Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

Chương 17: Quà gặp mặt “hạng nặng” mà ba cô tặng cho Thẩm gia



Ba ba vô tình bị kẹt ở một nơi xa lạ, vì thoát ra nên ba bị thương một chút, nhưng không sao, chúng sẽ sớm lành thôi.

Trên đây là những lời Lâm Tự Thu nói với Lâm Dĩ Mạt để giải thích cái vụ anh đột nhiên mất tích và “té xỉu”.

Nếu không phải cô có hệ thống thì thật sự đã có thể bị lừa rồi.

Lâm Tự Thu còn thuận miệng giải thích tại sao thừa ra 2 Lâm Tự Thu của thời niên thiếu: Chắc là do bị kẹt ở chỗ đó nên mới dẫn đến tình trạng này.

Nhưng mà không sao cả, anh có thể thu hồi tụi nó bất cứ lúc nào.

???

Hai chữ “thu hồi” làm Lâm Dĩ Mạt sững sờ.

Lâm Tự Thu thấy vậy bèn thay đổi giọng điệu, giọng ôn tồn mà nói: “Trước kia con nhìn thấy bạn nhỏ khác có em trai em gái mà mình không có, còn đòi ba cho suốt, ba không thể biến ra em trai em gái tặng con được, đúng lúc bây giờ có hai Lâm Tự Thu nhỏ chơi với con.”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Giật mình, còn tưởng rằng ba định nói muốn sinh thêm một đứa em cho cô.

Lâm Tự Thu cũng không hỏi Lâm Dĩ Mạt về cuộc sống của cô ở Thẩm gia mấy năm qua, chỉ là ngồi trên sô pha với con gái, kể lại tất cả những câu chuyện hồi nhỏ có liên quan đến cô.

Phần lớn Lâm Dĩ Mạt hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng từ lời nói của Lâm Tự Thu, ký ức của cô tựa như xuyên qua dòng thời gian dài đằng đẵng, quay về hơn 10 năm trước, nhìn thấy cảnh tượng cô lúc nhỏ và Lâm Tự Thu ở chung với nhau.

Trí nhớ của con người rất phức tạp, không thể nhớ rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ, nhưng Lâm Tự Thu chưa bao giờ quên, kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất, thậm chí thời gian còn chính xác đến từng phút.

Thế này thì có hơi đáng sợ rồi.

Lâm 13 và Lâm 3 tuổi vốn dĩ rất tức giận vì bị đe doạ, nhưng lúc này cả hai lại ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, yên lặng nghe Lâm Tự Thu kể ra những ký ức mà bọn họ không có mặt trong đó.

Nghe một chút, Lâm 13 đột nhiên cảm thấy, gã điên kia thật đáng thương.

Bài kiểm tra phân lớp bắt đầu vào 8h30.

Lâm Dĩ Mạt thức dậy lúc 7h, phát hiện mình đang ngủ trong vòng tay Lâm Tự Thu.

Cô ngủ khi nào cũng không biết nữa.

Thật là thái quá!

Lâm Dĩ Mạt không quen với việc tiếp xúc quá thân mật, lại không thể biểu hiện rõ ràng, đành phải nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt. Lúc đi ra, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, người cha đẹp chói loá của cô đang đứng ở cạnh bàn ăn, chờ cô ngồi xuống.

Lâm Dĩ Mạt bước tới, cô nhận ra trong nhà khá trống trải.

“003 và 013 đâu?”

“Ba ba để họ đi đưa quà ra mắt.” Khoé miệng Lâm Tự Thu nhẹ nhàng cong lên.

“Quà ra mắt gì?”

Lâm Tự Thu nhìn mái tóc bù xù của con gái, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, thờ ơ nói: “Nếu ba ba đã trở về thì nên đến Thẩm gia thăm hỏi chút.”

“Cục cưng, ba ba chải tóc cho con nhé, được không con?” Câu trước câu sau chẳng có tí gì liên quan gì cả.

Anh cũng không đợi Lâm Dĩ Mạt đáp lại, không kiềm chế được mà đi tới sau lưng cô, dùng ngón tay chải mái tóc dài của con gái.

Lâm Dĩ Mạt nhất thời cũng không biết nên đem sự chú ý thả ở câu nói trước đó của Lâm Tự Thu hay là ở mái tóc của mình.

Cuối cùng cô bỏ cuộc và yên lặng, mặc kệ Lâm Tự Thu chải đầu cho mình một cách vụng về, nghe anh nói: “Chờ con thi xong, chúng ta sẽ đến Thẩm gia.”

“Cứ đến thẳng đó là được rồi, còn đưa quà gặp mặt làm gì.”

“Đây là lần đầu tiên ba ba gặp bọn họ, vẫn phải có chút lễ phép.” Lâm Tự Thu vô cùng cẩn thận, hình như rất sợ làm cô đau, trong giọng nói tràn đầy thỏa mãn và vui sướng.

Tiên lễ hậu binh.

Cô hiểu.

Thế nên Lâm Dĩ Mạt không nói gì nữa. Sau khi ăn sáng, cô nhìn chính mình trong gương với 2 chùm tóc ( cột tóc 2 bên á).

Lâm Dĩ Mạt:???

“Không thích sao?” Lâm Tự Thu hỏi.

“Ba ba, con đã 15 tuổi rồi, không phải 5 tuổi.” Hai chữ “ba ba” liền trót lọt lại tự nhiên thoát ra khỏi miệng, bản thân Lâm Dĩ Mạt cũng không để ý đến, cô bất lực, liếc nhìn Lâm Tự Thu: “Để kiểu tóc như này sẽ bị người ta cười chết.”

Lâm Dĩ Mạt thở dài, nhanh chóng tháo hai bím tóc ra, buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản.

Nhưng, tiếng “ba ba” kia của cô lại khiến cho Lâm Tự Thu khựng tại chỗ.

Một lát sau, anh cười thầm.

— Mình từ địa ngục bò về nhân gian, chẳng phải là vì giờ phút này sao.

*

Chung cư cách trường Tam Trung rất gần, đi bộ hơn 10 phút là đến, Lâm Tự Thu kéo tay Lâm Dĩ Mạt cả đoạn đường, cô thấy có không ít người dán mắt vào bọn họ.

Suy nghĩ đến giá trị nhan sắc của Lâm Tự Thu bản trưởng thành, cùng với cái tuổi tác cực dễ làm người khác hiểu lầm kia, Lâm Dĩ Mạt muốn rút tay ra, nhưng không rút được.

Cô bỏ cuộc.

Sân trường Tam Trung rất náo nhiệt, xung quanh đều là học sinh và phụ huynh đi qua đi lại, sau khi điền xong tờ biểu mẫu mà giáo viên hướng dẫn đưa cho, Lâm Dĩ Mạt được phân vào phòng thi số 3, người lớn trong nhà có thể rời đi.

Lâm Dĩ Mạt đưa điện thoại cho Lâm Tự Thu, cùng một nhóm học sinh đi theo đàn anh ( tình nguyện viên) đến địa điểm thi.

Cô nghe được không ít học sinh nhỏ giọng oán giận trường Tam Trung, trường học khác trực tiếp cho nhập học, Tam Trung thì hay rồi, còn bày ra bài kiểm tra chia lớp, quả thật là ma quỷ.

“Bạn gì đó ơi, tớ tên là Chu Phàm Phàm, còn cậu?” Lúc này, nữ sinh đi cùng Lâm Dĩ Mạt chủ động nói chuyện với cô.

Chu Phàm Phàm có khuôn mặt tròn trịa, dưới mắt có mấy chấm tàn nhang, lùn hơn Lâm Dĩ Mạt nửa cái đầu, lúc cười lên có một đôi má lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Những năm ở Thẩm gia, Lâm Dĩ Mạt theo Thẩm Giai Giai học trường quý tộc. Trong trường quý tộc, chuyện riêng tư nhỏ nhất cũng có thể nhanh chóng lan truyền– chẳng biết từ lúc nào, ở trường học có lời đồn rằng cô là người hầu của Thẩm Giai Giai, các bạn học khác xem thường Lâm Dĩ Mạt, không muốn làm quen với cô, tất nhiên Lâm Dĩ Mạt không có bạn bè.

Vậy nên, bạn cùng tuổi nhiệt tình chủ động bắt chuyện làm cô có chút không quen.

“Lâm Dĩ Mạt.”

Chu Phàm Phàm không hề e ngại sự lãnh đạm của đối phương, có những người tính cách khá hướng nội, nhưng bản thân cô ấy lại hướng ngoại, quan trọng nhất là, cô bé này là một nhan khống, từ khi thấy Lâm Dĩ Mạt trong đám người, đôi mắt cô ấy chưa từng dời đi.

“Cậu xinh thật đấy, da trắng ơi là trắng, cứ như đang phát sáng vậy.” Chu Phàm Phàm chẳng che giấu sự thưởng thức của mình chút nào, con gái thích nhất là ngắm gái xinh. Người có nước da ngăm đen như cô ấy cực kì hâm mộ các bạn nữ da trắng.

“… Cám ơn.” Lần đầu đối mặt với lời khen trực tiếp như này, Lâm Dĩ Mạt có chút ngơ ngác, cô hầu như không có kinh nghiệm giao tiếp bình thường với bạn cùng trang lứa, nhưng vẫn có thường thức cơ bản nhất, được khen thì phải khen lại chứ nhỉ?

“Da cậu cũng rất đẹp, rất khỏe mạnh.” Cô nói như vậy.

Sau đó Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy Chu Phàm Phàm lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi, cô có lòng muốn hỏi thử nhưng đã đến phòng thi, mọi người đi vào ngồi theo thứ tự, Lâm Dĩ Mạt đành phải gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ và tập trung vào bài kiểm tra sắp tới.

Bài thi do Tam Trung ra đề, gồm: Ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, tổ hợp, thi trong vòng 1 ngày.

Lớp thực nghiệm ở Tam Trung nổi tiếng với số điểm cao, mỗi khối chỉ có một lớp thực nghiệm, nhận các học sinh đứng trước hạng 30 trong khối.

Lần này có hơn 400 học sinh mới trúng tuyển vào trường, cạnh tranh vẫn khá lớn.

— “Ký chủ cố gắng lên, hoàn thành nhiệm vụ [ vào lớp thực nghiệm ] là có thể lấy được phần thưởng, lần này có bao lì xì đặc biệt đó nhen ~”

So sánh với lúc đầu, hệ thống bây giờ đã nhân tính hóa hơn, sẽ an ủi khích lệ Lâm Dĩ Mạt, bây giờ còn biết tiết lộ phần thưởng trước để động viên cô.

Buổi sáng thi ngữ văn và tổ hợp, mọi chuyện đều thuận lợi.

Sau buổi thi, giáo viên giám thị dẫn các thí sinh đến phòng ăn – trường học cung cấp thức ăn miễn phí.

Lâm Dĩ Mạt nghe thấy rất nhiều người than đề rất khó.

“A nha, tổ hợp vật lý với hóa học quá khó! Tớ cảm giác mình chả làm đúng được câu nào cả.” Chu Phàm Phàm tự động đi tới bên cạnh Lâm Dĩ Mạt, vẻ mặt như khóc tang: “Lâm Dĩ Mạt, cậu thi thế nào?”

Lâm Dĩ Mạt chưa kịp trả lời, một giọng nói đột ngột chen vào: “Này, chắc cậu thi được lắm ha, tôi thấy bài thi tổ hợp của cậu ghi kín cả giấy.”

Là một thiếu niên mặc quần áo màu đen.

Lâm Dĩ Mạt không lên tiếng.

Thằng khùng.

Mọi người ở đây đều nói khó.

Vậy mà cậu ta cứ nói cô thi rất tốt.

“Sao cậu không nói chuyện?” Thiếu niên áo đen tiến tới bên tay phải của Lâm Dĩ Mạt, liếc cô một cái, nói: “Cậu tên Lâm Dĩ Mạt? Tôi là Triệu Ngôn Đường.”

“Cái tên này trông quen thế nhỉ?” Chu Phàm Phàm lườm cậu ta, lại nói với Lâm Dĩ Mạt: “Hình như là người ngồi đằng sau cậu á.”

“Đúng vậy.” Triệu Ngôn Đường nghe xong, thoải mái gật đầu: “Cho nên tôi nhìn thấy bài thi của cậu ấy ghi kín hết cả giấy, cậu ấy làm xong nhanh lắm, còn vô cùng kiên nhẫn kiểm tra lại ba lần, trâu ghê.”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Chu Phàm Phàm kinh ngạc: “Đến cả việc cậu ấy kiểm tra mấy lần cậu cũng biết?”

“Chịu thôi, mấy cái đề đó tôi cũng không biết làm, chán chết đi được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu ấy một lúc.” Triệu Ngôn Đường nhún vai: “Tôi cũng đâu thể nhìn sau lưng, bên trái là tường, bên phải là con trai, còn lại…”

Cậu ta hất cằm lên, ám chỉ vị giám thị vóc người cường tráng đang dẫn đường phía trước: “Con hổ béo kia tôi cũng không nhìn nổi.”

Triệu Ngôn Đường nói một cách ngang nhiên đường hoàng, Chu Phàm Phàm trợn mắt há mồm.

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Cô lười phản ứng lại.

Đã đến phòng ăn, sau khi giáo viên giám thị rời đi, bọn học sinh nhất thời buông thả, có người thảo luận kỳ thi, có người tám những chuyện khác.

Lâm Dĩ Mạt và Chu Phàm Phàm cầm đĩa thức ăn chuẩn bị lấy cơm, sau đó, cô thấy Lâm Tự Thu qua khung cửa phòng bếp.

Lâm Dĩ Mạt: “???”

Cô tưởng mình bị hoa mắt nên cố ý dụi mắt vài cái rồi nhìn lại, người đang đứng chỗ cửa sổ ngoài cùng bên phải thật sự là Lâm Tự Thu, anh đeo bao tay và tạp dề, tay cầm một cái muỗng lớn.

Hình ảnh này trông vẫn rất hài hoà.

Ổng vậy mà chưa về nhà, còn đến phòng ăn của trường học!

Lâm Dĩ Mạt hơi do dự.

Có 5 cửa sổ lấy cơm đang mở, 4 cái khác hàng người chờ cơm dài dằng dặc, chỉ có khung cửa chỗ Lâm Tự Thu không có một bóng người.

Đồng không mông quạnh.

Hình ảnh tương phản rõ rệt luôn.

Cũng thảm quá rồi!

Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng bưng khay đựng cơm đi về phía Lâm Tự Thu.

Chu Phàm Phàm đột nhiên kéo cô lại, biểu cảm trên mặt khá kì lạ, sau đó nhỏ giọng nói: “Lâm Dĩ Mạt, cậu không cảm thấy cái anh lấy cơm rất đẹp trai kia, có chút… ừm… đáng sợ à?”

Thật ra Chu Phàm Phàm đã sớm chú ý đến anh lấy cơm siêu đẹp đứng trước cửa sổ kia rồi, sở trường của mấy đứa nhan khống luôn là phát hiện ra cái đẹp mà.

Tuy nhiên, có rất nhiều thể loại người đẹp khác nhau.

Có người đẹp đến lóa mắt, khiến cho người khác cảm thấy tự ti mặc cảm không dám đến gần.

Có người mang vẻ đẹp dịu dàng hoà ái, làm người ta vô thức muốn tiếp xúc.



Chu Phàm Phàm thấy anh lấy cơm đẹp trai trong cửa sổ kia chẳng thuộc loại nào cả, theo bản năng không dám đến gần, thậm chí nhìn nhiều còn có cảm giác sợ hãi hoảng hốt.

Kì thật đấy, sao lại xuất hiện cảm giác này nhỉ?

Chu Phàm Phàm cảm thấy mọi người có vẻ cũng chung ý tưởng với mình, cho nên cửa sổ bên ngoài mới quạnh quẽ như vậy.

Haiz, chỉ trách người đẹp trai này có khí thế quá mạnh mẽ!

Lâm Dĩ Mạt: “?”

Đáng sợ?

Ba ba cô đáng sợ chỗ nào chứ?

Lắc lắc đầu, Lâm Dĩ Mạt đến gần Lâm Tự Thu.

Chu Phàm Phàm nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn đi theo.

Có ai ngờ được, câu đầu tiên mà cô ấy nghe thấy là —

“Ba ba, sao ba lại ở đây?”

Loảng xoảng, khay thức ăn trong tay Chu Phàm Phàm rơi xuống đất.

“Cậu cậu cậu gọi anh ấy là gì cơ?!” Chu Phàm Phàm kinh hoảng đến mức nói lắp.

Không nghe nhầm đó chứ.

Lâm Dĩ Mạt gọi cái anh siêu đẹp trai có khí thế vô cùng mạnh mẽ kia là ba?!

Đầu năm nay ba ba có thể tùy tiện gọi sao!

Không đúng, hình như bây giờ hai chữ “ba ba” có thể tùy tiện gọi, cái gì mà kim chủ ba ba, rồi các thể loại tình thú của mấy cặp yêu nhau nữa.

Trong đống tiểu thuyết ngôn tình mà cô ấy lén đọc cũng có tình tiết nữ chính gọi nam chính là ba ba. ( Đá đỳ:))))

Nghĩa của hai chữ “ba ba” sắp bị xuyên tạc hỏng hóc đến nơi rồi đó!

Chu Phàm Phàm nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt, vẻ mặt kinh dị.

“Cục cưng vừa kết bạn mới à?”

Lâm Dĩ Mạt đột nhiên có chút ngượng ngùng, nói: “Cậu ấy là Chu Phàm Phàm.”

Nghe vậy, Lâm Tự Thu gật đầu với Chu Phàm Phàm một cái, khiến cô ấy bỗng có loại cảm giác được yêu mà sợ, đầu óc choáng váng, nói: “Cháu chào chú ạ.”

Lâm Tự Thu cười cười, nhận khay đựng thức ăn trong tay Lâm Dĩ Mạt, trả lời vấn đề của con gái: “Ba ba về nhà thì cũng chỉ ngồi chờ thôi, thế nên ba đã đề nghị với giáo viên trường là muốn tới phòng ăn giúp đỡ miễn phí, bọn họ đồng ý.”

Chu Phàm Phàm nhìn “chú” đẹp trai dùng muỗng múc xương sườn, xếp thành một khối nhỏ trên khay, còn không quên kết hợp rau với thịt, đồng thời gắp thêm các món khác, lấp đầy khay đựng thức ăn.

“003 và 013…”

“Tụi nó đã về rồi, đang trông nhà.” Thấy đĩa thức ăn không chứa nổi nữa, Lâm Tự Thu mới dừng động tác lại: “Chờ buổi chiều thi xong, ba ba về nhà với con.”

Anh cũng múc cơm cho Chu Phàm Phàm, sau đó cả hai tìm một chỗ ngồi xuống.

Có lẽ do có 2 người mở đường, những người khác đang xếp hàng dần dần chuyển sang cửa sổ chỗ Lâm Tự Thu đứng.

Cuối cùng không phải trống rỗng rồi.

“Lâm Dĩ Mạt, ba cậu trẻ ghê á, trông chẳng khác gì anh cậu hết.” Tựa hồ phá vỡ lời nguyền nào đó, Chu Phàm Phàm không cảm thấy khí tràng của Lâm Tự Thu mạnh mẽ khiến cô ấy sợ hãi nữa, từ đoạn đối thoại vừa rồi hoàn toàn có thể thấy rõ ràng anh chính là một ông bố tốt, rất yêu chiều con gái.

Là một người cực dịu dàng.

“Hơn nữa còn đẹp trai như vậy, bảo sao cậu trông xinh đẹp thế!” Biểu cảm của Chu Phàm Phàm vừa khoa trương lại chân thành: “Hai cha con cậu quả thật là có giá trị nhan sắc thần tiên mà.”

Lúc này, bên cạnh Lâm Dĩ Mạt lại có một người ngồi xuống.

Là Triệu Ngôn Đường.

Dường như cậu ta chẳng nhận ra rằng mình không được hoan nghênh, dáng vẻ như thể rất thân thiết với hai người: “Tôi vừa mới nghe một tin, trạng nguyên của kỳ thi tuyển sinh lớp 10 cũng thi vào Tam Trung, chính là cái người đó…”

Triệu Ngôn Đường chỉ ra đằng sau lưng Chu Phàm Phàm: “Thấy không, người được đám nữ sinh kia vây quanh chính là trạng nguyên của kỳ thi tuyển sinh lớp 10, hình như tên là Giang gì gì đó ấy, cậu ta đang nói đáp án đề thi tổ hợp.”

“Giỏi thật đó.” Chu Phàm Phàm rất có hứng thú mà quay đầu nhìn.

Thấy Lâm Dĩ Mạt ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Triệu Ngôn Đường nghi ngờ: “Cậu không tò mò sao?”

“Tại sao phải tò mò?” Cô hỏi ngược lại.

Triệu Ngôn Đường: “Con gái các cậu không phải đều thích…”

Triệu Ngôn Đường không nói nữa, vì Lâm Dĩ Mạt liếc nhìn cậu ta một cái, chẳng hiểu sao câu nói kế tiếp lại không thốt ra được.

Sau khi ăn xong, các thí sinh trở về phòng thi.

Buổi chiều thi tiếng Anh và toán học, dù là hệ thống không cộng thêm cho Lâm Dĩ Mạt chỉ số thông minh thì cô cũng làm tốt. Hai môn này vẫn luôn là thế mạnh của Lâm Dĩ Mạt, nhất là tiếng Anh.

Hai tờ đề thi cùng nhau phát xuống, sau khi cô làm xong thì vẫn còn một nửa thời gian. Lâm Dĩ Mạt kiểm tra cẩn thận, nghĩ đến Lâm Tự Thu liền nộp bài thi trước thời hạn.

— Thí sinh được rời đi ngay sau khi nộp bài, có thể tra điểm số và thông tin lớp học trên trang web chính thức của trường.

Phòng thi ở tầng 3, cô đi xuống tầng 1, nhìn thấy Lâm Tự Thu đứng ở bên cạnh luống hoa.

Như thể biết được con gái sẽ nộp bài trước, Lâm Tự Thu không ngạc nhiên chút nào, trực tiếp dẫn Lâm Dĩ Mạt về nhà.

Trên đường về bắt gặp một đôi cha con, người cha tung đứa con lên thật cao, đứa trẻ vui vẻ cười lớn.

Cả hai cùng lúc nhìn sang.

Vài giây sau, Lâm Dĩ Mạt đối diện với vẻ mặt háo hức của cha mình.

“Không được!” Hiểu rõ cha ruột muốn làm gì, cô vội vàng lùi về phía sau, nhấn mạnh: “Con đã trưởng thành!”

Đúng vậy.

Cục cưng của anh đã trưởng thành.

Lâm Tự Thu hơi hơi cụp mắt, chợt cười tươi, đổi yêu cầu: “Cục cưng, ba ba cõng con về nhà.”

Anh xoay người, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Lâm Dĩ Mạt.

*

Về đến nhà, nghênh đón cô chính là màn rải hoa của Lâm 3 tuổi.

Rải hoa thật đó.

Lại còn là hoa hồng, mặc dù chỉ có mấy cánh.

“Chúc mừng Mạt Mạt thi được điểm tối đa!”

“…” Lâm Dĩ Mạt nhảy xuống từ trên lưng Lâm Tự Thu, dở khóc dở cười: “Còn chưa có điểm đâu.”

“Kiểu gì Mạt Mạt cũng được điểm tối đa thôi.” Lâm 3 tuổi rất kiên định với logic của mình — Mạt Mạt đi thi = Mạt Mạt đạt điểm tối đa.

Ngoài việc Lâm 3 tuổi rải hoa chúc mừng, còn có một bàn đồ ăn của Lâm 13.

“Thi cử hao phí tế bào não lắm, đến đây ăn bù.”

Làm như cô đi thi đại học vậy á.

Bị buộc ăn nhiều, Lâm Dĩ Mạt xoa xoa cái bụng hơi căng tròn, đột nhiên nhìn thấy tin tức về một ngôi nhà bị sét đánh sập đang phát trên TV.

Phóng viên cho biết, ngôi nhà bị sập là một căn biệt thự 3 tầng, lúc ngôi nhà sụp thì toàn bộ người trong nhà đều ở tầng 1, bị chôn hết.

May mắn thay, cả gia đình đã được đào ra và đưa đến bệnh viện điều trị.

Một nhân chứng làm việc trong khu biệt thự hốt hoảng nói trước ống kính: “Buổi trưa nắng đẹp, tôi đang tỉa hoa thì bất ngờ có lôi điện ập đến, là sấm sét thật ấy, giống như kỹ xảo trong phim truyền hình vậy, tia sét loé điện quang, đánh thẳng vào ngôi biệt thự kia, sau đó căn nhà đổ sập xuống.”

Ống kính kéo xa hơn một chút.

Chờ đã —

Lâm Dĩ Mạt chợt thẳng người.

Tàn tích của ngôi biệt thự trong bản tin kia… Chẳng phải là biệt thự của nhà họ Thẩm sao!

Cô ở nơi đó 10 năm, rất quen thuộc với khung cảnh xung quanh biệt thự.

Này là thế nào?

“Cục cưng, quà gặp mặt mà ba tặng cho Thẩm gia cũng không tệ lắm nhỉ, con thích không?” Lâm Dĩ Mạt còn chưa kịp kinh ngạc, trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói êm ái của Lâm Tự Thu, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười quỷ dị khát máu: “Thẩm gia đã nhận quà rồi, ngày mai chúng ta đến bệnh viện chào hỏi.”

Lâm Dĩ Mạt: “!?”

Đây là quà gặp mặt mà ba đưa á?

Cô quá thích luôn ấy chứ!!!

—- ngoài lề —-

– Hệ hệ, toi lại sắp bị thi cử kiểm tra dí sml rồi, bà beta sẽ lấn sân sang vai trò của toi cho mọi người nhanh có truyện đọc ha:))

Thuyên: Lần đầu thử sức edit, tui thấy rất nể mấy bà editor luôn. Mọi người có thể chỉ mất có vài phút để đọc một chương truyện, nhưng các editor lại mất đến vài tiếng để biên tập và chỉnh sửa hoàn chỉnh. Vậy nên nếu được thì mọi người hãy bình luận chia sẻ cảm nghĩ của mình trong lúc đọc truyện nha. Đó sẽ là món quà tinh thần rất lớn cho tụi tui đó. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.