Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 32



Cô gái gật đầu một cái, nhìn chằm chằm vào Huân Triết nhìn trên xe tập đi: "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, là con trai của cô à?"

"Hả?" Khang Hoa Hiên mở to hai mắt, sợ hết hồn, lắc đầu xua tay: "Không phải, không phải đâu, tôi, tôi chỉ là..."

Cô gái kia thấy bộ dạng Khang Hoa Hiên hoảng hốt quá độ, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, nhưng cô ta cũng không chọc phá thêm, tiếp tục hỏi: "Không phải là con trai của cô à? Vậy đây chính là đứa trẻ của Phó tiên sinh phải không ?"

"Vâng, xin hỏi rốt cuộc cô là..."

"Không có gì, không có gì." Cô gái kia lại phất tay một cái, chuyển sang đề tài khác: "Phó tiên sinh tối nào cũng rất khuya mới trở lại sao?"

"Nếu như cô cần hỏi ngài ấy, phải gọi điện thoại đến công ty hẹn trước thời gian gặp gỡ. .Tôi không biết được hành trình của ngài ấy, nói lung tung với cô, hại cô lỡ việc sẽ không tốt."

Cô gái kia hơi sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi cũng biết là Phó tiên sinh bận nhiều việc, không biết bình thường ngài ấy có cô gái nào khá... thân thiết hay không?"

Hả? Khang Hoa Hiên bắt đầu nghi ngờ.

Chỉ thấy cô gái kia móc trong túi ra một phong bì, làm bộ lơ đãng để lộ ra tiền mặt ở bên trong.

"Cô là bảo mẫu được Phó tiên sinh mời về, bình thường có gặp họ không, dù chỉ là một lúc thôi... Kể cho tôi nghe một chút nhé, chúng tôi có tiền thưởng rất nhiều. Nghe nói ông ta có một đứa con riêng, có chính xác hay không?"

Là chó săn sao? Khang Hoa Hiên nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ, là ai muốn tới đào bới những chuyện riêng tư của anh vậy? Ngay cả chuyện của cục cưng cũng đã biết rồi sao?

Càng nghĩ cô càng thấy bất an, ôm lấy cục cưng muốn đi vào nhà.

"Đợi một chút, cô kể cho tôi nghe một chút! Cô biết mẹ của đứa trẻ là ai chứ?"

"Không, tôi không biết..."

"Có thật không? Còn nữa gần đây Phó tiên sinh đã khá thân thiết với ai vậy? Cô không cần phải nói quá rõ, chỉ cần tiết lộ tên họ hoặc nơi làm việc là được."

"Tôi không biết gì hết!"

"Hả?" Đối phương nhìn cô gần như không muốn phối hợp, liền buông tay, làm bộ nghi ngờ lẩm bẩm nói nhỏ, "Nhưng sao tôi lại nghe nói, có người tự xưng là mẹ của đứa trẻ kia nhỉ!"

"Ai vậy?" Khang Hoa Hiên nghe vậy, tò mò quay đầu, "Là người nào?"

Quả nhiên! Đối với chuyện bát quái của người chủ thuê mình, sao có người làm thuê nào có thể không có một chút tin tức nội bộ chứ? Dùng cách thả con tép, bắt con tôm chính là như vậy. Cho dù là không có cũng có thể từ dấu vết của những lời đối thoại để dò xét ra được một chút gì đó.

"Hóa ra cô không biết sao? Thật đáng tiếc nhỉ..."

Khang Hoa Hiên không hiểu, ngoài cô ra làm sao có thể có người phụ nữ thứ hai tự xưng là mẹ của cục cưng chứ? Huống chi, về đối ngoại Phó Thần Cương luôn luôn nói năng thận trọng, tại sao đột nhiên lại có phóng viên chạy đến nhà, hỏi những câu sâu như vậy?

"Cô muốn biết sao?" Phong bì được lấy ra một lần nữa, "Vậy cô hãy nói cho tôi biết gần đây có những cô gái nào hay ra vào ở nơi này, tôi sẽ nói cho cô biết mẹ đứa trẻ kia là ai."

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Khang Hoa Hiên vốn dĩ cũng không muốn biết ai là người đã giả mạo làm mẹ đẻ của cục cưng, mà chỉ muốn cho cái loại người chuyên đặt điều này một cái tát vỡ mặt, cô mím chặt môi lại, ôm lấy con trai quay người bỏ đi.

"Này, cô đừng đi! Cô đi tôi phải làm thế nào với nhiệm vụ của khách hàng giao cho đây..."

"Cô hãy mau rời đi. Nếu cô vẫn còn không đi nữa, tôi sẽ mời cảnh vệ tới đây: "Đứng ở cửa, Khang Hoa Hiên nói vọng ra bên ngoài rất lớn, chỉ thấy đối phương sờ sờ đầu, tự cảm thấy mất mặt rời đi.

Sau khi đóng cửa lại Khang Hoa Hiên thấy trong lòng lo lắng không thôi. Đối phương thật sự đã biết được những gì rồi? Cô rất nghi ngờ, bởi vì thái độ của đối phương đối với cô, phảng phất như cô chỉ là nhân vật râu ria nhỏ bé, hoàn toàn không có liên quan gì tới cục cưng hết...

Hơn nữa, tại sao có người đột nhiên tìm đến Phó Thần Cương, lại còn nói cho cô biết mẹ của cục cưng là ai?

Cô có nên nói chuyện này nói cho Phó Thần Cương biết không?

Suy đi nghĩ lại về sự quấy rầy của đối phương, bữa cơm tối hôm nay Khang Hoa Hiên ăn mà trong lòng có chút không yên. Ngay cả khi cô nhét vào miệng mình đồ ăn của cục cưng mà cũng không hề hay biết.

"Hoa Hiên!" Phó Thần Cương nhìn thấy cô có điều gì đó không thoải mái, liền vội vã lấy lại đồ ăn ở trên tay cô ra để ở một bên, "Cô làm sao vậy? Quá mệt mỏi sao?"

"Không có."

Nói thì nói như thế, nhưng khi cô lại một lần nữa dùng nước sôi để nguội để pha sữa tươi cho Huân Triết uống thì Phó Thần Cương cũng không chịu được nữa. Anh lấy bình sữa trong tay cô ra, kéo cô sang một bên: "Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?" Anh sờ tay lên trán cô kiểm tra độ nóng ấm: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Khang Hoa Hiên yên lặng nhìn anh, đột nhiên không kìm nổi nữa liền hỏi một câu, "Thần Cương, nếu như hôm nay đột nhiên mọc lên một cô gái, nói cô ta là mẹ của cục cưng, anh sẽ làm gì?"

Phó Thần Cương nhíu mày một cái, nhẹ nhõm trả lời, "Phải xem xem cô ta muốn cái gì đã."

"Có ý tứ gì?"

"Nếu như cái cô ta cần chính là tiền, được thôi, tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền hợp lý. Còn nếu như cái cô ta cần chính là cục cưng, rất xin lỗi, gặp nhau ở tòa án."

"Nếu như... cái cô ta muốn không phải là tiền, cũng không phải là bé cưng thì sao?"

"Vậy thì cô ta muốn cái gì?"

Khang Hoa Hiên ngây người: "Hừm, tôi cũng không biết."

"Có người đã đến đây nói cái gì sao?"

Cô lắp bắp kể lại cho anh nghe chuyện hôm nay có người tìm đến hỏi chuyện của anh.

"Người kia là ai?"

"Tôi không biết, có lẽ là chó săn."

"Sau này nên cẩn thận một chút." Anh lo lắng vuốt ve gương mặt của cô: "Có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tôi, biết không?"

"Vâng, tôi biết rồi..." Vốn đang thảo luận chính sự, trong lúc bất chợt, chẳng biết tại sao cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.