Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 28



Quan hệ thân thích

“Hắc, Harry, cậu ta là…… Ai?” Hermione đi vào phòng sinh hoạt chung — lúc này hầu như mọi người đều đã ngủ, mà Hermione đều quen thức đêm đọc sách, vi không quấy rầy bạn, Hermione sẽ ở trong phòng nghỉ hai giờ — từ 10h đến 12h, mà cô vừa đi vào phòng sinh hoạt chung đã thấy Harry đứng ở cạnh lò sưởi với một người cô chưa từng gặp — thoạt nhìn rất…… Thân mật.

“Xin chào chị Granger, Harry đã đề cập chị, chị là bạn tốt nhất của anh ấy.” Prince vươn tay ra,“Em tên là Prince, chị gọi em là Prince là được rồi, em là…… Ân……”

“Em trai.” Hermione chắc chắc nói,“Hai người rất giống nhau!” Khi Prince ngẩng đầu cô đã phát hiện hai người bọn họ thật sự rất giống – đôi mắt xanh giống nhau như đúc, tóc rối bời, còn có hai má,“Bất quá…… Harry, cậu chưa nói cậu có một em trai a!”

“Hermione, Prince không phải em của mình.” Harry lắc đầu,“Prince lad……”

“Nha, chúng ta có chút quan hệ huyết thống, xem như em họ.” Prince nháy mắt với Harry,“Phải biết rằng, quý tộc ở thế giới phù thủy trên cơ bản đều có chút…… quan hệ thân thích, Harry thật ra là chú của Draco Malfoy.”

“Merlin! Thật sao?!” Nữ vương Gryffindor tương lai mở to mắt nhìn, “Harry, thật sao? Merlin a! Cậu là chú của Malfoy…… Nha…… Trách không được cậu sẽ cứu cậu ta…… Được rồi…… Từ nay về sau mình không…… Ách…… Không cãi nhau với cậu ta — chỉ cần cậu ta không chủ động trêu chọc mình.” Hiển nhiên, Hermione lí giải Harry hơn Ron rất nhiều, giống như Ron nhục mạ anh họ Dudley của Harry ngay trước mặt cậu mà trên thực tế Harry cũng không phải rất nguyện ý tiếp lời, tuy nghe vậy cậu cũng có chút vui, chính là sau đó hồi tưởng lại, Harry cũng chẳng vui vẻ lắm.

Hermione cười, cô phát hiện bí mật nhỏ của Harry, cũng nhìn thấy em họ của Harry, cô thấy rất tốt, hơn nữa người em này…… Tựa hồ rất bác học, nhìn cậu ta lấy ra vài thứ kia a!

“Đây là…… Nha, đây là một bình dinh dưỡng sủng vật a!” Hermione quơ quơ độc dược khô vàng,“Hắc, cái này…… Đưa cho Ron được không? Ách, Prince, Ron là bạn của chúng tôi, con chuột của cậu ta sống hơn 10 năm rồi, đã rất già, kỳ thật…… Mình nghĩ cậu ta cống hiến làm thí nghiệm, được rồi, nghĩ như vậy cũng không phải chuyện tốt……”

“Con chuột hơn 10 năm…… Nếu như hữu dụng, em rất vinh hạnh.” Prince gật đầu mỉm cười, cậu đã bắt đầu xưng hô tên thánh với Hermione,“Kỳ thật nếu như có thể, em nghĩ Ron…… hẳn là giao sủng vật cho Hagrid nhìn một cái, dù sao ông ấy là giáo sư chăm sóc sinh vật huyền bí…… Ách, thôi, vẫn là giao cho Bà Pomfrey đi, có thể tín nhiệm một ít.”

“Nói không sai.”

Nhìn quan hệ của con trai và bạn tốt, Harry rất vui mừng, cậu còn lo lắng giải thích vấn đề của Prince thế nào a, mà thoạt nhìn Snape đã sớm nghĩ kỹ cớ — bất quá…… Merlin quan hệ a! Cậu cũng là lần đầu nghe nói mình là chú của Malfoy!?

Cảm thấy chuyện này rất thú vị, Harry cười mị mị ngồi cạnh Prince nhìn cậu cho Hermione nhìn chút ít độc dược đùa dai, mỗi một dạng trong mắt cậu đều rất trân quý, mà tiểu vương tử chính là vật báu vô giá của cậu.

Rất nhanh, một giờ đã trôi qua, Prince nhìn đồng hồ, để vạc lại cho ba ba, cầm bột Floo đi vào lò sưởi.

“Phòng ngủ giáo sư độc dược!”

Khi Prince biến mất trong lò sưởi, Hermione còn đang ngẩn người — cô tựa hồ nghe đến…… chuyện rất bất ngờ?!

“Cái kia…… Cậu ta nói…… Là…… phòng ngủ giáo sư độc dược…… Đúng không?” Cô hỏi.

“Đúng a, cậu ấy là…… Ách…… con giáo sư Snape.” Harry gật gật đầu, đương nhiên cậu muốn nói cho Hermione đó là con của cậu, nhưng là cậu nhịn được.

“Nha! Merlin a!” Hermione hét rầm lên,“Cậu ấy là con giáo sư Snape! Giáo sư Snape! trời ạ! Merlin a! Cậu ấy sao có thể là con giáo sư Snape a!? Cậu ấy…… Cậu ấy rất đáng yêu!”

“Hermione, cậu không sao chớ……” Tuy nghe có người tán thưởng con mình đáng yêu thì rất vui nhưng là cậu không muốn bạn mình rơi vào…… trạng thái điên cuồng này a.

“Đúng vậy…… Mình không sao…… Harry, cậu biết…… Ách…… Prince đáng yêu như vậy, hơn nữa rất ôn hòa…… Cậu có thể hiểu được ý của mình, đúng không?” Cô ảo não nhìn Harry,“Có lẽ…… Mình muốn nói…… Harry, có lẽ chúng ta đều hiểu lầm giáo sư Snape, cậu thấy thế nào?”

Harry nghe cô nói như vậy thì lại càng hoảng sợ, cậu không nghĩ tới Hermione sẽ trực tiếp liên tưởng đến Snape nhưng là cậu thật sự không biết nên nói về Snape như thế nào với bạn tốt.

“Nghe, Harry, cậu ở cùng Snape một tuần, cậu phát hiện…… Giáo sư là một người không như vẻ ngoài sao?” Hermione nói tiếp,“Giáo sư chăm sóc cậu một tuần, mà cậu hoàn hảo không tổn hao gì — đúng vậy, không cần phải phủ nhận, mình có thể nhìn ra biến hóa của cậu Harry, giày của cậu mới, áo sơmi mới…… Hơn nữa sách vở của cậu…… Cũng đều chuẩn bị đầy đủ hết …… Đúng vậy, Harry không cần phải cắt đứt mình!” Cô bực bội cào tóc,“Nghe, Harry, cậu cần nghe mình nói, mình thấy…… Chúng ta năm nhất hoài nghi giáo sư Snape…… Lúc đó là mình hoài nghi đầu tiên, sau đó ảnh hưởng đến các cậu…… Cái này rất…… Không tốt! Giáo sư có lẽ…… A…… Một người xấu không nuôi được Prince tốt như vậy a!”

“Chính là…… Prince…… Cậu mới chỉ thấy em ấy a.”

“Nha! Harry! Em ấy thậm chí không tới tuổi đến Hogwarts a! Những gì trẻ con nói dối là vung không tròn! Ngụy trang cũng là không đáng tin !” Hermione đứng lên — Harry ngồi ở trên ghế — nhìn cậu,“Từ một đứa trẻ có thể nhìn ra người dưỡng dục là dạng gì — cái này, là tâm lý học của Muggle, hôm nào mình có thể = thảo luận một chút với cậu — cho nên, hiện tại, mình thấy…… Đúng vậy, ngày mai mình sẽ đi xin lỗi giáo sư Snape…… Nha…… Mình không thể nói Ron, bất quá Harry, cậu phải xin lỗi giáo sư Snape! Nhớ đấy!”

Xem a! Đây mới là Hermione bạn của cậu a!

Harry khuyến khích mình trong lòng — tuy cậu không hiểu cái gì là tâm lý học nhưng cậu cũng không phải một người ngu ngốc cho nên cậu mới có thể truy vấn Hermione — vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Prince thì đã khẳng định Snape, mà cô cho đáp án…… Cũng không ra dự liệu của cậu.

Đúng vậy, Harry, phải tin tưởng mình tương lai!

“Được rồi, đêm nay mình phải đi ngủ sớm một chút — ai biết ngày mai giáo sư Snape có thể cho mình một thùng sên lớn xử lý không s……” Hermione ôm tác phẩm vĩ đại đi về phòng.

Nhìn bóng lưng Hermione, Harry thỏa mãn vui vẻ cười. Nhưng mà Harry không biết cậu từ lúc này đã thoải mái dễ dàng hơn rất nhiều, đương nhiên, đây là nói sau.

Đêm đó, Harry ngủ ngon, ngày hôm sau cậu mang thuốc bổ cho sủng vật Prince làm đưa Ron, đề nghị Ron mang Scabbers đi bệnh thất.

Ron dĩ nhiên rất thích lọ thuốc đó — tuy cậu cũng không thích con chuột Percy để lại nhưng con chuột này ở trong nhà cậu đã hơn 10 năm, gần như bằng cậu, hơn nữa…… Lại làm sủng vật của cậu gần ba năm, cảm tình…… Vẫn là có, cho nên cậu cũng không hy vọng sủng vật mình chết.

“Nha, con chuột ngu xuẩn này!” Ron dùng đũa phép chọc Scabbers,“Nhanh uống hết a! Đây là thuốc bổ!”

Đương nhiên là thuốc bổ, chỉ là khẩu vị quái dị một ít mà thôi!

Scabbers cố gắng né tránh đũa phép Ron quấy rầy mà Ron hình như cảm thấy không có cách nào khác dễ dàng tha thứ con chuột này, trực tiếp bắt nó đổ độc dược vào mồm!

Uống xong độc dược, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Scabbers bắt đầu điên cuồng chạy loạn mà Ron chỉ có thể đuổi theo nó — đây chính là bữa tối a! Một con chuột chạy loạn khắp nơi, cậu không muốn gây náo loạn!

“Scabbers!” Ron rất lo lắng con chuột này sang bên Slytherin, nếu như nó sang đó thì nhất định sẽ bị đám phù thủy hắc ám tà ác kia giết chết! “Mau trở lại Scabbers!”

“Nhìn con chồn thối kia — đuổi theo con chuột!” Draco chỉ vào Ron cười ha ha, cậu rất vui vẻ, mà Goyle và Crabbe lập tức phụ họa, cùng cười ha hả.

“Tóc đỏ Weasley mới có thể nuôi sủng vật không có phẩm vị như vậy.” Một cô bé Slytherin tóc đen nữ vén tóc ra sau tai. Hai mắt cô rất to, màu da hồng nhuận, giống như một quả táo ngon miệng,“Thật không biết cậu ta loại này đi theo nhân vật lớn đạt được thanh danh…… Như thế nào sẽ là cái gọi là…… Nha, Gryffindor chính nghĩa a?”

“Pansy, nói rất đúng.” Bên cạnh cô một cậu bé làn da hơi đen mười phần thân sĩ cầm ly nước trong tay giơ lên.

“Slytherin tà ác chết tiệt!” Ron thét lên — mặt cậu còn đỏ hơn tóc.

“Hừ, còn không bằng em gái.” Pansy nhìn cậu bé da đen bên cạnh,“Đúng không Blaise?”

“Đương nhiên, công chúa nói vĩnh viễn chính xác .”

“Tôi muốn quyết đấu với các người……”

“Đủ rồi Ron!” Hermione ngăn Ron lại, cô phức tạp nhìn thoáng qua Draco Malfoy, “Đừng trúng kế của bọn họ — bọn họ muốn cậu rút đũa phép sau đó trừ điểm Gryffindor!”

“Chính là……” Ron phẫn nộ. Cậu không thể phủ nhận bọn họ, cậu không có cách nào khác phủ nhận! Không thể phủ nhận, cậu có thể làm cái gì để thắng được tôn nghiêm của mình?

“Thả mình ra Hermione! Mình muốn đánh với bọn họ!”

“Ách…… Ron, kỳ thật, mình nghĩ……” Hermione trừng,“Vì Harry, cậu cũng phải nhịn, dù sao…… Harry là chú của Draco Malfoy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.