Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 38



Anh cần cô sao? Anh cần ở cô cái gì mới được chứ? Khang Hoa Hiên tự nhận thấy mình không có gì nổi bật, cũng không có gì đáng để quyến rũ người khác, trong khi anh thuộc loại “rồng giữa đám người” như thế, cô có thể làm gì cho anh được đây?

Bừng tỉnh sau trận kích tình, lúc này cô mới nhận ra mình đang bám chặt ở trên người anh, giống như một cô gái không biết liêm sỉ.

Đúng vậy, hơn một năm trước, chính cô đã chủ động ôm anh, sau đó còn sinh con, rồi vứt con của mình lại để cho anh chăm sóc.

Mà cô, rõ ràng là bảo mẫu mà anh mời tới để chăm sóc cho con trai của mình, bây giờ lại lên giường của anh một cách tự nhiên như thế...

Khang Hoa Hiên không dám nhìn anh, rụt hết tay chân của mình lại, vừa mới xoay người định trở về căn phòng của cô và Huân Triết, cô đã bị Phó Thần Cương lật người ngăn lại.

"Chờ một chút, cho anh ôm một cái nữa." Giọng nói của anh khàn khàn đầy thỏa mãn, cho dù cơn buồn ngủ dày đặc, nhưng anh vẫn không muốn buông sự mềm mại và ấm áp ở trong ngực mình ra.

Khang Hoa Hiên rúc vào trong ngực anh không dám cử động mặc cho anh ôm, một lúc lâu sau cô mới nói: "Em phải trở về phòng, Huân Triết vẫn đang ở phòng cách vách."

"Nó đã khá lớn rồi, có thể ngủ một mình." Phó Thần Cương mắt nhắm nghiền, nhưng cánh tay không chút có ý định để cô rời đi."Đêm nào em cũng ngủ cùng với nó, hôm nay lại không thể ngủ cùng với anh hay sao?"

Khang Hoa Hiên thấy buồn cười, bây giờ anh lại còn ghen với cả con trai của mình nữa chứ!

Tiếng hít thở dần dần bình ổn lại theo quy luật, anh kéo sát thân thể của cô vào bên cạnh mình, tìm một tư thế vững chãi tựa vào bên cạnh cô: "Ngủ thôi!"

**************************

Sáng sớm thức dậy, Phó Thần Cương cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ thấy được thỏa mãn và hạnh phúc như thế, anh xoay người lại... bên cạnh không có người nào...

Anh đứng dậy xuống giường, nghe dưới lầu vọng tới tiếng xào nấu thức ăn. Anh cười khẽ, sau đó nhanh chóng rửa mặt, mặc bộ quần áo sạch sẻ xuống lâu.

Anh lặng lẽ chạy tới sau lưng Khang Hoa Hiên, thừa dịp cô đang pha cà phê liền đưa tay vòng quanh hông của cô.

"Chào buổi sáng." Anh vùi mặt vào mái tóc ngắn của cô, chiếc cằm đầy râu không biết vô tình hay cố ý cứ cọ cọ vào cổ của cô khiến cả người cô trở nên ngứa ngáy.

"Chào..." Nhớ tới sự nhiệt tình buổi tối hôm qua, Khang Hoa Hiên thật không dám bốn mắt giao nhau với anh.

Ngược lại Phó Thần Cương không chút kiêng kỵ, xoay mặt cô lại đối diện với mình, sau đó mổ những cái hôn nho nhỏ ở trên gương mặt cô.

"Đừng như vậy, lát nữa anh còn phải đi làm đấy."

"Ừ, vậy hôm nay anh sẽ về sớm một chút..."

Cắn cắn môi, từ sau lưng anh, Khang Hoa Hiên thử hỏi một câu qua loa nhưng đầy ẩn ý: "Tối thứ ba anh có thể về sớm một chút được không?"

"Có chuyện gì không?"

"Anh hãy về sớm một chút." Cô cười thần bí: " Sinh nhật Huân Triết."

"Sinh nhật Huân Triết sao?" Phó Thần Cương thoáng sững sờ, "Thứ ba này là sinh nhật Huân Triết?"

"Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức sinh nhật cho Huân Triết." Cô vui vẻ cầm tay của anh, "Anh về sớm một chút, em mua bánh gato nhé, có được không?"

Cũng do từ trước đến nay anh chưa từng bao giờ được ai tổ chức sinh nhật cho mình, hơn nữa, thật sự anh cũng không biết sinh nhật của con trai vào ngày nào." Ngày 12, thứ ba tuần này???"

"Đúng thế."

"... Sao em biết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.