Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 67: Chuyện người yêu cũ của nam phản diện



Biệt thự Cao Lực Kỳ...

Gần một tháng nay tôi lúc nào cũng để ý đến Cao Lực Kỳ, không bỏ qua bất cứ thứ gì về anh ta từ thói quen, nếp sống, lời nói, tính tình. Để làm chi ư? Để biết mà phòng bị nữa chứ, cứ mỗi lần anh ta chuẩn bị làm gì đó tôi đều căng mắt lên nhìn khiến cho Cao lão đại vô cùng buồn cười chỉ dùng ánh mắt dịu dàng khó cưỡng nhìn tôi.

Nếu ánh mắt đó dành cho Lô Ái Thi lúc chưa gặp Diệp Gia Thành thì tôi đảm bảo bây giờ Lô Ái Thi là tôi đây đã không như thế này rồi. Mà phải như thế nào nhỉ, việc đó phải suy nghĩ một chút.

Màn 1 cảnh 1...

Nếu tôi gặp Cao Lực Kỳ trước khi gặp Diệp Gia Thành thì lúc này tôi hẳn là Cao phu nhân thực thụ rồi, lúc sếp Diệp và Cao đại gia đối đầu nhau tôi sẽ cầm súng ngắn hướng về phía Diệp Gia Thành hô to:

“Diệp Gia Thành, đạo cao một thước ma cao một trượng, khôn hồn thì mau đầu hàng đi! Bằng không tôi sẽ bắn!”

Hay.... màn 2 cảnh 2, tôi sẽ cầm một con dao găm kề lên cổ sếp Diệp và thủ thỉ:

“Sếp Diệp, ngày tàn của anh tới rồi. Mau quy thuận chúng tôi, nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của sếp đấy!”

Nghĩ mà kích thích và hưng phấn thật đấy! Thương ngày Diệp Gia Thành chỉ biết ức hiếp bà xã.

Màn 3 cảnh 3...

Tôi mặc một thân áo đen vạt áo dài bay tứ tung trong gió, tay nhỏ bé nhưng mạnh mẽ cầm súng chỉa vào đầu sếp Diệp trên môi nở một nụ cười nhếch mép đầy chất đểu giả của một gã trai hư hỏng trêu ghẹo gái nhà lành:

“Yêu nữ, bỏ súng xuống!” Diệp Gia Thành gầm gừ.

“Diệp Gia Thành, xin thận trọng lời ăn tiếng nói của mình anh đừng quên và hãy nhìn cho kỹ tình huống hiện tại... hiện tại là anh đã rơi vào tay tôi!”

“À, còn nữa! Súng đã cầm trong tay, chỉa cũng đã chỉa vào đầu anh tôi đâu có dại dột mà bỏ súng xuống... bỏ xuống rồi anh không giết tôi mới là chuyện lạ đấy!”

“Hay như vầy đi, tôi sẽ tha cho anh, với điều kiện anh phải làm tình nhân của tôi! Đẹp trai quá chừng giết thì tôi không nỡ đâu!”

Ahahaa.... khi ấy sếp Diệp không trợn mắt nhìn tôi mới sợ làm sao.... chỉ cần được chà đạp Diệp Gia Thành dù là trong tưởng tượng tôi cũng thấy đắc ý vô cùng.

Nhưng sự thật sẽ không như vậy,... màn 1 cảnh 1... dựng lại...

Áo bào đen tung bay trong gió tôi cầm súng trên tay chỉ lên đầu sếp Diệp sau đó đột ngột chuyển hướng nổ súng bắn về phía Cao Lực Kỳ...

Đoàng.... Cao Lực Kỳ dính đạn trọng thương ôm ngực thều thào...

“Vì sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn Cao lão đại đang ngã xuống đất, nhẹ nhàng nhếch khóe môi:

“Xin lỗi cưng, chồng chế là Diệp Gia Thành!”

Ôi, thật là giàu sức tưởng tượng quá. Tôi vỗ vỗ đầu mình mấy cái để tâm hồn đang bay cao quy tụ về thể xác. Ôm chú cún nhỏ màu trắng trong lòng ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng. Gần 1 tháng chưa thu được tin tức gì quan trọng, Cao Lực Kỳ thật la nham hiểm vô cùng làm việc rất cẩn thận. Căn bản anh ta không làm việc ở đây mà có căn cứ riêng ở bên ngoài, ngày nào anh ta cũng đi ra ngoài rất lâu. Có phải tôi đi bước này là sai lầm, ban đầu vẫn tưởng xâm nhập vào đời sống riêng tư của anh ta sẽ thuận lợi cho việc điều tra hơn aizzz....

Tôi đang mơ màng ngồi trên đám cỏ non mượt chơi với chú cún nhỏ thì nghe thẩy tiếng xe, chắc hẳn Cao đại nhân về rồi, bằng mọi giá hôm nay tôi phải moi được thông tin gì đó từ anh ta. Tôi ôm chú cún vào lòng chạy ra cổng.

“Anh Cao! Anh về rồi!” Tôi dịu dàng nhìn Cao Lực Kỳ một thân tây trang đen bước xuống xe.

“Sao không ở trong nhà trưa nắng thế này mà chạy ra đây!” Cao Lực Kỳ nhíu mài tiến tới ôm lấy vai tôi.

“Anh Cao, anh cứ đi mãi em ở nhà một mình rất buồn!” Tôi nũng nịu, lôi tất cả lời ngon tiếng ngọt ra làm vũ khí chiến đấu quân địch.

“Anh xin lỗi, 1 tháng nữa anh sẽ ở cùng em mãi mãi có được không?” Cao Lực Kỳ mỉm cười nhìn tôi.

Một tháng nữa, ở cùng mãi mãi... Trong đầu tôi sau khi nghe câu nói của Cao Lực Kỳ âm thanh cứ văng vẳng bên tai.

Không lẽ hắn đã chuẩn bị kế hoạch tiêu diệt PW trong một tháng? Tôi cứng người, cảm nhận máu trong người dường như đông lại cả người dường như mất sức mặc cho Cao Lực Kỳ dìu tôi vào nhà.

“Ái Thi, em làm sao vậy?” Giọng nói lo lắng của Cao đại nhân vang lên khiến tôi bừng tỉnh.

“Anh không có ý định tiêu diệt PW nữa ư?” Tôi ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt.

“Em lo cho họ sao? Họ đối xử với em như thế em vẫn quan tâm họ?” Cao Lực Kỳ nhướn mài.

“Không có, họ đối xử với em không tốt nhưng với nhân dân họ luôn tận tụy hết sức mình!” Tôi nói ‘sự thật’.

“Anh không cách nào không diệt họ, họ là kẻ thù cũng là chướng ngại lớn nhất của anh!” Cao Lực Kỳ đè nén giọng nói.

“Anh Cao, cuối cùng thì PW đã làm gì anh mà anh hận họ như vậy? Hận đến độ muốn phá hủy tất cả?” Tôi ngẩng đầu đối diện tầm mắt của Cao Lực Kỳ. Móng tôi bấu chặt lòng bàn tay hồi hộp chờ câu trả lời từ phía anh ta.

Cao Lực Kỳ nhìn tôi trong chốc lát rồi quay mặt đi, trông anh ta có vẻ chán nản khi ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh. Sau mấy phút cuối cùng tôi cũng chờ đợi được câu trả lời của anh ta:

“Cháu trai của người đồng sáng lập ra PW và vợ của ông ta đã giết chết người tôi yêu thương nhất!”

“Em không tin và không hiểu được đâu!” Cao Lực Kỳ day trán, ngã người ra ghế.

“Cái gì?” Không thể nào, người có thể sáng lập ra một tổ chức lớn được toàn thế giới cuối đầu ca tụng, yêu quý không thôi thì làm sao lại dạy dỗ ra một đứa cháu độc ác như thế. Tôi không thể tin được quyết tìm ra chân tướng.

“Đã nói là em sẽ không tin mà!” Cao Lực Kỳ nhếch môi cười nhạt.

“Ông ta là ai? Sao anh có thể khẳng định cháu trai của người đồng sáng lập ra PW là kẻ đã giết hại người anh yêu? Còn nữa tại sao vợ ông ta lại tham gia vào? Anh đã điều tra rõ chưa mà lại vội kết luận như thế?” Thân là người của PW luôn tôn sùng và tin tưởng tổ chức tôi nhất định phải tìm hiểu rõ mọi chuyện.

Cao Lực Kỳ mở to mắt nhìn tôi, anh ta cười thật to:

“Em có hứng thú với chuyện đời tư của tôi à? Phản ứng thật lớn đó!”

“Vô lý, anh mang tôi về đây để làm gì? Anh nói đi, tôi không thể không quan tâm đến việc riêng của anh được! Hay anh không có gan tiết lộ? Sợ tôi rồi ư?” Tôi nhếch mép. Mềm không ăn thì ăn cứng vậy, dùng chiến thuật khác lên Cao Lực Kỳ thôi.

“Ha ha, tôi có chút khâm phục em rồi đấy! Được thôi, tôi biết em và em cũng biết tôi như vậy thì dễ giải hơn rồi!” Cao Lực Kỳ gõ từng ngón tay lên bàn bộ dạng ‘biết người biết ta’.

“Anh vì nhớ người yêu cũ mà tìm tôi về cột bên mình, tôi vì muốn giải tán tổ chức đen tối, hắc ám của anh mà nguyện dấn thân vào hang hổ... tốt! Ngã bài hết đi!” Tôi ngồi xuống sô pha, dối diện Cao Lực Kỳ hai chân bắt chéo ra dáng một nữ vương.

“Ha ha.... em thật thú vị! Được thôi,...” Cao Lực Kỳ khoanh hai tay cười vang cả căn phòng, tôi hết hết nổi bèn hối thúc anh ta.

“Cao đại gia, anh mau nói tôi biết đi! Theo như những gì tôi biết anh không hẳn đã tin cái được gọi là sự thật về chuyện năm xưa nên anh luôn tìm mọi cách để làm sáng tỏ việc đó. Sao anh không nói ra biết đâu tôi có thể giúp được rất nhiều cho anh!” Tôi nghiêm chỉnh nhìn Cao Lực Kỳ.

Nụ cười trên môi Cao Lực Kỳ vụt tắt, anh ta quay sang nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ rồi nhẹ giọng cất lời:

“Năm ấy tôi 26 tuổi...mối tình đầu lúc nào cũng tươi đẹp, 26 tuổi và làm chủ một tập đoàn khách sạn lớn... tôi tình cờ quen được một cô gái rất dịu dàng, hiền lành và xinh đẹp. Chúng tôi quen nhau được 1 năm thì yêu nhau. Yêu nhau được 2 năm thì cô ấy chết một cách đột ngột...”

Tôi ngồi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng nam chính phản diện, cứ y như lời tâm tình nhẹ nhàng như một tiếng đàn dương cầm du dương.

“Ngày cô ấy mất tôi không ở bên cạnh, tôi phải đi công tác ở miền Bắc xa xôi. Nếu hôm đó có tôi thì cô ấy đã không phải chết...” Cao Lực Kỳ thổn thức ôm lấy đầu, tôi nhìn mà đau xót. Tình là gì mà khiến con người ta đau khổ đến thê lương!

“Anh Cao, anh đừng quá xúc động...” Tôi ngồi dậy tiến lại gần Cao Lực Kỳ nhẹ nhàng vỗ vai an ủi anh ta.

“Đến khi biết tin tôi vội tức tốc bay về miền Nam nhưng lại không gặp được cô ấy, cô ấy chết là vì rơi từ tầng cao xuống đất. Cảnh sát chỉ nói nguyên nhân cái chết mà không thể cho tôi gặp mặt cô ấy. Bác sĩ nơi bệnh viện nói người nhà cô ấy đã đến và mang cô ấy về, nhưng cô ấy vốn là cô nhi kia mà...” Đôi mắt Cao Lực Kỳ long lanh, nhíu dôi chân mài lại.

“Cuối cùng thì làm sao anh lại hận PW?”

“Em hỏi rất phải! Khi ấy một người bạn thân luôn làm việc cho ba tôi đã điều tra và nói tôi biết kẻ đã sát hại cô ấy là một gã đàn ông trung niên. Hắn ta họ Lô, tên Khánh Trình!” Cao Lực Kỳ thốt lên một cách căm hờn.

“Cái gì?” Tôi hết hồn nhảy bật lên khỏi ghế.

“Vậy vợ hắn tên gì?” Tôi toát mồ hôi.

“Nghiêm Lệ!” Cao Lực kỳ kinh ngạc nhìn tôi.

“Lô Khánh Trình? Nghiêm Lệ?” Không phải chứ sao giống tên ba, mẹ tôi vậy?

“Em làm sao thế? Kinh ngạc vì trùng họ với em à?” Cao Lực Kỳ bật cười.

Giây phút này trong đầu tôi toàn là những ý nghĩ lung tung. Có vô vàng, muôn trùng ý nghĩ hiện lên.

Nếu Cao Lực Kỳ cho rằng chính ba và mẹ tôi đã sát hại người yêu của anh ta... vậy anh ta tiếp cận tôi để làm gì? Đáp án trong đầu tôi bây giờ là vô số tình huống được đưa ra.

Một là, anh ta muốn giết tôi để trả thù cho người yêu. Vì ba, mẹ tôi đã ngủm từ lâu rồi.

Hai là, anh ta muốn mê hoặc tôi thậm chí làm tôi mang thai rồi bỏ rơi, để tôi nếm mùi đau khổ. Chờ tôi sinh con rồi cướp mất con tôi.

Ba là dày vò tôi đến chết để thỏa mãn tâm hồn biến thái của anh ta, vì tôi là con gái của kẻ thù.

Bốn là, rất có thể anh ta không biết tôi là ‘con gái kẻ thù’... nhưng việc này tỉ lệ rất nhỏ... thế lực anh ta như thế nói không điều tra ra được thì quá thần kỳ đi.

Tôi khinh sợ đề phòng nhìn Cao Lực Kỳ... Cao Lực Kỳ bật cười:

“Em sao vậy? Không phải em là con gái của Lô Khánh Trình đó chứ?”

“Hả? Tôi.. tôi....” Tôi ấp úng, nói như vậy chắc anh ta chưa biết tôi là con ái rồi, quá thần kỳ đi. Mặc kệ anh ta là thật hay là giả vờ hiện tại tôi có chết cũng không nhận mình là con gái Lô Khánh Trình.

Cha già, xin tha tội bất hiếu cho con. Tình thế ép buộc cha ạ! Con mà nói ra thì con gái yêu dấu duy nhất của cha sẽ ngủm ngay. Đến lúc đó phải phiền cha đến đón con thì mệt lắm!

“Đâu có... anh mau kể tiếp đi. Cuối cùng dựa vào đâu anh cho rằng hai vợ chồng họ Lô đó giết người anh yêu chứ?” Anh kể đi, kể đi tôi đang chờ nghe để nắm thóp đây. Tôi không tin cha, mẹ mình lại là kẻ độc ác như vậy. Có giết thì cũng giết kẻ có tội, trừ khi người anh yêu có tội.

“Chú nuôi tôi nói Hiểu Linh quen biết với Lô Khánh Trình và bị Nghiêm Lệ hiểu lầm là kẻ thứ ba nên ra tay sát hại!” Cao Lực Kỳ nhẹ giọng.

“Cái gì? Mẹ...à không Nghiêm Lệ là người như thế nào mà lại ra tay sát hại một cô gái yếu đuối bằng cách đó chứ? Đẩy cô ta ngã lầu ư? Anh có điều tra về Nghiêm Lệ chưa?” Tôi sừng cổ lên, tôi dùng thân thể con cháu Lô gia từ lâu đã xem mình là con gái họ rồi.

“Lúc đó mọi thế lực Cao gia đều nằm trong tay chú tôi, đến năm tôi 30 tuổi mới tiếp quản!” cao Lực Kỳ lên tiếng.

“Không phải anh muốn nói với tôi tất cả là do chú anh nói đó chứ?” Tôi trợn mắt.

“Đúng vậy! Chú đã theo ba tôi 65 năm, năm nay cũng đã 95 tuổi. Chú là người tôi tin tưởng nhất!” Cao Lực Kỳ gật đầu.

“Cao Lực Kỳ, anh là một thằng ngốc!” Tôi gầm nhẹ.

Cao Lực kỳ không hiểu chớp mắt nhìn tôi. Tôi hít vào một hơi kìm nén lửa giận ngập trời.

“Cao Lực Kỳ, chú anh nói gì anh cũng tin à? Sao anh không suy nghĩ kỹ? Tôi hỏi anh. Lô Khánh Trình là ai? Nghiêm Lệ là ai? Anh có biết không? Vì sao Nghiêm Lệ lại giết Hiểu Linh gì đó của anh?”

“Ghen ư? Sao bà ta không thuê người giết? Thuê sát thủ chẳng hạn! Mối quan hệ của Lô Khánh Trình với Hiểu Linh của anh là gì? Anh có điều tra không? Nếu họ chỉ là bạn thì sao?”

“Đúng rồi, người nhà... người nhà đã mang Hiểu Linh của anh đi có lẽ sẽ biết chút manh mối gì đó sao anh không tìm họ?”

“Vô ích thôi, không tìm được!” Cao Lực Kỳ lắc đầu.

“Em tưởng tôi không điều tra ư? Lúc đó chú tôi đã lật tung trong nước và ngoài nước cũng không tìm được Lô Khánh Trình. Ông ta là thương nhân buôn bán trang sức, vợ ông ta là chủ một chuỗi siêu thị lớn trong và ngoài nước. Khi tôi tìm thì toàn bộ đổi chủ! Cứ như bốc hơi khỏi nhân gian!”

“Vậy con cháu họ thì sao?” Tôi liếc trộm Cao Lực Kỳ.

“Nghe nói hắn có hai đứa con trai nhưng từ nhỏ đã đưa ra nước ngoài du học, hắn khi ấy rất giàu có quan hệ rộng rãi. Có tiền thì làm gì chẳng được, tôi chỉ hận bản thân mình vô dụng!” Cao Lực Kỳ cười khảy.

“Anh không thấy tôi cũng họ Lô sao? Anh nghĩ thử xem có khi nào tôi là con cháu của Lô Khánh Trình không?” Tôi vờ thăm dò.

“Có thể lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là không! Tôi đã điều tra qua em, gia đình em chỉ có em cùng bà nội!” Cao Lực Kỳ mỉm cười.

“Cái gì?” Tôi thật sự nhận được hết sự kinh ngạc này tới sự kinh ngạc khác.

Anh hai tôi đâu? Anh cả tôi đâu? Sao Cao Lực Kỳ tra không ra nhỉ? Phải chăng đây là sự lợi hại bí ẩn của hai thằng nhãi ranh nhà tôi. Tôi âm thầm chậc lưỡi trong lòng. Chuyện này liên quan đến nhà tôi chắc chắn chỉ có mình tôi là không biết gì hết. Thường ngày hai thằng nhãi nhà họ Lô cứ thần bí, thần long không thấy đầu không thấy đuôi. Thì ra đến cả gia phả cũng mang đi làm trò‘thần bí’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.