Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 4 - Chương 7



Bầu không khí ái muội quẩn quanh nhà sách, một quyển sách dày cộm nằm trên đất, trên ghế sofa Hành Chi Nhược đang nằm sấp trên người của Bạch Lạc Hề cũng không hề có ý đứng dậy, chỉ nhìn Yêu Chi, vẻ mặt có vẻ như xem hắn là một vị khách không mời mà đến.

Yêu Chi trên mặt đeo một nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn hai người.

Bạch Lạc Hề nằm trên ghế sofa, vỗ nhẹ Hành Chi Nhược một chút, sau đó cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, vuốt lại áo sơmi, đứng dậy, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười nói, “Anh là bác sĩ điều trị của Chi Nhược? Yêu Chi, tôi đã nghe qua không ít tin đồn về anh.”

“Ngươi cũng không ngoại lệ, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Đôi lông mày thanh tú của Yêu Chi nhướn lên, bộ dáng giống như hơi có chút sáng tỏ, một tay chậm rãi vuốt vẻ tay áo rộng thùng thình, tay còn lại chìa ra, ngón tay thon dài, hai người bắt tay nhau, ánh mắt của họ mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại cự tuyệt nhập vào đáy lòng, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị, mùi thuốc súng bay nồng nặc bốn phía.

Đột nhiên Yêu Chi rũ mi mắt xuống, hai hàng lông mi dài run rẩy, bộ dáng có chút giống như đang suy nghĩ, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Lạc Hề, càng lúc càng phát ra vẻ yêu mị, chỉ có ánh sáng chớp động trong đôi bích mâu hớp lấy hồn người, lung linh tràn ngập màu sắc, sắc xanh thẳm trong đôi mắt của hắn dần dần lắng động lại, cám dỗ mê hoặc đem linh hồn của đối phương hút vào trong….

——||

Thôi miên?!

Yêu chi đến tột cùng muốn làm gì.

Hành Chi Nhược đứng bật dậy, kéo cánh tay của Bạch Lạc Hề, vẻ mặt khẩn trương, lại không nghĩ tới Bạch Lạc Hề cúi đầu nhìn nàng mỉm cười, thần trí hoàn toàn minh mẩn, đôi con ngươi trong veo như dòng suối mát thấy cả đáy, dập dờn gợn sóng mang theo ý cười, giống như không hề phát hiện nguy cơ, còn hỏi nàng một câu, “Làm sao vậy? Em đột nhiên khẩn trương chuyện gì, sắc mặt tái nhợt.”

Vẻ mặt của Hành Chi Nhược đen ngòm, lầm bầm, “Không có việc gì.”

Trong lòng bổ sung thêm một câu, đồ ngốc, sợ ngươi trúng chiêu của tên yêu nghiệt kia.

Bất quá….

Có vẻ không có bị ảnh hưởng gì.

Ngược lại vẻ mặt của tên yêu nghiệt mới khó coi, một bộ bị nhục.

Trên đời này chỉ có duy nhất hai loại người có thể không bị Yêu Chi thôi miên.

Một loại là lực ý chí phi thường mạnh mẽ, Hành Chi Thiên thuộc loại này, thường thường ở ngay lúc gần bị thôi miên có thể bắt buộc mình thu hồi lại thần….

Một loại khác sợ là sẽ giống như Bạch Lạc Hề, đơn thuần, tinh khiết, không bị tạp niệm cùng dục vọng nhuốm bẩn, không bị kẻ khác mê hoặc cùng thôi miên.

Thật đúng là…. vận cứt chó (*).

(*): Cứt chó vận chính là châm biếm người có vận khí tốt, cũng có thể nói trong cái rủi còn có cái may.

Nghĩ vậy Hành Chi Nhược không khỏi bật cười ra tiếng, nhìn kẻ đang sinh hờn dỗi đi một mình ở phía trước Yêu Chi, tâm tình của nàng rất tốt, đề cao giọng nói, “Yêu Chi, anh có bị suy sụp cũng không nên kéo tôi cùng chịu tội với anh đi, làm mất xe cũng không sao, đừng khiến hai chúng ta đều phải đi bộ trở về, đúng rồi….”

Nàng ra vẻ nghi hoặc kéo dài giọng, nhìn thấy Yêu Chi thoáng dừng lại một chút.

Hành Chi Nhược cố nhịn cười tiếp tục nói, “Anh làm sao vậy, không phải lúc này ngay cả việc thôi miên tài xế cũng quên luôn đi?”

Yêu Chi nguy hiểm nheo mắt lại.

Nguyên vốn tưởng rằng hắn sẽ thở phì phò, vung tay áo, vứt lại nàng chạy lấy người, không nghĩ là tên yêu nghiệt này lại không trúng chiêu, hắn chậm rãi xoay người, đôi bích mâu trong vắt gợn sóng, nhìn nàng cười đến mị hoặc, “Ở đây phong cảnh thật là đẹp, buổi tối phỏng chừng còn có thể gặp được vài đôi tình nhân, gia tăng thêm tình thú.”

Câu gia tăng thêm tình thú, được nói bằng chất giọng trầm thấp, âm điệu triền miên khiến cho người ta toàn thân đều cảm thấy ngứa ngáy, lạnh đến mức làm Hành Chi Nhược rùng mình một cái, nàng cười ngượng ngập, đảo mắt ngó chung quanh.

Bốn bề vắng lặng.

Cây cối xanh um, bóng cây nương theo ánh trăng trải rộng ra xung quanh, loang lỗ, đong đưa….

Con đường nhỏ vắng vẻ, âm u, bàn tròn bằng đá, ghế được làm bằng gỗ thô.

Bọn họ hình như là theo đường nhỏ đi lên công viên này.

Trừ bỏ âm thanh xào xạt của lá phong lay động theo gió, cẩn thận lắng nghe tựa hồ còn có thể mơ hồ nghe được tiếng tán tỉnh, rên rĩ thở dốc của đôi tình lữ truyền đến từ bụi cây tối đen như mực.

Âm thanh lọt vào tai….

“Yêu Chi, chúng ta mau….”

Một bàn tay lần mò ôm lấy eo của Hành Chi Nhược, tay kia thì nắm lấy tay nàng, xoay tròn một cái, vạt áo kimônô tung bay, mùi trúc hương thanh nhã lượn lờ quẩn quanh trong không khí, Yêu Chi mị hoặc cười, nhấc cả người nàng lên áp vào thân cây thô ráp, “Thế nào, sợ, muốn nói mau chút trở về tòa thành”

Tay hắn chậm rãi mơn trớn mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Ta còn nghẹn cả một bụng đây, muốn cùng em tán gẫu….”

Cái này xem như là sắc đẹp cám dỗ sao sao sao sao sao….

Hành Chi Nhược nuốt nuốt nước miếng, rất có dũng khí nhìn chòng chọc vào mặt hắn, “Tôi là muốn nói, chúng ta mau đi rình coi một chút đôi tình nhân đó đang làm gì…. Ách, anh có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi đi, bất quá, đừng có sáp lại gần tôi như thế, cả người ép vào tôi có chút chặt.”

Yêu Chi giật mình sửng sốt, hoảng thần trong chốc lát, ý cười trong đôi con ngươi càng sâu, “Em luôn làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, nếu em là của ta thì thật tốt.”

“Kiếp sau đi, nếu không….” Hành Chi Nhược bật cười, “Tôi trước giúp anh dự tính?”

“Ta đối với em chờ không kịp làm sao bây giờ. Kiếp sau đối với ta mà nói là rất xa xăm….” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên lả lướt, ghé đầu vào gáy của nàng ái muội cọ cọ, đột nhiên nàng có cảm giác mát, có vật gì đó ẩm ướt, linh hoạt liếm qua da nàng.

——||

Trong đầu của Hành Chi Nhược bỗng dưng hiện lên một câu, Yêu Chi con mẹ nó qủa nhiên chỉ biết nói yêu, không nói chuyện tình yêu.

Nàng cau lại đôi mày thanh tú, đang muốn co chân, đá vào bảo bối của hắn, Yêu Chi lại ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười đến khó lường, “Hành Chi Nhược có biết sự tồn tại của Tiểu Bạch đối với hắn có bao nhiêu uy hiếp không?”

Hắn nói những lời này là có ý gì….

“Đối với Hành Chi Thiên em chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, kẻ mà em chân chính yêu chính là cái tên Bạch Lạc Hề mang bộ mặt thánh khiết kia đúng không.”

Vậy thì sao….

Hành Chi Nhược đe dọa nheo lại mắt, Yêu Chi lại nở nụ cười, bỗng nhiên ôm lấy mặt nàng, ghé đầu hung hăng hôn lên môi nàng, nụ hôn mang theo trừng phạt, hương vị mặn chát tràn ngập trong khoang miệng, thân mình của hắn đột nhiên thả lỏng khôi phục lại sự điềm tĩnh, đầu lưỡi cũng trở nên ôn tồn hơn, vừa liếm vừa cắn vừa thì thào, “Em không sợ ta sẽ nói cho Hành Chi Thiên biết? Tin tưởng ta đến thế, đáng tiếc ta dự định sẽ nói cho hắn….”

Nửa người bên dưới của hắn cũng không an phận, cương lên, cực kỳ nóng rực, cách một lớp vải vuốt ve khiêu khích làm cho tim nàng nhảy dựng lên, hoảng hốt.

Hành Chi Nhược khép lại hàm cắn mạnh xuống, mùi máu tươi gia tăng thêm vị chát tràn ngập trong miệng. Yêu Chi thân hình hơi co giật một chút, nhíu mày buông nàng ra, lấy ống tay áo lau miệng, cắn đứt da, miệng vết thương đau buốt.

“Tiểu mèo hoang phát hỏa?”

Hành Chi Nhược vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu còn lưu lại, cười đến đơn thuần vô tội, “Anh cứ nói cho anh tôi biết, xem thử hắn tin anh hay là tin tôi.”

Yêu Chi nhướn mày, lần đầu tiên phá lệ đến như thế hàm súc.

Tòa thành lúc này so với bất kỳ thời điểm nào đều phải náo nhiệt….

Đèn đuốc sáng trưng, trước cửa sắt đứng mấy chục bảo tiêu, một người bị vây ở trung tâm đang trách mắng một người khác đang ủ rũ cúi đầu, một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh, nhìn có vẻ quen mắt....——||

Đáng thương tài xế.

Vô duyên vô cớ đánh mất Chi Nhược cùng với Yêu Chi, Hành Chi Thiên không lột da rút gân hắn cũng coi như nhân từ.

Tuy khoảng cách khá xa, đứng ở trung tâm lại bị nhiều người bao vây nhưng Chi Nhược chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng vạn phần của Hành Chi Thiên, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị cực kỳ tái nhợt, đứng giữa đám người ồn ào, trán nhăn chặt, đang ấn điện thoại trên tay….

Tiếng chuông êm ái vang lên trên bầu trời đêm làm người ta hít thở không thông.

Yên tĩnh, gió lạnh thổi mềm một góc nào đó trong trái tim của Hành Chi Nhược….

“Ca.” Nàng nắm lấy di động để ở trong túi quần, nhìn theo bóng dáng của người kia, hắn ăn mặc mỏng manh, vẫn như cũ đứng lặng yên trong gió lạnh, đối diện với đôi con ngươi đen như mực, dịu dàng nói, “Em đã trở về.”

Hành Chi Thiên nhìn nàng, mày giãn ra, có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng một cái, đôi mắt lại mơ hồ liếc qua Yêu Chi, khóe miệng tươi cười đột nhiên biến mất, trong nháy mắt liền xụ mặt, đầy ngập lửa giận, “Trễ vậy tại sao không ngồi xe nhà trở về, em cứ muốn làm cho anh lo lắng như vậy mới được sao? Lái xe vừa rồi hỏi mấy lần cũng không biết, anh sợ em xảy chuyện.”

Tay hắn rất lạnh, tựa như đã bị ngâm trong gió lạnh rất lâu.

Liên lụy nhiều người, cứ như vậy đứng ở cửa….

Đã đợi, rất lâu đi.

Thật sự là, có điểm giống một cậu bé bốc đồng.

Hành Chi Nhược phá lệ không tranh cãi, chỉ mỉm cười kéo lấy tay hắn, lần đầu tiên lộ ra bộ dạng làm nũng chân chính phát ra từ nội tâm, ngoan ngoãn nói, “Không phải còn có Yêu Chi đi cùng sao?”

Tay nàng bị hắn nắm rất chặt, tựa hồ chỉ có như vậy Hành Chi Thiên mới cảm thấy an tâm, thanh âm của hắn rất khẽ, khẽ đến chỉ có một mình Chi Nhược là có thể nghe thấy, giống như đang lầm bầm, “Chỉ vì ở cùng với hắn, mới lo lắng.”

Hành Chi Nhược toàn thân chấn động, còn chưa kịp hiểu thấu ý tứ trong câu nói kia, bên người đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi quét qua, nàng dùng khóe mắt liếc nhìn thì thấy Yêu Chi bị hai huynh muội vắng vẻ, phất tay áo, hung hăng đi vào tòa thành, trước khi đi vào, còn không quên dụng tâm kín đáo liếc Hành Chi Nhược một cái.

Quỷ dị….

Lúc này Hành Chi Nhược muốn làm bộ không phát hiện cũng không được.

Trong đầu nhớ tới những lời Yêu Chi đã nói với nàng lúc ở công viên, để cho Hành Chi Thiên biết bí mật giữa em với Tiểu Bạch thì sẽ như thế nào…. Chỉ có một mình ta gánh vác thật không đáng, giấu giếm sao, thứ gì tốt ta tất nhiên phải cùng với Hành Chi Thiên chia sẻ.

——||

“Chi Nhược…. Chi Nhược….”

“A?”

“Em đang suy nghĩ chuyện gì? Từ lúc vào cửa đến giờ thất thần.” Hành Chi Thiên kéo nàng ngồi xuống ghế sofa, chính hắn thì bận rộn ở trên ghế sofa tìm điều khiển từ xa, nheo mắt, điều chỉnh độ ấm trong phòng.

Ba mươi độ…. Mồ hôi lạnh, hắn không biết nóng sao…. nếu lạnh như thế sẽ không nên không biết sống chết chạy ra bên ngoài cùng đứng với đám người kia.

“Không có việc gì, chỉ là đang nghĩ một số việc trước đây.” Hành Chi Nhược mở to mắt nói dối.

Hành Chi Thiên im lặng.

Chỉ cần nhắc tới chuyện trước đây, hắn liền dị thường an phận, mất tự nhiên muốn chuyển hướng đề tài.

Chỉ có kẻ trong lòng có quỷ mới như thế bất an, không nghĩ tới một kẻ cường giả đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, người thừa kế của tập đoàn Hành thị cũng có lúc không giữ được điềm tĩnh.

Yêu Chi co người ở trên ghế sofa, âm dương quái khí hừ một tiếng, lấy tay lột vỏ cam quýt, móng tay bén nhọn, mười ngón tay tiêm dài, được chăm chút cẩn thận, so với nữ nhân còn trắng nõn, xoạt xoạt vài cái, vỏ cam bị xé rơi xuống đất mấy mảng lớn….

Hành Chi Nhược nuốt nuốt nước miếng.

Quên mất chuyện đang băn khoăn, liếc hắn một cái, rúc vào ghế sofa.

Tri nhân tri diện bất tri tâm…. Hải thủy bất khả đấu lượng (*)

(*) Hải thủy bất khả đấu lượng: không thể dùng tầm mắt nhỏ hẹp để tự kết luận sở hữu mọi chuyện, bởi vì có rất nhiều việc so với tưởng tượng của chính mình vĩ đại hơn rất nhiều.

Yêu Chi hẹp hòi, lại thích đùa giỡn ngoan tâm, tuyệt đối không thể khinh thường.

Còn có….

Chi Nhược nhìn Hành Chi Thiên, ánh sáng hắt ra từ màn hình TV chiếu rọi khuôn mặt hắn, tâm trí của nàng rối bời, giống như một thước phim điện ảnh, nàng trố mắt nhìn dung mạo tuấn tú nho nhã lại không kém phần bá đạo trước mắt, từng dòng chữ được ghi trong những trang giấy bị xé ra từ quyển ký sự tuổi thơ đột nhiên hiện lên trong óc, những chữ nhá nhem che dấu những bí mật đen tối, tựa như một lá bùa đòi mạng, làm cho ngực nàng phát lạnh, trong lòng sinh hờn dỗi, nhịn không được lại liếc hắn, không thể tưởng tượng được người này bộ dạng giống người…. lại làm ra việc đến cầm thú cũng không bằng.

“Đến, há miệng ra.”

Hành Chi Thiên cầm một múi cam quýt, vuốt ve môi nàng, sủng nịnh nói, “Muốn ăn ca ca lột cho em ăn, đừng có nhìn chằm chằm trong tay người khác.”

Quýt thật ngọt…. vỏ cam quýt khá dày không dễ lột, Chi Nhược cũng không thích ăn cam quýt dùng dao cắt.

Nàng tinh tế nhấm nuốt, không phát ra tiếng.

Đôi con ngươi xinh đẹp cực kỳ trầm tĩnh dõi theo Hành Chi Thiên dùng khăn trắng lau tay, sau đó lại tiếp tục kiên nhẫn nhặt lên một quả khác…. không ngại mệt tiếp tục lột vỏ, thủ pháp sạch sẽ lưu loát.

——||

Nhìn thế nào cũng không giống một kẻ táng tận lương tâm.

Tiếng lột vỏ quýt vang lên đều đều ở ghế sofa.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cố nhịn đau hút không khí.

Yêu Chi cuống quýt đứng dậy lấy khăn tay đè lên khóe miệng, chán nản bỏ xuống trái quýt đang ăn dở ở trong tay.

“Yêu Chi, miệng ngươi bị sao vậy?” Hành Chi Thiên dừng lại động tác trên tay.

Hành Chi Nhược cười tủm tỉm bồi tiếp một câu, “Bị em cắn.”

Trong lúc nhất thời vài đạo ánh mắt sáng quắc xoát xoát đều tập trung bắn về phía nàng.

Phức tạp kinh ngạc lại vạn phần rối rắm là…. Yêu Chi.

Một đôi mắt bốc hỏa, tiếp giáp với phẫn nộ xuất phát từ phía Hành Chi Thiên bên cạnh.

Hành Chi Nhược nhu thuận ghé đầu sát lại, tự động ngậm lấy múi quýt đang kẹp giữa hai ngón tay của Hành Chi Thiên, đầu lưỡi linh hoạt còn không quên cuốn lấy ngón tay của hắn, cẩn thận liếm sạch nước.

Hoàn toàn không để ý tới thần sắc phức tạp trong mắt Hành Chi Thiên, nàng đưa cả hai tay ra ôm lấy cổ hắn, tựa vào một bên tai hắn thỏ thẻ, “Ca, đừng để cho hắn lại mang em ra ngoài, hôm nay Yêu Chi muốn hôn em, sau đó em liền cắn hắn.”

Thanh âm của nàng mang theo nghi hoặc càng nhiều giống như là đang tự nói với mình, “Em thậm chí cũng không biết miệng hắn khi nào thì kề sát lại…. Thuật thôi miên của hắn thật lợi hại.”

….

Mặt sau liền tự giác tĩnh lược, cứ để cho sức tưởng tượng nguyên bản vốn phong phú của ca ca tự mình nghiền ngẫm nghiên cứu.

Quả nhiên, Hành Chi Thiên hai hàng lông mày rối rắm nhíu chặt lại.

“Đúng rồi, tài xế đâu rồi, em muốn hỏi ông ta tại sao lại bỏ lại em một mình quay về?” Hành Chi Nhược lại lấy một trái cam quýt khác, ý bảo hắn tiếp tục lột vỏ, vẻ mặt vô tội hỏi.

“…. Hắn cũng nói không rõ ràng, giống như bị mất trí nhớ, ngay cả việc các người đi đâu cũng không nhớ rõ.” Đôi mắt sắc bén của Hành Chi Thiên nhìn nàng, tựa hồ như muốn từ biểu tình của nàng tìm xem nàng có đang nói dối không.

Nét mặt của Hành Chi Nhược cũng không có gì biến đổi lớn.

Nhưng phản ứng của Yêu Chi mới quỷ dị, trái quýt ở trong tay đột nhiên rớt xuống, thân hình dao động…. vẻ mặt đầy oán giận nhìn Hành Chi Nhược, đôi bích mâu cuộn trào mãnh liệt.

Hành Chi Thiên vẫn rất trầm tĩnh ôm chặt Hành Chi Nhược, nhẹ nhàng nói, “Yêu Chi, ngươi hẳn là biết tính của ta, bảo bối của ta ngươi cũng dám động vào.”

Chi Nhược ủy khuất rúc ở trong lòng hắn, mi mắt buông xuống, hàng lông mi thật dài che khuất ánh sáng lóe lên trong mắt, trong lòng chỉ hận không thể giơ lên hai ngón tay, biểu tượng thắng lợi.

Một bàn tay sờ lên tóc nàng, thanh âm vô cùng thâm mật, “Chi Nhược bệnh đã tốt rồi đúng không.”

“Ừm.”

“Không còn cảm thấy khó chịu trong lòng, ví dụ như sợ hãi,… linh tinh?” Thanh âm của Hành Chi Thiên mềm mại tựa như lông chim phớt nhẹ qua tai.

“Ừm.” Nhu thuận đáp, dáng vẻ ngây thơ, tựa như có chút nghe không hiểu.

Hành Chi Thiên cong khóe môi lên, cười quả quyết nói, “Vậy là không cần đến bác sĩ tâm lý.”

Khóe miệng của Yêu Chi giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó…. cuối cùng cũng không mở miệng, trừng mắt nhìn đôi huynh muội qua sông đoạn cầu kia, phất tay áo bỏ đi, trên bàn trà tiếng vang thật lớn, vài trái quýt được lột sạch vỏ nẩy lên, trơ trọi lăn lóc trên mặt kiếng thủy tinh.

Nàng nắm chặt áo sơmi trắng của Hành Chi Thiên, lặng im gối đầu lên vai hắn, khóe miệng ngả ngớn cười, dõi theo thân ảnh của Yêu Chi lên lầu, tấm lưng kia rõ ràng là, muốn nói lại bị nghẹn, hừ, cho ngươi nghẹn chết.

Hắn muốn nói gì….

Nói là muốn ở lại tòa thành tiếp tục thôi miên trị liệu tâm lý.

Hay là muốn làm rõ, kỳ thật là Chi Nhược đang nói dối, kỳ thật là nàng đi gặp Bạch Lạc Hề, hơn nữa quan hệ của hai người đã thăng lên mức tình nhân.

Hành Chi Thiên sẽ tin ai,

Một kẻ biết thôi miên Yêu Chi vĩnh viễn cũng chỉ là một người ngoài,

Huống hồ lúc này trên miệng hắn còn lưu lại rõ ràng vết thương bị cắn, Hành Chi Thiên trong lòng có cái gai, phỏng chừng còn chưa kịp làm rõ, hắn nhìn một lần liền phát hỏa một lần.

Yêu Chi là một kẻ thông minh, về điểm ấy hắn tất nhiên là nhìn thấu.

Thật quá tốt….

Hiện tại, thiên hạ thái bình.

Cùng với người đang cố gắng sắm vai một vị ca ca hòa ái dễ gần Hành Chi Thiên, bóc hạt dưa…. ăn hoa quả, xem TV, Hành Chi Nhược mệt mõi ưỡn thẳng người, phủi trong tay vụn hạt dưa, dùng hai bàn tay đen thùi, ôm lấy mặt của Hành Chi Thiên, in một nụ hôn thật to lên sườn mặt hắn, “Ca, chúc ngủ ngon.”

Hành Chi Thiên thụ sủng nhược kinh.

Cười đến phải gọi là mê người, cả khuôn mặt nghiêm nghị mang theo hai dấu độc thủ ấn trở nên rạng rỡ hẳn lên.

——|| Chẳng lẽ, đây chính là nét mặt tỏa sáng trong truyền thuyết.

Thật chuẩn xác.

Nàng vừa lên lầu vừa ngâm nga trong miệng đồng dao, hành lang tối đen như mực, giơ hai bàn tay cũng nhìn không thấy ngón, trong bóng đêm mơ hồ vang lên tiếng hít thở rất nhỏ…. cảm giác giống như bị một đôi mắt nhìn chòng chọc quỷ dị làm cho người khiếp hãi.

Hành Chi Nhược nghi thần nghi quỷ quét mắt ra bốn phía, xoay người muốn bật đèn hành lang, lại giống như đạp phải thứ gì….

….Mềm nhũn, một cánh tay duỗi ra chặt chẽ giam cầm cả người nàng.

Có gì đó bị nghẹn ở trong cổ họng, tim đập điên cuồng, sợ hãi xâm nhập mỗi ngóc ngách trong cơ thể, ngay sau đó nàng muốn hét lên, miệng lại bị bịt kín.

Mùi trúc hương thanh nhã theo động tác của người nọ lan tràn xâm nhập vào khướu giác, phất qua chóp mũi, đem sự bình tĩnh kéo trở về, nàng bỗng dưng hiểu ra, đình chỉ giãy giụa, khóe miệng cong lên.

Xem ra Chi Nhược có vẻ như đã chọc giận người kia.

Một cổ sức mạnh ập tới, tóm lấy nàng, kiềm chặt trong bóng tối, “Em cũng thật biết cách kích thích ta, em yêu Bạch Lạc Hề, nhưng cũng chiều theo Chi Thiên, ngày mai ta phải rời khỏi đây, nhìn không được các người ân ân ái ái, em chắc là rất cao hứng.”

Hành Chi Nhược không thèm để ý.

Đôi con ngươi màu xanh yêu dã quỷ dị của Yêu Chi lay động trong bóng đêm, tay hắn ôm lấy hai má nàng, cắn nhẹ vào vành tai, hơi thở cực nóng của hắn phả lên da làm cho Hành Chi Nhược thân hình khẽ run, hắn bật cười ra tiếng, tiếng cười mang theo mị hoặc, “Em có vẻ cũng không chán ghét vị ca ca yêu em đến tận xương kia, ta Yêu Chi, không chiếm được Hành Chi Thiên cũng đừng hòng chiếm được.”

Ai cũng không chiếm được….

Đôi bích đồng của hắn híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của Hành Chi Nhược.

“Ngươi muốn làm gì?!”

Kia trong khoảnh khắc, hắn tùy ý cười giống như một đóa độc hoa đang nở rộ….

“Chi Nhược bảo bối, em không phải muốn khôi phục lại đoạn ký ức bị bám bụi sao.” Hắn buộc chặt hai cánh tay, trên mặt mang theo ưu thương muốn nói lại không thể, “Ta toàn bộ trả lại cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.