Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 85: Mưu ma chước quỷ



Lúc ấy trong một căn phòng nhỏ ở đại bản doanh Pháp Sư, Lê Long ngồi xếp bằng trên giường đá, mặt mày trắng bệch, hai mắt đỏ lựng, vẻ ngoài thập phần quỷ dị, ma quái. Toàn thân cậu bọc kín trong màn ánh sáng vàng kim, trên bề mặt còn thấy rõ một điểm trắng xoay tít.

Điểm trắng đó không ngừng hút lấy màn sương máu huyết đỏ rực từ chậu máu sôi sùng sục bốc lên trước mặt Lê Long, mỗi lúc một nhanh. Nét mặt Lê Long trong màn ánh sáng vàng kim theo đó dần dần trở trở lại hồng hào, khóe miệng còn phảng phất nét cười.

Qua nửa giờ điểm trắng đã thôn phệ sạch sẽ chậu máu, màn ánh sáng vàng kim quanh người Lê Long cũng trở nên mờ nhạt hẳn đi rồi biến mất hẳn. Lê Long khẽ rùng mình một cái, một quả cầu vàng kim từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, đó chẳng phải là ảo cảnh Rèn Luyện Trường là gì.

Lê Long liền đó tay lắc nhẹ, ảo cảnh Rèn Luyện Trường trong tay cậu biến mất, thay vào đó là một viên Trí Lâm Hoàn xanh lam bỏ vào miệng.

“Không tệ chứ?”, Giọng nói trong đầu Lê Long cười khì khì hỏi.

Lê Long nhếch miệng nói: “Không tốt bằng nhục thể của mi! Lần này ta chỉ có thể tiến qua được một ảo cảnh mà thôi.”

Lời nói trong đầu Lê Long lại vọng ra: “Nhục thể của ta không nên tùy tiện dùng nhiều, chỉ khi cần đột phá Rèn Luyện Trường thì mới dùng tới.”

“Ta chỉ cần vượt qua hai ảo cảnh nữa là đạt đến thành tựu viên mãn Rèn Luyện Trường cấp một rồi. Chỉ bằng dùng vào tinh huyết thế này thì chẳng biết phải mất bao lâu nữa.”, Lê Long trầm giọng nói.

Giọng nói trong đầu Lê Long cười hì hì: “Mi sao không giết quách con bé ấy đi cho đỡ vướng chân vướng tay, bằng không mi đâu có thiếu máu huyết để dùng.”

Lê Long lạnh giọng nói: “Mi bỏ ngay cái ý định đó đi.”

“Hừ, nó làm cản trở việc mi tu luyện!”, Giọng nói trong đầu Lê Long lạnh lùng quát.

Lê Long giận dữ nói: “Chuyện đó là do ta quyết định! Mi cần gì phải quan tâm đến!”

“Ta chỉ muốn mi mau chóng tăng tiến thực lực mà thôi. Mi nổi giận với ta làm gì!”, Giọng nói trong đầu Lê Long cãi.

“Ta chỉ cần biết mi không lừa dối ta là được rồi!”, Lê Long lạnh giọng nói.

Giọng nói trong đầu Lê Long bật cười hì hì: “Ám Luyện Trường là con đường nhanh nhất để tăng tiến thực lực, mi muốn mạnh hơn người khác chỉ có cách đó mà thôi. Ta cần gì phải lừa mi! Đến khi đạt đến thực lực hóa Thần Tướng, mi hoàn toàn có thể bước qua con đường Rèn Luyện Trường chính thống mà không ảnh hưởng gì đến nhục thể. Chỉ sợ lúc đó ngươi muốn đổi ý mà thôi!”

Lê Long cau mày nói: “Ta không muốn dùng tinh huyết ma quỷ này tăng tiến thực lực, để người người căm ghét.”

“Được rồi! Mi muốn làm quân tử để người khác đánh chết thì ta mặc kệ.”, Giọng nói trong đầu Lê Long mỉa mai châm chọc.

Sau khi phục dụng xong Trí Lâm Hoàn, Lê Long thấy đầu óc đã tỉnh táo ra mới chỉnh lại y phục, bước lại ghế ngồi xuống, gương mặt đau đáu buồn phiền. Ám Luyện Trường dùng máu huyết, giết chóc để kích thích thần niệm đột phá ảo cảnh Rèn Luyện Trường, thực lực tăng tiến nhanh nhưng hệ lụy của nó để lại không hề nhỏ. Theo năm tháng dung nhan sẽ biến chuyển thành ác quỷ, bị người đời nguyền rủa săn lùng. Ám Luyện Trường và Sắc Luyện Trường được xem là di họa, luật pháp triều đình nghiêm cấm.

Chỉ với một lý do để người đời khinh ghét thôi đã đủ cho Lê Long lo âu không dứt rồi, nói chi đến chuyện để người triều đình tầm nã, dung nhan bị hủy hoại.

Lê Long tuy đã nghiên cứu qua tất cả các cách che dấu thực lực thông thường từ miệng linh thú cộng sinh chỉ dẫn, nhưng vẫn thập phần lo lắng không yên.

Lê Long miết ngón tay lên mặt trước bảo rương đeo trong tay áo, lấy ra quyển sách nói về Ám Luyện Trường. Quyển sách này là vật cất trong bảo rương cậu đoạt được trên người linh thú sùng đất lần trước, nghiên cứu lại một lần nữa. Lời linh thú nói thật hay giả vẫn không bằng tự mình nghiên cứu lấy.

Trời vừa hừng sáng, Lê Long đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền hỏi: “Ai đó?”

“Tôi đây!”, Một giọng phụ nữ lảnh lót vọng lên.

“Chị Loan đấy ư?”, Lê Long bước đến mở cửa, còn có phần giật mình khi thấy Vương Thị Loan mặt mày trắng nhợt, hai mắt thâm quầng đứng ngáng trước cửa.

Cửa mở Vương Thị Loan khẽ gật đầu chào Lê Long một cái, bước mau vào phòng, ngồi xuống ghế nói ngay vào đề: “Việc đã xong rồi!”

Lê Long ngồi xuống ghế đối diện, nghe nói mới bật cười hướng Vương Thị Loan vái một cái: “Hay quá! Cảm ơn chị đã giúp đỡ.”

Vương Thị Loan hít sâu một hơi, xua tay hỏi: “Hắn là kẻ mưu ma chước quỷ, cậu đùa bỡn với hắn đã chắc chắn nắm phần thắng hay chưa?”

Lê Long bật cười nói: “Một tên chuộc lợi bằng mọi giá, luôn có điểm yếu của nó.”

Vương Thị Loan gật đầu một cái: “Cậu nói vậy tôi cũng an tâm phần nào.”

“Chỉ cần chị y theo kế sách của tôi thì mọi việc sẽ tốt cả thôi.”, Lê Long dứt lời, lật tay lấy ra một xấp kim ngân đặt lên bàn, đẩy về phía Vương Thị Loan nói thêm: “Đây là năm nghìn kim ngân, chị cầm lấy bồi dưỡng cho mọi người.”

Vương Thị Loan lắc đầu nói: “Không cần nhiều như vậy đâu.”

“Chị cứ cầm lấy! Chỉ cần xong việc thì tốn kém bao nhiêu cũng chẳng có vấn đề gì!”, Lê Long nhìn Vương Thị Loan chằm chằm khẽ gật đầu khích lệ.

“Được rồi!”

Vương Thị Loan vừa cầm lấy kim ngân cất vào trong tay áo thì tiếng chuông báo bữa sáng đã vọng lên, cô khẽ bật cười nói: “Chúng ta đã lâu chưa ăn bữa sáng nào cho ra hồn, đi thôi!”, Nói rồi đứng dậy cùng Lê Long đi tới đại sảnh phòng ăn. Cả hai xuống tới hành lang thì gặp Lê Anh Thư đứng đợi bên ngoài cửa đại sảnh, vẻ mặt vui vẻ lập tức biến mất.

Lê Anh Thư mặt hầm hầm bước lại, nắm lấy tay Lê Long: “Chúng ta vào thôi.”

Vương Thị Loan khẽ mỉm cười đi theo sau, khi Lê Long, Lê Anh Thư tìm được chỗ ngồi, cô mới từ chối ngồi cạnh mà đi về phía đám bạn của mình ngồi ở bên kia bàn.

Lê Long đợi Vương Thị Loan đi rồi mới khẽ rỉ tai Lê Anh Thư nói: “Cô và chị ta có gì khúc mắc thì cứ đem ra giải quyết, tôi không muốn để ý tới nữa. Còn thái độ thể hiện ra ngoài không đúng lúc, đúng nơi vừa rồi của cô chỉ làm bản thân mình thiệt thòi thôi.”

Lê Anh Thư nghe Lê Long dửng dưng nói vậy, lấy làm xót xa lắm nhưng chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.

Ăn xong bữa Lê Anh Thư hờn dỗi bỏ ngay về phòng, Lê Long không sao chịu nổi tính khí ương ngạnh khó tính của cô, bực bội đi ra quảng trường.

Ngày thường học viên thường tụ tập ở quảng trưởng thành từng nhóm cho tiện ra ngoài rèn luyện, nhưng suốt một tháng qua võ quán Hữu Quán cấm học viên tiến vào rừng Ngọc Sơn Trà, thành ra quảng trưởng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới thấy vài ngươi đi đi lại lại. Lê Long để ý thấy gần hành lang chính Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân cười cười nói nói đi về phía đại bản doanh Dược Sư, thì vội xoay người tránh đi.

Lê Long từ hôm rời Ngọc Sơn Trà vô tình chạm mặt Mạc Vũ trên đường, tự nhiên sinh ra cảm giác lạ, linh thú cộng sinh trong người cậu lập tức tỏ thái độ khác thường, chính cậu là vật chủ cũng bị cảm giác đó ảnh hưởng không ít. Sau một thời gian quen dần với cuộc sống mới, cậu để ý thấy linh thú cộng sinh trong người mình không phải là linh hồn vô chủ, chỉ cần nó có cảm xúc cơ thể cậu theo đó cũng ảnh hưởng theo.

Lê Long vừa chớm thấy Mạc Vũ không khỏi chột dạ xoay người bỏ đi, chợt giọng nói trong đầu cậu vang lên: “Mi đang nghĩ ngợi cái gì đó?”

Lê Long lạnh lùng nói: “Mi cần biết để làm gì.”

Giọng nói trong đầu Lê Long ‘hừ’ một tiếng, rồi im lặng không thèm đả động gì đến cậu nữa. Lê Long định quay về phong nghỉ ngơi thì Nguyễn Thị Hồng ăn mặc nai nịt gọn gàng, đoản kiếm giắt đai lưng, tay cầm nỏ, lưng đeo bao tên từ trong đại bản doanh Phục Sư đi ra bắt gặp.

“Ồ, cậu Long đi đâu mấy hôm nay, để cậu Vũ nhắc tới mãi.”, Nguyễn Thị Hồng chạy đến nắm lấy vai Lê Long lo âu hỏi.

Lê Long cười nói: “Tôi cùng cô Thư ra ngoài rèn luyện, chẳng hay anh Vũ nhắc đến tôi có việc gì?”

“Chà, chẳng qua là muốn mượn cậu ít kim ngân tiêu sài thôi.”, Nguyễn Thị Hồng bĩu môi, dạo gần đây cô thấy Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân đi lại thậm thà thậm thụt đã có ý không vừa lòng. Bình thường Lê Long, Mạc Vũ thân thiết như anh em, cô chỉ sợ Lê Long dễ dãi quá với Mạc Vũ mà tạo ra thói quen xấu cho cậu. Ở võ quan không như ở nhà chỉ cần sơ sẩy một chút đã sa chân vào chốn hư hỏng liền nói: “Cậu Vũ mà có hỏi tới vay mượn thì nhất quyết không được cho nghe chưa.”

Lê Long bật cười nói: “Tôi đâu phải người nhẹ dạ, chị cứ an tâm.”

Lê Long nói rồi xin phép Nguyễn Thị Hồng quay về đại bản doanh Pháp Sư.

Nguyễn Thị Hồng thấy bộ dạng Lê Long khác lạ, chẳng qua trong giây lát vẫn không biết khác lạ ở điểm nào. Cô ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Lê Long đi khuất mới bỏ đi.

Nguyễn Thị Hồng ra đến cổng chính võ quán, vẫn chưa thấy nhóm đội của mình tới đông đủ thì quay về tìm Mạc Vũ, vừa hay lại thấy cậu cùng Lý Tiềm Xuân đang bàn bạc với nhau ở đại sảnh đại bản doanh Dược Sư, bĩu môi mắng thầm: “Hai người đúng là đáng ghét thật!”

Nguyễn Thị Hồng vừa đi lại, Lý Tiềm Xuân ngẩng đầu lên trông thấy đã vẩy tay chào cô một tiếng: “Chào cô Hồng.”

“Chào chị.”, Cô quay sang Mạc Vũ hỏi: “Hôm nay cậu có ra ngoài rèn luyện không?”

Mạc Vũ xua tay nói: “Tối nay tôi có việc bận rồi.”

“Bận cái gì! Đi tí tởn với chị ta thì có!”, Cô vừa nhủ thầm vừa liếc mắt nhìn Lý Tiềm Xuân một cái nói: “Vậy cậu cho tôi mượn cỗ xe vài hôm nhé.”

Mạc Vũ cười nói: “Chị cứ tự tiện dùng lấy, cần gì phải hỏi ý kiến của tôi chứ.”

Nguyễn Thị Hồng bĩu môi: “Cứ hỏi thì thế nào! Thôi, tôi phải đi đây!”, Nói rồi chào cả hai xoay người bỏ đi thẳng.

Mạc Vũ gãi gãi đầu nói: “Hôm này chị ta bị sao thế nhỉ, vừa gặp nhau đã muốn gây gổ rồi.”

Lý Tiềm Xuân cười mỉm nói: “Kệ chị ấy thôi, chúng ta quay về sơ chế dược liệu cho kịp lúc.”

Mạc Vũ gật đầu, cả hai liền đi về đại bản doanh Dược Sư. Hai người vừa đi khuất từ phía sau một hành lang, Võ Thừa Lịch mặt mày lạnh nhạt xuất hiện. Bên cạnh hắn chính là hai người trước kia cùng hắn giao dịch Huyết Ma Cổ Đỉnh với Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân, tên Võ Văn Lương và lão già nhỏ thó, lưng còng.

“Đã điều tra kỹ chưa?”, Lão già lưng còng, mặt mày hiện lên nét độc ác hỏi.

“Họ không phải là người của Dương gia.”, Võ Thừa Lịch hừ lạnh nói.

“Vậy thì tốt lắm!”, Lão già nhỏ thó gật gật đầu nói.

“Tôi chỉ không rõ tại sao chúng lại bỏ một khoản tiền lớn đến thế để mua cái đỉnh ấy. Không biết bên trong có bí mật gì mà chúng ta không biết.”, Võ Thừa Lịch chau mày, trầm ngâm nói.

“Cứ giết quách chúng đi, rồi đoạt lại! Cần gì phải suy nghĩ nhiều.”, Võ Văn Lương lạnh giọng nói.

“Tôi theo dõi cả hai suốt vẫn chưa thấy biểu hiện gì khác lạ, thực lực của chúng rõ ràng là chưa đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường, nhưng đừng thế mà chủ quan. Anh trai tôi chẳng hiểu vì sao mà chết, nhưng chắc chắn có liên quan đến chúng. Bên trong có ẩn khuất gì đó rất đáng ngờ, tôi phải theo dõi chúng thêm một thời gian nữa rồi hãy tính tiếp. Chủ quan mà chuốc lấy tại họa thì không đáng chút nào.”, Võ Thừa Lịch chậm giọng nói.

Võ Văn Lương cùng lão già nhỏ thó gật đầu tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.