Lý Tiềm Xuân dùng thuốc cao thông thường trị thương cho Lê Anh Thư xong, cả bốn mới men theo bờ rừng mà quay về đường cũ. Trên đường gặp hơn chục học viên võ quán Hữu Quan nữa thì cùng nhập bọn mà đi. Mạc Vũ hỏi thăm tình hình Lê Long, cả bọn đều không hay biết gì. Một số mất bạn thân nghe hỏi kìm nén không nổi xúc động rầu rỉ mãi không thôi. Mạc Vũ hỏi han chẳng được gì còn thêm lo lắng, Lê Anh Thư mặt mày tái nhợt, luôn miệng trách bản thân vô dụng.
Đi được hai ngày thì số học viên trong Hiệp Hội Vệ Quốc kéo tới hơn mấy trăm người, Mạc Vũ bấy giờ mới hay tin đêm qua Ngô Vũ Nam trọng thương khi giao chiến với ả xác nhân gì đó. Lê Long là học viên mới không mấy ai nhận ra cậu, thành thử có hỏi cũng chẳng được gì.
Đến ngày thứ năm thì cả bọn theo cổng chính phía sau khách sạn rời khỏi rừng Ngọc Sơn Trà. Trên đường đi Mạc Vũ mới biết được đám người trong Hiệp Hội Vệ Quốc được vị phó hiệu trưởng cho phép tiến vào Ngọc Sơn Trà, chính yếu là ra sức thu thập tài liệu gây quỷ cho hội. Thành thử Mạc Vũ theo cả bọn ra ngoài không ai để ý tới mà trách vấn.
Vị phó hiệu trưởng cho họp tất cả lại, điểm danh qua một lượt thiếu mất ba mươi hai người thì thất thần nói: “Từ lúc này nghiêm cấm không cho bất cứ ai tự ý tiến nhập vào Ngọc Sơn Trà nữa, đợi vài ngày tới tôi sẽ thông báo tiếp.”, Ông ta nói dứt lời liền gọi mấy học viên đứng đầu trong hội bàn bạc, còn những người khác lập tức quay về võ quán.
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân, Lê Anh Thư, Vương Thị Loan thấy bọn học viên cũ rời đi cả, muốn nán lại trông ngóng tin tức Lê Long cũng không tiện, đành bỏ đi về theo.
Cả bốn đi khỏi khách sạn Hữu Quan không lâu thì xa xa phía sau một cỗ xe chạy đến, quay lại nhìn chưa rõ đã nghe: “Phía trước có phải là cậu Vũ không?”
Mạc Vũ nghe tiếng nhận ra ngay đó là Nguyễn Thị Hồng thì vẫy tay hét lớn: “Tôi đây!”
Cỗ xe chạy mau đến, Nguyễn Thị Hồng vừa cho cỗ xe dừng lại liền nhảy ngay xuống chạy lại tóm lấy áo Mạc Vũ, nước mắt chảy giàn giụa nói: “Cậu làm tôi sợ quá!”, Cô vừa nói vừa nhìn Mạc Vũ khắp lượt: “Cậu không bị thương ở đâu chứ?”
“Tôi không bị sao cả!”, Mạc Vũ cười khì khì nói.
Vừa lúc đó từ trong cỗ xe Lê Long thò đầu ra, Lê Anh Thư vừa nhác trông thấy cậu ta tưởng suýt ngất đi đến nơi, kêu lên một tiếng: “Anh Long đó phải không?”
Lê Long rời khỏi cỗ xe đi lại, mặt không chút cảm xúc nào: “Tôi đi tìm hai người không ra mới quay về, giữa đường lại gặp chị Hồng. Không ngờ mọi người đã về đến đây rồi! Thấy mọi người không sao tôi vui lắm!”
Mạc Vũ bước lại nắm lấy vai Lê Long cười nói: “Chúng ta an toàn cả rồi, chú Long không sao cả thì may quá.”
Cả bọn đứng lại hàn huyên cả nửa buổi mới trèo lên cỗ xe quay về võ quán Hữu Quan.
Nguyễn Thị Hồng đánh cỗ xe chất đầy da thịt đến đại sảnh lục giác quy đổi sang điểm công, chỉ để lại da lông phục vụ cho nghề Phục Sư của mình. Còn Mạc Vũ, Lê Long, Lê Anh Thư, Lý Tiềm Xuân, Vương Thị Loan là không màng tới chuyện đổi điểm công, tạm biệt nhau quay về đại bản doanh của mình.
Võ quán cho phép mọi người tự do rèn luyện thu thập kinh nghiệm, nhưng mỗi tháng đều phải đến giảng viên trưởng đại bản doanh báo danh. Mạc Vũ chia tay mọi người thì đến ngay căn phòng nhỏ nằm cạnh cổng đại bản doanh Thú Sư trình thẻ học viên của mình cho lão giảng viên trưởng Nguyễn Độ Chính. Cậu chỉ nhác trông thấy bộ tóc xanh lè, răng rứa như hàm châu chấu ghê tởm của lão giảng viên trưởng đã phát ói rồi.
Lão Nguyễn Độ Chính dò qua tên cậu khịt khịt mũi nói: “Ra ngoài chưa được nửa tháng đã tới làm phiền ta, cút đi!”
Mạc Vũ cầm lấy thẻ của mình, xách túi đựng độc trùng bỏ đi, không thèm ngó lão lấy một cái. Lão nhổ một bãi lầm bầm: “Một lũ làm biếng! Bọn mi cả đời chẳng làm nên được trò trống gì hay ho đâu.”
Mạc Vũ nghe lão nói chẳng làm bực dọc gì, cứ một mạch đi lên tâng trên.
Mạc Vũ đi vào phòng khóa kín cửa mới chạy lại xem tình hình bầy ong, thức ăn trên khay của chúng đã hết sạch. Cậu lấy thêm một lượng nhỏ độc dược thực vật bỏ vào chén nhỏ, cùng hơn năm, sáu con cuốn chiếu độc xanh giã nhuyễn thành một thứ hỗn hợp nhầy nhụa mới đổ lên khay đựng thức ăn cho ong.
Mạc Vũ quan sát bầy ong không thấy chúng phản ứng gì với thức ăn mới, lấy làm thất vọng treo túi vải chứa độc trùng lên vách tường đá.
Mạc Vũ đặt mình lên giường ngủ một giấc khi tỉnh dậy, liền mang cuốn sách ghi chép những kinh nghiệm tiến nhập ảo cảnh Rèn Luyện Trường ra tìm hiểu.
Nghe người có kinh nghiệm chia sẽ trực tiếp thì vẫn thấy có chỗ đơn giản dễ hiểu hơn rất nhiều, mỗi người một trải nghiệm, nhưng mang sách ra tìm hiểu thì có vô vàn thứ phải nghiền ngẫm tỉ mỉ, thành thử Mạc Vũ mấy lần cầm sách lên xem lại chán chường bỏ qua một bên.
Để tiến nhập ảo cảnh Rèn Luyện Trường, trước tiên phải nhỏ máu đồng hóa Rèn Luyện Trường, cho đến khi Rèn Luyện Trường chính thức được xem là một bản thể, thần niệm tương liên với nó mới chính thức tiến nhập vào ảo cảnh được. Giai đoạn tiếp theo mới thực sự khó khăn, mỗi người mỗi cảnh, kinh nghiệm trăm vạn người không ai giống ai, chỉ do chính bản thân mình trải nghiệm vượt qua mà thôi.
Không gian ảo cảnh là cả một thế giới mơ hồ, rộng lớn. Để chính thức đồng hóa nó, bản thân người luyện thể phải trải qua khổ luyện, tu tâm dưỡng tính, bồi dưỡng đủ ba cái cốt yếu gọi là tam lực Tinh, Khí, Thần. Thần niệm đạt đủ tinh hoa mới không gặp trở ngại trong ảo cảnh.
Triết lý nhân sinh đọc qua trăm vạn trang vẫn chỉ có một. Mạc Vũ xem chán thì trời đã sẩm tối, trong lúc đợi tiếng chuông báo bữa tối cậu cố xem qua khái quát ngũ hành trong Rèn Luyện Trường, ở đoạn giải thích bản thể mỗi người đều do đất trời dung dưỡng mà có, tự nhiên có cái tinh túy riêng biệt của nó, không thể nào thoát ra khỏi quy luật tương sinh tương khắc. Chỉ cần thần niệm chính thức dung hòa với Rèn Luyện Trường, tự nhiên sẽ kích phát ngũ hành trong bản thể. Mạc Vũ không lạ gì khái niệm này, cha và chú cậu đều mang hệ thủy, Đinh Bật hệ mộc, Nguyễn Bành Thái hệ kim mỗi người một vẻ, tiềm lực mỗi hệ đều có cái vi diệu riêng của nó, không cái nào chiếm thượng phong tuyệt đối cả.
Mạc Vũ xem đến đó thì tiếng chuông báo bữa tối vọng lên, liền cất cuốn sách đi ra khỏi phòng. Vừa hay người trung niên cũng vừa bước ra ngoài, khép cửa đánh rầm sau lưng, thấy Mạc Vũ đi tới mặt vẫn lạnh nhạt không hỏi han tới, xoay người bỏ đi.
Mạc Vũ không dám nói tiếng nào, chậm bước theo sau cách xa người trung niên. Đi tới bậc thang đá, cùng lúc lại thấy vị quản lý thư viện mặt hầm hầm đi từ thư viện xuống, theo sau là bảy, tám học viên, miệng ngáp ngắn ngáp dài.
Một học viên trong số đó đưa tay lên chào Mạc Vũ, cậu liền chào đáp lại một tiếng. Học viên đó tên Tào Văn Chủng, người lúc nào cũng đi kè kè cạnh Ngô Vũ Nam.
Mạc Vũ mới đến thành ra chưa quen biết nhiều, thấy gã chào hỏi thì bước tới gần hỏi: “Tôi nghe anh Nam bị thương không nhẹ, chẳng biết lúc này thế nào rồi ạ?”
Tào Văn Chủng thở dài một tiếng, lắc đầu: “Cậu ấy do đích thân hiệu trưởng chạy chữa ở dược viện võ quán, hiện tại chưa ai gặp được cậu ấy cả.”
Mạc Vũ ‘à’ lên một tiếng, không hỏi tới chuyện đó nữa. Cả bọn kéo đến đại sảnh phòng ăn, không khí ở đại sảnh yên tĩnh khác mọi ngày, chỉ có vài người thì thầm trò chuyện riêng mà thôi. Mạc Vũ ăn được mấy miếng thì gã thiếu niên mặt trắng, lần này vẫn ngồi cạnh cậu quay sang hỏi: “Hôm nay mọi người sao thế nhỉ?”
Mạc Vũ là người biết rõ nhất, đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng. Gã hiểu ý gật đầu một cái quay lại bữa ăn của mình.
Ăn xong bữa, Mạc Vũ cùng gã thiếu niên mặt trắng đi ra ngoài hành lang thì thấy một đám học viên mặt mày hầm hầm chặn lối Lâm Vương Hạo. Người thanh niên dẫn đầu nhóm đó không ai khác chính là Trịnh Văn Hán, tay hắn cầm cây quạt xếp trỏ vào ngực Lâm Vương Hạo cười khinh khỉnh nói: “Ta cho mi nửa tháng, không trả xong nợ thì cặp tay của mi ta xin lấy vậy.”
Lâm Vương Hạo mặt mày tái xanh, mồ hôi chảy dài hai bên gò má mập phệ, giọng rung rung nói: “Tôi xin cậu Hán khất cho. Nửa tháng thì gấp quá! Tôi biết chạy vậy kim ngân đâu ra cho kịp được.”
“Mi khất ta bao nhiêu lần rồi?”, Trịnh Văn Hán cau mày hỏi.
“Tôi…tôi…!”, Lâm Vương Hạo ấp úng mãi không nói ra được lời nào.
“Mi liệu cái thân đi!”, Trịnh Văn Hán nói rồi sãi bước bỏ đi, đám tay chân của hắn vội vàng chạy theo sau. Một tên tiện tay nện luôn một cái vào đầu Lâm Vương Hạo cười nói: “Con heo ủn ỉn nhà mi lần sau liệu mà trả nợ cho cậu Hán, không cặp móng của mi đi tong nhé.”
Lâm Vương Hạo đứng thần người ra đó, Mạc Vũ và tên thiếu niên mặt trắng đi lại hỏi mấy tiếng vẫn không nghe hắn trả lời.
“Anh Hạo nợ hắn ta à?”, Mạc Vũ hỏi lần thứ ba.
Lâm Vương Hạo đưa vạt áo lên lau mồ hôi, thở dài một tiếng gật đầu.
Mạc Vũ thấy bộ dạng của hắn như vậy lại nói: “Tôi nghe mọi người nói hắn là tên lừa bịp, anh dính dáng đến hắn làm gì.”
“Tôi chỉ nợ hắn có một vạn kim ngân thôi, nhưng mới hai tháng đã lên hơn hai vạn rồi. Tôi chẳng biết chạy đâu ra kim ngân trả cho hắn.”, Lâm Vương Hạo nói đến đây bật khóc hu hu.
Thiếu niên mặt trắng không khỏi nhảy dựng lên nói: “Mẹ ơi, hắn làm gì mà ức hiếp người quá đáng như thế!”
Mạc Vũ vốn không để mắt đến tiền tài nhưng nghe Lâm Vương Hạo nói còn phải kinh hãi nữa là: “Hắn đúng là tên hút máu đáng ghét.”
Lâm Vương Hạo tướng mạo bình thường đã buồn cười, bộ mặt chảy xệ, tràn trề nước mắt càng thấy hắn trông buồn cười thêm. Mạc Vũ khuyên hắn mấy câu rồi cùng tên thiếu niên mặt trắng bỏ ra ngoài quảng trường ngắm trăng, nói chuyện phiếm cho tiêu cơm.