Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 48: Nước cờ cuối cùng



Chú Trần hết sức sợ hãi khi nhớ ra nam sinh đã mang Lô Ái Thi về KTX là ai. Ông không thể tin được vào mắt mình, trước đây từng nghe nhiều lời đồn đại về việc có oan hồn học sinh trong trường nhưng ông vẫn bán tính bán nghi. Hôm nay được tận mất trông thấy làm ông đứng ngồi không yên, chú Trần nhớ lời nam sinh nói bèn gọi nhân viên dưới quyền mình lên tầng 18 tìm bạn cùng phòng của Lô Ái Thi. Rất may là Lô Ái Thi thường hay bắt chuyện cùng ông nên dường như ông biết rất rõ về nữ sinh này.

Bọn người Diêu Khúc Lan, Tưởng Đình, Thục Phân, Ji So ai cũng hấp tấp chạy xuống. Họ dìu Ái Thi vào thang máy rồi mang lên phòng.

“Cậu ấy không nóng cũng không sốt!” Thục Phân lau mồ hôi trên trán Lô Ái Thi.

“Nhưng cậu ấy cứ đổ mồ hôi lạnh, miệng cứ lẩm bẩm điều gì đó mình nghe cũng không rõ!” Ji So dùng đôi mắt tò mò nhìn Lô Ái Thi đang nằm hôn mê trên giường.

Diêu Khúc Lan rất lo lắng nên vội vã gọi điện cho Diệp Gia Thành, nữa tiếng sau với trình độ chuyện nghiệp của mình Diệp Gia Thành đã tới phòng 6013. Bọn người Ji So, Thục Phân trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Cậu là ai?” Thục Phân nhìn người con trai trước mắt đầy vẻ kinh ngạc <Người gì mà đẹp trai thế không biết!”

Diệp Gia Thành không quan tâm đi đến bên giường Lô Ái Thi đặt bàn tay lên sờ trán bà xã của mình rồi quay sang nhìn Diêu Khúc Lan.

“Vì sao cô ấy lại bị như vậy? Cô ấy đâu phải người bình thường?”

“Em cũng không biết, tối nay chú Trần nhân viên trực đêm của KTX báo cho bọn em biết em ấy đang hôn mê dưới lầu….. em cũng không biết vì sao….” Diêu Khúc Lan ngập ngừng.

Ji So hai mắt mở to nhìn khí thế nam sinh mới xuất hiện, nhìn qua tuổi thì không sai biệt lắm nhưng cái loại khí chất bá đạo này làm sao có ở một nam sinh THPT đây? Nhưng người không bình thường mà hắn nói là người như thế nào? Lại Thục Phân đã buông bỏ vũ khí đầu hàng đứng một bên say mê ngắm nhìn nam sinh từ lúc hắn bước vào đến tận bây giờ.

Có tiếng mở cửa, Ngô Tưởng Đình từ bên ngoài bước vào, cô đưa mắt nhìn Diệp Gia Thành đang nắm lấy tay Lô Ái Thi bên giường. Ngô Tưởng Đình mỉm cười nhìn Diệp Gia Thành.

“Bạn trai An Tâm?”

Diệp Gia Thành không trả lời, Diêu Khúc Lan thấy thế lên tiếng thay.

“Đúng vậy, cậu đi đâu nảy giờ?”

“Nói cho các cậu biết một việc hết sức hấp dẫn…” Tưởng Đình chậc lưỡi.

“Việc gì?” Ji So, Diêu Khúc Lan đồng thanh, Lại Thục Phân cũng đưa mắt nhìn qua cô ấy có hơi buồn vì biết Diệp Gia Thành là bạn trai Lô Ái Thi.

“Có biết vì sao An Tâm ngất xỉu không?” Tưởng Đình xoa cằm.

“Vì sao?” Diệp Gia Thành bỗng bật lời, giọng nói lạnh lùng chứa đầy uy nghiêm, áp chế.

Ngô Tưởng Đình nghe giọng nói sếp Diệp giật mình tim đập thịch một cái, nam sinh này có cần lớn giọng như yêu cầu, ra lệnh vậy không chứ. Vì bộ dáng đẹp trai của hắn nên Tưởng Đình quyết định bỏ qua.

“Chú Trần nhân viên KTX nói có người đưa An Tâm đến dưới KTX, lúc đó cô ấy đã hôn mê!” Tưởng Đình nghiêm giọng.

“Là người nào?” Diệp Gia Thành đưa mắt nhìn Tưởng Đình.

Nhìn đôi mắt đen láy đầy cuốn hút của sếp Diệp Tưởng Đình bỗng thấy có một cỗ áp lực vô hình ập tới mình. Tưởng Đình có chút sợ hãi quay đầu đi không dám nhìn vào đôi mắt ấy, lên tiếng:

“Không phải người….là ma…”

Mọi người không ai nói gì, ai cũng không hẹn mà kinh ngạc đưa mắt nhìn Tưởng Đình.

“Cậu nói….người đưa…..đưa An Tâm…..về là…..là…..ma???” Lại Thục Phân sợ hãi.

“Đúng vậy, chính là Thẩm Thiên Trí…. Chú Trần đã khẳng định với mình là như vậy. Chú ấy nói nam sinh ôm lấy An Tâm đi trong mưa nhưng khi chú Trần nhìn thì An Tâm không hề bị ướt… Chú ấy cũng đã nói chuyện và tiếp xúc ở khoảng cách gần với Thẩm Thiên Trí. Thẩm Thiên Trí chính là người nhờ chú ấy báo cho chúng ta!” Ngô Tưởng Đình nói một mạch.

“Trời ạ…..Mình nói rồi mà, trời mưa đừng tiếp xúc nam sinh đẹp trai, trước đây Thẩm Thiên Trí rất thích mưa…anh ta thường đi dưới mưa…” Ji So miệng lẩm bẩm.

Diệp Gia Thành mím môi không nói gì, hắn biết duyên âm của Lô Ái Thi nhất định phải đối mặt. Tuy nhiên nói không ghen là nói dối, trong lòng sếp Diệp hiện tại rất hoang mang. Vợ của hắn đương nhiên không thể chia sẽ cho bất kỳ ai nhưng Lô Tử Nam đã có nói “Âm dương cách biệt không thể nào trọn kiếp bên nhau!” Diệp Gia Thành tin tưởng dù như thế nào thì Ái Thi vẫn là của hắn, thuộc về hắn. Nam sinh gì đó đã chết, đã là một hồn ma, sau khi giải oan sẽ đi đầu thai chuyển thế. Điều hắn cần làm là mau chóng phanh phui sự thật bắt lấy Cổ Chính Hiên để giải oan cho nam sinh ấy, giải oan cho những người vô tội đã bị sát hại.

Diệp Gia Thành đứng dậy nhìn Diêu Khúc Lan dùng ánh mắt chỉ thị cô đi ra ngoài. Diêu khúc Lan theo sếp Diệp ra ngoài hành lang tầng 18.

“Khúc Lan, đã điều tra ra cơ sở ngầm của Cổ Chính Hiên. Nơi đó có rất nhiều bác sĩ, dược sĩ dùng vào việc chế những loại thuốc gây kích thích, ảo giác…. số lượng khá lớn và sắp tuông ra thị trường đen” Diệp Gia Thành lưng dựa tường ánh mắt có phần mệt mỏi.

“Vậy khi nào chúng ta tổ chức tấn công?” Diêu Khúc Lan mừng rỡ.

“Nơi đó có nhiều người mang siêu năng lực nên chúng ta cần chuẩn bị tốt mới có thể tiến công, hiện tại số người bảo vệ nơi đó gấp ba lần PW!” Diệp Gia Thành nhếch mép.

“Nhiều thế sao?” Diêu Khúc Lan kinh ngạc.

“Tôi về trước, khoảng 5 ngày nữa chúng ta sẽ tấn công nơi đó. Cô ở lại hỗ trợ cho Ái Thi, đừng để em ấy bị thương xem như giúp tôi có được không?” Ánh mắt mong chờ của sếp Diệp nhìn Diêu Khúc Lan làm tim Diêu Khúc Lan run lên. Cô cúi đầu khẽ mấp máy đôi môi:

“Em nhất định sẽ bảo vệ em ấy hết mình” <Chỉ tiếc người ta nhờ mình bảo vệ bà xã, người ta đâu yêu mình. Buông tay thôi, Ái Thi rất tốt! Mình cũng đâu yêu nhiều đến nỗi không thể buông!> Diêu Khúc Lan ngẩng đầu mỉm cười.

Phân cách tuyến…

Tôi đứng trước cửa phòng Hiệu trưởng, hôm nay tôi sẽ gia nhập ban chấp hành Đoàn như Trần Thuần hai năm về trước. Đây chính là nước cờ cuối cùng tôi sẽ đi,tiếp xúc với Cổ Chính Hiên và tìm sơ hở của hắn. Nếu hắn có ý định với tôi thì chúng tôi sẽ tóm lấy hắn ngay.

Lô Hướng Nhật – anh cả tôi sẽ đột nhập vào trường âm thầm hỗ trợ tôi, Lô Tử Nam sẽ đối phó với Cù Thiên Ân tên đạo sĩ xấu xa chuyên làm việc hại người.

Phòng hiệu trưởng….

Tôi ngồi trên sô pha mỉm cười nhìn Cổ Chính Hiên.

“Em rất vui khi được thầy bổ nhiệm làm trưởng ban chi Đoàn khối 12, em rất cám ơn thầy đã tin tưởng em!”

“Thành tích học tập mấy tháng nay của em không tệ! Em lại ở KTX rất gần trường, mọi thứ điều rất thuận tiện!” Cổ Chính Hiên nhìn tôi cười ôn nhu, tôi cúi đầu giả vờ e thẹn. Mắt Cổ Chính Hiên lóe lên.

“Nếu không còn việc gì em xin phép về ạ!” Tôi đứng lên mỉm cười.

“Được, hai ngày nữa em đến đây chính tôi sẽ hướng dẫn em những việc cần làm!” Cổ Chính Hiên nâng kính ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng nhìn tôi.

Tôi rùng mình, tên đáng chết ngàn lần này quả là một con cáo đội lốt cừu. Tôi lịa gật đầu cho hắn một nụ cười đầy mê hoặc rồi xin phép ra về.

Hai ngày sau…

Tôi đã phát tin cho Lô Tử Nam, Lô Hướng Nhật biết ngày tôi đi gặp Cổ Chính Hiên. Rất có thể ngày hôm nay hắn đối với tôi sẽ có hành động. Không có lý do gì khiến một hiệu trưởng phải đích thân chỉ dẫn một học sinh làm việc gì đó. Hôm nay cũng chính là ngày bên phía sếp Diệp tấn công cơ sở ngầm của Cổ Chính Hiên.

Tôi giữ chân hắn để sếp Diệp tiêu diệt tay chân của hắn, dù rất lo lắng cho sự an toàn của tôi nhưng sau khi nghe hai gã anh trai của tôi cam kết sẽ bảo đảm an toàn cho tôi nên sếp Diệp rất an tâm mà trong hành động lần này.

Phòng hiệu trưởng…

Cổ Chính Hiên đẩy sắp tài liệu trên bàn về phía tôi, tôi cầm lên xem <Thì ra danh sách đoàn viên> Cổ Chính Hiên mỉm cười đứng dậy pha cho tôi một tách trà rồi đưa cho tôi.

“Em uống đi, trà thượng hạng của nước C đó!” Cổ Chính Hiên nhìn tôi đôi mắt ôn nhu dịu dàng.

<Làm sao bây giờ, uống hay không uống? Nếu trong trà có bỏ thứ gì thì sao?> Tôi cắn môi nhìn ly trả đang bốc khói nghi ngút trên bàn. Nếu tôi không uống hắn sẽ nghi ngờ, còn nếu tôi uống… Tôi chớp mắt hạ quyết tâm cầm ly trà đưa lên môi hai cánh môi mấp máy, cổ họng khẽ động nhưng thật ra tôi đã mím môi lại cố làm động tác giả. Cổ Chính Hiên hài lòng nhìn tôi mà không hề để ý xem ly trà có vơi đi hay không, rất may ly trà này làm bằng sứ mà không phải thủy tinh. Nếu là thủy tinh e rằng tôi đã bị lộ tẩy rồi.

“Em có anh trai tên là Dương Trí Hàn học cùng lớp với em đúng không?” Cổ Chính Hiên ngồi đối diện tôi tay nâng tách trà mỉm cười. Tên này gian xảo thật, nhưng không qua được mắt những người trong nghề như tôi. Dù sao tôi cũng đã học qua biết bao nhiêu khóa huấn luyện tâm lý, hành vi, dấu hiệu….tội phạm kia mà. Hắn uống tách trà còn tôi uống ly sứ. Tôi ngẩng đầu nâng tầm mắt đối diện Cổ Chính Hiên.

“Vâng ạ, em còn một người anh cùng mẹ khác cha tên Nguyễn Khắc Nam!” Tên này không bỏ sót chi tiết nào về tôi, hắn đã điều tra tới sếp Diệp rồi cơ đấy.

“Anh em đang ở đâu và làm gì?” Cổ Chính Hiên nhướn mài.

“Anh ấy là họa sĩ ạ!”

“Oh…”

Tính toán thời gian bây giờ tôi nên vờ trúng thuốc rồi, mặc kệ hắn có hạ thuốc hay không tôi cũng phải “trúng”. Tôi đưa tay sờ lên đầu, cố gắng lắc lắc đầu như mấy cô diễn viên bị trúng thuốc trong phim mà người ta vẫn hay diễn.

“Thầy hiệu trưởng…em thấy choáng đầu quá….”

“Em không sao chứ?” Cổ Chính Hiên bật dậy tiến lại gần tôi, một mùi hương thơm nhẹ ập vào mũi tôi.

<Tiêu rồi! Mùi hương này có tác dụng kích thích tình dục nữ rất mạnh> Tôi cố gắng nín thở không thể ngửi mùi hương chết tiệt này được. Tôi nhắm mắt vờ ngất đi. Cảm giác cơ thể mình nhẹ bỗng, tôi bị tên cầm thú bế lên đến bên giá sách gần đó. Một tiếng rung nhẹ, tôi tò mò hơi hé mắt ra nhìn <Căn phòng bí mật> Trong nguyên tác của truyện Cổ Chính Hiên đã giấu nữ chính Diêu Khúc Lan vào căn phòng này hại Diệp Gia Thành mỏi mắt, nếu Diệp Gia Thành không thông minh lùng sục mọi ngõ gách thì nữ chính đã đi thỉnh kinh rồi.

Cổ Chính Hiên đặt tôi lên giường, chăn êm nệm ấm thật muốn ngủ một giấc, mấy ngày nay tôi mất ngủ rồi. Nhưng bây giờ không phải lúc, vì tôi phát hiện tên cầm thú Cổ Chính Hiên thế nhưng dùng còng, còng tay tôi lại rồi. Máy lạnh trong phòng rất lạnh, dù mặc váy nhưng tôi đã mang thêm vớ che đôi chân tránh cho tên biến thái này nhìn thấy nổi dục vọng. Cảm nhận được một chiếc chăn ấm áp phủ lên người tôi.

<Chết rồi, trời ạ….sao tôi có thể quên mất một việc rất quan trọng, Cổ Chính Hiên có căn phòng bí mật. Hắn mang tôi vào đây thì mấy anh tôi làm sao tìm được tôi kia chứ? Tôi tự hai chính mình rồi!> Tôi im lặng chờ hành động tiếp theo của Cổ Chính Hiên. Hắn không làm gì nữa, xung quanh yên lặng hẳn, sau đó tiếng nói hắn cất lên.
“Chờ trong chốc lát nữa Lý Ngộ mang thuốc tới em sẽ là của tôi. Tôi sẽ khiến em hoàn toàn mất đi trí nhớ, khiến em chỉ phụ thuộc vào tôi!” Giọng nói âm lãnh, cuồng ngạo của Cổ Chính Hiên rót vào tai tôi.

“Lũ ngu ngốc đó làm tí việc cũng chậm chạp, thuốc đã chế xong mà giờ này vẫn chưa đưa tới!” Giường khẽ  lay động, dường như Cổ Chính Hiên tức giận nên đứng lên.

Tiếng rung của giá sách vang lên, có tiếng giày da đi xa rồi biến mất. Tôi hé mắt nhìn xung quanh <Không có ai!> <Cơ quan mở như thế nào đây?> Trong truyện chỉ đề cặp tới cơ quan mở nằm bên ngoài là một quyển sách nhưng không hề nói ở bên trong phải mở như thế nào.

Tôi bật người hất tung chiếc chăn trên người ra bước xuống giường đi xung quanh phòng tìm những điểm lạ. Hai tay bị còng hạn chế hoạt động của tôi rất nhiều.

“Anh giúp em mở khóa còng, em mau chạy đi hắn hiện không có ở bên ngoài!” Giọng nói dịu dàng mà suốt mấy ngày nay tôi luôn nhớ nhung nhưng chẳng dám đối mặt chợt vang lên sau lưng tôi.

Tôi từ từ xoay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Trí. Anh vẫn như vậy không có gì thay đổi dù chính xác đã 20 nhưng bộ dáng 18 năm nào dường như vẫn không hề biến mất. Hai ngày trước tôi đã xem qua ảnh của Thẩm Thiên Trí sếp Diệp đã đưa cho.

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn nam sinh trước mắt mình, chiếc còng trên tay tôi cạch một tiếng rơi xuống đất.

“Chạy đi” Anh thúc giục, giá sách rung lên rồi mở ra một khe nhỏ. Mắt tôi chợt ướt.

“Còn anh thì sao?”

“Đừng quên anh là một linh hồn!” Thẩm Thiên Trí mỉm cười nhìn tôi.

Tôi mở to mắt nhìn anh rồi quay đầu lách người qua khe hỡ <Anh nói đúng, linh hồn xuyên tường đi là được rồi!>

Ra đến phòng bên ngoài quả là không có Cổ Chính Hiên ở đây, tôi mở cửa.

“Ah,…” Tôi giật mình lùi lại, Cổ Chính Hiên híp mắt đứng chặn cửa nhìn tôi.

“Ai mở còng cho em?” Giọng Cổ Chính Hiên như một ác quỷ đến từ địa ngục, đôi mắt sắc bén.

Tôi mím môi, đã tới nước này tôi bất kể mình có bị hắn nghi ngờ hay không cũng sẽ ngã bài với hắn. Diệp Gia Thành hiện tại đang tấn công cơ sở ngầm của hắn ít nhiều gì sẽ tìm được thật nhiều chúng cứ đi. Tôi mở to mắt nhìn Cổ Chính Hiên.

“Không cần biết! Tránh ra!” Tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu Cù Thiên Ẩn hay Lý Ngộ tới thì nguy. Hai kẻ đó rất lợi hại, nếu tôi bị bắt làm con tin thì hai anh trai của tôi khó mà giải quyết chúng.

Cổ Chính Nam nheo mài, đôi mắt hiện lên vẻ ác độc, sự dịu dàng ôn nhu trước kia hoàn toàn biến mất. Tôi không nói nhiều tiến lên tấn công hắn, Cổ Chính Hiên kinh ngạc không kịp né đòn bị tôi đạp văng ra ngoài. Tôi nhanh chóng chạy đi, chạy được vài bước thì phát hiện Lý Ngộ từ thang máy đi ra.

“Bắt lấy cô ta!” Cổ Chính Hiên hét lên.

Lý Ngộ nhanh chóng chạy tới hòng bắt lấy tôi, tôi né tránh bắt đầu ra đòn đánh trả. Lý Ngộ cũng có vẻ rất kinh ngạc vì sao một nữ sinh lại có một thân võ nghệ cao đến thế. Đèn cảm ứng  trên hành lang vì âm thanh đánh nhau và va đập của chúng tôi nên lóe sáng lên. Tôi nhìn lên trần mỉm cười. Toàn bộ đèn trên trần vỡ tung, những mãnh vỡ ngưng đọng trong không trung lóe sáng bay về phía Lý Ngộ cắt từng nhát lên da thịt hắn.

Lý Ngộ ngã xuống đất, Cổ Chính Hiên kinh ngạc nhìn tôi. Tôi lợi dụng cơ hội chạy đi nhưng không thể vì tôi đã bị một cánh tay chắc khỏe kéo lại khiến người tôi va vào tường.

“Ah….” Tôi ngẩng đầu nhìn kẻ đã ra tay với mình <Cù Ân Thiên, vậy tiểu Nam đâu?> Anh hai tôi không phải là đối thủ của ông ta hay sao? Tôi bật dậy nhìn lão già đáng chết tham tiền, háo sắc không chuyện gì không làm.

“Cô gái nhìn rất xinh đẹp tôi không muốn tổn thương nga….” Cù Thiên Ân nháy mắt.

“Làm sao ông tới trễ vậy, vì ông nên tôi mới không có thuốc tiêm cho cô ấy!” Cổ Chính Hiên liếc Cù Thiên Ân.

“Có một thằng nhóc chặn tôi phía dưới, may là tôi đi với sư huynh của mình!” Cù Thiên Ân nhếch mép.

Thật đáng kinh tởm, lão già vừa xấu vừa thô lỗ mà lại làm hành động liếc mắt đưa tình với người tuổi con cháu mình.

“Hừ…..đồ cặn bã của xã hội!” Tôi trợn mắt nhìn Cù Thiên Ân. Vì sao xuất hiện sư huynh của hắn nữa đây, có lẽ anh hai tôi bị sư huynh hắn chặn rồi.

“Nói cho tôi biết cô là ai? Xem ra rất có bản lĩnh!” Cù Thiên Ân nheo mắt nhìn tôi thăm dò.

“Ông không có tư cách để biết!” Tôi hét lên.

“Ha ha….mạnh mẽ…tôi thích những cô gái như thế!” Cù Thiên Ân cười vang.

“Mau bắt lấy cô ta, ông còn đứng đó nói nhảm cái gì hả?”  Cổ Chính Hiên tức giận.

Cù Thiên Ân lao vào đưa tay chộp lấy tôi, tôi né tránh cánh tay ghê tởm của ông ta. Một bóng đen từ hành lang vọt vào đá mạnh một cú vào bụng Cù Thiên Ân. Tôi nhìn người vừa tới hét lên.

“Anh, mau xuống tiếp ứng anh hai, anh ấy bị vây ngoài cổng! Ông ta là pháp sư chúng ta không dễ đối phó được đâu!”

“Còn em?” Lô Hướng Nhật mang một nữa mặt nạ nhìn tôi.

“Em biết một chút pháp thuật sẽ chặn ông ta, anh hai không biết võ, anh mau giúp anh ấy!” Tôi đẩy anh cả mình đi.

“Được, bọn anh sẽ quay lại ngay!” Lô Hướng Nhật hất tung Lý Ngộ trước mắt mình rồi nhanh chóng biến mất.

“Không ngờ cô còn có đồng bọn!” Cù Thiên Ân cười khảy.

“Bất kể như thế nào hôm nay tôi nhất định phải bắt được em!” Cổ Chính Hiên gằng lên, Cù Thiên Ân giơ hai tay miệng lẩm bẩm đọc thần chú. Những loại thần chú hại người hắn ta có rất nhiều. Tôi cẩn trọng nhìn hắn. Một vòng sáng màu vàng hiện ra, từng đường nét trên vòng sáng tôi nhìn đã biết. Hắn ta muốn đánh ngất linh hồn tôi. Những gì tôi đã xem trong sách hiện ra tôi nhanh chóng đọc chú tạo linh bùa ngăn cản hắn.

Tu vi chưa đủ tôi bị hắn đánh bật ra xa, cảm giác như linh hồn mình tê rần đau đớn. Cũng may linh hồn tôi 10 năm qua đã hòa hợp hoàn toàn với thể xác. Tôi cắn răng đứng dậy.

“Không ngờ một cô gái 18 tuổi lại mang trong mình siêu năng lực và có cả pháp thuật!” Cù Thiên Ẩn cẩn trọng xem xét tôi từ đầu đến chân.

“Ngôn thiếu, cô gái này tôi có hứng thú tôi sẽ giúp cậu bắt cô ta!” Cù Thiên Ân mỉm cười giơ tay lên một ánh sáng trắng đập về hướng tôi.

ầm…. một luồng sáng xanh chạm ánh sáng trắng của Cù Thiên Ân gây nổ tung.

“Cổ Chính Hiên! Mày quả là một thằng ác độc nhất thế gian! Tao có thể bỏ qua việc mày đã chính tay giết chết tao, nhưng tao không cho phép mày làm hại người tao yêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.