Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 24: Xuất phát điều tra EE402



Sáng sớm 7h chúng tôi tập trung tại phòng họp, chuẩn bị nghe sếp Diệp sắp xếp, phân chia tổ đội.

Diệp Gia thành nhìn tất cả mọi người đã đến đông đủ bắt đầu phân chia công việc:

- Ngự Trình và chị Đình dẫn 7 thành viên mới đi điều tra các nạn nhân.

- Khúc Lan và tôi sẽ đi điều tra hiện trường vụ án. Diệp Gia Thành nói tiếp.

- Được, chúng tôi xuất phát đây! Kỷ Ngự Trình gật đầu.

- Ba người theo tôi! Diệp Gia Thành tiến về phía tôi rồi nói.

Tôi ngu ngơ bước theo sếp Diệp. “Chỉ vậy thôi ah? Chỉ như thế tôi đã có thể theo sếp Diệp rồi”

Nhưng nhìn sang hai người bên cạnh tôi mặt tôi méo xẹo. Cái tên Hoắc Thiếu Khâm này từ khi nào đã đứng kế tôi, còn cô gái ban đầu đứng gần tôi giờ lại đứng kế bên hắn. Tôi liếc xéo hắn một cái nhưng hắn lại nhìn tôi rồi mỉm cười.

Nữ chính Diêu Khúc Lan được Diệp Gia Thành mang theo, anh ta là vô ý hay cố tình? Rõ ràng trước đây giữa chúng tôi có chút mờ ám mà. Rõ ràng Diệp Gia Thành biết trước đây tôi đã cố gắng móc nối anh ấy với Diêu Khúc Lan mà, rõ ràng....aizzz...rõ ràng anh ấy biết nữ chính Diêu Khúc Lan thích anh ấy kia mà. Vậy tại sao còn mang cô ấy theo???

Thôi đi, cạnh tranh công bằng. Nếu không có sự xuất hiện của tôi thì vị trí Diệp phu nhân có lẽ là của chị ta rồi. Tôi cắn răng nhìn bóng dáng nữ chính. Liệu Diệp Gia Thành có yêu nữ chính không? Theo đúng cốt truyện anh ấy hẳn phải yêu nữ chính. Dù Đậu Khấu không hề nói gì về việc Diệp Gia Thành yêu nữ chính nhưng kết thúc truyện là cảnh hai người đi cùng nhau....

Chúng tôi có tổng thể 6 người, không thể nào đi trên một chiếc xe. Để giữ bí mật chúng tôi chọn đi xe thường mà không phải xe cảnh sát hay quân đội. Sếp diệp nói sẽ chịu trách nhiệm hộ tống nữ giới. Tôi và Tần Tuyết đành theo sếp Diệp lên xe. Tần Tuyết là cô gái ban đầu đứng kế bên tôi khi nảy. Lên xe, nữ chính Diêu Khúc Lan ngồi ở ghế lái phụ. Cũng phải thôi, người ta là sếp mà. Tôi âm thầm cắn môi.

Tôi và Tần Tuyết ngồi ghế sau. Tần tuyết cứ nhìn sếp Diệp đắm đuối, cô gái này là hoa si của sếp Diệp. Sau này vì sự ngây thơ của cô ấy mà hết lần này đến lần khác bị bạn gái cũ của Diệp Gia Thành lợi dụng làm hại nữ chính. Cuối cùng bị Diệp Gia Thành phát hiện, một phát súng bắn chết cô ấy. Nghĩ tới tôi thoáng rùng mình nhìn Tần Tuyết, mong rằng Tần Tuyết sẽ đi theo hướng khác.

Phía trước, nam chính và nữ chính đã bắt đầu show diễn, tôi dõng tai lên nghe ngóng. Đại khái là nữ chính luôn hướng nam chính cười tươi, còn nam chính vẫn chăm chú lái xe không thèm để ý. Tôi thấy cảnh tượng đó trong lòng thật khó chịu, ông xã tôi gần bên mà không thể gọi cũng không thể trưng chủ quyền sở hữu ra. Để giảm bớt sự ghen tuông trong lòng, tôi quay sang nói chuyện với Tần Tuyết.

- Tần Tuyết, quê cô ở đâu?

- Tôi ở nước D, còn cô? Tần Tuyết nhìn tôi nở nụ cười mềm mại.

- Hì, tôi ở nước Y. Nhà cô có mấy người? Tôi nhìn cô gái tóc xoăn bên cạnh, nở nụ cười thật tươi, lấy cớ bắt chuyện.

- Uhmmm...nhà tôi chỉ có một mình tôi thôi! Tần Tuyết vuốt tóc trả lời.

- Wow...con một à? Chắc ba, mẹ cô thương yêu cô lắm nhỉ! Tôi mở to đôi mắt long lanh nhìn Tần Tuyết ngưỡng mộ.

- Hi...cũng bình thường thôi mà, còn cô? Tần Tuyết hỏi lại tôi.

- Tôi ư? Ummm... từ nhỏ tôi sống với bà nội, trên tôi còn có hai anh trai!

Mắt tôi nhìn xa xăm,chuyện về gia đình tôi cũng chưa nói cho sếp Diệp biết. Chúng tôi quyết định hai năm sau hai bên gia đình mới gặp nhau. Hiện tại dù như thế nào chúng tôi cũng đã là vợ chồng. Về việc gia đình, chúng tôi vẫn chưa có dịp ngồi lại kể cho nhau nghe. Tôi đang nhớ về kiếp trước. Gia đình của tôi rất hạnh phúc, tôi cũng như Tần Tuyết là con gái một.

- Ba, mẹ cô làm ăn xa à? Tần Tuyết nắm tay tôi làm tôi thoát ra khỏi hồi tưởng.

- Ba, mẹ tôi qua đời lúc tôi 2 tuổi! Tôi mỉm cười, cố gắng che dấu nổi buồn.

- Xin lỗi, tôi không cố ý... Tần Tuyết ngượng ngùng rối rít xin lỗi tôi.

- Ây,...không sao hết đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ gì hết! Tôi nắm lấy tay cô ấy trấn an.

Sếp Diệp có vẻ bị đã kích khi nghe những lời nói của hai người phía sau. Bên cạnh sép Diệp Diêu, Khúc Lan nhìn anh mắt không chớp. Người đàn ông này Diêu Khúc Lan cô quyết tâm có được, dù phải chịu bao nhiêu khó khăn, cô không tin với vẻ đẹp và sự lương thiện của mình không làm con tim anh rung động.

Tôi và Tần Tuyết vẫn tiếp tục nhỏ to, tôi nói anh cả tôi rất đào hoa nhưng anh ấy cũng rất ga lăng, bình thường anh ấy có rất nhiều bạn gái nhưng khi họ gặp nhau chẳng những không ghen mà còn thoải mái cùng nhau uống trà nói chuyện. Đó là vì anh cả tôi có biện pháp chinh phục phụ nữ rất tài.

Tôi kể cho Tần Tuyết nghe lần năm tôi 13 tuổi “lần đầu gặp anh hai” tôi đang trèo cây hái trái thì anh hai tôi đi đến, kết quả là hứng trọn trái xoài tôi vừa quăng xuống đất kêu la oai oái. Tôi và Tần Tuyết cười lý thú, dẫn đến sự chú ý của nữ chính. Có lẽ tôi đã thành công làm kì đà giữa công cuộc chinh phục nam chính của nữ chính thành công rồi.

Diêu Khúc Lan quay đầu xuống chổ tôi, cô ta mỉm cười:

- Ái Thi, cô nói chuyện rất hài!

- Vậy sao? Xin lỗi sếp tôi đã làm phiền sếp rồi! Tôi khép nép.

Có Diệp Gia Thành ở đây tôi quả là sơ suất mà, đáng lẽ tôi phải tỏ ra sợ hãi mới đúng chứ. Ai mà không sợ sếp Diệp này. Tôi thu lại nụ cười, xin lỗi liên tục. Phía trên sếp Diệp bỗng lên tiếng.

- Đường còn xa, mấy cô cứ nói chuyện để giải tỏa không khí! Lát nữa đến nơi sẽ căng thẳng không như bây giờ đâu!

- Anh Thành, không ngờ quen anh 7 năm, hôm nay em mới biết anh cũng thích tám chuyện! Diêu Khúc Lan mỉm cười.

Diệp Gia Thành cười nhếch mép, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.

Được cho phép nhưng thật ra tôi biết sếp Diệp muốn tôi nói anh nghe về cuộc đời của tôi trước khi gia nhập PW, tôi nhìn nữ chính Diêu Khúc Lan mỉm cười với chị ta:

- Sếp Diêu, chị có muốn nghe chuyện hài nữa không?

- Tiểu Thi, em nói đi! Diêu Khúc Lan nhìn tôi nở nụ cười thiên thần.

- Vậy em kể cho mọi người nghe sự tích lúc nhỏ của em nga... Tôi hắn giọng.

- Được, cô kể đi! Tần Tuyết thúc giục.

Tôi bắt đầu vào câu chuyện. Tôi kể cho họ nghe hai anh trai tôi rất đẹp trai *khoe khoan*, bà nội tôi rất xì tin cho tới chuyện năm tôi 11 tuổi chọc ghẹo bé trai hàng xóm, khiến nó sợ hãi nhất quyết đòi ba, mẹ mình chuyển nhà. Năm tôi 13 tuổi, giành bé trai với bạn cùng lớp, hậu quả là tôi và cô bạn ấy đánh nhau tơi bời hoa lá, sau đó cả hai bị mời lên uống trà với thầy hiệu trưởng.

- Thật ra cậu bạn ấy rất đáng yêu, mà cô bạn gái ấy rất to, to ơi là to. Tôi không đành lòng nhìn cậu bạn trai áy bị ức hiếp nên ra tay nghĩa hiệp thôi! Tôi bổ sung câu chuyện.

- Ha ha....chiến tích của em thật lợi hại! Nữ chính mỉm cười nhìn tôi.

- Lúc bé tôi cũng quậy tưng bừng ấy! Tần Tuyết cười nói.

- Năm 13 – 17 tuổi tôi có rất nhiều người theo đuổi, theo đến tận nhà. Còn định trèo qua cổng vào gặp tôi cơ đấy, nhưng anh cả tôi xách chổi ra dọa bọn họ chạy không kịp luôn!!! Tôi hí hửng.

- Vậy bây giờ người trong tổ chức không ai theo đuổi em sao? Diêu Khúc Lan nhìn tôi.

- Có chứ, ngày nào mà.... “Chết, ông xã đang ở phía trước” tôi căm nín.

- Uhm...cũng có...ha ha...ít thôi...PW nhiều người đẹp mà! Tôi cắn môi.

- Ha ha tôi thấy với tính cách của cô chắc có rất nhiều chàng trai theo đuổi, sếp Trần dường như rất để ý cô! Tần Tuyết đột nhiên chen vào. “Bà cô ơi, bà không nói có được không”

- Sếp Trần? Diêu Khúc Lan chau mài.

- À, năm nay cô mấy tuổi? Tần Tuyết hỏi tôi.

- Sắp 19. Tôi thỏ thẻ.

- Ahhh...19? Vậy nhỏ hơn tôi ư? Tôi nghĩ mình 20 đã là nhỏ lắm rồi! Tần Tuyết gãi đầu.

- Tới nơi rồi! Đúng lúc này giọng nói băng lãnh của Diệp Gia Thành xen vào.

Xe dừng lại, chúng tôi kết thúc câu chuyện, bước xuống xe. Sếp Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, tôi rùng mình. “Anh biết ghen, em không biết sao? Hừ...” Chiếc xe phía sau của bọn người Hoắc Thiếu Khâm dừng lại. Chúng tôi bắt tay vào công việc, đi vào con đường nhỏ phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.