Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 40



"Em thật ngốc nghếch, em đã bị tình yêu làm cho u mê đầu óc rồi!"

"Nói cho hắn biết ấy hả? Em nghĩ định sống cùng với hắn sao?" Cò lớn màu nâu hỏi: "Vậy tại sao em không nói cho hắn biết sớm một chút đi? Hiện giờ mới nói cho hắn biết, liệu hắn có thể chấp nhận không?"

Anh có thể sao? Khang Hoa Hiên do dự. Cô biết cách nhìn của Phó Thần Cương đối với việc tìm kiếm mẹ đẻ của Huân Triết, cho nên, liệu cô có thể nói cho anh biết, cô chính là người đã vứt bỏ Huân Triết không?

Có lẽ có thể nói cô quá nhút nhát, nhưng sau khi hiểu rõ ý nghĩ của Phó Thần Cương, cô lại càng không thể nào thẳng thắn nói với anh, cô chính là người phụ nữ vô trách nhiệm như trong suy nghĩ của anh...

"Cho nên, vì sự tốt đẹp của em và bé cưng sau này, em hãy mau mau đưa con đi thôi." Cò lớn màu đỏ tiếp tục cổ xuý.

"Đừng có nghĩ bậy bạ." Cò lớn màu nâu chọc vào một câu: "Còn dám há miệng nói đến người khác nữa hả? Còn cô thì sao? Có dám ôm thằng bé con của cô mà rời đi hay không?"

"Nói đến đây thì quả thực có chuyện đáng giận ... Tôi cũng muốn rời đi sớm một chút đấy chứ! Nhưng mà tôi càng nhìn càng lo lắng, nghĩ không biết làm thế nào mới tốt? Cò lớn màu đỏ thở dài.

"Liệu hắn có thể đã biết cô là mẹ của con trai hắn hay không?" Cò lớn màu nâu nói.

"Không thể nào?" trong lòng giật thót một cái, nhưng Cò lớn màu đỏ lập tức cố làm ra vẻ trấn tĩnh: "Biết cũng không sao, tôi đây không sợ hắn tức giận."

Khang Hoa Hiên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc dù cô rất sợ Cò lớn màu đỏ, nhưng lại không thể không khâm phục Cò lớn màu đỏ rất có dũng khí.

"Cô ở đây dùng vi tính à?"

"A!" Cô sợ hãi, vội vàng đóng lại cửa sổ chát chuyện phiếm, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quan sát mình từ phía sau.

"Là tôi là tôi, cô không cần phải sợ hãi như thế." Thạch Dự Thạc xua xua tay, bộ dáng vô cùng thoải mái.

"Anh làm tôi giật cả mình!" Khang Hoa Hiên kháng nghị.

Đang ngon giấc ngủ trưa Huân Triết bị tiếng kêu sợ hãi của cô đánh thức, ngoạc miệng ra, bắt đầu phát ra tiếng khóc nức nở.

Khang Hoa Hiên không thể làm gì khác hơn đành ôm lấy bé cưng, vừa dỗ dành con, vừa thử làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thạch Dự Thạc. Nhưng mỗi lần khi Thạch Dự Thạc tới, Phó Thần Cương đều ở đây. Anh cũng không để cô ở lại mà thường nói chuyện một mình với Thạch Dự Thạc. Phó Thần Cương cũng từng nhắc nhở cô, nói miệng lưỡi Thạch Dự Thạc rất ngọt, phải cẩn thận đối với anh ta.

Cô cũng không cho rằng Thạch Dự Thạc sẽ làm chuyện gì đó đối với cô, nhưng cô cũng không muốn anh ta cứ lén lén lút lút đi vòng ở phía sau lưng người khác như vậy.

"Có chuyện gì không? Thần Cương vẫn chưa về."

Nghe cô thay đổi cách gọi đối với Phó Thần Cương, Thạch Dự Thạc nhíu hai đầu mày lại, xem ra, bạn tốt của mình sắp có chuyện vui rồi đây.

"Không liên quan đến cậu ta, tôi đến tìm cô." Thạch Dự Thạc vô cùng tự nhiên tìm ghế sofa trong thư phòng ngồi xuống, tiếp đó còn thân thiết vỗ vỗ vào chiếc ghế sa lon đơn ở bên cạnh: "Đến đây, ngồi đi! Nói chuyện với tôi một chút."

Khang Hoa Hiên thuận theo ngồi vào một bên. Vốn dĩ cô vẫn đang chuyên tâm dỗ dành bé cưng, nhưng lúc này ánh mắt của Thạch Dự Thạc nhìn thẳng vào cô, làm cho cô cảm thấy không được thoải mái.

"Có chuyện gì không?"

"Hừm, chỉ là tôi đang nghĩ... Rốt cuộc cô có điểm nào mà thắng được Tâm Lôi đây?" Diện mạo của cô nhóc này không có gì khác biệt lắm, nhưng được cái thanh thuần sạch sẽ và xinh đẹp phóng khoáng. Còn vóc người thì có sự chênh lệch rất rõ không cần phải nói. Thật không biết Phó Thần Cương đang nghĩ ngợi gì nữa, chẳng lẽ cậu ta chuyên chọn cỏ non để ăn sao?

Khang Hoa Hiên cũng giật mình, thật ra đây không chỉ là nghi vấn của Thạch Dự Thạc mà cũng là nghi vấn của cô

"Tôi... tôi cũng không biết."

"Cô thật sự không biết sao?" Thạch Dự Thạc tò mò hỏi: "Hai người lui tới với nhau, ít nhiều cô cũng phải biết một chút gì chứ, cậu ta cũng không nói với cô sao?"

Ngẩng đầu lên, Khang Hoa Hiên suy nghĩ một chút, sau đó trả lời vô cùng nghiêm túc, "Tôi nghĩ, có thể là bởi vì... cái ôm chăng!"

"Cái gì?" Ôm?

"Bởi vì, tôi thường ôm anh ấy để động viên... À, nhưng chỉ có điều, trong cái ôm này không có dự tính gì hết, tôi cũng thường ôm người khác như vậy..." Cô vừa nói vừa nghĩ.

"Ôm... ôm người khác?" Anh có nghe lầm không? Đây là chiêu thức gì vậy?

"Đúng vậy." Phải! Đúng là như vậy đấy, không hề sai.

Rốt cuộc là thật hay là giả đây? Thạch Dự Thạc hơi bán tín bán nghi.

Hôm nay anh cố ý tan giờ làm việc trước một giờ, chính là vì muốn tới xem cô bảo mẫu nhỏ trong truyền thuyết này một chút... Ách, nói thật ra, anh, Tưởng Tâm Lôi và Phó Thần Cương đều là bạn bè cũ, bọn họ chia tay, Tưởng Tâm Lôi lôi kéo anh hỏi như điên cuồng. Mặc dù anh không hề tiết lộ gì, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất tò mò, rốt cuộc cô bảo mẫu nhỏ còn trẻ đó đã sử dụng thủ đoạn gì vậy?

Tuổi trẻ sao?... Anh vốn nghĩ, thủ đoạn của các cô gái trẻ chẳng phải là cơ thể thanh xuân hay sao? Nhưng nhìn ánh mắt chân thực, chính trực và đơn thuần của Khang Hoa Hiên, trong nháy mắt những ý nghĩ tà ác đã tan biến hết.

Đặt Huân Triết đã ngủ xuống giường, Khang Hoa Hiên đi về phía trước, hào phóng ôm Thạch Dự Thạc.

Lúc mới bắt đầu anh có chút không được tự nhiên, nhưng sống ở nước ngoài một thời gian dài, anh đã quen rất nhanh. Cái ôm của cô bất quá cũng giống như cái ôm của người nhà hay của bạn bè mà thôi, cũng chỉ là gần hơn một chút nữa mà thôi... Ừ, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi...

Đợi một chút... lúc này anh cảm thấy như có một cái gì đó rất ấm áp lan sang thì phải?

Nơi cổ họng của Thạch Dự Thạc chợt xông lên một nỗi thương tâm. Khi anh hồi phục lại tinh thần thì chợt thốt lên: "Thật ra thì hôm nay tôi đến đây là bởi vì muốn nhìn người phụ nữ mà Phó Thần Cương thích một chút, muốn xem là dạng người như thế nào."

Sức lực trong ngực không hề dao động chút nào, thật kỳ quái, anh lại tiếp tục nói chuyện: "Lúc đầu cậu ta nói chọn Tâm Lôi, tôi cũng không nghĩ gì hết, bởi vì cô ấy rất đẹp, gia thế lại không tệ... cho nên tôi cũng đành phải êm đẹp mà rút lui... Chúng tôi là bạn tốt đã biết nhau nhiều năm... Thật ra thì cậu ta rất giống cha tôi... Ở trong nhà tôi là con út, mẹ tôi rất thương tôi, nhưng cha tôi lại luôn chê tôi không chịu cố gắng.

"Còn có cách nào đây? Tôi chỉ có như vậy thôi... Mà Thần Cương đúng là người có một không hai, đối với người khác rất nghiêm nghị, điểm này quả thực cực kỳ giống cha tôi, mặc dù có chút cố chấp, nhưng cậu ấy đúng là một người bạn rất tốt... Nhưng tôi cũng biết rõ là không thể nào... Ơ kìa, rốt cuộc tôi đang nói cái gì vậy nhỉ?"

Có phải anh đã nói ra hết bí mật mà anh đã chôn sâu ở trong lòng nhiều năm nay rồi hay không?

Thật hỏng bét! Theo lý mà nói, anh cũng cần phải bài xích tình trạng này mới phải chứ nhỉ? Nào ngờ, lời vừa mới thốt ra khỏi miệng lại tựa như súng bắn liên hồi, dường như muốn ngừng mà không được, cũng không hề suy tính đối tượng là ai nữa... Dường như do bị kìm nén quá lâu, anh lại nói tiếp: "Cũng chỉ với cậu ta tôi mới có loại cảm giác này, thật ra thì đây không phải là tình yêu... Cho nên lúc ban đầu tôi mới có thể giúp cậu ta làm những chuyện vô đạo đức kia... Những người kia dù sao cũng là người nhà của cậu ấy, nhưng... Ai dà, nên nói như thế nào đây nhỉ? Cậu ấy cũng đã phải nhẫn nhịn suốt một thời gian rồi, nếu không cho cậu ấy một lối thoát, cậu ấy sẽ điên mất."

Giống như người vừa xưng tội xong, Thạch Dự Thạc thở phào nhẹ nhõm. Sau khi lấy lại tinh thần, anh mới phát hiện ra tự nhiên mình lại kể cho cô gái này nghe hết những suy nghĩ của mình đối với Phó Thần Cương, những điều không thể để cho ai biết, anh không khỏi xanh mặt, đẩy cô ra.

Anh nuốt nước miếng một cái, nói: "Cô... Làm sao cô lại..."

"Có lúc sự kìm nén quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể của mình." Cô vỗ vỗ vào vai anh, "Muốn khóc, thì anh cứ khóc lên đi."

Ặc, sao lại có thể có cô gái ngọt ngào thế này được nhỉ!

Đây chính là một sự thần kỳ, cho dù là cái ôm rất gần gũi, nhưng một người háo sắc như anh lại cũng không hề có bất kỳ ý nghĩ bất lương nào... Cô quả thực là một người mà bất cứ ai trong lòng cũng đều tha thiết mơ ước được cô chữa trị!

Bỏ qua tất cả công danh lợi lộc, bỏ qua tình dục, tâm cơ, tình cảm... Không thể nghi ngờ, cô chính là một bến cảng tránh gió thần kỳ nhất.

Một sự rung động không sao bày tỏ được, Thạch Dự Thạc lại nghiêng người lên trước, ôm lấy cô lần nữa, nói ra điều vẫn ghim sâu lớn nhất của mình: "Tôi không phải là gay! Chỉ là tôi có chút hâm mộ cậu ta mà thôi, tôi vẫn luôn thích phụ nữ..."

Không ngờ anh lại đột nhiên ôm mình, Khang Hoa Hiên có chút giật mình, nhưng vẫn là dịu dàng vỗ vỗ vai anh.

Thạch Dự Thạc đã hiểu, thì ra đây mới chính là điều mà cô đã khiến Phó Thần Cương động tâm.

Đúng vậy, sự ấm áp này, trên người anh, Phó Thần Cương tuyệt nhiên không tìm được, mà ở trên người Tưởng Tâm Lôi lại càng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.