Qua nửa ngày Mạc Vũ mới rời khỏi giường đi lại được bình thường. Sau hỏi chuyện mới biết Lý Tiềm Xuân sáng hôm đó mang hai cây nấm Hắc Đại Tiên, ba cây nấm Phách Cát Tiên đến thị trấn Diễn Ngọc bán đi hơn một vạn kim ngân, đến tận tối mới quay về. Trông thấy cậu ngất lịm trên giường, miệng thổ huyết mới vội vàng cậy nhờ vị giảng viên trưởng Dược Sư, Bùi Dương Thành đến xem qua thương thế.
Bùi Dương Thành cậy miệng Mạc Vũ cho uống một viên Tinh Bảo Hoàn phục hồi tinh lực, kê một toa thuốc bồi bổ cho cậu xong mới an ủi Lý Tiềm Xuân mấy câu.
Mạc Vũ dùng thuốc, thấy da dẻ hồng hào trở lại Lý Tiềm Xuân mới an tâm hơn. Cô chăm sóc cho cậu suốt ba ngày liền, công việc điều chế dược liệu đều bỏ qua một bên cả.
Mạc Vũ nghe Lý Tiềm Xuân chỉ kể qua loa một lượt nhưng nội tâm thì không nghĩ như thế, thấy cô hai mắt thâm quần, người gầy hơn trước thì xúc động lắm: “Chị thật vất vả cho tôi quá.”
Lý Tiềm Xuân cười nói: “Chỉ cần cậu khỏe lại là tốt rồi. Tôi với cậu còn nói lời khách sao ấy ra làm gì!”
Mạc Vũ nắm lấy hai bàn tay Lý Tiêm Xuân thể hiện chút lòng biết ơn, cô liền rút lại mắng: “Cậu mà giở trò là tôi giận đấy!”
Mạc Vũ thấy mình hơi lỗ mãng xin lỗi Lý Tiềm Xuân mấy tiếng, đem chuyện đổi Tinh Thần Chiến kể lại cho cô nghe qua một lượt, cô không khỏi bùi ngùi nói: “Lệnh bài Tinh Thần Chiến là vật hiếm có, cậu đâu cần phải vội vàng đem nó đi trao đổi. Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, Tâm Khí Dĩ Đơn thành phẩm, chúng ta đem ra ngoài bán đi vẫn thừa sức mua được ảo cảnh Rèn Luyện Trường kia mà.”
Mạc Vũ lắc đầu nói: “Cái gì cần phải có trước thì không đợi! Tinh Thần Chiến tuy quý giá thật, nhưng chúng ta hiện tại không cần dùng tới, nó có khác nào Kim Tiên Cổ Cao đâu. Chị đừng tiếc nữa, tôi trao đổi được vật mình cần là việc nhỏ, mà được hảo tâm người khác dành cho mình mới là cái đáng quý hơn.”
Lý Tiềm Xuân lườm mắt nhìn cậu nói: “Tôi không hảo tâm với cậu đó!”
Mạc Vũ gãi gãi đầu cười xòa: “Chị đừng có hiểu lầm. Ý tôi muốn chiếm chút hảo tâm của vị kế toán trưởng đó thôi! Chỉ cần ông ta có thiện cảm với chúng ta, về sau chắc chắn sẽ có lợi.”
“Cậu giỏi lắm!”, Lý Tiềm Xuân bĩu môi nói.
Mạc Vũ quay về đại bản doanh Thú Sư cho bầy ong ăn xong, mới mang hộp đựng ảo cảnh Rèn Luyện Trường khác đến cho Lý Tiềm Xuân. Vừa chạy xuống đại sảnh phòng ăn đã gặp ngay Tào Văn Chủng, mặt mày lo lắng hỏi: “Cậu đi đâu mấy hôm nay? Tôi tìm cậu mãi!”, Gã vừa hỏi vừa kéo Mạc Vũ tới một chỗ vắng vẻ.
Mạc Vũ trong bộ dạng sốt sắng của Tào Văn Chủng mới nhớ tới chuyện cậu hứa với gã hôm trước, áy náy nói: “Mấy hôm nay tôi bận chút việc. Anh có gì muốn nói với tôi chăng?”
Tào Văn Chủng thấy Mạc Vũ dửng dưng thì hơi bực bội, nhưng không dám thể hiện ra mặt: “Cậu không quên chuyện hôm trước đấy chứ?”
“Tôi sao lại quên được.”, Mạc Vũ lắc đầu đáp.
“Tôi đã nói chuyện này với học viên trưởng Ngô Vũ Nam rồi. Cậu chỉ cần giúp đội được duy trì đến lúc hội viên trưởng khỏe lại hẳn, cậu đường đường sẽ trở thành một thành viên chủ chốt trong Hiệp Hội Vệ Quốc. Cậu xem xem thế nào?”, Tào Văn Chủng trông mong hỏi.
Mạc Vũ khẽ gật đầu một tiếng: “Vậy thì hay quá! Xin cảm ơn anh đã nói tốt cho tôi.”
Tào Văn Chủng xua tay: “Cậu đừng nói vậy, mọi người trong đội mong đợi cậu sớm ngày ra mắt đó.”
Mạc Vũ gật đầu: “Được.”
“Hai ngày nữa mọi người sẽ đến hội trường khách sạn tuyên thệ, cậu có thể tới tham gia được không?”, Tào Văn Chủng hỏi.
Mạc Vũ trầm ngâm một lúc mới gật đầu: “Sau bữa tối hôm nay anh tới phòng tôi bàn chút việc được không?”
Tào Văn Chủng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu “Được.”
Mạc Vũ chào tạm biệt Tào Văn Chủng rồi đi thẳng đến chỗ Lý Tiềm Xuân đưa tận tay cô hộp ngọc đựng ảo cảnh Rèn Luyện Trường. Cả ngày hôm đó cả hai đến thư viện ở đại bản doanh Dược Sư tìm hiểu thêm về các tài liệu liên quan đến ảo cảnh Rèn Luyện Trường, và nghiên cứu thêm các loại dược phẩm, cao dược phụ trợ cần thiết để tiến vào ảo cảnh.
Sau bữa tối đúng như hẹn, Mạc Vũ vừa quay về phòng đem tổ ong cất vào trong tủ thì Tào Văn Chủng đã tới gõ cửa rồi.
Tào Văn Chủng vừa ngồi vào ghế đã nóng ruột hỏi: “Cậu Vũ hẹn tôi đến có chuyện gì cần dặn dò chăng?”
Giọng điệu của gã có mấy phần nhún nhường, Mạc Vũ không khỏi lấy làm vừa lòng cười nói: “Tôi thấy người trong đội vẫn thường lui tới thị trấn Diễn Ngọc trao đổi mua bán để gây quỹ cho Hiệp Hội Vệ Quốc?”
Tào Văn Chủng không hiểu Mạc Vũ hỏi vậy là có ý gì! Việc này ai ai trong võ quán Hữu Quan đều biết, không có gì là lạ, gã gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Ào Văn Chủng thấy Mạc Vũ trầm ngâm không nói, thì thêm: “Trong đội mỗi người góp một ít tài sản để gây quỷ nhưng không đáng kể…”, Gã nói đến đây thì ngẩn ra nhìn Mạc Vũ: “…không phải cậu muốn đóng góp cho Hiệp Hội Vệ Quốc bằng hiện vật đấy chứ?”, Vẻ mặt của gã có phần thất vọng.
Mạc Vũ gật đầu: “Anh không hài lòng chăng?”
Tào Văn Chủng vội xua tay nói: “Không phải! Giúp Hiệp Hội Vệ Quốc theo cách nào cũng được cả. Chẳng biết vật đó là cái gì?”
Mạc Vũ lấy trong túi áo ra một bảo rương đặt lên bàn đẩy về phía Tào Văn Chủng nói: “Cái này đã đủ hay chưa?”
Tào Văn Chủng trố mắt ra nhìn, hướng mắt nhìn Mạc Vũ gật đầu lia lịa. Phải biết bảo rương vô cùng giá trị, ngay trong võ quán Hữu Quan trên một vạn rưỡi học viên, số học viên sở hữu bảo rương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngay trong hội, ngoài hội viên trưởng ra chỉ có hơn mười người sở hữu loại bảo vật xa xỉ này mà thôi. Bảo rương tuy nói rất hữu dụng nhưng cũng không phải vật quá cấp thiết bắt buộc phải có, thành thử chỉ những người gia thế dư giả mới sở hữu nó thôi.
Bảo rương bình thường giá trị phải trên mười vạn kim ngân hơn, nhưng rất khó tìm mua, lần này Mạc Vũ đem ra đóng góp cho Hiệp Hội Vệ Quốc, đủ giúp quỷ duy trì gần cả năm chứ không phải ít.
Mạc Vũ thấy Tào Văn Chủng hơi ngạc nhiên thì cười nói: “Anh cầm lấy mở ra xem bên trong có những gì.”
Bảo rương này là của Khả Tam, lần trước Đinh Bật chỉ dùng thần niệm cưỡng ép mở ra, thành thử Tào Văn Chủng chỉ cần thực lực đạt chuẩn mực Rèn Luyện Trường tương tự đưa thần niệm vào trong bảo rương, cưỡng ép mở ra là được.
Tào Văn Chủng kinh ngạc hỏi: “Bên trong vẫn còn có vật gì khác sao?”
Mạc Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy! Bảo rương huyết hồn đã bị hủy. Anh chỉ cần dùng thần niệm của mình mở ra là được.”, Mạc Vũ tỏ vẻ am tường, y lời Đinh Bật phân tích cho cậu trước kia nói ra.
Tào Văn Chủng gật đầu một cái, cầm bảo rương lên, ngón tay miết nhẹ, gương mặt rung lắc một cái, một cái bóng mờ như làn sương mỏng tách ra khỏi người gã tiến vào trong bảo rương. Hiện tượng đó xảy ra chỉ trong cái chớp mắt. Bảo rương không thông qua huyết hồn nhận chủ, khi cưỡng ép mở ra có chút phức tạp. Gương mặt gã đỏ lựng, mồ hôi tuôn ra, bảo rương trên tay gã lóe lên một cái, lập tức trên bàn nghe ‘loảng xoảng’, lớn thì pháp khí, giáp trụ, cổ vật…,nhỏ thì dược phẩm, cao dược, hồn phù, đạn thuật…, chất đầy cả một bàn.
Tào Văn Chủng không khỏi kích thích, với bấy nhiêu tài sản này đã đủ chi phí cho Hiệp Hội Vệ Quốc thành lập một đội phản ứng nhanh mấy trăm người. Phải biết gia tài từ tay Khả Tam cả đời hắn sưu tầm được không hề ít, đó là chưa kể số kim ngân Mạc Vũ và Đinh Bật đã lấy đi đã đủ để cho hắn sống cả đời giàu sang không thua kém gì Mạc gia và Lê gia. Chính giới hạn của bảo rương chứa không quá năm mươi cân, thành thử vật cất giấu bên trong không vật gì là không quý hiếm, giá trị cả.
Tào Văn Chủng đứng ngây ra một lúc mới nói: “Tôi thật sự không biết cảm ơn cậu Vũ như thế nào cho phải, với số tài sản này thì Hiệp Hội Vệ Quốc không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”, Gã hướng Mạc Vũ vái dài một cái, nước mắt rưng rưng. Gã biết cậu đã có lòng giúp đội nhưng không nghĩ tới lại thoáng quá tay như thế. Duy trì đội là tâm huyết của không ít người, nay lại có có cơ hội làm sao gã không xúc động cho được.
Tào Văn Chủng không phải là kẻ tham lam, gã đường đường chính chính liệt kê từng mục tất cả tài sản trong bảo rương ra thành hai bản, điểm huyết ấn đâu đó mới gửi lại Mạc Vũ một bản, gã một bản. Đến khi gã rời khỏi phòng thì trời đã sắp sáng, Mạc Vũ vừa ngã mình xuống giường, chưa được bao lâu đã bị tiếng chuông báo bữa sáng điểm lên đánh thức.
Mạc Vũ đi ra hành lang đã thấy người trung niên to lớn, mặt mày hàm hồ, xồng xộc đi xuống dưới. Cậu theo sau hắn xuống đến tầng mười thì thấy Trịnh Văn Hán, tay cầm quạc xếp vỗ vỗ lên vai, miệng cười khanh khách, nhìn hai tên học viên to con không ngừng nện gậy xuống đầu Lâm Vương Hạo nằm bẹp dúm dưới đất, máu me chảy bê bết. Đứng bên cạnh là tên mặt chuột vẫn hay đi cùng Lâm Vương Hạo, mặt mày tái nhợt, chân tay run lẩy bẩy.
Trịnh Văn Hán xoa xoa vai tên mặt chuột cười nói: “Mi xem, cái tên khốn kiếp này có đáng chết không.”
Tên mặt chuột đứng thần người ra không dám lắc đầu, cũng không dám gật đầu. Trịnh Văn Hán gõ cán quạt lên đầu hắn cười nói: “Mi nói xem, bọn ta có nên chặt tay, chặt chân tên khốn đó không. Mi nói ngay cho ta biết!”, Giọng nói hắn văng vẳng khắp hành lang tầng mười đại bản doanh Thú Sư, ai cũng nghe rõ cả.
Học viên Thú Sư đi tới thấy thế đều tránh cho lẹ, không mấy ai dám nán lại. Một tên tay chân của Trịnh Văn Hán tay trỏ đám học viên Thú Sư tò mò còn lưu luyến nán lại: “Cút hết mẹ chúng bây đi!”
Trịnh Văn Hán vung chân đá tên mặt chuột một cái, hắn trúng cước té lăn quay ra đất, miệng la ầm ĩ.
Trịnh Văn Hán tay trỏ Lâm Vương Hạo cùng tên mặt chuột quát: “Đánh chết hai con quỷ này đi cho ta.”
Mạc Vũ đi tới nán lại nhìn, tên tay sai trợn ngược mắt nhìn cậu quát: “Cút!”
Mạc Vũ cau mày nói: “Ta sao phải cút! Mi có phải là học viên của đại bản doanh Thú Sư không?”
Tên tay sai nghiến răng nói: “Ta bảo mi cút, thì mi phải cút đi ngay cho ta! Ta cần phải báo danh cho mi nghe hay sao?”
Mạc Vũ cười trừ, hướng Trịnh Văn Hán hỏi: “Hai người họ vì cớ làm sao bị đánh tới nông nổi này?”
Trịnh Văn Hán nhìn Mạc Vũ qua một lượt gật đầu nói: “Hóa ra là người bạn của cô Hồng.”
Mạc Vũ hơi khó chịu khi hắn nhìn chằm chằm vào mặt, gật đầu một cái nói: “Họ làm sao bị đánh!”
Tên tay sai của Trịnh Văn Hán xán tới, đưa tay tóm lấy cổ Mạc Vũ quát: “Con bà mẹ nó! Mi cút cho ta!”
Trịnh Văn Hán sa sầm nét mặt nói: “Buông cậu ta ra!”
Tên tay sai gật đầu một cái, buông Mạc Vũ ra. Trịnh Văn Hán cười cười trỏ cây quát xuống Lâm Vương Hạo nói: “Hắn nợ ta không trả, đáng đánh không?”
“Không đáng!”, Mạc Vũ nói lớn.
Trịnh Văn Hán khẽ ‘ồ’ lên một tiếng, ba tên tay sai của hắn liền vây lấy Mạc Vũ vào giữa.
“Mi chẳng qua chỉ là một kẻ bình thường chưa đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường, dám lớn lối trước mặt ta sao!”, Trịnh Văn Hán thống khoái vỗ vỗ quạt xếp lên ngực nói.
Mạc Vũ bĩu môi gật gật đầu nói: “Cứ phải có thực lực mới lớn lối được sao! Mi hành hung người khác vì thiếu nợ, hay vì người khác kém thực lực hơn mi?”
Trịnh Văn Hán ngẩn ra một lúc, mới gật gù nói: “Cả hai!”
“Vậy là mi cậy mạnh ức hiếp người!”, Mạc Vũ dửng dưng nói, mặt không chút biến sắc.
“Vậy thì sao?”, Trịnh Văn Hán không phải là tay thô lỗ, nghe người khác cãi bướng liền nổi giận ngay. Mạc Vũ càng ương ngạnh hắn càng thích thú hỏi.
Mạc Vũ cười khanh khách nói: “Ta thay anh ta trả nợ thì thế nào! Mi cho ta cái giá hợp lý thử xem?”
Lâm Vương Hạo cùng tên mặt chuột thần cả người, mắt nhìn Mạc Vũ còn tưởng vừa thấy quỷ thần hiện thân. Đám tay sai không khỏi đưa mắt nhìn nhau, ngay đến Trịnh Văn Hán cũng phải cau mày: “Mi nói sao!”
“Mi không nghe rõ sao?”
“Ta nghe rõ lắm.”
“Vậy thì nói đi.”
“Ba vạn kim ngân.”
“Được lắm!”
“Sao?”
Cả hai nhìn nhau chằm chằm, kẻ hỏi người đáp. Nghe Trịnh Văn Hán hỏi, Mạc Vũ bật cười nói: “Ba vạn thì ba vạn! Ta nhận trả thì nhất định sẽ trả, quyết không sai lời.”
Trịnh Văn Hán nhếch miệng cười nói: “Được lắm! Khi nào thì trả?”
“Nửa tháng nữa!”
Trịnh Văn Hán cười khanh khách nói: “Nửa tháng nữa thì nó đã là ba vạn rưỡi rồi.”
“Ta sẽ trả cho mi đủ bốn vạn với một điều kiện?”, Mạc Vũ gật gật đầu nói.
Trịnh Văn Hán không nghĩ Mạc Vũ ba hoa khoác lác, ngẫm nghĩ một lúc mới quyết định xem cậu định giở trò gì hỏi: “Điều kiện gì?”
“Ta biết mi có một con gà chiến rất tốt! Mi có dám cá cược với ta không?”, Mạc Vũ thong dong nói.
Trịnh Văn Hán bản tính thâm hiểm, ngạo nghễ, chẳng biết trời cao đất dày thế nào. Đối diện với bất cứ ai hắn đều tỏ vẻ từ tốn, vui vẻ nhưng thấy điệu bộ tự tin của Mạc Vũ cũng khó nhịn được cơn bực dọc. Nghe nói vậy có hơi nghi hoặc nhưng vẫn nói: “Cược thế nào?”
“Chỉ cần thú chiến của mi thắng thú chiến của ta mi sẽ nhận bốn vạn kim ngân ngay lập tức.”, Mạc Vũ đưa bốn ngón tay lên.
Trịnh Văn Hán nhếch mép cười, cây quạt xếp đưa lên phe phẩy mấy cái nói: “Vậy thì có gì đâu mà đáng nói.”
Mạc Vũ cười dài thêm: “Bốn vạn thì không đáng nói nhưng nhân gấp mười lần thì sao?”
Trịnh Văn Hán giật mình nói: “Mi nói thật hay nói đùa.”
Mạc Vũ cười hì hì tiếp: “Ta còn nhớ trước kia mi cũng từng đem con gà chiến đó ra cá cược, một ăn mười. Cảm giác đó rất hồi hộp! Ta rất tự tin với con thú chiến của mình. Mi thắng ta lập tức trả cho mi bốn mươi vạn, ngược lại, mi thua thì coi như bốn vạn mất trắng vậy.”
Trịnh Văn Hán nghe Mạc Vũ nói hơi lấy làm chột dạ nhưng vẫn không tỏ vẻ tức giận ra mặt. Hắn chỉ nghĩ tới món hời bốn mươi vạn vừa thấm vào đầu, bản năng lập tức lộ diện. Hắn thầm tính toán, thua thì chẳng mất mát gì, thắng thì ôm trọn bốn mươi vạn. Trò cá cược này rất vừa ý hắn, liền gật đầu đáp ngay: “Được, chúng ta hẹn ngày đi!”
Mạc Vũ cùng Trịnh Văn Hán điểm qua thời gian, địa điểm cá cược, xong đâu đó mới cùng Lâm Vương Hạo và tên mặt chuột bỏ đi xuống đại sảnh phòng ăn.