Trần Thuần lui đến một ngóc tường nhìn sự thay đổi đột ngột của Cổ Chính Hiên.
“Em sợ sao? Khi nảy khẩu khí em rất lớn kia mà!” Cổ Chính Hiên nhếch môi nhìn Trần Thuần đang run rẩy ở góc tường.
“Qua đây!!!” Cổ Chính Hiên hét lên nắm lấy tay Trần Thuần kéo mạnh, đẩy Trần Thuần ngã nhào ra đất. Trần Thuần bị va đập đau đớn rên lên ngẩng đầu nhìn Cổ Chính Hiên.
“Khốn nạn! Cũng may tôi đã nhận ra con người của thầy, nhờ thầy mà tôi tỉnh ra” Trần Thuần nghiến răng nhìn Cổ Chính Hiên.
“Tỉnh ra?” Cổ Chính Hiên cười to, nắm lấy tay Trần Thuần kéo vào toilet.
Một dòng nước lạnh ngắt đổ xuống đầu Trần Thuần. Cổ Chính Hiên cầm vòi sen xịt nước lên người Trần Thuần làm cô ấy ướt hết từ đầu tới chân. Trần Thuần giãy giụa nhằm thoát khỏi cánh tay Cổ Chính Hiên đang giữ lấy mình.
Cổ Chính Hiên nắm lấy tóc Trần Thuần đè đầu cô ấy xuống nền gạch.
“Chẳng phải em muốn tỉnh ra sao? Tôi giúp em, tôi giúp em!” Giọng nói điên cuồng,trầm lãnh của Cổ Chính Hiên vang lên.
“Buông tôi ra, buông ra!” Trần Thuần đưa tay cào cấu Cổ Chính Hiên, môi cô mím chặt ngăn không cho nước vào miệng. Hai mắt nhắm chặt không ngừng giãy giụa. Dưới sự giãy giụa kịch liệt của Trần Thuần, Cổ Chính Hiên tức giận quăng mạnh vòi sen dưới sàn. Hắn dùng hai tay ôm lấy Trần Thuần, đẩy ngã cô ấy ra sàn nhà vệ sinh rồi cởi lên người Trần Thuần.
Cổ Chính Hiên tán Trần Thuần hai bạt tay sau đó bức tung hàng cúc áo sơ mi trên người cô ấy. Tiếng cúc áo rơi lã tã trên nền gạch vang lên, Cổ Chính Hiên cúi đầu định hôn lên cổ Trần Thuần. Trần Thuần dùng hết sức lực bình sinh dùng đầu cụng vào trán Cổ Chính Hiên. Cổ Chính Hiên giận dữ nắm đầu Trần Thuần tán liên tiếp mấy bạt tay vào mặt cô ấy.
“Cứu tôi với, cứu tôi với!” Dù biết kêu gào vô ích vì xung quanh không còn ai nhưng Trần Thuần vẫn ôm một chút hi vọng. Liện tục kêu gào, liên tục giãy giụa Trần Thuần vẫn bị con quái vật khổng lồ của Cổ Chính Hiên xuyên qua người. Đau đớn, tuyệt vọng Trần Thuần cắn lưỡi tự vẫn, trước khi trút hơi thở cuối cùng Trần Thuần nhìn Cổ Chính Hiên bằng đôi mắt căm thù.
Thẩm Thiên Trí và Cố Thiếu Dân là đôi bạn thân được khắp trường biết tới. Bỡi lẽ hai nam sinh này vừa học giỏi lại vừa đẹp trai là hot boy của trường. Hai nam sinh này không ở KTX của trường mà ở một ngôi nhà thuê cách trường 1km. Do ba, mẹ hai nam sinh là tầng lớp trí thức lại có của ăn của để nên không muốn con mình chịu vất vả chen chúc sống trong KTX mặc dù KTX trường Mekinson thuộc loại tốt nhất.
Không như mọi khi 19h30 sẽ tan lớp và về nhà, hôm nay là ngày chấp hành hình phạt về tội đi trễ của Thẩm Thiên Trí và Cố Thiếu Dân.
Lên tới tầng 15, Thẩm Thiên Trí bỗng nghe đâu đó vọng ra tiếng con gái kêu cứu liên tục.
“Thiếu Dân, cậu có nghe thấy tiếng con gái kêu cứu không?” Thẩm Thiên Trí quay sang hỏi Cố Thiếu Dân bên cạnh.
“Có sao? Mình không nghe rõ!” Cố Thiếu Dân dừng chân nghe ngóng.
Tiếng kêu cứu của Trần Thuần vang lên lần nữa, hai nam sinh nhìn nhau sau đó không ai nói gì chạy nhanh lên tầng phát ra tiếng kêu. Thẩm Thiên Trí mở to mắt nhìn nơi phát ra tiếng kêu.
“Sao lại là phòng hiệu trưởng?”
“Vào hay không?” Cố Thiếu Dân nhìn Thẩm Thiên Trí.
“Dù có bị đuổi học mình cũng sẽ vào!” Thẩm Thiên Trí nhìn cửa phòng Hiệu trưởng sau đó nhấc chân lên đạp vào cánh cửa mấy cái, cửa mở tung ra. Trong phòng không có ai, cửa phòng tắm không đóng. Thẩm Thiên Trí nhanh chân vọt tới phòng tắm đưa mắt nhìn vào trong.
Vừa đúng lúc Trần Thuần cắn lưỡi tự sát, dòng máu từ miệng cô ấy tuôn ra chảy dải xuống cổ. Cổ Chính Hiên không kịp làm gì khi nghe thấy tiếng cửa bị phá sập thì hắn quay đầu lại đã thấy hai nam sinh đứng trước cửa toilet trong phòng của mình.
Quần áo Cổ Chính Hiên vì vừa mới thực hiện hành vi không bằng ầm thú của mình với Trần Thuần nên vẫn chưa kịp mặc lại. Thẩm Thiên Trí nhìn Cổ Chính Hiên không nói một lời. Hắn rất kinh ngạc trước những gì mình tận mắt chứng kiến. Cố Thiếu Dân đứng phía sau Thẩm Thiên Trí hai mắt mở to. Cổ Chính Hiên giọng trầm khàn vang lên:
“Tôi sẽ cho hai cậu một số tiền lớn, hai cậu xem như chưa nhìn thấy gì!”
“Ông nói vậy mà nghe được sao? Ông thật hèn hạ!” Cố Thiếu Dân lớn tiếng.
Thẩm Thiên Trí không nói gì chỉ nhìn vào gương mặt tái xanh, hai mắt trợn trắng, hai tay siết chặt của Trần Thuần. Chết không nhắm mắt.
“Chúng tôi muốn ngài chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Thẩm Thiên Trí lạnh giọng.
“Đừng như vậy, nếu phải hầu tòa tôi sẽ mất tất cả!” Cổ Chính Hiên vơ lấy quần áo của mình mặc vào, đưa ánh mắt đầy vẻ hối hận nhìn hai nam sinh trước mắt.
“Đã biết thế sao ông còn làm!” Thẩm Thiên Trí hét lên nhào tới đấm vào mặt Cổ Chính Hiên.
“Tôi biết lỗi rồi, các cậu tha cho tôi một lần có được không?” Cổ Chính Hiên ôm lấy mũi.
“Điều đó là chuyện không thể nào!” Cố Thiếu Dân la lên.
Cổ Chính Hiên chợt bật cười nhìn ra phía cửa.
“Ah...” Cố Thiếu Dân bỗng kêu lên rồi ngã khuỵu xuống bất tỉnh.
“Thiếu Dân!” Thẩm Thiên Trí hô lên ngồi xuống đỡ lấy Cố Thiếu Dân, sau gáy bỗng tê rần Thẩm Thiên Trí cũng ngã xuống sàn hôn mê bất tỉnh.
Cổ Chính Hiên nhìn Lý Ngộ kẻ vừa giúp hắn giọng nói ác độc đầy tức giận:
“M* nó, tao muốn giết hai thằng này, muốn cắt hết gân tay gân chân của chúng, tưởng tao thật sự van xin chúng mày sao? Tao đang kéo dài thời gian. Bày đặt làm anh hùng sao? Tụi mày không nhìn lại xem tụi mày bao nhiêu tuổi? Đấu với tao sao? Hai đứa mày còn non lắm!” Cổ Chính Hiên đá liên tục mấy cước vào bụng Thẩm Thiên Trí.
“Mang tụi nó với con nhỏ trong kia ra xử lý cho tôi! Ngày hôm nay quả là một ngày xui xẻo! Mang chúng đến phòng học 307, lát nữa tôi sẽ đến!” Cổ Chính Hiên ngồi xuống sô pha rót một tách trà ra lệnh cho Lý Ngộ.
Cổ Chính Hiên thầm nghĩ trong cái rủi cũng có cái may. May là Lý Ngộ nghe thấy cuộc cãi vã mà đến.
Phòng 307
“Cổ thiếu, tôi đã thay đồng phục mới cho hai nữ sinh nhưng trên đồng phục không có phù hiệu tên lớp gì hết, liệu có vấn đề gì không?” Lý Ngộ nhìn Cổ Chính Hiên gương lặt lo lắng.
“Tôi đã nói rồi, mọi việc cứ để tôi xử lý. Tôi kêu anh làm gì thì anh làm việc đó, còn lại anh không cần xen vào. Phía cảnh sát đã có tôi lo!” Cổ Chính Hiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Ngộ.
Cổ Chính Hiên nhanh chóng mang bao tay vào, kéo Trần Thuần để cô ấy ngồi lên ghế, người đổ lên bàn học một tay duỗi thẳng trên mặt bàn. Sau đó hắn cầm con dao bén nhọn cắt một lằn sâu trên cổ tay Trần Thuần. Máu từ cổ tay Trần Thuần chảy ra rơi lên mặt sàn phòng học từng giọt, từng giọt...
Lý Ngộ đỡ xác An Vi Vi dựa lên cái bàn bên cạnh Trần Thuần, bố trí cho An Vi Vi tư thế ngồi lưng dựa bàn còn hai chân thì duỗi thẳng ra lối đi giữa hai dãy bàn học. Sau đó làm y như đã làm với Trần Thuần, Cổ Chính Hiên tàn nhẫn như mổ một con cá rạch thật sâu lên cổ tay An Vi Vi. Đặt tay An Vi Vi xuống nền gạch, tên sát nhân mỉm cười. Máu từ cổ tay An Vi Vi men theo tay chảy xuống nền gạch lạnh lẽo.
Quay sang Cố Thiếu Dân, tên cầm thú Cổ Chính Hiên kéo lấy nam sinh xấu số đặt kế bên An Vi Vi, khiến lưng Cố Thiếu Dưng cũng tựa vào bên cạnh An Vi Vi, hai chân duỗi thẳng. Nhìn như ít nhất một trong hai người bọn họ muốn sống chết có nhau.
Cuối cùng Cổ Chính Hiên đưa đôi mắt đầy sát khí của mình nhìn Thẩm Thiên Trí, hắn quay sang Lý Ngộ.
“Đặt thằng đó quỳ gối úp mặt vào tường cho tôi! Thằng khốn này chính là thằng quyết tâm bắt tôi đây mà! Xem này... ha ha” Cổ Chính Hiên bật cười to.
Lý Ngộ nhanh chóng làm theo lời Cổ Chính Hiên. Chỉ chờ có thế Cổ Chính Hiên nhanh chóng, dứt khoát cắt đứt cổ tay Cố Thiếu Dân rồi đến Thẩm Thiên Trí. Nhìn máu Thẩm Thiên Trí chảy ra Cổ Chính Hiên vô cùng hài lòng, miệng mỉm cười như một tên cuồng sát, biến thái. Hắn đã là một tên cuồng sát, biến thái.
Phân cách tuyến.....
Sau khi nghe hết những gì Trần Thuần kể lại tôi không biết nước mắt mình đã rơi từ bao giờ. Trần Thuần nhìn tôi:
“Lúc đó chúng tôi chỉ bị hôn mê nhưng vẫn chưa chết, đến khi thuốc mê hết hiệu lực thì đã không còn kịp nữa. Máu trong người cạn kiệt chúng tôi không thể mấp máy môi được huống chi là chạy khỏi nơi đó....vì vậy chúng tôi đã chết.....chết vì mất máu quá nhiều. Màn kịch vì tình tự sát của tên cầm thú Cổ Chính Hiên được dàn dựng rất thành công” Trần Thuần sụt sùi.
“Trần Thuần, cô yên tâm đi tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô cùng những người đã bị Cổ Chính Hiên sát hại” Tôi lau nước mắt nhìn Trần Thuần.
“Được, tôi chờ! Trời sắp sáng rồi, tôi đi đây!” Trần Thuần biến mất trước mặt tôi. Tôi ngồi im trong bóng đêm cho đến khi bạn cùng phòng thức dậy hết mà lòng vẫn cuồn cuộn như sóng ngầm.
Phân cách tuyến....
Tôi và Diệp Gia Thành tranh thủ thời gian nghỉ trưa chạy đến nơi Lô Tử Nam đang bí mật ở đó để chờ trợ giúp hành động phá án lần này.
“Bên Ngạn Quân đang tiến hành điều tra Hiệu trưởng Mekinson, án mạng điều xảy ra trong phạm vi trường học nên người bị tình nghi lớn nhất cho tội che giấu là Cổ Chính Hiên” Diệp Gia Thành đột nhiên lên tiếng mà nội dung câu nói khiến hai mắt tôi mở to
“Người thứ hai bị tình nghi là những cảnh sát tham gia khám nghiệm hiện trường và phá án” Diệp Gia Thành nói tiếp.
“Hiện tại kẻ bị tình nghi lớn nhất chính là Cổ Chính Hiên, lời giải thích về cái chêt của từng học sinh trong trường là vô căn cứ, rất khoa học nhưng lại không thể áp dụng cho học sinh trường Mekinson được” Diệp Gia Thành trầm giọng.
“Tại sao? Nói rõ hơn đi” Lô Tử Nam nhíu mài.
“Rất đơn giản, Cổ Chính Hiên nói do áp lực học tập, yêu đương, gia đình mà các học sinh liên tục tự vẫn chết điều này có tính khoa học là sự thật. Có đôi khi, con người bị áp lực căng thẳng và áp lực, hoàn cảnh từ gia đình vẫn có thể dẫn đến tự vẫn. Nhưng theo những gì đã điều tra được những học sinh đã chết đi hoàn cảnh gia đình rất tốt, tâm lý rất ổn định”. Diệp Gia Thành đưa mắt nhìn tôi.
“Còn nữa, trong khoảng thời gian qua ở trường bọn tôi đã điều tra được hai nam sinh Cố Thiếu Dân và Thẩm Thiên Trí là những nam sinh ưu tú, không có thói quen xấu gì càng không tiếp xúc con gái. Đây đều là những lời nhận xét từ những cựu học sinh, cũng tức là bạn học cũ của Thẩm Thiên Trí cùng Cố Thiếu Dân. Đã có một khoảng thời gian trong trường còn có lời đồn Thẩm Thiên Trí và Cố Thiếu Dân là gay” Diệp Gia Thành nhìn gương mặt ngạc nhiên của Lô Tử Nam mỉm cười nhẹ.
“Có hay không chuyện hồn ma trả thù hiện về giết học sinh như người dân đồn đại? Những cái chết bất thường của học sinh được gia đình giấu nhẹm không dám nhắc lại là điều khiến tôi hết sức nghi ngờ! Có một số gia đình sau khi con họ mát thì đột nhiên giàu lên! Có một số nhà khi nghe chúng tôi muốn điều tra lại cái chết con họ thì họ sợ hãi đóng cửa không tiếp!” Diệp Gia Thành cau mài.
Tôi vẫn ngồi yên lặng lắng nghe những gì sếp Diệp nói. Chờ Diệp Gia Thành nói xong tôi vội lên tiếng.
“Điều tra kỹ Cổ Chính Hiên xem tay chân của hắn đang ở đâu!”
“Em nói vậy là sao? Em biết hắn có tay chân?” Lô Tử Nam ngạc nhiên nhìn tôi.
“Đêm qua em đã nói chuyện với Trần Thuần!” Tôi nhỏ giọng ánh mắt nhìn vào bức tường phía trước.
“Trần Thuần là ai?” Lô Tử Nam ngạc nhien hỏi tôi.
“Nữ sinh trong vụ án chết cách đây hai năm, một trong bốn học sinh chết đầu tiên!” Diệp Gia Thành trầm giọng.
“Ô, nói vậy....” Lô Tử Nam dịu giọng.
“Trần Thuần đã nói em biết tất cả mọi việc, cô ấy nói hung thủ là Cổ Chính Hiên... cô ấy nói em có thể giúp được cô ấy... Việc cần làm bây giờ là tìm tất cả bằng chứng có khả năng buộc tội Cổ Chính Hiên” Tôi siết chặt nắm tay giọng nói căm phẫn.
“Được, anh sẽ ra lệnh tiến hành ngay tức khắc!” Diệp Gia Thành đứng dậy bước ra phía ngoài gọi điện.
“Anh tin em, tin có ma sao?” tôi mở to mắt nhìn Diệp Gia Thành.
“Thà tin có vẫn hơn không, anh nói đúng không? Dù gì chúng ta cũng phải bắt tay điều tra từ Cổ Chính Hiên!” Diệp Gia Thành mỉm cười nhìn tôi rồi đặt điện thoại lên tai.
Tôi mỉm cười, chỉ cần có Diệp Gia Thành án này nhất định sẽ phá được.
“Anh, em mệt lắm! Cho em mượn giường ngủ một chút!” Tôi đứng dậy không chờ Lô Tử Nam trả lời đã đi vào phòng anh.
Phân cách tuyến....
48 ngày, PW chưa tìm được bất kỳ chứng cứ gì chứng minh được Cổ Chính Hiên là hung thủ án “Giết người liên hoàn”. Một kết quả không mấy khả quan. Mọi người trong đội càng ngày càng lo lắng đứng ngồi không yên.
Tôi bước ra khỏi căn tin vào lúc trời đang mưa tầm tã, ôm túi thức ăn vặt vào lòng tôi mỉm cười đi dưới mưa Từ khi gặp Trần Thuần tôi đã không còn sợ ma nữa. Vì thế hiện tại đã 9h tối rồi mà tôi vẫn lang thang dưới sân trường vắng lặng.
Một cây dù che lên đầu tôi ngăn những hạt mưa đang rơi xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn lên:
“Là cậu?” Tôi mỉm cười nhìn nam sinh đang cầm chiếc dù che mưa cho mình.
“Cậu vẫn còn nhớ mình sao?” Nam sinh mỉm cười ôn nhu làm gương mặt điển trai thêm mấy phần ma mị mê hoặc. Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ta mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền trên má.
“Đương nhiên rồi, cậu đã tìm được chủ nhân của chiếc lắc chưa?”
“Được rồi, nhưng cô ấy không chịu nhận!” Nam sinh cùng tôi sóng bước về phía trước.
“Tại sao lại như vậy?” Tôi quay mặt sang kinh ngạc nhìn nam sinh.
“Để mình đưa cậu về!” Nam sinh không trả lời chỉ mím môi nhìn tôi.
“Cậu tên gì?” Trên đường đi tôi quay sang hỏi cậu ta.
“Không nói có được không?” Nam sinh nhìn tôi, đôi mắt lắng đọng vẻ u buồn.
“Được, nếu cậu không nói thì mình đành gọi cậu là hot boy vậy!” Tôi mỉm cười trêu đùa cậu ta.
“Nếu cậu thích thì cứ gọi, lâu rồi mình không nghe ai gọi mình như vậy!” Nam sinh bật cười.
“Được rồi, hot boy mau đưa bổn cô nương về KTX nào!” Tôi vỗ vai Hot boy.
Hot boy nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, sâu thẳm. Chẳng hiểu vì sau khi nhìn vào đôi mắt ấy tôi thấy được sự bi thương đầy nghẹn ngào, đau đớn khó nói thành lời. Đôi mắt như hút cả linh hồn tôi vào trong rồi cuốn lấy nó siết chặt. Lòng tôi chợt đau đớn một cách lạ thường. Tôi đứng yên trong màn mưa nhìn vào đôi mắt Hot boy.
Người con trai trước mắt nhìn tôi khẽ mỉm cười... đó là một nụ cười hạnh phúc, trong đôi mắt ấy đau thương đã biến thành ánh sáng hạnh phúc.