Tôi nhìn Thẩm Thiên Trí tan biến, trong đôi mắt chứa đầy phẫn hận.Tôi đứng dậy nhìn về phía Trương Phục và Cổ Chính Hiên.
“Các người sẽ phải trả giá!”
Một loạt bước chân vang lên.
“Ái Thi!” Lô Tử Nam hô to chạy đến bên cạnh tôi, Lô Hướng Nhật cũng đi theo sau.
“Anh hai, anh cả! Cù Ân Thiên đâu?”
“Hắn bị bọn anh trói lại anh còn để hắn ở tầng 1! Lô Tử Nam nhếch mép.
“Anh hai,... một người em rất quý trọng vừa bị hắn đánh tan hồn phách!” Tôi giận dữ chỉ Trương Phục.
“Lại bị đánh hồn siêu phách tán? Sao bọn này lại tàn ác đến thế?” Lô Hướng Nhật nghiến răng.
“Xong rồi, lần này mình sẽ thảm lắm đây! Khôi phục hai linh hồn mình khô máu mất thôi!” Lô Tử Nam lẩm bẩm.
Trương Phục liếc Cổ Chính Nam, hai người lặng lẽ lui ra sau... Lô Hướng Nhật nhạy bén nhìn họ bật cười.
“Có kẻ muốn chạy kìa, như một con chuột lén lút chạy trốn! Sao hả? Thấy chúng tôi người đông thế mạnh nên chạy à?”
Trương Hùng nhìn Cổ Chính Hiên:
“Tiền tôi không cần nữa, cái tên bên trái rất lợi hại lúc nảy tôi và hắn đã đấu nhau, hắn không biết võ nhưng pháp thuật rất cao! Bây giờ tôi và cậu mặc ai náy bay, sống chết mặc bây!”
“Trương Phục!” Cổ Chính Hiên gằn giọng.
Trương Phục liếc Cổ Chính Hiên rồi quay đầu bỏ chạy. Một giọng nói băng lãnh vang lên. Tiếp Theo là tiếng nói qua loa công suất lớn.
“Đứng yên!” Diệp Gia Thành cầm súng họng súng chỉ ngay Cổ Chính Hiên.
“Nơi này đã bị bao vây hoàn toàn, Cổ Chính Hiên chúng tôi khuyên anh nhanh chóng đầu hàng! Cổ Chính Hiên nhanh chóng đầu hàng! Nếu anh có ý đồ chống trả chúng tôi sẽ không ngại làm anh bị thương!” Tiếng nói hết công suất của Kỷ Ngự Trình vang lên trong loa.
Cổ Chính Hiên tái mặt nhìn cảnh sát tiến tới bao vây xung quanh hắn nhường lối cho khoảng 7 -8 người mặc hắn phục giống nhau tiến vào. Trong số họ Cổ Chính Hiên nhận ra được hơn phân nữa. Anh trai Nguyễn An Tâm, Diêu Khúc Lan, Cố Nhã Yến là ba người hắn vừa nhìn đã nhận ra. Giờ đây bọn họ đã thay đổi hoàn toàn, khoát lên mình một khí chất áp bức con người, bộ dáng lạnh nhạt.
Trương Phục nhìn đồng phục những người áo đen tái xanh mặt, không được hắn phải thoát khỏi đây. Kỷ Ngự Trình nhìn Cổ Chính Hiên nhíu mài Hắn lười biếng cầm chiếc loa lên hô lần nữa.
“Cổ Chính Hiên ngoan ngoãn giơ tay cho chúng tôi còng đi! Nơi này đã bị bao vây hoàn toàn, một con rận cũng không thể thoát huống chi một tên to xác như anh! Nhanh tay chịu trói, anh không biết bây giờ là mấy giờ sao?” Kỷ Ngự Trình liếm môi.
Cổ Chính Hiên trợn to mắt nhìn Kỷ Ngự Trình, hắn đang điên tiết
Kỷ Ngự Trình cũng dùng đôi mắt to của mình trợn lên liếc Cổ Chính Hiên Kỷ Ngự Trình hét lên.
“Nhanh đầu hàng đi, Cổ hiệu trưởng chẳng lẽ chờ tới giờ ăn sáng mới chịu theo chúng tôi! Muốn cùng ăn sáng với chúng tôi à? Không có cửa đâu, đừng mơ!”
“Nhiều lời làm gì? Thần kinh tái phát à? Mau bắt lấy hai người họ!” Trần Ngạn Quân liếc Kỷ Ngự Trình rồi quay đầu ra lệnh cho cảnh sát phía sau.
KTX nam và KTX nữ trong trường mấy phút sau không hẹn mà các lầu đều sáng đèn, cửa sổ mở ra hết. Tiếng nói trên loa của Kỷ Ngự Trình đã đánh thức tất cả sinh viên và không chừng xung quanh đây mọi người tò mò ra xem hết cũng nên. Tôi bị sếp Kỷ làm đứng hình nhìn lên tòa nhà to lớn KTX chợt tỉnh lại. Hèn gì Kỷ Ngự Trình cầm loa la hét nảy giờ bất chấp hình tượng.
Tôi nhìn Diệp Gia Thành, bao cảm xúc như đổ dồn về. Lòng sao thấy lo sợ vu vơ, hai người con trai yêu tôi vừa ra đi vĩnh viễn rồi. Tôi cố kìm nén mọi cảm xúc nhìn Cổ Chính Hiên, xung quanh im lặng, tôi có thể cảm nhận được hàng ngàn học sinh đang nhìn về phía tôi, tôi lớn giọng hô lên:
“Cổ Chính Hiên! Chúng tôi là đặc vụ cao cấp của thế giới - Protect World, bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh là hung thủ trực tiếp sát hại bốn học sinh cách đây hai năm và có liên quan đến hàng loạt cái chết xảy ra trong ngôi trường này! Hơn nữa, chúng tôi có bằng chứng khẳng định anh cầm đầu đường dây buôn bán, sản xuất thuốc chứa thành phần cấm gây hại cho người sử dụng! Chúng tôi chính thức bắt giữ anh giao cho cảnh sát nước B! Mời anh theo chúng tôi!”
Cổ Chính Hiên bật cười thật to, hắn lồng lên như một con dã thú tiến về phía tôi.
“Em nói cái gì? Em là Protect World? Ha ha ha!!!”
“31 năm qua không gì tôi muốn mà không có! Hại cha, giết anh trai, cưỡng hiếp hàng loạt nữ sinh... có chuyện gì Cổ Chính Hiên này không dám làm? Tôi mãi đứng trên đỉnh cao nhất! Các người đừng nghĩ sẽ bắt được tôi! Nhìn không ra.... nhìn không ra.. tôi lại đại bại từ khi gặp cô... cô chính là mầm tai họa....” Cổ Chính Hiên điên cuồng lao về phía tôi, tôi bị hắn bất ngờ tập kích ngã ra sau.
Pằng...pằng....pằng.... ba tiếng súng vang lên Cổ Chính Hiên miệng đầy máu tuông ra, hai mắt hắn trợn trắng nhìn tôi, hắn ngã ra đất cả thân hình giật giật. Hai mắt hắn tối đi nhưng vẫn chưa chết.
Diệp Gia Thành tay cầm súng lại gần tôi, anh nhìn Cổ Chính Hiên đang thoi thóp trên mặt đất. Ba phát súng khi nảy là của anh. Hai phát bắn vào hai chân và một phát bắn vào tim Cổ Chính Hiên. Diệp Gia Thành mở ốp nạp thêm đạn vào súng, hai mắt tôi kinh ngạc nhìn động tác nạp đạn lưu loát của anh. Sau khi nạp xong đạn anh chỉa họng súng ngay đầu Cổ Chính Hiên ánh mắt anh lạnh lẽo, khí chất tàn khốc trên người tỏa ra ngùn ngụt.
Tôi nhìn Diệp Gia Thành liên tục nả đạn vào đầu Cổ Chính Hiên mà sợ hãi vô cùng, tôi ôm lấy anh hét lên!
“Ông xã, ông xã....đừng mà....” Tôi nhìn thấy đầu Cổ Chính Hiên nát bét, máu me đầm đìa, óc Cổ Chính Hiên văng ra cuối cùng không đứng vững nữa ngất đi.
Phân cách tuyến...
JcTv: Tin tức mới cập nhật gần đây, Hiệu trưởng trường Mekinson Cổ Chính Hiên đêm hôm qua đã bị Protect World bắt giữ vì tội cưỡng hiếp giết người hàng loạt, sản xuất thuốc cấm! Cho tới hôm nay số nạn nhân của Cổ Chính Hiên đã lên tới 63 người, trong đó có 58 nữ và 5 nam. Phía cảnh sát còn cho biết theo lời khai của những người có liên quan, giáo sư Cổ đã giết chết anh trai cùng cha khác mẹ của mình vào 13 năm trước nhằm chiếm đoạt gia tài và vì lòng đố kỵ với anh trai. Trong quá trình vây bắt, Cổ Chính Hiên có hành động quá khích nên PW đã nổ súng xử lý ngay tại chổ! Không ai ngờ được một giáo sư nho nhã lại là một tên sát nhân dã man như thế..... dnjhfiuhfihfiwrjfij.......” Một bàn tay thon dài cầm điều khiển tắt đi chiếc TV lớn đang nói về Cổ Chính Hiên.
Người đàn ông nhếch môi nở nụ cười mỉa, giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng rộng lớn.
“Diệp Gia Thành! Giỏi lắm!”
“E rằng chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi!”
Phập... một cây phi tiêu từ bàn tay thon dài của người đàn ông cắm mạnh vào bức tranh treo trên tường. Bức tranh không hề chấn động, người đàn ông đứng dậy bỏ tay vào túi quần đi thẳng lên lầu.
Hai ngày sau.....
“Ah.....” Cảnh tượng Diệp Gia Thành bắn nát đầu Cổ Chính Hiên hiện về trong giấc ngủ của tôi khiến tôi sợ hãi thét lên.
Mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra tôi nhìn xung quanh, mọi chuyện vừa qua như một giấc mộng từng chi tiết cứ ùa về trong tâm trí tôi. Diệp Gia Thành từ ngoài cửa bước vào.
“Em thấy trong người thế nào? Em đã hôn mê suốt hai ngày rồi, anh xin lỗi!” Diệp Gia Thành ngồi xuống giường ánh mắt tràn đầy hối hận cùng tự trách nắm lấy tay tôi. Tôi khẽ rùng mình một cái, mở đôi mắt to nhìn anh dò xét. Ai kêu anh đáng sợ làm gì!
“Em ngồi dậy ăn chút gì có được không? Hai ngày nay em hôn mê không ăn gì hết!” Diệp Gia Thành vuốt tóc tôi, trên đầu tôi được băng kín lại chắc vì vết thương sau đầu do Cổ Chính Hiên gây ra trước đó.
“Em nói gì đi đừng chỉ nhìn anh như vậy!” Diệp Gia Thành chớp đôi mắt long lanh câu hồn của mình.
“Anh xin lỗi! Lúc đó do anh quá tức giận với những gì Cổ Chính Hiên đã làm, khi thấy hắn có ý làm tổn thương em...anh mới điên cuồng như thế!”
“Anh không cố ý làm em hoảng sợ đâu, bà xã....”
Tôi nhìn anh thật lâu, nhìn đôi môi anh mấp máy rồi nhìn hai mắt to long lanh, hai hàng mi cong vút đen láy. Tôi không nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh, đầu tựa vào vai anh. Tôi khóc, giọng nói nghẹn ngào:
“Ông xã, dường như em có tình cảm với Thẩm Thiên Trí cũng cảm thấy có lỗi với Đỗ Thuần Phong... ông xã! Anh có trách em không?” Tôi siết chặt vòng eo của anh.
Diệp Gia Thành khẽ thở dài xoa đầu tôi.
“Anh biết và anh cũng hiểu! Hai người họ vì em mà không ngại hi sinh... nếu em đối xử thờ ơ, lạnh nhạt với họ thì anh đã chọn sai người rồi”
Tôi bật dậy nhìn anh “Sai người? Vì sao?”
“Một con người sống phải có tình cảm, em hiểu không? Anh cảm nhận được anh là người em yêu nhất là đủ rồi! Anh được làm ông xã của em, được gần bên em cùng em đi hết kiếp người, anh may mắn hơn bọn họ rất nhiều. Vì sao anh phải ganh tị đây? Vì sao anh phải trách em?” Diệp Gia Thành mỉm cười ôn nhu nhìn tôi.
Anh có thể là một người lãnh khốc với tội phạm, lạnh lùng với mọi người nhưng anh là một người chồng tốt của tôi. Tôi mỉm cười nhìn anh.
“Ông xã, cho dù sau này em có thích hay yêu quý một ai khác thì trong tâm trí em, con tim em chỉ có anh là nhất! Em sẽ cất giấu họ vào một nơi sâu thẳm trong tim! Dù như thế nào em chỉ muốn tình yêu của mình chỉ dành cho anh, cùng anh nắm tay đi hết quãng đời còn lại. Em không thể xem tình yêu như gió thoảng mây bay, dù trên thế gian có nhiều người tốt đẹp hơn anh thì em cũng chỉ yêu mình anh, chỉ ở bên cạnh anh! Em không cho mình cái quyền yêu ai nhiều hơn anh và em không được phép rời xa anh đến bên kẻ khác!”
Diệp Gia Thành cảm động ôm lấy tôi, chúng tôi lặng lẽ ôm nhau cảm nhận từng làn hơi ấm của nhau.
Dù có đôi khi con tim ta lạc lối nhưng chỉ cần ta biết cách khống chế bản thân, hạnh phúc không phải tự nhiên mà có. Chúng ta hạnh phúc hay không là do chính mình tạo dựng đó thôi!
Phân cách tuyến....
Trương Phục, Cù Ân Thiên, Lý Ngộ bị bắt vì tội cấu kết với Cổ Chính Hiên làm nhiều việc xấu. Sang mùa Xuân sẽ xử tội chết vì bọn họ đã tiếp tay cho Cổ Chính Hiên hại người. Vụ án coi như đến hồi kết thúc.
Tôi đứng trước bia mộ của Thẩm Thiên Trí cách đó một khoảng không xa là mộ Đỗ Thuần Phong, chính Lô Tử Nam đã giúp tôi lập bia mộ hai anh trên ngọn núi này. Đỗ Thuần Phong mất hết ba, mẹ còn Thẩm Thiên Trí sau khi anh mất, mẹ anh vì đau buồn mà qua đời còn ba anh tái giá không một ai quan tâm anh nữa. Tôi mang hai anh tới đây để hai anh có bạn không phải cô đơn, nếu họ ở gần nhau mỗi năm tôi có thể bay sang nước B thăm họ luôn một lần.
Gió núi thổi tung làn tóc của tôi, tôi đưa tay vén tóc nhìn núi rừng xung quanh. Hai ngôi mộ đồ sộ ở giữa rừng. Khu rừng này thuộc bất động sản nhà họ Lô, không rộng lắm, anh cả tôi đang định khai thác du lịch nơi này.
Tôi đặt bó hoa ly xuống trước mộ Đỗ Thuần Phong, nhìn hình ảnh anh trên bia mộ lòng tôi chua xót. Trong ảnh anh không cười, đôi mắt hàm chứa nét u buồn thấy rõ. Tôi đưa tay lau giọt nước mắt đang chảy trên mặt mình đi, thấp giọng:
“Thuần Phong! Anh yên nghĩ đi!”
Tôi đứng dậy đến bên mộ Thẩm Thiên Trí rồi ngồi xuống nhìn gương mặt dịu dàng trên môi nở một nụ cười mỉm kia. Đôi mắt anh luôn trong trẻo, sáng ngời như đang nhìn tôi. Tôi không thể kìm nén bật khóc, cố cắn môi không cho mình bật ra tiếng khóc tôi đưa tay sờ lên di ảnh. Từng trận đau xót như một cơn sốt cứ ùa về trong thân thể yếu đuối của tôi lúc bấy giờ. Cả người tôi run lên. Tôi đưa tay đặt bó hoa hồng trắng trước mộ anh.
“Thiên Trí! Em cố tình chọn hoa hồng trắng cho anh là vì.... anh trong sáng như màu của cánh hoa này vậy!”
Tôi lau nước mắt nhìn về phía chân trời xa xa
“ Thiên Trí! Anh nhìn xem phía chân trời là gì? Là hoàng hôn đó, hoàng hôn rất đẹp! Chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn có được không?” Nước mắt tôi lại rơi nữa rồi. Tôi mỉm cười đưa tay gạt đi giọt lệ đang lăn dài trên má.
“Thiên Trí, em không muốn nhìn vật nhớ người để rồi đau khổ, em sẽ chôn chiếc lắc bạc này bên cạnh anh. Nhưng anh nên nhớ nó đã là của em rồi đấy!” Tôi lấy xẻng mang theo đào một cái hố thật sâu bên cạnh mộ Thẩm Thiên Trí.
Chiếc lắc này là trước kia anh đi mua trang sức cùng mẹ mình vô tình thấy được, anh rất thích nên đã mua nó thầm nghĩ sau này sẽ tặng cho người mình yêu. Lúc quen biết tôi anh đã đưa nó cho tôi. Tôi bỏ chiếc lắc tay vào một hộp gỗ rồi chôn sâu xuống đất.
Lấy chai nước suối mang theo rửa tay thật sạch. Tôi ngồi yên lặng nhìn hai ngôi mộ cho tới khi hoàng hôn khuất bóng. Tôi quay đầu nhìn hai anh lần sau cuối.
“Nếu có kiếp sau, có duyên chúng ta sẽ gặp lại! Đừng quên em! Em cũng sẽ không quên hai anh đâu!”
Tôi xoay người bước đi, mỗi một bước chân là một hình ảnh giữa chúng tôi hiện lên trong đầu. Tôi mỉm cười cay đắng...
Phân cách tuyến....
Sân bay lớn nhất nước B là nơi máy bay của PW đang chờ, thật tức chết khi mùa mưa ở đây kéo dài như thế, hơn 3 tháng chúng tôi vẫn gặp mưa. Tôi bước xuống xe chạy nhanh lên thềm. Mọi người cũng lần lượt xuống xe bước vào trong. Diệp Gia Thành nắm tay tôi.
“Đi thôi, chúng ta ở lại đây lâu rồi!”
“Vâng!” Tôi khẽ gật đầu bước theo anh.
Đi được vài bước tôi vội quay đầu lại đưa mắt tìm kiếm trong màn mưa. Mỗi khi trời mưa tôi rất nhớ anh, hình bóng anh cứ hiện lên trong tâm trí. Tôi mở to mắt, chân dừng bước nhìn người con trai cầm chiếc ô màu tím đang đứng dưới mưa, anh nhìn tôi đôi môi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt anh rực sáng long lanh xuyên qua màn mưa nhìn tôi ấm áp. Tim tôi đập bang bang trong lồng ngực.
“Đi thôi, sao em lại dừng? Có việc gì à?” Tiếng nói nhẹ nhàng của Diệp Gia Thành vang lên.
Tôi kinh ngạc nhìn hình bóng trong màn mưa biến mất như chưa từng tồn tại. Môi tôi mấp máy.
“Thiên Trí....”
Diệp Gia Thành nhìn con đường mưa rơi đầy trước mắt rồi nắm tay tôi.
“Là ảo giác thôi! Do em quá thương nhớ nên thần trí sinh ra ảo giác!”
“Đi thôi! Họ đã an nghỉ rồi!” Diệp Gia Thành dìu tôi bước đi.
Tôi bước đi ngoảnh đầu lại nhìn vào con đường mưa rơi trắng xóa sau lưng mình một lần sau cuối, hình bóng anh hiện lên nhìn tôi mỉm cười rồi tan biến trong mưa... Tôi quay đầu, một giọt lệ rơi xuống.