Nắng mưa thất thường, sự việc cũng xảy ra một cách thất thường không lường trước được. Tôi ngồi trong phòng hội nghị quân sự tỉnh G nước Y mệt mỏi tựa lưng ra ghế. Cách đây 1 ngày PW trong lúc đang tắm biển say mê thì nhận được tin bọn tội phạm đã tới nước Y. Thật không thể ngờ được chúng đã sử dụng thuyền con để cập bờ.
Thông tin tình báo PW ở nước Y đã phát hiện hành tung bọn tội phạm khi chúng mua một số lượng lớn thức ăn trong một ngày. Phải mất 2 ngày tiếp theo mới xác nhận bọn chúng hoàn toàn trùng khớp với đặc điểm của bọn tội phạm. Chúng có 3 nữ, 5 nam bộ dạng trông như những người bình thường khác nhưng phản ứng mau lẹ cùng kỹ thuật siêu kinh khủng.
Một điều vô cùng tồi tệ là từ khi phát hiện ra chúng, chúng tôi đã hoàn toàn mất manh mối. dường như bọn chúng có căn cứ ở nước Y hay có một ai đó đã trợ giúp chúng, giấu chúng khỏi tầm nhìn của chúng tôi.
“Có ai muốn ăn gà quay rồi uống một chút bia tươi không?” Kỷ Ngự Trình từ ngoài cửa bước vào trên tay xách một đống đồ.
“Cậu còn tâm trạng ăn với uống à? Mang lại cho anh chú một miếng đi...” La Thúc Khiêm dùng một ngón tay trỏ ngoắc ngoắc sếp Kỷ.
“Có ăn no mới có sức làm việc, em cũng muốn ăn..” Lý Đông Anh bay tới bên sếp Kỷ đưa tay cầm một cái đùi gà.
“Mọi người cứ ăn uống đi, bắt tội phạm là việc cần làm nhưng chúng ta cũng có cuộc sống của mình đâu thể nào từ bỏ bản thân suốt ngày 24/24 chỉ có việc bắt tội phạm, tôi nói có đúng không?” Mạch Chỉ Đình đột nhiên lên tiếng.
“Wow, chị Mạch tuy nghiêm khắc nhưng lâu lâu phát biểu một câu quá chí lý!” Kỷ Ngự Trình giơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục Mạch Chỉ Đình.
“Vậy mọi người cứ ăn đi nhé!” Diệp Gia Thành mỉm cười ngồi dậy bước ra ngoài. Tôi nhìn anh không nói gì ngồi dậy đi theo anh.
Phân cách tuyến....
Trời mùa Đông tuyết phủ trắng nước M, từng đôi trai gái nắm lấy tay nhau che ô đi trên đường tạo nên vẻ ấm áp giữa mùa Đông lạnh giá. Cổng trường đại học Saudy phủ đầy tuyết, một cô gái tóc đen dài xinh đẹp trên tay cầm chiếc dù trắng bước vào cổng trường. Nhìn thấy nam sinh cao lớn đi trước mình cô gái nhẹ nhàng gọi:
“Gia Thành! Gia Thành....”
Trình Yến Linh xếp chiếc dù trong tay lại chạy nhanh về phía trước. Diệp Gia Thành nghe tiếng gọi dừng chân quay đầu mỉm cười.
“Trời mùa Đông rất lạnh sao em đi học sớm vậy? Không chờ nắng lên một chút rồi hẳn đi!” Diệp Gia Thành cầm chiếc khăn quàng cổ của mình choàng lên cổ Trình Yến Linh.
“Em chỉ muốn được thấy anh sớm hơn một chút thôi mà!” Trình Yến Linh nũng nịu ôm lấy Diệp Gia Thành.
Diệp Gia Thành mỉm cười nắm lấy tay bạn gái bước vào trường, trên bầu trời tuyết vẫn rơi một màu trắng xóa, nụ cười trong trẻo của Trình Yến Linh càng ngày càng sâu thẩm.
Mùa thu những chiếc lá vàng rơi xào xạc bên vệ đường cũng không làm ảnh hưởng tới đôi trai gái đang ngồi trên chiếc ghế nơi công viên. Cô gái cầm trên tay một quyển sách chăm chú đọc, thỉnh thoảng người con trai bên cạnh liếc mắt nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
“Gia Thành, anh xem mặt đất toàn lá vàng. Nếu sau này em có thể tới nơi này chụp ảnh cưới thì đẹp biết mấy!” Trình Yến Linh khép sách lại ngẩng đầu nhìn những chiếc lá khô đang theo làn gió xoay tròn rồi rơi trên mặt đất.
“Tuổi còn nhỏ mà nghĩ đến chuyện tương lai rồi!” Diệp Gia Thành mỉm cười nhìn theo tầm mắt Trình Yến Linh.
“Gia Thành, sau này chúng ta sẽ lấy nhau đúng không? Anh sẽ cưới em chứ?” Trình Yến Linh đôi mắt sáng long lanh ánh lên tia hy vọng chờ đợi câu trả lời của Diệp Gia Thành.
“Yến Linh, chúng ta còn quá trẻ... đời người đâu ai biết trước chuyện tương lai!” Diệp Gia Thành mím môi.
Trình Yến Linh quay đầu có vẻ tức giận với câu nói của Diệp Gia Thành, cô bỏ quyển sách vào túi rồi đứng lên quay đầu bỏ đi. Diệp Gia Thành nhìn theo lắc đầu mỉm cười.
Năm 2 đại học Diệp Gia Thành và Trình Yến Linh 20 tuổi, hẹn hò vẹn 2 năm.
“Yến Linh, em định về nước suốt 2 tháng hè?” Diệp Gia Thành chau mài nhìn bạn gái,
“Đúng, em thật nhớ ba mẹ... nhưng khi về nhà em cũng sẽ nhớ anh!” Trình Yến Linh thút thít.
“Yến Linh, em đừng đi có được không? Anh có cảm giác rất kỳ lạ....” Diệp Gia Thành cầm lấy bàn tay mềm mại của Trình Yến Linh siết chặt.
“Gia Thành, hai năm qua em không về thăm nhà rồi... em chỉ đi có 2 tháng sau đó sẽ trở lại mà... được rồi tới giờ bay rồi, anh mau buông tay đi....” Trình Yến Linh ôm lấy Diệp Gia Thành rồi rút bàn tay mình ra khỏi tay Diệp Gia Thành.
“Yến Linh!” Nhìn Trình Yến Linh kéo vali đi xa Diệp Gia Thành gọi to.
Sân trường mùa hè vắng lặng tiu đìu, một mình Diệp Gia Thành ngồi trên ghế đá đôi mắt mơ hồ không rõ cảm xúc. Một tuần trước Diệp Gia Thành nhận được tin chuyến bay Trình Yến Linh đi gặp sự cố rơi xuống biển, số người trên máy bay dự đoán không một ai sống sót. Cho đến hôm nay xác máy bay vẫn chưa tìm thấy.
“Anh đã nói với em rồi, anh có cảm giác rất kỳ lạ... cảm giác như lần chia tay ngày hôm đó là lần chia tay vĩnh viễn...”
Diệp Gia Thành nhếch môi, trong lòng rất đau xót. 2 năm như hình với bóng hôm nay bạn gái đột nhiên ra đi về bên kia thế giới, trách tạo hóa đã quá nhẫn tâm.
“Gia Thành, chiếc váy hôm nay em mặc có đẹp không?”
“Gia Thành, tuyết năm nay rơi thật dày...”
“Gia Thành, anh sẽ cưới em chứ? Gia Thành, Gia Thành....”
Hình ảnh Trình Yến Linh liên tục ùa về trong tâm trí, Diệp Gia Thành giật mình bật dậy cả người ướt đẫm mồ hôi.
Vì sao hôm nay đột nhiên lại.. Cớ gì ngủ gục ở đây?. Diệp Gia Thành lắc đầu, xoa trán.
“Gia Thành, chú làm sao vậy?” La Thúc Khiêm bị dọa giật mình rơi miếng xoài trong tay bức xúc.
“Đừng nói với em anh ngủ một tí mà đã mơ thấy gái đẹp nhé!” Kỷ Ngự Trình hài hước.
“Dường như anh ấy gặp ác mộng, trán đầy mồ hôi kìa!” Diêu Khúc Lan nghiêng đầu nhìn sếp Diệp.
“Tôi không sao, mọi người cứ tiếp tục. Tôi ra ngoài hít thở không khí một chút!”Diệp Gia Thành đứng dậy vơ lấy chiếc áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài. Mọi người tỏ vẻ ‘ta không biết’ nhún vai rồi tiếp tục ăn uống, bàn tán như thường ngày.
Lô gia....
Tôi mở cánh cửa ngôi nhà đã lâu không về, dì Trần quản gia vừa nhìn thấy tôi hai mắt sáng lên nhào tới ôm lấy tôi.
“Tiểu Lô, cuối cùng con cũng chịu về rồi...” Dì Trần nức nở.
“Dì Trần... con rất nhớ dì nha!” Tôi ôm lấy dì xúc động.
Mất 2 tiếng tôi mới kể cho dì Trần biết hết về cuộc sống hiện tại của mình, lần về thăm nhà này hai anh sẽ rất vui. Còn có bà nội nữa, một tháng sau là tới sinh nhật bà rồi nên ba anh em ai nấy điều tụ họp về chuẩn bị mừng sinh nhật cho bà.
Phân cách tuyến...
Diệp Gia Thành nhận được điện thoại của Lô Ái Thi nên lái xe đến nhà họ Lô. Trên tay cầm một số túi lớn sếp Diệp mỉm cười mãn nguyện, cuối cùng cũng được ra mắt bên vợ rồi. Diệp Gia Thành mở cốp xe bỏ những thứ linh tinh vào sau đó xoay người mở cửa chuẩn bị leo lên xe.
“Gia Thành...” Tiếng gọi dịu dàng mà thanh thúy khiến Diệp Gia Thành đứng yên không thể tin vào tai mình anh quay đầu ra sau.
Vẫn là hình ảnh người con gái năm nào không có gì thay đổi, vẫn là mái tóc suông dài, vẫn đôi mắt dịu dàng như nước hồ thu, cô nhìn anh mỉm cười:
“Gia Thành, em về rồi!”
Diệp Gia Thành khinh ngạc không biết nói gì, tim anh nhảy lên từng hồi như trống trận. Sếp Diệp mím môi:
“Cô... cô là ai?”
“Gia Thành, em là Yến Linh. Anh đã quên em rồi sao?” Trình Yến Linh nức nở chạy tới ôm lấy Diệp Gia Thành.
“Không thể nào, Yến Linh đã chết!” Diệp Gia Thành lẩm bẩm.
“Gia Thành, anh nhìn kỹ đi...em là Trình Yến Linh.... em có thể chứng inh điều đó...”
Phân cách tuyến...
Quán cà phê...
Trình Yến Linh kể tất cả sự tình sau khi máy bay bị hỏng rồi lao đầu xuống đại dương. Cô phát hiện mình có thể bơi dưới nước một cách nhanh nhẹn, có thể nín thở rất lâu mà không có dấu hiệu thiếu không khí. Lúc máy bay bị nước tràn vào nhờ vào năng lực tự nhiên của mình Trình Yến Linh đã thoát khỏi cái chết.
Cô trôi dạt vào đảo hoang, sống một cuộc sống khó khăn suốt hai năm mới may mắn gặp được tàu thuyền đi ngang cứu giúp. Trở về đất liền lại bị một trận bạo bệnh hành hạ nên không thể gặp mặt Diệp Gia Thành. Sếp Diệp nhíu mài:
“Em nói nghe dễ thật, khoảng thời gian em bị bệnh sao không liên lạc với tôi? Em có thể dùng điện thoại kia mà!”
“Gia Thành, em chỉ vì không muốn anh phải lo lắng mà thôi!” Trình Yến Linh bật khóc.
“Mọi việc đã là quá khứ rồi, tôi không trách em!” Diệp Gia Thành mỉm cười nhẹ nhàng,
“Gia Thành, em vẫn yêu anh như ngày nào, xin anh cho em một cơ hội. Do hoàn cảnh khiến mình phải xa cách mà thôi... Gia Thành!” Trình Yến Linh nắm lấy tay Diệp Gia Thành.
Diệp Gia Thành ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, trái tim đập thình thịch sợ hãi vội rút tay ra.
“Gia Thành...” Trình Yến Linh mất mát.
“Đã 8 năm rồi chứ không phải chỉ mới 8 ngày, em nên tìm cho mình một cuộc sống mới!” Diệp Gia Thành nhìn Trình Yến Linh bằng ánh mắt thông cảm.
“Gia Thành, em biết anh vẫn còn giận em nhiều lắm.... xin anh tha thứ cho em...” Trình Yến Linh vội bắt lấy cánh tay Diệp Gia Thành.
“À há.....e hèm....” Kỷ Ngự Trình không biết từ đâu chui ra bắt gian tại trận.
“Anh là ai?” Trình Yến Linh bộ dáng ngoan hiền ngạc nhiên.
“Bắt gian tại trận nhé sếp Diệp, ở đây anh anh em em với người đẹp nha...” Kỷ Ngự Trình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia Thành.
“Nói bậy, cô ấy là bạn... bạn...cũ của tôi!” Diệp Gia Thành liếc Kỷ Ngự Trình.
“Bạn gì? Cô là bạn gì của anh ấy?” Kỷ Ngự Trình nhếch mép cười.
“Tôi là bạn gái của anh ấy, anh là....” Trình Yến Linh trong lòng lo sợ
“Cái gì?” Kỷ Ngự Trình bật dậy nhìn Trình Yến Linh không chớp mắt rồi nhìn sang Diệp Gia Thành.
“Chúng tôi yêu nhau đã 8 năm rồi...” Trình Yến Linh nói thêm.
“Chuyện gì đây trời???” Lý Đông Anh kinh ngạc đứng trước cửa hô to.
“Không lẽ cô là... Trình Yến Linh?” Trần Ngạn Quân bụm miệng, hai mắt long lanh như một đứa trẻ ngây thơ.
“Người yêu cũ? 8 năm trước?” Lý Đông Anh hí hửng.
“Các anh biết tôi?” Trình Yến Linh kinh ngạc, 8 năm trước cô học chung đại học với Diệp Gia Thành ở nước M chưa gặp qua đám người này bao giờ.
“Người yêu cũ? Của ai? Ở đâu?” Tôi vừa bước vào quán đã nghe đám anh em nhao lên, chưa tiếp nhận được thông tin nên đẩy Lý Đông Anh và Trần Ngạn Quân ra chen lên phía trước.
Oa, mỹ nữ.... con nhà ai mà xinh thế nhỉ..Hai mắt tôi long lanh nhìn cô gái đối diện Diệp Gia Thành.
Bọn người họ Lý, họ Trần và họ Kỷ đồng thanh thốt lên tay chỉ vào cô gái xinh đẹp mặc váy hồng.
“Người yêu cũ của sếp tổng, đang ở đó!”
Tôi đơ ra mấy giây, khóe miệng co rút, tinh thần chạy tứ tung Giỏi... giỏi lắm. Trình Yến Linh xuất hiện rồi...Tôi cầm mấy túi đồ nhét vào tay Lý Đông Anh rồi chạy nhanh đến trước mặt Diệp Gia Thành.
“Oh, sếp Tổng hóa ra đây là người yêu cũ của anh sao? Nảy giờ anh ở đây nói chuyện với người yêu cũ à? Có đúng không?
“Tình cờ gặp lại, mọi chuyện dài dòng lắm chúng ta về rồi nói tiếp...” Diệp Gia Thành toát mồ hôi.
“Cô là...” Trình Yên Linh nhìn cô gái trước mặt mình tò mò.
“Ha ha... chào chị, em cũng như mấy anh ấy là đồng nghiệp của sếp Diệp...” Tôi liếc nhìn đám anh em phía sau bắt tay nữ phụ bật cười.
“Vậy à....” Trình Yến Linh nở nụ cười tươi như hoa.
“Ha ha.... ấy chết... hết giờ làm việc mà em quên mất. Hết giờ làm việc là tới giờ làm vợ của em chị à.... Em kiêm luôn bà xã của Diệp Gia Thành đấy chị.... rất vui được gặp chị...” Tôi nắm lấy tay nữ chính giật giật liên tục.
“Xin tự giới thiệu em là vợ của Diệp Gia Thành! Anh yêu lại đây nào...” Tôi nắm lấy góc áo Diệp Gia Thành kéo về phía mình.
Kỷ Ngự Trình ôm bụng cười, Lý Đông Anh úp mặt vào tường còn Trần Ngạn Quân há hốc mồm. Diệp Gia Thành đứng hình nhìn tôi mặc cho tôi lôi kéo, anh nhếch môi: