Lâm Vương Hạo lén la lén lút đi vào đại sảnh phòng ăn, bắt gặp Mạc Vũ và Đoàn Thế Xung thì cười khổ nói: “Hai chú gặp Trịnh Văn Hán ở đâu thì báo giúp tôi một tiếng.”, Hắn dứt lời liền chạy tít về phía cuối bên kia dãy bàn.
Lâm Vương Hạo vì món nợ đã quá hạn trả cho Trịnh Văn Hán mà suốt mấy ngày qua trốn biệt trong phòng không dám ló mặt ra, tối nay đói quá không chịu được mới mò ra ngoài.
Đoàn Thế Xung bước đến ngồi cạnh ghế lão già lụ khụ, lắc đầu nói: “Anh ta xem ra ốm đi ấy nhỉ!”
Mạc Vũ cùng bước đến ngồi bên cạnh lão già chào qua lão một tiếng, rồi gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
Mạc Vũ, Đoàn Thế Xung ngồi cạnh lão thành quen, ban đầu thấy lão quỷ dị, ăn nói chọc ngoáy thô lỗ nhưng quen dần lại học được từ lão không ít điều thú vị. Lão già nghe nói chỉ bĩu môi phì một tiếng: “Mập thây mà ngu, ốm đi một chút đã chết ai đâu!”
Đoàn Thế Xung tặc lưỡi nói: “Anh ta cũng là người tốt đấy ạ! Chẳng qua bị tên quỷ sứ Trịnh Văn Hán lừa mới mắc nợ như vậy thôi.”
Mạc Vũ gật đầu nói: “Cậu Xung nói phải đó, anh ta không phải người xấu đâu!”
Lão già nổi giận gắt: “Con bà mẹ nó! Tên mập ị ấy chèo kéo ta đổi phòng mất hơn năm trăm kim ngân mà không phải ngươi xấu. Ta sau này mới biết mình bị mắc lỡm hắn. Hắn với lão giảng viên trưởng mặt xấu như yêu tinh bày trò này để bịp đám học viên mới, ta sống bằng này tuổi để chúng nó cho mắc lỡm sao không giận cho được. Khốn kiếp!”
Mạc Vũ sau này mới biết việc đổi phòng này là trò của lão giảng viên trưởng Nguyễn Độ Chính vẽ ra để kiếm tiền. Lão già bực tức mắng rủa, nước miếng văng tung tóe thì bật cười nói: “Chỉ là kế sinh nhai của anh ta thôi. Cái lão giảng viên trưởng Nguyễn Độ Chính mới là kẻ chủ mưu trong vụ này mà.”
Lão già ‘hừ’ lạnh một tiếng lắc đầu còn muốn chửi rủa nữa thì vừa may cỗ xe đã mang bữa tối đến.
Mạc Vũ ăn xong bữa, như mọi khi đi ra quảng trường hóng mát, Đoàn Thế Xung bận việc nên không đi cùng.
Lúc đó bên kia quảng trưởng Lê Long mặt mày ủ rũ, đi bên cạnh Lê Anh Thư không ngừng than vãn: “Anh đối xử với tôi như vậy sao!”
Cả hai rõ ràng mới quay về, quần áo, đầu tóc rối bù. Lê Long giận dữ tóm lấy vai Lê Anh Thư gằn giọng nói: “Cô càng ngày càng quá quắc! Tôi phải đối xử với cô như thế nào cô mới vừa lòng, hử?”
Lê Anh Thư mặt mày tái ngắt, nước mắt giàn giụa: “Anh đã hứa quan tâm, chăm sóc đến tôi…sao anh,…sao anh…! Buông tôi ra!”, Cô vừa nói vừa giật vai ra khỏi tay Lê Long.
Lê Long buông Lê Anh Thư ra thở dài một tiếng nói: “Tôi xin lỗi!”, Nói rồi hít dài một hơi, nắm lấy tay Lê Anh Thư nghiêm giọng nói: “Chúng ta sau này chăm chỉ rèn luyện bản thân, thành tựu đó mới vĩnh viễn trường tồn, đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà để bụng. Cô cùng tôi tiến lùi có nhau, ắt sau này sẽ đạt được thành tựu lớn. Vinh quang phú quý. Muốn gì được đó. Tiếng tăm vang danh thiên hạ. Cuộc sống như vậy chẳng xứng đáng lắm sao? Cô còn không tin tưởng tôi thì đường ai đấy đi vậy!”
Lê Anh Thư ấm ức đưa tay áo lên lau nước mắt: “Nhưng anh…!”
“Cô không tin tưởng tôi!”, Lê Long chau mày, xoay người đi nói.
Lê Anh Thư lắc đầu nói: “Tôi tin anh.”
Lê Long vui vẻ quay lại nhìn cô gật đầu nói: “Chỉ cần cô tin tưởng tôi là được.”
Lê Anh Thư gật đầu một cái, dịu giọng ‘ừ’ một tiếng. Cả hai sóng bước đi về phía đại bản doanh Pháp Sư.
Mạc Vũ trong đêm tối không để ý đến hai người, tha thẩn rảo bước nghĩ ngợi, vừa hay lại gặp Tào Văn Chủng cũng tha thẩn nghĩ ngợi đi lại. Mạc Vũ thấy gã thì chào nói: “Anh Chủng phải chăng cũng đang đi dạo hóng mát?”
Tào Văn Chủng đầu óc đâu đâu, chợt nghe Mạc Vũ nói ngẩn ra một lúc mới hỏi: “Ồ, lại là cậu đó à?”
Mạc Vũ gật đầu một cái nói: “Anh lo lắng chuyện gì chăng?”
Tào Văn Chủng không trả lời, chỉ thở dài lắc đầu một cái. Mạc Vũ lại hỏi: “Dạo này học viên trưởng sức khỏe thế nào rồi?”
“Đã khỏe hơn trước, chỉ là dung mạo chưa hồi phục lại như trước, phải qua mấy năm nữa thì may ra…!”, Nói tới đó Tào Văn Chủng không khỏi lắc đầu ngao ngán, cảm thán nói như thể với chính mình: “…Hiệp Hội Vệ Quốc hiện tại không có người quán xuyến, trong ngoài lục đục chẳng biết có thể duy trì được bao lâu nữa. Tôi lo nghĩ đến nó, mới ra đây dạo một vòng cho khuây khỏa đầu óc, chứ hóng mát, hóng gió cái gì chứ!”
Mạc Vũ thấy Tào Văn Chủng mặt mày ủ rũ buồn chán mới khuyên nhủ mấy câu, sau mới hỏi: “Hiện tại hội thiếu tài chính lắm phải không?”
Tào Văn Chủng đưa mắt nhìn Mạc Vũ khẽ gật đầu: “Để duy trì bình thường mỗi tháng phải tiếu tốn cả vạn kim ngân. Vừa rồi trong hội xảy ra biến cố, làm chết mấy chục người. Khó khăn thêm khó khăn, chưa kể kim ngân chi ra hỗ trợ thân nhân người mất, hội còn bị cấm ra vào Ngọc Sơn Trà thành thử thu chi của hội thâm hụt quá lớn mà không có chỗ nào để bù vào. Trước nay Ngô Vũ Nam quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong hội, nay bị trọng thương thành thử Hiệp Hội Vệ Quốc không có người gánh vác. Một số anh em trong hội chưa có kinh nghiệm, đứng ra gánh việc không nổi, tôi cũng đành bất lực. Không ít người chịu không nổi quản thúc đã rời khỏi hội không tham gia nữa. Xem chừng hội vài tháng tới sẽ giải tán mất thôi.”, Nói tới đó Tào Văn Chủng không khỏi rưng rưng nước mắt.
Mạc Vũ nhìn gã rơi nước mắt không khỏi đồng cảm nói: “Đội phản ứng nhanh Hiệp Hội Vệ Quốc là tâm huyết của mọi người, lý nào lại giải tán được.”
Tào Văn Chủng lắc đầu: “Người ta vẫn nói có thực mới vực được đạo. Học viên tề tựu tham gia hội hy sinh lợi ích bản thân không ít, không có quỹ hỗ trợ, họ có tâm huyết cũng khó mà toàn tâm toàn lực vì hội mãi được.”
“Trong hội không có học viên nào có gia thế giàu có, đứng ra hỗ trợ sao?”, Mạc Vũ hỏi.
“Hiện tại Xạ Viễn Quốc vừa trải qua chiến tranh kéo theo không ít các gia tộc, thương nhân sống bằng nghề kinh doanh gặp khó khăn. Bản thân họ còn lo chưa xong, có đâu lại hỗ trợ một đội phản ứng nhanh mới thành lập chưa công cáng gì.”, Tào Văn Chủng tặc lưỡi nói.
Mạc Vũ trầm ngâm một lúc lại hỏi: “Vậy hội còn duy trì được bao lâu nữa?”
Tào Văn Chủng nghe Mạc Vũ hỏi lấy làm lạ, ngầm tính toán một lúc mới nói: “Cùng lắm chỉ hơn một tháng nữa mà thôi.”
Mạc Vũ bật cười nói: “Vậy tôi có thể giúp hội được.”
Tào Văn Chủng nghe cậu nói tưởng mình nghe nhầm, cho là cậu nói đùa để an ủi mình, ‘phì’ một tiếng cười khổ nói: “Cậu muốn chọc cười tôi cũng không nên đùa quá trớn như vậy chứ.”
Mạc Vũ thấy gã miệng cười nhăn nhó, thì cười òa lên: “Anh xem tôi có giống như đang nói đùa không!”
Tào Văn Chủng thần người ra, miệng không ngậm lại được hỏi: “Cậu không nói đùa tôi thất đó chứ?.”
“Không hề!”, Mạc Vũ lắc đầu nói.
Tào Văn Chủng hồ hởi nói: “Chỉ cần cậu giúp hội được duy trì, tôi trước xin ngàn vạn lần cảm tạ cậu.”
“Anh chớ cảm tạ sớm làm gì.”, Mạc Vũ vui vẻ nói thêm: “Lần trước tôi có đến nghe hội thảo luận một lần, yếu chỉ hoạt động của hội đều là việc tốt, có ích cho mọi người. Tôi rất muốn tham gia, chỉ là thực lực chưa đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường, thành thử không dám mở miệng xin hội viên trưởng. Lúc này có cơ hội giúp hội tôi mừng còn chưa hết nữa là.”
Tào Văn Chủng còn sợ Mạc Vũ giúp hội, còn ra yêu sách gì đó khó khăn muốn hội làm. Nghe Mạc Vũ nói sao không vui cho được, liên vỗ vai cậu mấy cái: “Chuyện đó có gì khó! Cậu vào hội thì ai cũng đứng ra hoan nghênh. Tiêu chuẩn tuyển mộ của hội viên trưởng chẳng qua chỉ muốn tốt cho mọi người mà thôi. Người chưa đủ thực lực vào hội không cáng đáng được công việc, lại họa đến bản thân thành thử mới có tiêu chuẩn như vậy. Tôi sẽ báo việc này cho học viên trưởng hay, cậu chắc chắn sẽ giữ một chức vụ trong hội.”
Mạc Vũ xua tay nói: “Chỉ cần hội viên trưởng đồng ý cho tôi tham gia Hiệp Hội Vệ Quốc tôi đã thỏa mãn rồi. Anh không cần phải bày vẻ làm gì.”, Miệng nói vậy nhưng ngoài mặt cậu thì chờ mong không ít thái độ từ Tào Văn Chủng. Gã làm sao không biết vẻ mặt đó của cậu cười xòa, gật đầu một cái: “Vài hôm nữa tôi sẽ báo cho cậu hay.”, Gã nói rồi chào Mạc Vũ một tiếng bỏ đi, thái độ không còn dửng dưng với cậu như trước nữa.
Mạc Vũ đợi Tào Văn Chủng bỏ đi mới nở nụ cười nói: “Ông lúc này mới chịu xuất hiện.”
Một giọng nói lười biếng ồm ồm vọng ra từ mặt sợi dây chuyền: “Ta mỗi lần mở một lỗ hổng trên pháp trận, phải hao tâm tổn sức không ít. Mi tưởng ta thích thì có thể nói chuyện với mi được chắc, nói chuyện với mi ta phải mất hơn nửa tháng để khôi phục thần niệm, cái giá chẳng phải rẻ mạt gì, hừ. Mi tưởng ta sướng lắm chắc! Thế nào rồi? Mi đã có ảo cảnh Rèn Trường Trường hay chưa?”
Mạc Vũ rảo bước quay về đại bản doanh Thú Sư gật đầu nói: “Vài hôm nữa sẽ có.”
“Cái tên đầu đất nhà mi! Mau Mau đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp một đi, lúc ấy ta cũng dễ chỉ điểm cho mi hơn.”, Người trong mặt sợi dây chuyền hàm hồ nói.
“Dục tốc bất đạt ông chưa nghe câu nói đó sao!”, Mạc Vũ tặc lưỡi nói.
Người trong mặt sợi dây chuyền ‘hừ’ nhạt một tiếng nói: “Mi có châm lửa đốt đít chắc gì đã khá hơn. Dẹp ngay mấy câu vớ vẩn đó cho ta! Vừa rồi ta để ý mi nói chuyện với tên đần thối ấy, có bảy, tám phần là lừa phỉnh. Ta thấy mi cũng không phải kẻ ngu độn gì, có khi lại tốt cho ta!”
Mạc Vũ lắc đầu không bàn luận đến việc đó mà hỏi: “Tôi còn chưa kịp hỏi ông tác dụng thật sự của Kim Tiên Cổ Cao, ông giải thích qua cho tôi nghe một lần được không?”
Người trong mặt sợi dây chuyền buồn chán kể vắn tắt cho Mạc Vũ nghe về giai thoại Huyết Ma Cổ Đỉnh, Kim Tiên Cổ Cao tại sao lại được chế xuất ra từ cái đỉnh cổ quái ấy.