Phó Thần Cương hồi tưởng lại, vẻ mặt không chút biến đổi. Bọn họ như kiểu chỉ là sống chung với nhau, hoàn toàn không có tình yêu. Nhưng vì Tưởng Tâm Lôi muốn duy trì chất lượng cuộc sống của mình, còn anh là vì muốn củng cố địa vị ở Thiên Dự, cho nên hai người bọn họ ở trước mặt mọi người vẫn giữ bộ dáng tình nghĩa sâu nặng.
Đối với con trai của Phó Thần Cương, Thạch Dự Thạc thật tò mò, đối với mẹ đẻ của đứa trẻ anh lại càng hiếu kỳ hơn, mức độ tò mò của anh thậm chí còn cao hơn so với Tưởng Tâm Lôi.
"Coi như với cương vị chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, thành thật mà nói, cậu thật sự không biết người sinh ra Huân Triết là ai hả?" Tiếp tục ép hỏi.
"Không biết."
"Đầu mối?"
"Không có."
"Một chút ấn tượng cũng không có?"
Phó Thần Cương ngừng một chút, "Cũng không thể nói là không có, nhưng mà... Có thể có liên quan đến chuyện kia. . ."
Ngày trước, khi anh còn chưa bị mất đi sự hứng thú, anh cũng đã từng nghĩ đến chuyện đứa bé và mẹ đẻ của nó một lượt. Cho dù như vậy, anh cũng không thể nghĩ ra được cô gái nào có khả năng có thể thao túng, chơi đùa anh trong tay.
Anh là Phó Thần Cương, chưa từng có người nào có thể nắm giữ anh, cha anh đã không thể, con trai cũng không thể, phụ nữ lại càng không thể.
Hơn mười giờ tối, anh về đến nhà, mở cửa ra, bên trong căn nhà vốn chỉ có hơi thở đơn điệu của phái nam, giờ đây có thêm mùi thơm nhàn nhạt của sữa. Từ trong phòng trẻ con truyền tới tiếng của một phụ nữ, còn có tiếng chuông kêu leng keng vang dội.
Nghe tiếng cửa mở, âm thanh trong phòng của trẻ con ngừng lại một chút, bảo mẫu ôm đứa bé đi ra.
Anh cau mày, lúc này đã qua thời gian đi ngủ từ lâu: "Tại sao còn chưa ngủ?"
Bà bảo mẫu Lưu trừng mắt nhìn anh: "Cha vẫn còn chưa về nhà, làm sao đứa trẻ ngủ được?"
"Tôi mời bà tới để chăm sóc cho con của tôi, công việc của bà chính là phải chăm sóc Huân Triết cho tốt, những chuyện khác bà không cần phải để ý đến."
"Nói thì đúng là như thế." Dù sao bà Lưu đã làm vợ rất nhiều năm, lại từng vất vả với một đống quỷ sứ như vậy, bà hoàn toàn không hề bị hù dọa bởi sắc mặt của một ông lớn, "Tôi đã nghe qua về tình cảnh của đứa bé này. Nếu đã như vậy, ít nhiều ngài cũng nên quan tâm thằng bé một chút đi. Tôi tới nơi này đã gần một tháng, cũng chưa từng nhìn thấy ngài ôm nó."
Bà Lưu đưa đứa trẻ tới trước mặt anh, Phó Thần Cương gác lại công việc sang một bên, sắc mặt tái xanh nhìn con trai của mình, nhưng không hề có ý định ôm lấy đứa nhỏ.
Phản ứng của anh cũng không ngoài ý nghĩ của bà. Bà thở dài, ôm đứa bé trở về ngực mình: Có lẽ ngài cảm thấy tôi nhiều chuyện, nhưng nếu như thật sự ngài muốn tốt cho đứa bé, không có cách nào tìm được mẹ cho nó, ít nhất thì ngài cũng nên yêu thương đứa bé nhiều hơn một chút! Dù sao ngài cũng là cha của đứa bé mà lại chưa từng ôm đứa con của mình, việc này ngài nói sao đây?"
"Tôi còn bận nhiều việc, " anh giải thích, "Vừa rồi ở bữa tiệc tôi đã uống một chút rượu, không muốn để cho nó ngửi thấy mùi rượu ở trên người tôi."
Lại thở dài, bà Lưu biết đây là anh viện cớ, nhưng nếu như đây là quyết định của ông chủ, bà có nói cái gì nữa cũng không ích gì.
"Tôi đã lớn tuổi, " Bà vừa vỗ vỗ đứa trẻ ở trong ngực, vừa nói: "Thành thật mà nói, lúc này tôi không thiếu tiền, tôi trông nom đứa nhỏ duy nhất chỉ là bởi vì thích trẻ con, muốn nhìn thấy bộ dạng lớn lên đầy vui vẻ của bọn chúng. . . Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như ngài không có cách nào cho đứa bé một hoàn cảnh như vậy."
Mấy tuần lễ qua, rốt cục cũng đến lúc bà không thể chịu được, không kìm nổi lẩm nhẩm nhắc lại hai ba lần, anh ta không thấy phiền, người khác thấy phiền!
"Đó là chuyện của tôi, bà hãy làm công việc của mình cho tốt, chăm sóc cho con trai của tôi cho thật tốt là được." Điện thoại trong túi tây trang vang lên, anh liếc mắt nhìn, phất tay bảo bà rời đi trước.
Bà Lưu lắc đầu một cái ôm đứa bé rời đi, Phó Thần Cương lại trở lại thư phòng, tiếp tục công việc.
“... Giá khởi điểm cho một mét vuông là 8.500... nói cho hắn biết không có thương lượng... Con trai hắn là Đường chủ của bang Trúc Liên hả? Nói cho anh biết, đến Tổng Thống cũng vậy thôi!... Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng phải để trống phần đất của hãng Miêu Lật cho tôi... toàn bộ dự toán của nhóm anh đã phê duyệt xong rồi... đưa ra bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu... không thể để hắn gọi giá cố định..."
Cúp điện thoại, anh mở màn hình Computer ra, xác nhận từng tiến độ hoàn thành của các cán bộ. Cho đến khi anh kiểm tra xong các bản thiết kế sản phẩm mới, đã gần hơn mười hai giờ đêm.
Phó Thần Cương tắm rửa sạch sẽ, hơn mười phút sau, anh vừa lau tóc vừa đi trở lại gian phòng của mình, nhìn chiếc giường lớn sẫm màu trống không một lúc lâu, anh xoay người đi tới phòng cách vách.
Lúc này trong phòng của cục cưng tràn đầy hương vị ngọt ngào của sữa. Căn phòng không được trang trí nhiều lắm, chỉ có mấy con búp bê bằng nhung vứt chất đống trên mặt đất. Trên hộc tủ cạnh đó bày đầy tã của trẻ con cùng với bình sữa, sữa bột. Bên cạnh chiếc giường trẻ con có một chuông báo. Nếu như Huân Triết khóc qua 20 phút trở lên, còi báo động trong phòng sẽ vang lên.
Mà lúc này khối thịt nhỏ đang nằm trên giường, bình yên nhắm mắt, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Kéo cái ghế đặt ở bên cạnh, Phó Thần Cương ngồi ở bên cạnh con trai, ánh mắt chăm chú nhìn con.
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có con trai. Phải nói là, anh sống đến 35 tuổi, chưa từng nghĩ tới chuyện anh sẽ cùng với một người phụ nữ nào đó cho ra đời một sinh mạng nho nhỏ, đối với anh mà nói, sự xuất hiện Huân Triết không thể nghi ngờ, như gợi lên sự rung động.
Bà Lưu nói sai rồi, không phải là anh hoàn toàn chưa từng ôm con trai của mình. Ngày đầu tiên khi Huân Triết tới đây, anh đã từng ôm nó, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, anh đã xác định chắc chắn Huân Triết là con anh.
Hai tròng mắt tròn xoe, cái trán rộng rãi đầy đặn, môi mỏng giống như anh... Chẳng lẽ đúng là phụ tử liên tâm* thật sao, tóm lại anh có thể khẳng định, đây là con anh.
(Dịch nghĩa: cha con liền tim – Ý nghĩa của câu thành ngữ này muốn nói lên sự giao cảm giữa cha và con đẻ)
Thì ra cảm giác có con trai là như thế, đó là sự kéo dài cuộc sống của anh.
Một dòng ấm áp có thực đã chảy qua ngực anh, anh đưa ngón tay nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm của con.
Bà Lưu từng nói anh ít khi bế Huân Triết, đây là sự thật, nhưng tối nào anh cũng đều đến với con trai của mình.
"Mẹ con không muốn con, nhưng ba muốn con." Anh khom người in lại nụ hôn ở trên trán Huân Triết. Hơi thở của khối thịt nhỏ vẫn đều đặn, cu cậu vẫn ngủ say như cũ."Chỉ cần con muốn, cả thế giới này ba cũng sẽ cho con. Sau này cũng sẽ không có bất kỳ người nào có thể làm cho con bị tổn thương nữa."