Ta thật chán ghét nó. Nhưng cho dù không thích thì thế nào…. đám đàn bà vô tri không người nào lại không bị nó mê muội.
Mỗi khi ta soi gương, phản chiếu trong gương là khuôn mặt quen thuộc nhìn ta cười quỷ dị, từ trong nụ cười đó ta nhìn thấy tội nghiệt.
Ta cũng không phải máu lai,
Đã có….
Tóc đen, da trắng, mắt xanh.
Mẫu thân không muốn nhắc đến ta, cha nuôi vẫn luôn lo lắng cho ta.
Đồn đãi, ta chính là kết quả của họ hàng gần kết hợp….
Thân thế của mẫu thân là một ẩn số, bà ngay cả phụ thân ta là ai cũng rất ít đề cập đến.
Lời đồn đãi vĩnh viễn cũng chỉ là lời đồn đãi.
Yêu nghiệt,
Hai chữ này, ta đã nghe rất nhiều lần.
Duy độc từ trong miệng nàng nói ra lại làm cho toàn thân ta có cảm giác tê dại, giống như bị điện giật…. hưng phấn ngay cả cơ thể đều có phản ứng.
Hành Chi Nhược, bởi vì có sự tồn tại của nàng ta cảm thấy thật may mắn vì đã học mười năm chuyên ngành tâm lý.
Thuở bé nàng giống như một câu đố….
Tròn vo lạch bạch trượt đi trên mặt đất giống như một quả dưa hấu tròn ủm, da xanh bóng…. Gọt bỏ lớp vỏ ngoài mới biết được phần ruột bên trong đỏ tươi, ngọt liệm.
Có lẽ hình dung hơi có chút biết thái.
Nhưng những bí mật bị nàng chôn dấu sâu kín bên trong nội tâm đã bị ta trong một lần vô tình trị liệu thôi miên kích thích lộ ra, ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ cùng tò mò.
Hoặc là nói, đối với một người lấy sinh tồn làm chức nghiệp như ta mới là chân chính có hứng thú.
Tập đoàn Hành thị, ta khinh thường.
Những người trong tòa thành làm ta chán ghét đến cực điểm, nhưng duy nhất có nàng….
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua tóc nàng, nàng lầm bầm một tiếng, không an phận nhúc nhích nhưng vẫn chìm vào mộng đẹp.
Nàng mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ.
Bộ áo kimônô mà ta thích nhất bị nước mắt của nàng thấm ướt, dán dính vào da thịt…. lạnh lẽo, thân mình của nàng liền như vậy mềm mại ngã vào người ta, ta ôm nàng, nàng lại mang hơi thở ấm áp phất qua vạt áo ẩm ướt trước ngực, ta lại không hề cảm thấy khó chịu, nhìn những giọt lệ lưu lại trên đôi lông mi cong vút….
Chỉ cảm thấy,
Mất hồn….
Hành Chi Thiên còn ở dưới lầu,
Chúng ta chỉ cách nhau chiếc cầu thanh uốn lượn,
Ta lại ở ngay dưới mắt hắn, dùng thứ mà ta sở trường nhất thôi miên thức tỉnh trí nhớ của em gái thân yêu nhất của hắn…. toàn bộ….
Nhớ lại trong khoảnh khắc trước khi nàng nhắm mắt lại, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định nắm lấy vạt áo của ta, ánh mắt mang theo khát vọng nhìn ta, van cầu, “Yêu Chi, anh có phải lại đùa giỡn hay không, ca ca của tôi sẽ không đối xử với tôi như thế, cầu xin anh….”
Cầu xin ta cái gì?
Cầu xin ta nói với nàng, trong đầu của nàng lúc này những hình ảnh mây mưa thất thường cùng với sự tra tấn cùng giam cầm mà Hành Chi Thiên đối với nàng đều là giả sao?
Tội gì phải lừa mình dối người như thế.
Không phải nàng cũng đã nắm rõ đại khái sao…. chỉ có điều không có thiết thân thể nghiệm, bây giờ toàn bộ trí nhớ đã quay trở lại, nỗi đau khắc cốt, sỉ nhục cùng sợ hãi càng trở nên sâu sắc, rõ ràng.
Bảo bối, ai bảo nàng yêu là bọn hắn, mà không phải là ta.
“Nghiệt, đây đều là nghiệt.” Nàng giật mình sửng sốt, bật cười khẽ nói, nước mắt lại lăn dài xuống hai má, thần sắc tràn ngập đau thương, đôi con ngươi bởi vì tráng qua một lớp nước mắt mà sáng long lanh như ngọc.
Bảo bối đáng yêu của ta không biết sao, ta yêu nhất chính là dáng vẻ tươi cười mang theo nước mắt đau thương của nàng, chỉ cần nhìn thấy…. ta liền cảm thấy hưng phấn khó ức chế, tay không tự giác chạm vào bên dưới thân, lớp vải dệt trắng mịn lại không đủ để thỏa mãn ta.
Nàng nhất định không biết….
Ta đã đối với nàng tiến hành một loạt ám chỉ tâm lý.
Cạy khóa, nửa đêm canh giữ ở trước giường của nàng, đánh thức nàng đi đến phòng của cha mẹ, tiềm thức nói cho nàng biết những trang còn lại của quyển ký sự tuổi thơ ở nơi nào….
Đêm đó ta đã đứng lặng ở cửa, lắng nghe động tĩnh trong căn phòng ở sườn phía tây, ta biết cô nàng tiểu mơ hồ kia…. không cẩn thận làm nến đổ, vì thế sau khi nàng rời đi ta liền làm rõ thêm dấu vết bị cháy…. mặt bàn bị thiêu cháy.
Ta rất thích xem bộ dáng nàng thất kinh…. lại giống như quỷ tinh linh nghịch ngợm lừa dối qua quan của nàng.
Bảo bối trong lòng ta ngủ không an ổn, mặt nhăn lại, ta săn sóc mát xa hai huyệt thái dương cho nàng, trí nhớ mãnh liệt thức tỉnh, bị một xung lượng lớn đánh vào não bộ, cảm giác đau đớn chính là tuyệt vời như thế.
Bảo bối, ai làm cho em thống khổ….
Nhớ rồi chứ, nhớ kỹ, đừng quên.
Hành Chi Thiên….
Xem đi, hắn rốt cuộc vào không được lòng của nàng, thật tốt.
Tiểu bảo bối của ta, sau khi khắc sâu những gì mà bản thân đã trải qua, cùng với đoạn ký ức ba năm bị ngược đãi, tra tấn, ta thật muốn biết nàng còn có thể cùng với Bạch Lạc Hề kết giao bình thường được sao.
Đáp án chắc chắn là….
Ta đưa tay vuốt tóc nàng, quan tâm, đem đầu nàng gối lên trước ngực ta.
Nàng có vẻ đang bị ác mộng đeo bám, không ngừng tự lẩm bẩm với mình, cắn chặt lấy áo của ta, tiếng khóc nức nở đứt quãng, cứ lặp lại không ngừng câu nói, không được ca ca…. chỉ bởi vì ta được nhận nuôi, cho nên đáng phải chịu tất cả những chuyện này sao….
Nàng ở trong lòng ta,
Ta nguyên bản tâm tình đang rất tốt, chỉ bởi vì câu nói này của nàng mà trở nên ảm đạm.
Thân mình nhỏ bé của nàng run rẩy không ngừng.
Ta lại càng thêm tâm phiền ý loạn.
Đây là tại sao….
Hủy diệt, không chiếm được liền toàn bộ hủy diệt, đây chẳng phải là kết cuộc ta muốn sao.
Vì sao, ta lại càng cảm thấy bi thương.
Vuốt đôi lông mi run rẩy của nàng, nàng mệt mỏi đang ngủ, trong khi ta lại càng thanh tỉnh.
Ta còn nhớ rõ ngày đó, ta vô tình đi vào phòng của Hành Chi Thiên, lúc ấy chỉ là túy ý đi dạo, không khéo lại đạp phải điều khiển từ xa đang nằm dưới đất, màn hình đối diện đột nhiên sáng lên, nguyên vốn tưởng rằng chỉ là chương trình TV bình thường…. sương mù mông lung….
Ta lại nhìn thấy Hành Chi Nhược, khi đó nàng vừa mới phát dục….
Vô tâm không phế trong lúc tắm rửa đều phô bày hết ra, toàn thân trắng mịn, cặp vú lộ ra theo dòng nước chảy xuống, làn da trắng nõn, mịn màng…. đôi mắt bị nước vào mà nửa mở nửa khép, cặp chân xinh xắn đứng thẳng….
Trong khoảnh khắc, dục vọng ở nửa thân dưới của ta bộc phát.
Tiếng nước ào ào kia giống như đang ngay tại bên người, thật muốn hung hăng ôm nàng…. đem nàng nghiền nát khảm tiến vào trong thân thể của chính mình.
Trên màn hình có chín hình ảnh…. ảnh chiếu bất đồng góc độ trong tòa thành, chỉ cần chỗ nào có Hành Chi Nhược…. là có thể nhìn đến thân ảnh của nàng.
Đột nhiên, ta thật ghen tị với Hành Chi Thiên.
Hắn mỗi đêm đều ở trên giường của mình, có thể hay không vuốt chính mình tự an ủi.
Hẳn là có đi,
Nhưng nàng là em gái ruột của hắn, thật sự là…. biến thái.
——|| Cảm thán xong mới phát hiện, nguyên lai trên đời này còn có kẻ hành vi cử chỉ so với ta càng cực đoan, thật sự là thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi cao hơn.
Hồi tưởng lại một chút, có lẽ….
Cũng chính là ngày đó, ta bỗng nhiên mới phát hiện, Dã cục cưng nay đã muốn lột xác thành một cô gái.
Một cô gái chỉ thuộc về Hành Chi Thiên.
Hành Chi Thiên muốn ta đối với nàng tiến hành ba đợt thôi miên làm cho nàng mất trí nhớ.
Lần đầu tiên, nguyên lai chỉ là đơn thuần chữa khỏi chứng bệnh sợ tối của nàng.
Nhưng ta lại từ trong đầu nàng nhìn trộm đến bí mật của tòa thành, cùng với việc nàng đối với Hành Chi Thiên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nàng là một cô dâu nuôi từ bé, lúc nào cũng mang vẻ mặt cười hề hề ngốc nghếch?
Không, trước khi nàng còn chưa biến thành một con báo khó thuần dưỡng, tiểu Chi Nhược vẫn còn là một chú mèo con nhu thuận.
Những ngày nhạt nhẽo trong tòa thành làm cho ta rất nhàm chán, vì thế ta chủ động nói cho Hành Chi Thiên biết kết quả ta đã khám phá được, nhưng ta chỉ nói một nửa chân tướng với hắn, cũng “hảo tâm” giúp nàng bảo lưu quyển ký sự tuổi thơ…. cùng với ước định mười tám tuổi của nàng cùng Bác Câm.
Chỉ có như vậy sự tình mới thú vị.
Bác Câm….
Sớm hay muộn cũng sẽ là một tai họa, vì thế ta liền bày kế để đuổi hắn đi.
Ai cũng không thể quấy nhiễu ta xem diễn, cho đến khi tấm màn che của trò chơi được kéo lên.
Cô nhóc còn muốn thông minh hơn so với trong tưởng tượng của ta.
Nàng còn tìm được quyển ký sự tuổi thơ trước thời hạn mà ta dự tính, tiểu nha đầu hoa đào rất nhiều, cũng chính bởi vì vậy mà nàng bị Hành Chi Thiên cường bạo.
Hành Chi Thiên đối với kẻ khác cực kỳ nhẫn nại, trên thương trường luôn hành xử rất điềm tĩnh, nhưng đối với em gái của hắn vĩnh viễn cảm tính luôn bị kích động lấn áp lý tính.
Ta bị hắn từ nước Mỹ xa xôi gọi trở về, tình cảnh trước mắt thật sự làm cho ta hoảng sợ.
Hắn cư nhiên dám đem em gái của mình nhốt trong phòng của cha mẹ, toàn thân nàng đều phủ đầy những vết thương xanh tím.
Bọn họ cứ như thế ngày ngày đêm đêm lao lực không ngủ không nghỉ sao….
Thương thế của Chi Nhược rất nặng, nàng dùng chính thân mình tông vào cửa sắt…. ánh mắt bất lực, bóng ma trong lòng vô luận dùng bất kỳ phương pháp trị liệu tâm lý nào cũng không thể chữa khỏi, nàng thủy chung không chịu phối hợp….
Nàng ngay cả biểu tình thất kinh cũng vô lực biểu hiện.
Trên người lưu lại dấu vết bị chà đạp, làm cho ta cuối cùng tâm trí rối bời.
Vì thế….
Lại một lần nữa thôi miên.
Kỳ thật không cần đến Hành Chi Thiên nói, ta cũng sẽ giúp nàng quên đi hết thảy mọi chuyện, còn mèo nhỏ không những không biến thành báo tử…. ngược lại đem nguyên bản móng vuốt sắc bén đều thu hồi.
Đây không phải là kết quả mà ta mong muốn,
Cũng không phải là người mà ta muốn nhìn thấy.
Vì thế cứ như thế lặp đi lặp lại,
Ta đối với nàng tiến hành một loạt ám chỉ tâm lý.
Tiểu báo tử rốt cuộc có chút phát huy, nhưng lại tàn nhẫn làm bị thương ta.
Nàng cư nhiên ngay ở trước mặt ta đè Bạch Lạc Hề xuống, làm nũng, cường hôn…. hai người cứ thế vô cùng thân thiết….
Bạch Lạc Hề,
Hắn có tư cách này sao?!
Nhưng cố tình cũng chỉ có hắn lại có thể bình yên như thường không chịu sự mê hoặc của ta, thôi miên của ta lần đầu tiên đối với người khác vô dụng, điều này làm cho ta thật ảo não, thậm chí vô thố….
Hắn chính là người mà Chi Nhược yêu nhất?
Có lẽ nàng thật sự yêu ai, chính bản thân nàng cũng không biết.
Dù sao….
Người đó sẽ không phải là ta.
Nhiều năm như thế….
Tất cả kế hoạch ta tỉ mỉ thiết kế, sắp có kết quả.
Hành Chi Thiên,
Mối bất hòa đồng lứa, những ân ân oán oán giữa chúng ta trong lúc đó, ta không nghĩ đề cập tới…. đó là do Hành thị tạo nghiệt….
Nhưng là hiện tại, không phải của ngươi ngươi vì sao còn muốn cướp,
Ngươi đã cướp đoạt của ta hết thảy…. vẫn còn chưa đủ sao….
Chỉ một câu Chi Nhược không cần bác sĩ tâm lý, đã muốn đem ta đuổi ra khỏi tòa thành.
Ta thức tỉnh trí nhớ của nàng….
Nàng đã bị tra tấn gần như hỏng mất,
Đây là vận mệnh sao….
Có lẽ không phải,
Bởi vì, sinh nhật mười tám tuổi của nàng cũng sắp đến, nét vẽ cuối cùng của bức họa vẫn còn chưa hoàn thành.