Bà Chị Xinh Đẹp, Ký Hợp Đồng Với Tôi Đi

Chương 30: Chương 30: Cảm giác hạnh phúc




Một tuần lại nhanh chóng trôi qua. Chỉ còn một tuần nữa là Trương Hàn sẽ không ở nhà cô nữa. Thời gian này cô liên tục bận rộn với những bộ phim mới, lúc nào cũng mặt đối mặt với Bảo Ngọc. Dường như bấy kì bộ phim nào Hàn Tử Tuyết tham gia thì Bảo Ngọc cũng có phần. Làm việc bận rộn cả tuần được hai ngày thứ 7 với chủ nhật nghỉ ở nhà thì cô lại bị Trương Hàn kéo đi hết chỗ này tới chỗ kia bảo là hẹn hò bí mật. Hẹn hò bí mật cái khỉ gì chứ là ép buộc, ép buộc.
Hiện giờ cô đang bị hắn lôi lôi kéo kéo trong trung tâm mua sắm.
-"Nhanh lên, sao chị cứ như người mất sức sống thế?" Trương Hàn kéo kéo tay cô giống hệt như đứa trẻ con đang hứng thú với nơi nó đến.
-"Xin cậu đấy, tôi mệt lắm" Hàn Tử Tuyết mặc một cái váy màu trắng, chân đi xăng-đan đế cao, mái tóc màu nâu đồng xõa ngang vai tôn lên làn da trắng mịn của cô. Nhưng mặt mày lại có vẻ rất khó chịu, khóe mắt lại thâm quầng chứng tỏ ngủ không đủ giấc.
-"Thật sự mệt lắm hả?" Trương Hàn dừng bước quay lại nhìn cô. Lúc đầu cứ nghĩ là do cô lười biếng nên hắn cứ ép cô đi bằng được. Giờ nhìn cô như người mất sức sống, ngáp ngắn ngáp dài, mặt mày nhăn nhó khiến hắn thật sự rất đau lòng.
-"Về thôi"

-"A, yêu cậu nhất" Hàn Tử Tuyết vui mừng ôm chặt lấy cánh tay Trương Hàn. Đúng lúc này cô đột nhiên đứng lại, nụ cười trên môi liền trở nên cứng ngắc.
-"Sao vậy?" Thấy sự khác lạ của Hàn Tử Tuyết, Trương Hàn liền hỏi nhìn về phía trước. Một người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng đứng cách đó không xa, bên cạnh có một người đàn ông. Nếu hắn không nhầm thì cô ta chính là người hôm nọ đã mặt dày đứng chặn đường hắn.
-"Ô, thật trùng hợp. Hàn Ảnh hậu cũng đi mua sắm sao?" Bảo Ngọc cùng người đàn ông đi đến gần cô một chút.
-"Liên quan gì tới cô?" Hàn Tử Tuyết cau mày. Cô thật sự nghĩ rằng cô ta đang cố tình đi theo cô.
-"Tôi chỉ hỏi thăm chút thôi mà. Sao trông cô tiều tụy vậy? Cô thức khuya làm gì hay sao mà mắt giống gấu trúc vậy?" Bảo Ngọc cười, cô ta dường như đang ám chỉ gì đó giữa cô và hắn.
-"Tôi thức khuya làm việc chứ không phải thức khuya để làm gì đó khiến mình phải hổ thẹn" Hàn Tử Tuyết phản bác sau đó kéo Trương Hàn rời đi.

Bảo Ngọc bị Hàn Tử Tuyết nói trúng nên cứng học không nói được câu gì.
Trương Hàn lái xe đưa cô về. Thỉnh thoáng liếc nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục lái xe. Hàn Tử Tuyết giờ đang rất bực bội. Đang sống yên ổn tự nhiên Bảo Ngọc ở đâu chui ra phá hoại cuộc sống của cô. Cô thật sự muốn cả thế giới biết bộ mặt thật của cô ta nhưng bây giờ phải ngủ trước đã, ngủ xong mới có sức chiến đấu. Rất nhanh, không tới 30 giây cô liền chìm vào mộng đẹp.
Trương Hàn quay sang thì đã thấy cô gục đầu vào cửa kính ngủ ngon lành. Trương Hàn cười thầm, cô không biết ngủ như vậy sẽ mỏi cổ lắm à? Trương Hàn dừng xe lại, lấy cái gối nhỏ ở ghế sau khẽ nâng đầu cô lên đặt xuống gối.
Có lẽ cô cảm nhận được sự thoải mái từ cái gối mang lại nên mi tâm cũng từ từ giãn ra, nói gì đó rồi lại chìm vào giấc mộng.
Về đến nhà, Trương Hàn bế cô lên phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi ra ngoài gọi điện thoại.
-"Jenny, điều tra cho tôi về người phụ nữ tên Bảo Ngọc đang đóng cùng một bộ phim với Hàn Tử Tuyết" Dứt lời Trương Hàn liền cúp máy. Về phòng lấy chút đồ rồi sang phòng Hàn Tử Tuyết. Ngồi xuống cạnh cô làm việc. Không hiểu tại sao hắn rất thích ngồi cạnh nhìn cô ngủ như vậy.
-"Ngủ ngon" Trương Hàn mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô. Hài lòng hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.