Dùng thìa nghịch trong bát bánh trôi, Triệu Giai Nho ngồi ngắm ở phía đối diện, coi ra thần sắc của Triệu Nam Phúc không được tốt lắm.
“Ân? Ba, xảy ra chuyện gì?”
Triệu Giai Nho không biết hắn chỉ đang muốn chạy vội ra khỏi bàn ăn, không phải vì hắn ăn kiêng, nhưng cái hắn sợ nhất là nhìn đến bánh trôi.
Cái này phải nói đến lúc Triệu Nam Phúc còn là hài tử, khi hắn mới 9 tuổi, hắn tinh thần cao hứng ngồi trên bàn ăn xơi một lần năm viên bánh trôi, đến viên tiếp theo thì…. Hắn bị ế*.
Triệu Nam Phúc đến bây giờ còn nhớ rất rõ, đó là một viên bánh trôi thiu.
“Ngươi không ăn, ta cũng không ăn…. Ăn cùng ta đi mà! Tiểu Phúc ~”
Đặt bát bánh xuống bàn, hắn liền nhảy khỏi ghế, chạy đến bên Triệu Nam Phúc ngồi lên đùi hắn mà làm nũng.
“Ba, ta không ăn bánh trôi.”
“Vì sao? Bánh trôi ăn ngon như thế sao ngươi không ăn?”
Triệu Nam Phúc khó khăn tìm lí do để nói nhưng vừa thấy hai mắt Triệu Giai Nho lóe sáng lên, Triệu Nam Phúc cũng đành hít lấy một hơi, ngoan ngoãn khai thật.
“….Trước đây bị bánh trôi làm cho ế quá!”
“Ác~ này chỉ có vậy thôi! Ta thường bị bánh trôi làm cho ế a, tuy nhiên ta còn thực thích ăn bánh trôi, mụ mụ* ta tức là nãi nãi* của ngươi thường nói:’Đến lễ nào thì sẽ ăn thức ăn của lễ đó!’ Cho nên qua mùa đông tới, sao không thể không ăn bánh trôi được.”
“Chính là….”
“Hay là ta cắn trước một miếng … cho ngươi! Như vậy ngươi không sợ bị ế nữa!”
“Ân! Ngươi ăn trước một miếng.”
“Ác.”
Chờ Triệu Giai Nho cắn một miếng bánh trôi xong, tinh thần của Triệu Nam Phúc đã được vực dậy đáng kể. Cái này dù là bánh trôi thiu cũng mặc kệ, bất quá cũng chỉ là bánh trôi thôi.