Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 31: Tráo trở





***

Quân binh Xạ Viễn Quốc thấy Trương Ung Quý dễ dàng thu phục tên đầu lĩnh tặc khấu không khỏi hoan hô tán dương. Hắn khoan khoái xua tay nói: “Thu dọn rút về!”

Một tên quân binh cưỡi thú chạy đến cạnh Trương Ung Quý khẽ liếc mắt về đám tặc khấu muốn nói gì đó. Trương Ung Quý phát tay rồi thúc thú cưỡi bỏ đi.

Tên quân binh thấy Trương Ung Quý dứt khoát như vậy khẽ nhếch miệng cười, hướng mắt ra hiệu cho đám cung binh.

Đám tặc khấu đầu hàng trước đó chạy lại phía sau gò đất, tận mắt chứng kiến tên đầu lĩnh kiên cường đến tận lúc chết, trong lòng không khỏi trầm xuống, không một ai lên tiếng, chợt thấy đám cung binh Xạ Viễn Quốc lập thành đội hình dài hướng phía họ giương cung kinh hãi kêu lên:

“Có chuyện gì vậy! Các ông muốn làm gì?”

Tên quân binh cưỡi thú thong dong cười khách khách nói: “Muốn làm gì chứ? Chỉ là tiễn bọn mi đến âm tào địa phủ thôi.”

Đám tặc khấu nghe ra không khỏi kinh hãi kêu lên: “Các ông đã hứa tha cho bọn tôi, sao lại nuốt lời.”

“Đối với đám tặc khấu ác danh như bọn mi cần gì phải lấy lời chân thật ra thương lượng chứ. Bọn ta tha chết cho bọn mi, dân chúng hai trấn Diễn Mão, Diễn Ngưu có chịu buông tha hay không!”, Hắn vừa nói vừa phất tay quát thêm: “Cung thủ!”. Tiếng giương cung ‘cạnh cạnh’ vọng lên nghe lạnh buốt. Đám tặc khấu nhao nhao lên la lối om sòm: “Bọn chó đê tiện Xạ Viễn Quốc…!”

“Giết!”, Lời tên quân binh cưỡi thú vừa quát lên, theo đó tiếng tên ‘viu viu’ bắn đi.

Đám tặc khấu la hét, quát tháo, tiếng khóc vọng lên đau đớn: “Lũ khốn kiếp đốn mạt Xạ Viễn Quốc, bọn ta chết cũng quyết không tha cho bọn mi!”

Tiếng than khóc vọng lên đau nhói, Mạc Vũ nấp sau gò đất cao không khỏi bừng bừng nét mặt căm tức. Cậu tuy trước đó còn căm giận đám tặc khấu nhưng thấy hành động vô sỉ của Trương Ung Quý thì đấm tay xuống đất lao ra hét lớn: “Dừng tay!”

Trương Ung Quý đứng xa xa khoan khoái nhìn đám tặc khấu la hét thảm thiết, chợt nghe tiếng Mạc Vũ vọng tới không khỏi giật nảy mình, hướng nhìn về phía cậu đứng. Một toán mấy chục tên quân binh cưỡi ngựa gần đó cùng nhao nhao lên quát tháo: “Ai đó?”

Mạc Vũ xua tay loạn xạ. Trương Ung Quý ban đầu còn lo sợ có chuyện gì không ổn, nhìn quanh không thấy bất thường gì thì phất tay cho một nhóm mấy người cưỡi thú lao về phía Mạc Vũ: “Bắt hắn mang đến đây cho ta!”

Mạc Vũ còn chưa kịp rời khỏi gò đất cao chạy lại phía đám quân binh, đã thấy mấy tên quân binh cưỡi thú chạy tới. Chúng nhìn thấy Mạc Vũ chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi thì quát lên hỏi: “Mi là ai, sao lại nấp ở đó?”

Mạc Vũ không trả lời giận dữ quát nói: “Các ngươi tại sao lại tàn sát người vô tội…”

Mạc Vũ chưa nói dứt câu, một tên cưỡi thú đã lao tới quát lên: “Hừm, tưởng ai hóa ra chỉ là một tên nhóc con.”, Hắn vừa nói vừa lướt thú cưỡi tới, đưa tay tóm lấy cậu kẹp vào hông thúc thú cưỡi chạy lại phía Trương Ung Quý, ném mạnh cậu xuống đất không chút nương tay nào.

Mạc Vũ té mạnh xuống đất miệng chưa kịp kêu lên đau đớn, bụi đất đã thốc vào đầy miệng, ho sặc sụa. Trương Ung Quý nhìn kỹ bộ dạng của Mạc Vũ thì ‘ồ’ lên hỏi: “Xem tướng mạo, ăn mặc của mi rõ là người có gia thế trong thị trấn! Mi là con cái nhà ai?”

Mạc Vũ bị ném xuống đất phải nén đau bò đứng dậy, miệng nhổ phì phì còn thấy lẫn máu huyết. Cậu nghe Trương Ung Quý hỏi lấy làm bực mình nhìn về hướng đám người tặc khấu la lớn: “Ông đã hứa cho bọn họ quay về nhà, cớ sao còn ra tay giết họ. Mau ngừng lại ngay cho!”

Trương Ung Quý thấy Mạc Vũ không trả lời còn nhảy cẫng lên, có ý trách vấn mình thì hừ một tiếng: “Mi còn không nói ra lai lịch rõ ràng, ta sẽ giết chết mi cùng với chúng.”

Mạc Vũ trước kia nghe rất nhiều lời tốt đẹp về đội trị an trong thị trấn, ai ai cũng tôn thờ vị đội trưởng Nguyễn Thái Đảng. Lần này cậu tận mắt trông thấy rõ hành động bỉ ổi của Trương Ung Quý, không khỏi thất vọng chán ghét. Nghe hắn dọa dẫm thì dậm chân quát lớn: “Trong thị trấn mọi người đều xem các ông như thánh thần, việc hạ lưu tàn ác của ông tôi sẽ loan tin cho mọi người hay rõ.”

Trương Ung Quý nghe ra không khỏi cười lạnh: “Vậy ra mi muốn chết! Đã thế ta chẳng cần phải biết mi xuất thân gia thế nào. Giết quách cho xong vậy.”, Hắn nói rồi quắc mắt nhìn tên quân binh cưỡi thú đứng đợi lệnh bên cạnh. Tên quân binh liền gật đầu tay vung lưỡi đao lên, chợt nghe phía xa một tên quân binh thám báo chạy lại kêu lớn: “Bẩm báo phó đội trưởng phía xa có một toán quân lạ đang tiến lại.”

Trương Ung Quý hướng mắt nhìn về phía đó, thấy bụi mù cuồn cuộn, cờ xí rợp trời thi kinh hãi quát lớn: “Rút mau, bọn tặc khấu đến rồi!”

Đám quân binh lúc này đã chú ý đến động tĩnh lớn phía xa, nghe Trương Ung Quý quát lớn lập tức náo loạn. Đám tặc khấu bị vậy trong bãi đất trống, quá nửa đã chết trong loạn tên thấy kẻ thù nhao nhao lên thì kêu lớn: “Quân cứu viện đến rồi, chúng ta được cứu rồi.”

Đám tặc khấu như từ địa ngục thoát ra, kích động mãnh liệt. Không bị cung thủ không chế, cả bọn như thoát khỏi hiểm cảnh liền rút lấy tên nhọn trên xác chết làm khí giới, hô lớn: “Giết hết bọn khốn Xạ Viễn Quốc báo thù cho anh em chúng ta, bọn hèn mạt khốn kiếp!”

Đám tặc khấu đồng thanh hưởng ứng lao về về phía đám quân binh Xạ Viễn Quốc đang rục rịch tháo chạy. Trương Ung Quý thấy đám tặc khấu chống trả quyết liệt, không thèm để ý tới mà thúc thú cưỡi bỏ chạy. Tên quân binh trước đó còn muốn vung đao chém chết Mạc Vũ ngẩn ra giây lát, khi nhìn lại thì không thấy Mạc Vũ đâu nữa.

Mạc Vũ thấy Trương Ung Quý nổi sát ý với mình, trống ngực không khỏi đập loạn. Chợt xảy ra dị biến trước mắt, nhất thời theo đó lủi mất ra xa. Đến khi tên quân binh nhìn tới thì cậu đã chạy đi ra một đoạn rồi. Tên quân binh cũng không có ý đuổi theo mà lập tức hướng Trương Ung Quý chạy đi.

Mạc Vũ chạy về phía mỏm đất trước đó cậu ẩn nấp, quay lại thấy không ai đuổi tới mới thở phào nhẹ nhõm. Diễn biến vậy mà đảo chiều chóng mặt. Một nhóm tặc khấu, tay cầm tên nhọn mặc sức đuổi giết quân binh Xạ Viễn Quốc. Mạc Vũ thấy cảnh này không khỏi cau mày, tự cho mình vừa rồi hành động nông nổi. Chẳng biết tốt hay xấu khi trông rõ vẻ hiếu sát cuồng dại của đám tặc khấu, cùng lúc xa xa một toán tặc khấu khác lại ùng ùng kéo tới.

Mạc Vũ xem chừng không ổn, cậu lại chạy xuống phía bờ sông Nhị Tập. Vừa hay đám tặc khấu đã kéo tới, bãi đất trống trước đó thoáng chốc vậy mà đã chật kín người, thú, cờ xí đen kịt.

Người dẫn đầu toán quân tặc khấu là một tên đại hán đầu trọc, mặt mày hung hăng, cưỡi trên lưng con bò đen toàn thân bọc chiến giáp. Hắn không ai khác chính là tên phó thủ lĩnh Vũ Thống lần trước cùng tên đại thủ lĩnh mặt rỗ Lương Đồng Ngoan đánh tới phía nam thị trấn Diễn Châu thì bị quân trị an tập kích đánh lui.

Vũ Thống xem qua chiến trường trước mắt không khỏi cau mày tức giận, một tên tặc khấu rầu rỉ chạy lại bẩm báo: “Bẩm phó thủ lĩnh, đầu lĩnh Chu Hỷ không may bị phục binh Xạ Viễn Quốc hại chết, đoạt mất tinh hồn. Mong ngài đem truy quân đuổi giết báo thú rửa hận.”

Vũ Thống gầm lên một tiếng tức giận quát lớn “Mã Di Nam, Tống Đại Quan đem năm trăm người đuổi theo cho ta. Quyết không được cho bọn chúng trốn thoát! Đoạt lại tinh hồn Chu Hỷ cho bằng được.”

Hai tên cưỡi thú sóng vai vâng dạ, điểm quân lập tức rời đội ngũ truy kích Trương Ung Quý. Vũ Thống cho người mang xác Chu Hỷ lại xem qua một lượt không khỏi giận dữ gầm lên: “Ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Chu Hỷ với hắn ngoài quan hệ thuộc cấp còn là bằng hữu, giao hảo rất tốt. Hắn vừa rồi còn đề cử Chu Hỷ lên Lương Đồng Ngoan thay thế Lý Mạo Khắc chết trận hôm trước làm phó thủ lĩnh, vậy mà vừa đánh trận đầu đã bỏ mình sao không khỏi tức giận cho được. Lần này có đoạt lại được tinh hồn cứu sống Chu Hỷ, chẳng qua chỉ còn một cái xác phế vật, muốn phục hồi lại thực lực luyện thể như trước thật không dễ dàng gì.

Vũ Thống cho người điểm qua thiệt hại, mai táng người chết đâu đó thì tiếp tục tiến lên. Vừa hay một tên thám báo cưỡi thú chạy lại báo tin, đại thủ lĩnh xuất trận gặp khó, không thể tiến sâu được vào thị trấn, lệnh cho hắn lập tức quay lại tiếp ứng. Hắn còn chần chừ chưa quyết thì người báo tin của tên đầu lĩnh Mã Di Nam quay về báo, Trương Ung Quý rút chạy sâu vào rừng Đại Lam không cách nào truy lùng được.

Vũ Thống nghe tin không lấy lại được tinh hồn của Chu Hỷ thì giận lắm, sai người lôi tên báo tin ra đánh cho một trận thì nghe xa xa tiếng trống trận, tiếng hò hét vọng lại, lập tức cho quân binh tập hợp chỉnh tề đón địch.

Mạc Vũ nấp dưới sông Nhị Tập lúc đầu còn không dám lộ mặt ra quan sát nhưng khi nghe tiếng tù và, trống trận ầm ầm vọng lại thì không kìm được tò mò tiến lại gần bờ nhìn cho rõ. Toán người, thú cưỡi xuất hiện lần này đông gấp mấy lần quân tặc khấu nhưng y phục, khí giới thì bất đồng không ai giống ai, rõ họ đều là quân dân thị trấn Diễn Châu tập hợp chống giặc.

Mạc Vũ nhìn kỹ toán người đi đầu cưỡi nào la, nào ngựa, nào cừu…khí thế ngất trời. Một lão già râu tóc bạc trắng, khí phách ngang tàng, đầu chít khăn đỏ thêu chữ ‘Huyền’ cưỡi một con gấu đen hung dữ. Tiến đến gần trận thế của đám tặc khấu, lão thúc thú cưỡi chạy vượt lên quát lớn: “Ai là người cầm đầu đám ôn dịch này mau báo danh cho ta.”

Đám quân dân địa phương trước mắt tuy đông người hơn nhưng đội ngũ rối loạn, không ra thể thống gì, Vũ Thống liếc mắt qua một lần thì chẳng thèm để ý đến nữa. Hắn đứng phía sau đám thủ vệ giáo khiên kín kẻ, nghe lão già quát hỏi thì lười biếng cười nói: “Lão già gần đất xa trời lớn mồm kia là ai đó? Ta là Vũ Thống ông nội tổ mi đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.