Thực Khách trong tiền sảnh khách sạn thấy hai tên trung niên hảo hán thô lỗ giận dữ bỏ đi, không lấy gì làm hả dạ vui mừng, ngược lại còn sinh ra cảm giác khó chịu, bức bối, chỉ muốn tránh cô gái áo đen ra càng xa càng tốt.
Người trung niên hảo hán thực lực ít ra phải đạt đến Rèn Luyện Trường cấp một. Bản lĩnh, kinh nghiệm trận mạc, nhìn qua tướng mạo hung hăng của họ là đủ biết, vậy mà cô gái áo đen không biết dùng thủ đoạn gì đã hạ gục hắn chỉ trong nháy mắt.
Từ khi cô gái áo đen bước vào tiền sảnh, gương mặt xinh đẹp lộ diện, mọi ánh mắt chỉ chú ý đến nhan sắc, ngoại hình cân đối. Không mấy ai để ý tới khí chất ma mị quỷ lệ quanh cô, đến lúc tỉnh ra thì không khỏi lạnh run, trống ngực đập thình thịch.
Cô gái hành động dứt khoát, từ cái nhấc tay đến cái cau mày đều dửng dưng bất cần, không giống với bật thiếu niên bình thường. Ai cũng biết người luyện thể đã đạt tới chuẩn mực Rèn Luyện Trường, tuổi thọ chẳng qua chỉ là một hình thức tồn tại không đem ra so đo, mà dựa vào trải nghiệm cuộc sống đạt đến bực nào mà thôi.
Điệu bộ cô gái áo đen không khác gì một vị trưởng bối, thấm nhiễm cuộc sống đến vô ngã vô ưu, mọi việc đều không qua khỏi mắt cô gái.
Trong chốc lát không ai còn dám tơ tưởng nhìn về phía cô nữa, người có chút thực lực thì ngầm nhũ thầm: “Chớ có dại dột mà dây vào cô ta.”
Mạc Vũ thấy cô quay sang mình phì cười. Lo lắng phần nào đó tiêu tan, nhưng không dám cợt nhã quá đáng, chỉ dám cười trả một tiếng. Liền đó lảng sang chuyện khác, rót rượu ra chén cùng Lê Long uống một hớp dài. Vừa hay Đinh Bật ghé tai cậu rỉ nhỏ: “Cậu Vũ cẩn thận chớ gây chuyện thị phi ở nơi này nhé.”. Đinh Bật nói rồi quay sang Nguyễn Bành Thái ra hiệu, cả hai không nhắc gì tới Hắc Cốt Sơn nữa, chỉ trầm ngâm thưởng rượu.
Cả bốn uống rượu đến nửa đêm thì quay về phòng nghỉ ngơi, vừa đặt mình xuống đã ngáy ‘o o’. Mạc Vũ chợp mắt được một lúc thì giật mình choàng ngồi tỉnh dậy, lắng tai nghe ngóng. Bên ngoài hành lang phát ra tiếng động ‘thình thình’ như có ai đó gõ vào vách tường.
Mạc Vũ trước đó bị cô gái áo đen làm cho hồn vía kinh hãi, chỉ nghĩ tới thôi trống ngực đã đập thình thịch rất khó chịu. Nghe bên ngoài có tiếng động kỳ quái, vừa hiếu kỳ, vừa sợ gặp phải chuyện bao đồng không đâu, rước lấy phiền phức vào thân. Cậu xua tay, đặt lưng lại xuống giường, mắt vừa lim dim, tiếng động ‘thình thình’ càng rõ to hơn, tưởng phải thủng màng nhĩ thì hốt hoảng ngồi choàng dậy. Thấy Lê Long, Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật ba người vẫn nằm ngủ ngon lành, không hay biết gì.
Mạc Vũ ngồi im lắng nghe một lúc, tiếng động ‘thình thình’ lại vọng lên. Tiếng động tưởng như xa, như gần thầm nhũ: “Chắc hẳn bên ngoài tiền sảnh khách sạn có chuyện tranh chấp gì rồi! Trước đó hai tên trung niên hảo hán chẳng phải dọa nạt sẽ quay lại báo thù cô gái áo đen hay sao?”. Mạc Vũ nghĩ tới thôi đã tưởng ánh mắt cô gái áo đen đang xoáy vào thái dương, đầu đau nhức như búa bổ thì khẽ rùng mình một cái, miệng lầm bầm thêm: “Họ đến báo thù cũng chưa đến lược mình xen vào.”
Mạc Vũ nghĩ vậy nhưng tiếng động quái dị vọng lên thúc dục, kéo Mạc Vũ rời khỏi giường. Cậu khẽ mở cửa đi ra hành lang, thấy không có động tĩnh gì lại đứng lặng im nghe ngóng. Không nghe tiếng động lạ nào lạ phát ra, cậu lại sải bước đi về phía tiền sảnh, thấy bóng tối bao trùm, không đèn đuốc, không bóng người, cửa nẻo khóa kỹ thì lấy làm kỳ lạ vô cùng. Cậu nghe rõ ràng có tiếng động lớn vậy mà ra tới tiền sảnh vẫn không thấy gì, thì xoay người bỏ về. Đi mấy bước lại nghe tiếng ‘thình thình’ vang dội, lần này thì đúng là càng to, càng rõ, chắc chắn bên ngoài khách sạn đang có đánh nhau. Cậu rảo bước về phía cửa, tay vừa đặt lên chốt cài, mở ra thì thấy không ổn. Khéo mọi người hiểu nhầm mình có ý đồ xấu xa, ban đêm cạy cửa làm chuyện mờ ám thì thật không bỏ chút nào.
Mạc Vũ lắc đầu, quyết quay về phòng ngủ. Đi tới hành lang thì nghe tiếng nói ồm ồm: “Ta ở cạnh mi đây!”
Mạc Vũ giật thót mình, quay lại nhìn xung quanh, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà càng không thấy ai thì sợ hãi, sãi bước bỏ đi mau. Tiếng ồm ồm đó lại nói: “Tên đầu đất mi làm gì mà sợ hãi như vậy?”
“Ông ở đâu? Nửa đêm nửa hôm, sao lại làm ồn ào lên thế?”
“Ta ở trong mặt sợi dây chuyền trên cổ mi đây.”, Giọng ồm ồm bực dọc nói.
Mạc Vũ giật mình, lôi mặt sợi dây chuyền hình cầu, màu xanh lam giấu sau cổ áo ra xem. Xoay trước, nhìn sau ngạc nhiên hỏi: “Ông ở trong quả cầu này phải không?”
“Đúng đấy!”
Mạc Vũ lại hỏi: “Ông là ai?”
Người trong mặt sợi dây chuyền im lặng không đáp, Mạc Vũ lại hỏi lần nữa: “Ông là ai? Sao không trả lời!”
“Chuyện dài lắm, mi có nghe cũng bằng thừa.”. Người trong mặt sợi dây chuyền ồm ồm nói, vẻ chán chường.
Mạc Vũ không lấy làm buồn bực, mà thêm hiếu kỳ: “Ông gây ra tất cả tiếng động vừa rồi phải không?”
“Đúng vậy! Ta tìm cách phá quả cầu khốn kiếp này thoát ra ngoài nhưng không xong, lực bất tòng tâm, chỉ tổ mất bao công sức.”, Giọng ông ta có mấy phần tuyệt vọng.
Mạc Vũ nghe vậy lấy làm lạ lắm. Quả cầu chỉ bằng nửa quả trứng gà, mong manh dễ vỡ. Mạc Vũ đã mấy lần đem sợi dây chuyền ra tìm hiểu kỹ, vô ý làm rơi còn sợ đánh vỡ mất quả cầu, suýt xoa không ít. Nghe người đàn ông trong quả cầu ra sức phá nó thì càng nghi hoặc nói: “Tại sao ông bị nhốt bên trong quả cầu này vậy?”
“Hừ, mi hỏi nhiều rồi! Ta từ xưa tới nay chỉ hỏi người, ai dám hỏi hỏi ngược lại ta.”, Giọng nói ồm ồm khó chịu vang lên.
Mạc Vũ nghe giọng người trong mặt dây chuyền có phần bực bội thì nói: “Mặt dây chuyền này đập vỡ đi thì tiếc lắm, nhưng lý nào lại đeo lên cổ suốt ngày cái vật có người bên trong, thật là phiền toái lắm.”, Mạc Vũ chỉ nghĩ tới việc ông ta kè kè bên mình, nghe tất cả chuyện riêng tư của mình trước kia thì khó chịu ra mặt, lại hỏi. “Tôi giúp ông thoát ra ngoài vậy nhé?”
Người bên trong mặt dậy chuyền cười khạch khạch nói: “Mị xem quả cầu này là quả trứng gà chắc. Ta khó khăn lắm mới mở ra một lỗ nhỏ để nói chuyện với mi, chỉ trong chốc lát thôi nó sẽ khít lại. Không dùng vài tháng nghỉ ngơi dưỡng sức thì không thể mở ra được. Mi không cần phải quan tâm đến ta. Quả cầu khốn kiếp này đâu có phải vật tầm thường!”, Người trong mặt sợi dây chuyền như hiểu nổi thắc mắc của Mạc Vũ, nói luôn ra như vậy.
Mạc Vũ ‘à’ lên một tiếng nói: “Lời ông nói là thật, vậy tôi thử xem nó thế nào.”
“Hà hà…tuổi trẻ hiếu kỳ khá lắm, khá lắm.”
Mạc Vũ tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, cầm chặt sợi dây, đột ngột vụt mạnh mặt dây chuyền xuống đất. Không vỡ! Cậu lại đánh liền ‘bụp bụp’ mấy cái nữa, nhìn lại thấy quả cầu vẫn sáng bóng như thường, không chút trầy xước, vừa mừng vừa sợ ‘ồ’ lên một tiếng kinh ngạc.
“Quả thật như lời ông nói!”
“Ta lại đi lừa gạt một đứa nhóc con ư!”, Giọng người trong mặt sợi dây chuyền thất vọng thốt lên.
“Vậy, ai giam ông trong đó?’, Mạc Vũ gãi đầu tự hỏi: “Kỳ lạ nhỉ!”
“Mi biết cũng chẳng để làm gì.”, Người trong mặt dây chuyền lười biếng nói.
Mạc Vũ nghe lão không muốn nói cũng không hỏi nữa. Chuyện đã không liên quan đến mình thì hỏi tới chỉ rước thêm phiền phức. Cậu chỉ cần biết, việc riêng tư của mình lão không nghe được gì đã là tốt rồi, liền đeo sợi dây chuyền vào cổ.
Người trong mặt sợi dây chuyền lại nói: “Sao mi không ném sợi dây chuyền đi cho rảnh nợ. Còn đeo lên cổ làm gì!”
“Sao phải vứt nó đi?”, Mạc Vũ nghe người trong mặt sợi dây chuyền nói thì làm lạ hỏi.
“Mi đúng là ngu ngốc, mi chẳng có chút khả năng nào giúp ta. Vứt đi, may sao một tên khác giỏi hơn mi nhặt lấy. Chẳng lợi cho tay hay sao!”, Người trong mặt sợi dây chuyền chậm chạp nói, tựa như có vứt cũng tốt, không vứt cũng xong: “Hừm, để có một tên đủ khả năng giúp ta thoát ra khỏi đây, không biết đến vạn kiếp nào mới tìm ra. Còn với mi thì càng chẳng có chút hi vọng nào.”
Mạc Vũ thấy người trong mặt sợi dây chuyền nói giọng bi quan chán chường thì cười nói: “Ông ở trong đó biết đâu lại tốt hơn.”
“Mi biết gì mà nói, ta…hừ…ở đây có gì tốt chứ!”, Người trong mặt sợi dây chuyền lạnh giọng nói tiếp: “…mi có biết ta là ai không?”
Mạc Vũ lắc đầu: “Làm sao tôi biết ông là ai được!”
“Mi có nghe đến tinh cầu Lưỡng Tiên hay chưa?”
Mạc Vũ ngẩn ra một lúc lại lắc đầu: “Tôi chưa nghe đến bao giờ.”
“Mi còn chưa biết mình đang ở đâu thì làm sao nghe đến nơi đó được.”, Người trong mặt sợi dây chuyền bắt đầu thở gấp, giọng điệu khò khè rất khó nghe.
“Ông sao rồi?”, Mạc Vũ vội hỏi.
“Lỗ hổng trong quả cầu sắp khép lại rồi, ta chẳng còn nói chuyện với mi được bao lâu nữa đâu. Trên thế gian này để có người cứu thoát ta ra khỏi đây chỉ có vài người, may ra mi có thể đưa ta đến tinh cầu Lưỡng Tiên thì có thể. Đáng tiếc, thực lực của mi chưa đủ.”
Mạc Vũ càng nghe càng thấy hiếu kỳ, lại hỏi: “Tôi cố gắng biết đâu lại giúp được ông thì thế nào.”
Người trong mặt sợi dây chuyền cười dài: “Đi đến tinh cầu Lưỡng Tiên không khó, chỉ mất chút thời gian. Chỉ là ta còn có vài việc phải làm, bằng không quay về đó chẳng phải tự tuyệt đường sống hay sao.”
“Tuyệt đường sống, không phải ông nói ở đó có người giúp ông thoát ra sao!”
“Đúng vậy!”
“Ông bảo đến đó không khó, lý nào tôi không giúp được.”, Mạc Vũ nói.
“Giúp ta thoát ra thì được nhưng chưa chắc họ muốn cứu ta.”
Mạc Vũ nghe vậy ‘ồ’ lên một tiếng phần nào đó hiểu ra: “Ông sợ người ta giở trò. Vậy ra người nhốt ông bên trong chính là người muốn hại ông.”
“Mi thông minh lắm! Ta bị nhốt trong quả cầu này cách đây không lâu, chỉ là vô tình thôi. Người đó chẳng qua chỉ là đục nước béo cò. Còn nguyên nhân sâu xa bên trong thì mi không thể biết được.”
“Vậy là người khác muốn hại ông?”
Người trong mặt sợi dây chuyền khẽ than dài một tiếng: “Chuyện trúc trắc bên trong đến ta còn không hiểu thì mi làm sao hiểu được. Ta xảy ra cơ sự ngày hôm nay đều có ẩn tình mù mờ bên trong. Mi không đạt đến thực lực Thần Hoàng thì không thể giúp ta được.”
Mạc Vũ nghe người trong mặt sợi dây chuyền nói vậy, chỉ qua loa đáp: “Mạc Vũ tôi mà cố gắng thì chẳng gì không đạt được.”
“Khoác lác!”
Mạc Vũ cười hì hì: “Vậy ông nói xem phải làm thế nào để đạt được thực lực Thần Hoàng?”
“Người chăm chỉ, thông tuệ thì không quá ngàn năm để đạt đến Rèn Luyện Trường tầng thứ năm, hội tụ đủ năm điểm ngũ hành mở ra Thần Tướng. Tinh minh, đầu óc sáng suốt có chí cầu tiến thì mất thêm vài vạn năm nữa để đạt đến Rèn Luyện Trường cấp mười ba, hội tụ đủ tám điểm bát quái mở ra Thần Vương. Oán khí diệt thiên diệt địa, cầu làm bá chủ ngân hà thì mất ức tỉ năm để đạt đến Rèn Luyện Trường cấp mười lăm, hội tụ đủ hai điểm thiên địa mở ra Thần Hoàng. Còn muốn hơn nữa thì ta có nói cũng chỉ là hư hư vô vô không rõ ràng được.”
Mạc Vũ nghe tới đó không khỏi chết lặng, mồ hôi chảy ròng ròng.