Không biết những chuyện trong nhà cô đã làm thế nào nhỉ? Phó Thần Cương phát hiện, cô đã làm thật sự rất tuyệt vời.
Ngày trước, cho dù là bà Lưu sắc thuốc bổ, hay là Trương Diệu Thanh cố ý nấu chút điểm tâm để định lấy lòng anh, anh hầu như không hề động đến. Lâu dần,bọn họ cũng sẽ không còn lấy mặt nóng mà áp vào cái mông lạnh của anh nữa.
Nhưng Khang Hoa Hiên lại giống như một cô bé con không hiểu biết, rõ ràng anh đã nói với cô không cần phải để bữa tối phần anh, nhưng mỗi lần khi anh về tới nhà, trên bàn luôn có ba món ăn và một bát canh, không hề thay đổi, mỗi người một phần, số lượng không nhiều không ít.
Cô nói, nếu như ngày nào đó anh bụng rỗng về nhà thì đã có sẵn bữa tối có thể ăn.
Chỉ trách cái lưỡi của anh không có tiền đồ. Kể từ khi anh ăn đồ ăn cô nấu ở nhà, sau đó có lẽ thật sự đã làm cho anh nhớ lại mùi vị đồ ăn ngày trước. Vì thế ngày trước ngoài bữa ăn sáng ra, anh hầu như không ăn cơm nhà, thì hiện giờ một tuần lại có một, hai ngày anh về nhà ăn bữa tối, sau đó số lần anh về nhà ăn lại càng ngày càng thường xuyên hơn...
Trừ lần đó ra, thỉnh thoảng khi anh phải thức đêm để giải quyết công việc, nửa đêm Khang Hoa Hiên cũng sẽ gõ cửa thư phòng của anh, giống như Trương Diệu Thanh ngày đó, chuẩn bị một chút trà nóng mang đến cho anh.
Lần đầu tiên, anh nghiêm mặt nhìn cô đi vào thư phòng, rón rén đặt cái ly ở trước bàn của anh, đang lúc anh định làm khó dễ thì cô dường như rất sợ làm quấy rầy đến anh, chỉ nhìn anh gật đầu một cái, nói chúc ngon miệng rồi rời đi luôn, khiến ngay cả câu "Không cần" anh cũng không kịp nói.
Nhìn ly trà thất diệp đảm nóng hôi hổi còn bốc khói kia, Phó Thần Cương cảm thấy anh không sao hiểu nổi cô gái nhỏ đó.
Nếu như cô cũng giống như Trương Diệu Thanh muốn ôm mộng đẹp, tất nhiên sẽ quấn thật chặt lấy anh, ... thậm chí tìm mọi cách để lấy lòng, nhưng mà cô lại không hề có.
Nếu không phải cô không có ý gì với anh thì việc cô mang trà lên cho anh được coi là gì?
Vì vậy, buổi sáng hôm sau anh đổ sạch toàn bộ ly trà thất diệp đảm còn nguyên ở ngay trước mặt cô.
Nhưng cô nhìn thấy chỉ nói: "Thật đáng tiếc!"
Phó Thần Cương nhíu mày, nhìn cô đang nhìn chằm chằm vào trong rãnh nước một lúc mới rời mắt đi.
"Những lá trà kia rất đắt đấy. . ."
Lông mày anh hơi nhíu lại, sao cô lại phải lo nghĩ đến chuyện lá trà rất đắt nhỉ? "Sau này cô không cần làm những chuyện như thế này nữa."
"Vậy ngài sẽ tự mình pha nước uống sao?" Khang Hoa Hiên chớp chớp mắt nhìn anh.
"Không phải."
"Vậy thì để tôi pha nước cho ngài, ngài muốn uống lúc nào thì uống."
Hàng lông mày rậm của người đàn ông vặn xoắn lại: "Tôi không có thói quen đang làm việc lại còn uống gì đó."
Yên lặng một lát, Khang Hoa Hiên cụp mắt xuống. Khi anh cho rằng rốt cục cô đã buông tay thì cô lại lên tiếng: "Nhưng ngài thức đêm, uống một chút thứ gì đó thì sẽ bồi bổ thân thể được tốt hơn. Nói cái gì mà không có thói quen, trà để ở bên cạnh, uống cho thân thể của mình khỏe mạnh hơn, chẳng lẽ khi ngài uống nó mà còn phải nghĩ không có thói quen hay sao?"
Dám tranh luận với anh sao? Sắc mặt Phó Thần Cương trầm xuống, chẳng lẽ cô hoàn toàn không có nhận thấy rằng anh đã dùng ngữ điệu lạnh lùng để nói sao?
Anh quyết định sẽ không để ý tới cô nữa, nhưng anh không nghĩ tới, chỉ cần khi anh thức đêm làm việc, cô gái nhỏ kia trước khi ngủ vẫn sẽ pha một ly trà nóng hổi, lặng lẽ đưa đến trước bàn của anh, sau đó rón rén rời đi.
Bất kể hôm sau cho dù anh có tự cao tự đại đối với cô thế nào, đổ sạch tất cả những tâm huyết của cô ở ngay trước mặt cô thì cô vẫn cố gắng không ngừng. Anh thức đêm, cô pha trà.
Cuối cùng, anh chịu khuất phục.
Con người có tính không thể từ chối được sự ấm áp...
Lòng bàn tay ôm cái ly ấm áp, trong mũi cũng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của lá trà, trong vị ngọt lành có chút đăng đắng. Cô nói, người thức đêm thích hợp nhất là uống trà thất diệp đảm. Anh nghĩ cô rất có tài trong việc chăm sóc người khác.
Hồi đáp xong lá thư điện tử cuối cùng, Phó Thần Cương xoa xoa sống mũi, đóng máy vi tính, đi về phía phòng trẻ.
Trước khi đi ngủ, anh vẫn không thay đổi thói quen cũ phải nhìn con trai một cái. Chỉ có điều bây giờ nhất định anh phải cẩn thận hơn, bởi vì cô gái Khang Hoa Hiên kia mỗi buổi tối đều để con trai anh nằm ở bên cạnh, có lúc lại còn duỗi ngón tay út để cho Huân Triết nắm, hai người cùng mặt đối mặt ngủ một cách rất quen thuộc.
Anh cách cô hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ các cô gái ở cái tuổi này đều không hề đề phòng giống như cô thế này hay sao?
Cho dù anh có quân tử thế nào đi chăng nữa, đã sống dưới một mái nhà cùng với một người đàn ông thành thục, ngay cả một chút để phòng cô cũng không có sao? Nửa đêm đi ngủ, đến cả cửa phòng cô cũng không khóa. . .
Cho dù như vậy, anh có thể ghé thăm Huân Triết cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng. . . Có lúc nhìn chằm chằm vào gương mặt đơn thuần của cô lúc đang ngủ, cho dù anh có là chính nhân quân tử thế nào đi chăng nữa cũng sẽ nổi lên ý nghĩ kỳ quái chứ!
Cô không giống các cô gái thích mơ tưởng bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng. Anh nhận thấy cô thực sự không phải là loại người ấy, mà là một người có hiểu biết, biết quan tâm đến người khác, khiến người ta không kìm nổi sự xúc động. . .
Nhưng cũng có thể khi quá xúc động anh khó tránh khỏi sẽ quên lãng việc đề phòng cô... Liệu cô có phải là loại phụ nữ trăm phương ngàn kế lấy lui để tiến hay không?
Nguyên do cũng vì cô rất ít khi nói tới chuyện của mình, trước mặt anh cô luôn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng cô đến thông báo chuyện của Huân Triết xong, sau đó liền quệt quệt tay chạy đi chỗ khác làm việc của mình.
Không phải anh cố ý nghĩ về cô như vậy, nhưng quả thật anh cảm thấy cái cô gái nhỏ làm bảo mẫu này không giống như những người khác, dường như cố ý tránh anh.
Cô sợ anh? Nhưng nếu như sợ anh thì tại sao muốn nhiều chuyện, giúp anh chuẩn bị pha trà khuya như vậy?
Có lẽ đây chỉ là chút tò mò mà cũng có thể là cô không chịu thua. Nên nhớ anh là người đã từng trải, hơn nữa anh là người có khả năng giao tiếp, bao nhiêu người muốn quan hệ với anh đều không thể vào nhà bằng cửa chính. Vậy mà cô gái ngây ngô này lại coi anh giống như rắn rết là sao?
Vốn dĩ tưởng rằng tính của cô là như thế, không thích những người ở bên cạnh mình, không nghĩ tới những người cùng trong nhà như tài xế, Quản gia, chỉ có mấy tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả hàng xóm cô cũng chung sống rất hòa hợp. Chỉ có đối với mỗi một mình anh, ngoại trừ những lời thăm hỏi hoặc cần thiết phải trả lời, cô đều nhanh chóng cách rất xa.
Kiểu dùng khoảng cách để nghênh đón này liệu có phải là một trong những mánh khóe của cô không? Nếu quả thật như thế, thì thực sự , chuyện này đã làm cho người ta không kìm nổi mà quá...tức giận.
Nếu như anh có thể chỉ bằng mấy từ yêu thích mà quyết định việc cô đi hay ở, thì chuyện này quá dễ dàng. Nhưng hết lần này tới lần khác trừ anh ra, tất cả những ai biết Khang Hoa Hiên thì đều nhất trí trầm trồ khen ngợi cô. Ngay cả con trai anh cũng bị cô thu hút rồi, Khi mở mắt tỉnh giấc mà không thấy cô, không nghe thấy tiếng của cô, chắc chắn gào lên mà khóc thật to.
Có lẽ thế giới này chính là như vậy, giống như một con người, có người đối với cô thuận mắt vạn phần, nhưng cũng có người chính cô lại là vật cản rất khó nhìn đến chướng mắt.