghiêm chỉnh ngồi, chuyên chú dán mắt vào màn hình TV, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười khẽ tự trách mình quá đa tâm, nới lỏng cà-vạt, khom người bưng lên tách trà trước mặt Hành Chi Nhược, hớp mấy ngụm, còn chưa kịp định thần.
Thanh âm của Hành Chi Nhược giống như u linh mang theo vài phần ai oán vang lên, “Ca…. anh đang che em.”
Trong lòng hắn thật cao hứng, muội muội từ sau sự kiện kia cũng không chủ động nói chuyện với hắn, lúc này…. lúc này…. miệng hắn bất giác nhếch lên cười, dịch sang một bên, hướng bên cạnh nàng ngồi xuống, ánh mắt của Hành Chi Nhược vẫn khóa chặt vào màn hình, giống như bị tình tiết trên TV hấp dẫn. Hắn lại nhìn nàng, đôi mắt tỏa sáng, hớp một ngụm trà, nghỉ một chút, tầm mắt đảo một chút về phía màn hình TV.
Phun….
Bị sặc thiếu chút nữa nghẹn chết.
Phim khiêu dâm.
Ba người nhìn không rõ nam hay nữ nằm ở trên giường…. vẻ mặt mê ly….
Phẫn nộ!
Màn hình phát ra ánh sáng mờ ảo.
Hành Chi Nhược đang xem một cách mê say, Yêu Chi thì ở một bên vừa xem vừa nghiền ngẫm.
Hai người này….
Ta đã nói như thế nào hôm nay người hầu đều có vẻ thất thường, phòng khách không có kẻ nào phục dịch.
Hành Chi Thiên cơn giận đã bay ngút trời, lao tới bàn trà chộp lấy điều khiển từ xa, ấn đại một nút.
Màn hình chợt lóe, hình ảnh biến đổi, đổi thành hình ảnh hai ngườ đàn ông vừa nói vừa cười bận rộn trong phòng bếp.
Hành Chi Nhược đứng bật dậy, căm tức nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập chỉ trích cùng lên án.
Yêu Chi đột nhiên ho khan dữ dội đứng lên, hiển nhiên là có gì đó đã làm cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị, cho nên bị sặc, mảnh vụn bánh cookie rải đầy trên áo kimônô màu xanh của hắn, che miệng chếch đầu sang một bên, ho khan dữ dội.
Hành Chi Nhược nghi hoặc nhìn yêu ngiệt, lại quay đầu hướng về phía màn hình.
Màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, hình ảnh mập mờ, đèn bếp đã tắt, đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ, giống như khó nhịn hưng phấn kèm theo giọng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông, “Bảo bối, chúng ta làm đi.”
Tình tiết đột biến, hai nam nhân thân thể ái muội dán dính vào nhau, có vẻ như định ở trong phòng bếp cầu hòa.
A...
A a a a a a a a a a
Phấn khích.
Hành Chi Nhược im lặng ngồi xuống, lần này ánh mắt hướng về phía Hành Chi Thiên tỏ ý khen ngợi.
Hành Chi Thiên không thể nhịn được nữa, tay lại lần mò về phía điều khiển từ xa, kết quả bị tóm chặt.
Nàng dịu dàng nói, “Cái này so với cái hồi nãy hay hơn, đừng chuyển!”
Hành Chi Thiên á khẩu, khóc thầm ở trong lòng, bàn tay bị nàng nắm, để không được mà rút cũng không xong, mu bàn tay của nàng dán vào da thịt hắn truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại…. quyến luyến, muốn cứ như thế cả đời nắm lấy tay nàng….
Kết quả nàng lại đang nhìn chằm chằm vào hai nam nhân đang kịch liệt kia, ăn một miếng khoai tây chiên, rất tốt có chết hay không lại bồi thêm một câu, ca, cũng là anh tinh mắt nhất.
- -|| điên rồi.
Hành Chi Thiên bất đắc dĩ lấy mắt đảo về phía Yêu Chi, nguyên bản muốn hắn bày tỏ chút ý kiến, kết quả tên yêu nghiệt kia thay đổi bộ dáng lả lơi ngày thường, cuộn người ở trên ghế sofa, nhìn xem hết sức chuyên chú, còn phát biểu cảm tưởng, “Chậc chậc…. nguyên lai hai nam nhân có thể dùng tư thế này.”
Được rồi,
Hiểu thấu.
Quả là vật hợp theo loài.
Hành Chi Thiên chán chường ngồi thỏm trên ghế sofa.
Nếu là mười mấy năm trước, hắn còn có thể nhanh chóng quyết đoán làm cho cái tiết mục đêm khuya đó từ nay về sau hoàn toàn biến mất, nhưng…. hiện tại, đối mặt với Hành Chi Nhược, hắn có loại cảm giác đánh mất lại tìm về, hắn muốn chiều chuộng nàng.
Thanh âm truyền ra từ màn hình càng lúc càng dâm loạn.
Hắn xấu hổ nuốt nuốt nước miếng.
Thân hình đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt của hắn phức tạp liếc nhìn Hành Chi Nhược.
Người sau vẻ mặt vô tội nhìn thẳng hắn, đôi mắt xinh đẹp mở to, chớp chớp mắt nhìn hắn, bộ dạng cực giống trước đây, chỉ có điều bàn tay đang sờ soạng giữa hai chân hắn thật không thành thật chút nào.
Nàng có biết chính mình đang làm gì không….
Hành Chi Thiên cố chịu đựng, chiếc quần tây đang che lấp dục vọng không thể phát tiết, cương lên.
Hành Chi Nhược ngửa mặt lên, mỉm cười thật đơn thuần, “Ca, ôm Chi Nhược.”
Trong đầu ầm một cái, ngũ lôi oanh đỉnh.
Ôm….
Ôm ý tứ là.
Hành Chi Thiên có chút không chắc chắn nhìn vào đôi mắt đang mở to trong suốt, cười đến như ngọn gió xuân tháng tư của cô em gái, cân nhắc ý tứ trong lời nói của nàng, nàng thuần khiết, hay là ý nghĩ của bản thân rất không thuần khiết.
Ngay trong lúc hắn còn đang hoảng thần.
Hành Chi Nhược thuận tiện lật người, giống như trước đây, tìm đúng vị trí, động tác rất quen thuộc, tư thế mê người ngồi ở trên đùi hắn, choàng tay ôm lấy hắn, nhu thuận tựa đầu chôn ở gáy hắn, khẽ khàng nói, “Xem mệt.”
Thanh âm của nàng rất nhẹ, âm điệu trong lời nói mang theo mệt mỏi.
— —|| xem mệt…. Bọn họ rốt cuộc tổng cộng đã xem hết bao nhiêu bộ a, thật sự là táng tận lương tâm.
Màn hình phản chiếu hình ảnh của hai người vẫn còn đang rên rỉ, nếu là một nam một nữ hoàn hảo, nhưng hai người đàn ông lại một đường loạng choạng từ phòng bếp lăn đến trên giường, thật sự là không có ý vị.
Hành Chi Thiên sâu sắc cảm nhận cơ thể mềm mại ấm áp của nàng trên đùi, mùi thơm độc hữu của nàng xâm nhập vào khướu giác hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào sườn tai, ổn định, rất khẽ, làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo.
Đối một người đàn ông trưởng thành mà nói, đó chính là cực đại cám dỗ cùng tra tấn, nàng lại còn ôm chặt hắn, hai mắt nhắm lại không ầm ĩ không náo loạn nhu thuận chôn đầu ở gáy hắn, an ổn ngủ.
Thân hình của Hành Chi Thiên có chút ngo ngoe, bàn tay trượt tới bên hông của nàng siết chặt lại, giam cầm nàng trong ngực, tựa như phút chốc muốn đem nàng hàn chặt vào trong xương tủy của chính hắn.
Không đủ,
Vẫn không đủ.
Tiếng rên rỉ phát ra từ màn hình, cực độ kích tình, hắn có chút loạn trí, bàn tay trượt vào trong áo nàng sờ soạng.
Thân hình của Hành Chi Nhược trong phút chốc cứng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chống tay ngồi vào giữa hai chân hắn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Ca, anh đang làm gì….”
“Anh lại muốn chạm vào em, em chán ghét anh làm vậy.”
Nàng rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất ánh sáng giảo hoạt lóe lên trong mắt, cực nhu thuận dịu ngoan vùi đầu vào ngực hắn, thủ thỉ, “Em chỉ muốn dựa vào anh nằm một chút, anh đừng lộn xộn.”
Yêu Chi nằm nghiêng ở trên ghế sofa cách đó không xa, quan sát bọn họ, khóe môi cong lên, nửa cười nửa không, chiếu tầm mắt về phía tay hắn, tựa hồ muốn nói, ngươi nếu lại dùng tới sức mạnh, ta cũng sẽ không giúp ngươi thôi miên.
Hắn nhíu mày cố nhẫn nhịn, ôm lấy người yêu dấu, ôn nhu nhìn nàng, đôi mắt của nàng ngập nước, đang chớp chớp.
Bàn tay vuốt ve trán nàng, nhìn nàng say ngủ trong lòng hắn, cảm giác mà hắn cảm nhận được lúc này, cứ như thế khắc sâu, đau đớn trộn lẫn với hạnh phúc.
Hành Chi Thiên cẩn thận đặt nàng xuống giường, đắp chăn, sau đó ngồi ở bên giường nắm lấy tay nàng.
Im lặng ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của nàng.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng không thương kẻ khác, không tranh cãi ầm ĩ muốn bỏ đi cùng người khác.
Dục vọng, cố kiềm chế cũng không sao…. Hắn có thể chờ.
Chỉ có điều, nàng khôi phục lại trí nhớ, tính cách càn quấy thích đùa giỡn lưu manh, không biết sẽ trêu chọc đến bao nhiêu người.
Đến lúc đó bản thân hắn cũng không biết có thể nhẫn nhịn bao lâu….
Tối đen như mực, không khí khô nóng…. tầm mắt phiêu đãng, rất xa ở trên giường lớn một cơ thể lõa lồ chôn hai vai trong tấm nệm trắng, thân hình của hắn khẽ run, diện mạo có chút mơ hồ nhìn không rõ. Trong không khí đặc quánh mùi vị tình dục, tiếng rên rĩ thống khổ thoát ra từ miệng của kẻ đang nằm dưới thân hắn, trong khoảnh khắc nàng bỗng dưng rõ ràng, kẻ đang vô lực rên rĩ kia, khuôn mặt nhăn nhúm, hai tay cố sức xô đẩy, hai chân giãy giụa…. hình dáng đó, vẻ mặt đó…. rõ ràng chính là mình.
Sợ hãi lan tràn….
Trong lòng điên cuồng gào thét, nàng biết rõ đây là một giấc mộng, muốn tỉnh lại, nhưng không cách nào mở ra được hai mắt, mí mắt giống như bị keo dán, lồng ngực tựa như bị một tảng đá đè nặng, vô lực phản kháng.
Một giọng nói tựa như dòng suối mát róc rách chảy vào trong tai, làm tan biến trong chốc lát nỗi bất an cùng phiền muộn, “Thử đi về phía bên trái, đừng xem…. xoay qua một chút, đúng rồi chính là chỗ đó, nhìn thấy chưa…. bên trong có thứ ngươi muốn nhất.”
Muốn nhất sao….
Tầm mắt không còn mơ hồ, hai cơ thể quấn lấy nhau trên giường cũng đã cùng nhau biến mất, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, trong bóng đêm nàng nhìn thấy một cái hộp màu đen đặt trong ngăn tủ lớn, chiếc hộp đen có hoa văn kim long giương móng tựa như muốn cắn nuốt cái gì đó….
Một đôi tay vừa thử chạm vào, còn chưa đụng tới, chiếc hộp đen liền tự mở ra, màu sắc chói lọi…. huyết đỏ tươi tanh tưởi…. nhìn thấy rợn cả người….
A?
A a a…. đây là cái gì vậy a?!
Hành Chi Nhược bật người ngồi dậy, tim đập thình thịch, kịch liệt, đầu căng phồng vô cùng đau đớn.
Nằm mơ thấy ác mộng….
Ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ ngọn đèn ờ đầu giường, cửa sổ mở ra, lụa mỏng phất phơ, bầu trời treo đầy các vì sao, ánh trăng cũng phát ra ánh sáng nhợt nhạt, ảm đạm.
Rạng sáng hai giờ rưỡi.
Cửa phòng khóa, không giống như có người đã vào,
Nhưng…. giọng nói ở trong mộng rất thật, như là gần trong gang tấc.
Rốt cuộc ngủ không được, Hành Chi Nhược sờ soạng ngăn kéo tủ tìm nến, thắp sáng, xuống giường, qua loa xỏ dép vào đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong tòa thành, từ sau khi Bác Câm đi rồi liền không còn ai gác đêm, bên ngoài vẫn còn văng vẳng tiếng chó săn, nhưng toàn bộ đèn trong tòa thành đều tắt, tối như mực….
Chỉ còn ánh sáng le lói phát ra từ ngọn nến trên tay Hành Chi Nhược.
Tất cả cánh cửa phòng đều đóng chặt.
Hành lang yên tĩnh đến đáng sợ…. nhưng Hành Chi Nhược không dám bật đèn, sợ quấy nhiễu người hầu…. cùng ca ca.
Nàng nín thở, mờ mịt đứng giữa đại sảnh, trong lòng nàng thật hoảng hốt cũng có chút hưng phấn.
Ánh nến mang thân ảnh của nàng kéo thật dài, thẳng đến cánh cửa một gian phòng, nằm ở phía tây, là phòng của cha mẹ.
Nếu nàng không nghe lầm….
Đi về phía trái, rẽ ngoặt, chính là gian phòng ngủ này.
Ánh vào mắt vẫn là chiếc giường thật lớn trải nệm trắng, đáng tiếc hiện tại không có ai trình diễn đông cung đồ.
Hành Chi Nhược mím môi, tiếp tục mục đích của mình….
Bức tranh chân dung của cha mẹ lúc trẻ vẫn còn để trong góc, khi đó bên trong cất giấu một phong thư.
Đúng đúng đúng, cái góc đó nàng đã từng lục soát qua, không có vật gì…. chỉ cất một cuốn băng ghi hình.
Vậy chỉ có….
Hành Chi Nhược chếch đầu sang một bên, hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào giá sách nằm ở sườn phía đông, cực khổng lồ, to đến mức ngã xuống có thể đè chết người.
Rất giống cái tủ trong mộng.
Để nến sang một bên, gọn gàng khóa trái cửa phòng lại.
Hành Chi Nhược xăn tay áo lên, không nói một lời…. di chuyển một cái ghế đến, hài cũng không cởi, thô bạo nhảy lên trên ghế, nhón chân xem xét xung quanh phía trên tủ, trống rỗng, cũng không có bụi…. lau cũng thật sạch nha.
Phía dưới tủ đóng chặt, cũng không có khả năng che dấu thứ gì.
Có cảm giác bị đùa giỡn….
Trong đầu trống rỗng, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì.
Trong giá sách đều là những quyển sách cũ, các loại sách đều được phân loại rõ ràng, tiện tay lấy ra một quyển, cẩn thận lật từng tờ, có vài trang còn lưu lại bút tích, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, khí thế bàng bạc — —|| cuồng thảo, cuồng thảo, chỉ có điều nàng không hiểu viết cái gì.
Hành Chi Nhược cho tay vào giá sách bắt lấy một quyển khác…. kết quả cả người cứng lại.
Nàng nghi hoặc thò đầu vào bên trong xem xét, liếc mắt một cái trong khoảnh khắc nàng cảm thấy bi tráng vạn phần.
Con mẹ nó….
Giá sách đều có tường kép, may mắn bản nhân là người có văn hóa, còn biết lấy ra một quyển sách để xem, nếu đến là một kẻ không có văn hóa…. vậy cũng đừng mơ phát hiện được.
Âm,
Thật âm hiểm.
Bên trong tường kép, vẫn là một vài quyển sách, bất quá tất cả đều bám đầy bụi, người hầu hẳn không biết cho nên mới không quét dọn, có lẽ trong tòa thành căn bản không có người biết giá sách bí mật này, cho nên tự nhiên cũng sẽ không có người đi bảo quản.
Cơ thể tự nhiên giống như là phản xạ có điều kiện….
Nàng vói tay vào bên trong, chạm tay vào một quyển sách dày, cảm giác quen thuộc, trong đầu có cái gì đó sắp hiện ra.
Lấy ra….
Bìa sách thật dày, không trơn, sờ lên có chút thô ráp, màu đen, hình vẽ trên bìa màu sắc đã nhòe đi không rõ ràng, nhưng dưới ánh nến có thể nhìn thấy lờ mờ hình một con rồng uốn lượn.
Hít vào một hơi,
Không khí lạnh xâm nhập vào phổi, trong đầu cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Hành Chi Nhược dẫm chân trên ghế, tay vuốt ve bìa sách, do dự trong chốc lát, muốn mở ra, trong lúc nhất thời…. trượt tay một cái.
Có gì đó rơi xuống đất.
Hành Chi Nhược lỗ tai ong ong, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.
Trang giấy bay lả tả giữa không trung, phân tán xung quanh nàng…. hỗn độn rơi trên mặt đất.
Một chiếc hồng đinh chói mắt, cạch một tiếng rơi trên nền đất, bị ánh nến chiếu vào lóe lên ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt….
Đó chính là chiếc đinh tai bên tai trái do chính Kỳ Tú Minh tháo xuống đưa cho nàng làm “tín vật đính ước.”
Mà những trang giấy rơi vãi trên đất kia chính là….
Chính là, chính là….
Hành Chi Nhược run rẩy, trèo xuống ghế, quỳ trên mặt đất, nhặt lên quyển sách, quyển sách mở ra, bên trong bị cắt xén rỗng ruột hợp lại thành một cái hộp, một quyển sách tốt bị thay đổi thành một cái “hộp thư”.
Nàng sờ soạng thu nhặt lại những trang giấy….
Trên trang giấy lộ ra những dòng chữ quen thuộc,
Được đánh dấu ngày tháng cùng số trang.
Nàng bưng hai tay che miệng, cắn lấy ngón tay, cố kiềm nén cơn run rẩy cùng hưng phấn sắp trào ra trong lòng…. còn có một thứ gì đó khác nữa.
Những trang giấy phân tác này.
Chính là phần còn lại của quyển ký sự tuổi thơ…. bị xé đi…. quá khứ bị che dấu.
Những trang giấy phân tán trên mặt đất bị Hành Chi Nhược nhặt lên, chồng chất lên nhau nắm trong lòng bàn tay, sờ vào không có cảm giác mềm mại của giấy mà lại truyền đến cái cảm giác lạnh như băng xuyên thấu qua đầu ngón tay thẩm thấu vào trong lòng.
Ánh nến chập chờn lay động làm cho người ta hoa cả mắt….
Những dòng chữ trên trang giấy cũng càng ngày càng rõ nét.
Mở ra một tờ.
Tháng chín ngày 13 trời âm u
Ta chưa bao giờ nhớ mình có thói quen viết nhật ký, nhưng từ hôm nay phải bắt đầu….
Nguyên bản ta có thể xem như là có một cuộc sống hạnh phúc, tuy rằng bị canh giữ trong tòa thành không thể ra ngoài chơi đùa, nhưng mỗi ngày ca ca đều dành rất nhiều thời gian ở bên cạnh ta, Kỳ Tú Minh ca ca cũng gửi đến rất nhiều những poster có kèm chữ ký của các ngôi sao, trong thư kể cho ta biết rất nhiều chuyện thú vị của giới nghệ sĩ…. Hắn càng ngày càng nổi danh, lại còn thường xuyên mang đến cho ta rất nhiều thứ để dỗ ta vui vẻ.
Kỳ thật ta hẳn là rất hạnh phúc….
Mãi cho đến một ngày ta phát hiện bản nhật ký kia.
Nó giấu trong ngăn tủ đầu giường ở tầng áp chót, lúc ta mới bắt đầu lật xem…. tưởng là trò đùa dai của ai, hoặc là một quyển tiểu thuyết viết tay còn chưa có viết xong, châm chọc là, bút tích mặc dù còn non nớt, nhưng rõ ràng là do tự tay ta viết.
Những chuyện vụn vặt thời thơ ấu, từng chi tiết một gom lại, nhìn thấy rợn cả người.
Những chuyện ghi lại trong quyển nhật ký, có vài việc vẫn còn lưu lại trong đầu, có việc ta lại không hề có một chút ấn tượng.
Chuyện đã bị quên lãng cũng không nhiều….
Thật sự chỉ có chuyện về cha lớn, cha nhỏ, mẹ, Bác Câm, cùng với việc ta là trẻ mồ côi được ca ca tìm về.
Ta vẫn nghĩ ta cùng với ca ca cùng nhau lớn lên, vẫn luôn sinh hoạt trong tòa thành này.
Nguyên lai hết thảy đều là giả.
Hắn vì sao muốn gạt ta?
Vì sao trí nhớ của ta cùng với những gì ghi trong quyển nhật ký lại không ăn khớp….
Nhật ký chỉ viết đến ngày 21 tháng 12, hiện tại…. một năm đã trôi qua, nếu không phải tìm được quyển nhật ký ta còn sẽ bị giấu giếm đến hai năm, ba năm…. thậm chí là cả đời.
Nhật ký chỉ viết có một nửa, phía sau trống rỗng.
Ta quyết định…. dùng thời gian còn lại để bổ khuyết nó.
~Tháng chín ngày 15 trời quang
Trần thẩm hôm nay rất tức giận, dì ấy nói hệ thống cửa tự động ở cửa lớn bị người ta phá, vô duyên vô cớ tự động mở ra, còn có một người đàn ông càn rỡ xông vào, bộ dạng rất tuấn tú, thoạt nhìn có vẻ cũng có thân phận địa vị, tự nhiên nói là muốn tìm con gái.
Trầm thẩm lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, che ở trước mặt ta, gọi bảo an mời hắn ra khỏi tòa thành, còn gọi điện thoại tựa hồ là muốn trình báo với ca ca.
Tìm con gái….
Là cha nhỏ sao?!
~Tháng 9 ngày 20 trời nắng chói chang
Nghe nói bọn họ lại tới nữa.
Ca ca lại đem bọn họ đuổi ra ngoài….
Ta căn bản không được phép xuống lầu, bọn người hầu giám thị, trông chừng ở bên người ta.
Ta chỉ có thể đứng ở ban công xa xa nhìn bọn họ, cha lớn cha nhỏ cùng mẹ.
Bọn họ so với trong trí tưởng tượng của ta còn muốn anh tuấn xinh đẹp mê người.
Bọn họ muốn xuất ngoại sao, cho nên mới đến từ biệt? Vì sao ca ca lại không cho ta gặp bọn họ…. chẳng lẽ việc ta mất trí nhớ không phải là sự cố ngoài ý muốn mà là một sự cố ý an bài tỉ mỉ.
Tựa như,
Giống như trong nhật ký đã viết…. là do bị thôi miên.
Mẹ….
Nàng úp vào một nam nhân khóc nức nở, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy rất đau.
Hình dáng dung mạo của người phụ nữ đó rất quen thuộc, từng có một lần ta cầu xin Trần thẩm mang ta ra bên ngoài, nàng cũng đã từng khóc như thế, nhìn ta ôm ta thật chặt, gọi ta là Dã Dã.
Lúc ấy ta rất sợ hãi….
Đám vệ sĩ kéo nàng ra khỏi ta, bọn họ che ta lại, cũng ngăn chặn bóng dáng của nàng.
Mãi cho đến khi Trần thẩm mang ta rời đi.
Ta cũng không thể nhận ra nàng….
Ánh mặt trời thật đẹp, rạng rỡ đến chói mắt.
Bóng dáng của bọn họ càng ngày càng mơ hồ…. Rõ ràng thời tiết đẹp như thế, nhưng trái tim của ta lại chỉ là một mảnh hoang liêu.
~Tháng 9 ngày 25 trời đầy mây
Bệnh kén ăn.
Cả ngày buồn ngủ nằm ở trên giường.
Trần thẩm nói, ca ca rất lo lắng cho ta….
Bác sĩ riêng mỗi ngày đều đến chẩn trị, ca ca thậm chí muốn mời Yêu Chi về nước.
Ca ca hẳn là có chút sinh nghi, nhưng ta có thể làm sao bây giờ, nói với hắn rằng ta đã xem quyển nhật ký trước kia nên biết được hắn đã dùng cưỡng chế thôi miên đối với ta, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì…. nhưng xin hắn hãy đem trí nhớ trả lại cho ta, đúng rồi, ngươi nếu có hảo tâm, cũng nghênh đón dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta trở về, ta muốn cả nhà đoàn tụ một chút.
Khôi hài….
Thật là một chuyện quá mức khôi hài.
Gió thổi ánh nến lóe lên chớp tắt, giọt nến chảy xuống, vang lên tiếng tách tách.
Khép lại trang giấy, sắp lại ngay ngắn cả chồng giấy thật dày….
Đúng vậy, thật quá mức khôi hài.
Cười đến chảy cả nước mắt…. Rút ra một trang giấy, Hành Chi Nhược gắt gao nhìn chằm chằm vào trang giấy kia, các đốt ngón tay bấu chặt vào trang giấy đến tái nhợt, trong lúc nhất thời đầu óc nàng quay cuồng bế tắc. Tại sao lại thế…. chuyện này cùng với trong tưởng tượng của nàng không giống nhau, quyển ký sự tuổi thơ không phải lúc trước bị nàng giấu trong ngăn bí mật ở góc tường sao, vì sao trong này lại viết rằng nàng vô tình phát hiện được nó ở ngăn tủ giường tầng áp chót…. Hơn nữa khi viết những dòng chữ này hoàn toàn là lúc nàng mất đi trí nhớ, tình trạng này….
Nàng bỗng dưng cả kinh,
Chẳng lẽ bản thân không chỉ bị thôi miên một lần,
Vậy có thể giải thích…. Trong khoảng thời gian bốn năm mất đi trí nhớ, có một năm là bị thôi miên đã quên đi quá khứ, vậy còn lại ba năm đâu….
Vì sao sau khi tìm lại được quyển ký sự tuổi thơ nàng lại một lần nữa quên đi thân thế của mình, vô tri vô giác sống cho đến bây giờ?!
Một ý niệm bỗng nhanh chóng lóe lên trong óc, không kịp bắt giữ, nàng gục đầu xuống, ngồi xổm ở góc tường, tiếp tục lật giở những trang còn lại.
Tháng 10 ngày 1 trời quang
Kỳ Tú Minh đã trở lại, ta có nên hỏi hắn hay không….
Cuối cùng ta cũng không dám mở miệng, một mình ngồi xổm trên ghế sofa đùa giỡn đòi lấy chiếc đinh tai của hắn, lại bị ca ca bắt gặp.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy ca ca giận dữ đến thế, túm chặt lấy bả vai của ta, không ngừng hỏi ta vì sao muốn lấy thứ đồ chết tiệt đó, có phải để ý tới người ta rồi không, muốn bức chết hắn.
Khí lực của hắn rất lớn, siết chặt lấy hai bả vai của ta rất đau.
Trong lúc nhất thời ta cũng nhịn không được, đem tất cả ủy khuất bấy lâu toàn bộ phát tiết, ta la hét gào khóc, đem cha mẹ trả lại cho ta trả lại cho ta.
Hắn sửng sốt, vẻ mặt khác thường, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, là do Kỳ Tú Minh kể cho em sao…. Anh hỏi em có phải hay không!
Ca ca cũng không rống ta, hung dữ với ta.
Nhìn vẻ mặt kích động của hắn, trong lúc nhất thời ta không biết nên làm thế nào cho phải, hắn bóp chặt lấy cánh tay ta đau điếng, ta cực kỳ hỗn loạn, vừa sợ vừa vội, trong lúc nhất thời ùn ùn trút ra những câu nói mà không kịp suy nghĩ, cha mẹ ruột là bị anh hại chết có phải không, bởi vì anh hận bọn họ chỉ dẫn em đi bỏ lại một mình anh, cho nên anh mới đối xử với em như thế…. Vì sao sau khi gia gia mất anh lại đem em trở về, không có người cùng anh cướp đoạt gia sản không phải tốt lắm sao….
Tay hắn buông lỏng,
Ta cũng sững sờ.
Ánh mắt của hắn như thế bi thương phẫn hận, em đang nói cái gì…. em có biết chính mình đang nói cái gì hay không!
Ta không biết…. không phải cố ý…. thật đó, ca ca.
Nhưng ta rốt cuộc cũng không giải thích nên lời.
Tại sao ta lại có thể có những ý nghĩ ti tiện như thế, ta thật ngu ngốc…. vì sao ta lại muốn thương tổn một kẻ cũng đồng dạng mất đi cha mẹ, huống chi hắn còn là ca ca ruột của ta.
Hắn nổi cơn thịnh nộ, tựa hồ muốn đánh ta.
Bình thường cho dù hắn tức giận tới cỡ nào cũng không nhấc tay, bộ dạng giống như muốn đánh người…. Ta muốn chạy trốn, hắn lại túm lấy ta, áo bị xé rách.
Ta đóng cửa phòng, gọi điện cho Kỳ Tú Minh, cầu xin hắn dẫn ta đi, rời khỏi tòa thành này.
Mọi thứ trong tòa thành đều làm cho ta cảm thấy xa lạ….
Cảnh sắc lạnh như băng, quen thuộc mà lại xa lạ ca ca.
Cửa cuối cùng cũng bị phá, dây điện thoại bị cắt đứt.
Hắn nói, em nhất định phải thương tổn trái tim của anh sao, anh yêu em, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không.
Ngay sau đó, hắn liền ôm ta rất chặt.
Ca….
Buông ra, buông ra anh đang làm gì.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống, không có, chúng ta là trời sinh một đôi, em là của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp đoạt, anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mang em đi.
Thanh âm của hắn thậm chí có chút nức nở.
Hắn nói, kể từ ngày hắn mang ta trở về tòa thành, hắn liền không hề xem ta như muội muội, bởi vì chúng ta căn bản không có quan hệ huyết thống….
Không huyết thống,
Mang đến….
Năm chữ này đủ làm cho ta cảm thấy thiên hôn địa ám, hoang mang lo sợ, cả người lập tức giống như nhấn chìm trong mộng.
Vì sao lại trở thành như vậy….
Nếu không có quan hệ huyết thống, vì sao lại còn muốn đem ta trở về, bồi ở bên cạnh hắn trong tòa thành này.
Ta liều mạng vặn bung cánh tay của hắn ra, nhưng bất lực.
Hắn ôm ta rất chặt, ngực rất đau, toàn bộ không khí giống như đã bị rút ra khỏi phổi, huyệt thái dương ẩn ẩn đau, ta mơ hồ nghe được tiếng mở cửa ở dưới lầu, giọng nói của Trần thẩm…. còn có Kỳ Tú Minh….