Cùng khi đó cách Xạ Viễn Quốc khá xa, trong một đại sảnh cung điện rộng lớn, được bày biện trang trọng hoa lệ. Giữa sảnh kê mười tám chiếc bàn bạch ngọc nhỏ, bên trên đặt một bình rượu đầy, một đĩa mứt trang trí tinh tế. Xung quanh còn bày hơn mấy trăm cái bàn nhỏ khác nữa nhưng không tiện nghi bằng. Khắp trong ngoài đại sảnh quân binh, giáo mác chỉnh tề, mười người như một, canh giữ nghiêm mật.
Một trung niên tướng mạo uy nghi, râu ria cắt tỉa gọn gàng, mặc y phục đỏ, tóc tết đuôi sam, ngồi yên vị ở ghế chủ tọa. Y chính là quốc vương Đông Xương Quốc, Trần Thượng Kiến. Y hướng mắt nhìn mười tám chiếc ghế đều đã có người ngồi đầy đủ mới bật cười nói: “Rất hiếm khi có được một dịp các vương tề tựu thế này. Có thể nói đây là sự kiện lớn nhất Ngũ Châu, mấy trăm năm mới diễn ra một lần. Xin đa tạ các vị đã nể mặt tôi mà đến tham dự.”, Y nói rồi hướng những người có mặt trong bàn tiệc chào qua một lượt.
Mười bảy người ngồi trái phải lập tức đứng cả dậy khoanh tay đáp lễ. Một phụ nữ ăn mặc sang trọng, diện mạo xinh đẹp, ngồi ở hàng ghế thứ nhất bên phải, bà ta là quốc vương Ty Môn Quốc, Liễu Thị Quyên Uy. Được xem là một trong hai nước có thể sánh ngang với Đông Xương Quốc và Hạ Phì Quốc. Bà ta khinh khỉnh cười nói: “Ngài đường đường là quốc vương minh chủ đứng đầu Ngũ Châu, đã có thư mời chúng tôi nào dám không đến.”
“Ngài nói nặng lời rồi.”, Trần Thượng Kiến hơi khó chịu hướng Liễu Thị Quyên Uy nói.
Liễu Thị Quyên Uy vội vàng đáp: “Ngài tha lỗi cho, lời tôi nói có hơi phần lỗ mãng. Chỉ đáng tiếc có vài người mới xưng vương không biết thân phận, tùy tiện cử đám loạn tặc đến ra mắt ngài. Bọn họ không xem quốc vương minh chủ ngài vào đâu. Tôi nói vậy chẳng biết có mạo phạm đến ai hay không.”
Lời Liễu Thị Quyên Uy nói, ai cũng rõ bà nhắm tới năm vị thượng quan Lưỡng Tây Quốc, Lưỡng Nam Quốc, Thủy Đông Quốc, Bắc Hà Quốc, Sơn Quốc. Cả năm nước đều mới cáu xé Lưỡng Quy Quốc mà lập ra.
Các vương tề tựu đông đủ, chỉ có năm nước đề thư nêu rõ nguyên do đất nước mới lập, nội vụ bận bịu còn chưa giữ nghiêm kỷ cương, phép tắc, thành thử sai năm vị thượng quan tới hội họp.
Năm người thân phận thấp kém đều ngồi ở hàng cuối cùng bên trái, nghe Liễu Thị Quyên Uy nói đều đỏ bừng mặt mày đưa mắt nhìn nhau.
Một lão già râu tóc bạc trắng, tướng mạo nanh ác, xấu xí, tính khí nóng nảy không chịu nổi bực dọc hướng Liễu Thị Quyên Uy nói lớn: “Lời ngài nói quá nặng rồi! Chúng tôi có quốc hiệu rõ ràng, quốc vương minh chủ công nhận chủ quyền, lý nào còn xem chúng tôi giống đám loạn tặc. Xin ngài rút lại lời nói này cho.”
Liễu Thị Quyên Uy nhìn y phục lão già phì một tiếng nói: “Mi là người Sơn Quốc?”
Giọng điệu Liễu Thị Quyên Uy có mấy phần khinh bạc, xưng hô tự nhiên không kẻ cả gì. Lão già tóc bạc hừ lạnh một tiếng, cộc lốc đáp: “Đúng thế.”
Liễu Thị Quyên Uy cười khì khì nói: “Ta được biết Sơn Quốc tiền thân là một đám tặc khấu thô lỗ, theo thời giậu đổ bìm leo mà tự lập quốc xưng vương. Tư cách quốc vương thấp kém, chẳng lẽ hai tiếng loạn tặc không xứng hay sao.”
Lão già tóc bạc hậm hực, răng nghiến chặt, đại hội họp mặt lần này đều là những nhân vật đứng đầu một nước, không phải bạ đâu nói đó có muốn biện luận hơn thua phải có lý lẽ. Sơn Quốc tiền thân là tặc khấu Hắc Cốt Sơn, muốn cãi đen thành trắng nào ai nghe. Lão xuất thân tặc khấu, ăn nói thô lỗ tự biết mình không đối đáp bằng người, liền nói: “Ngài cậy mình mang thân phận quốc vương một nước lớn, bức ép người quá đáng.”, Lão nói rồi hướng Trần Thượng Kiến vái một cái nói: “Thưa ngài, Sơn Quốc kiến lập đã được công nhận là một nước chư hầu chính thức. Quốc vương Ty Môn Quốc lấy lời lẽ xúc phạm, xem thường bản quốc, uy nghiêm còn đâu nữa, mong ngài đứng ra phân xử cho.”
Trần Thượng Kiến nghe lời lão nói lấy làm phải, gật đầu hướng Liễu Thị Quyên Uy nói: “Ngài nên giữ ý cho.”
Liễu Thị Quyên Uy ‘hừ’ nhạt một tiếng. Trần Thượng Kiến thấy biểu hiện của bà ta đã có ý bực mình nhưng không thể hiện ra ngoài. Vừa hay bên ngoài có tiếng chuông gõ, yến tiệc theo đó được bày lên. Một đoàn ca vũ ăn mặc sặc sỡ, người trống, người đàn theo tiếng nhạc chậm bước đi vào.
Không khí trong đại sảnh thoáng chốc đã tràn ngập tiếng ca múa, vũ điệu lúc nhanh lúc chậm, mỹ nữ uyển chuyển theo tiếng nhạc. Không khí căng thẳng liền đó chẳng ai để ý tới nữa
Lão thượng quan Sơn Quốc, trước đó tranh cãi cùng với Liễu Thị Quyên Uy đưa mắt nhìn chằm chằm lão già đầu tóc bạc trắng, mặc y phục rộng thùng thình màu tím, ngồi ở dãy ghế thứ tám cuối cùng bên phải. Lão ta tướng mạo tiều tụy, vẻ ngoài mệt mỏi nhưng hai mắt mở trừng trừng nhìn vũ nữ, sắc dục hiện rõ ra trên mặt. Lão thượng quan Sơn Quốc không khỏi nhếch môi cười khinh. Lão trước kia chính là một trong bốn vị quân chủ tặc khấu Hắc Cốt Sơn khét tiếng tàn bạo, mưu mô xảo quyệt tên Mạc Diệu Phú. Lão lần này được quốc vương Sơn Quốc Chu Bá Vũ chỉ định đến quốc đô Tử Giảng yết kiến Trần Thượng Kiến, chính yếu là nhằm vào lão già đó.
Người trung niên tướng mạo nho nhã, râu ria nhẵn nhụi, mặc phục quốc xanh lam, nai nịt gọn gàng, y là thượng quan Bắc Hà Quốc, Mai Trí Văn danh tiếng không phải tầm thường. Y ngồi cạnh lão Mạc Diệu Phú đương nhiên không bỏ qua cái nhìn của lão dành cho lão già kia buột miệng cười, khẽ nói: “Nghe nói lão quốc vương Xạ Viễn Quốc, Hồ Duệ Bí ham mê mỹ sắc, tận mắt nhìn thấy mới rõ Xạ Viễn Quốc đến hồi suy tàn là chuyện sớm muộn. Sơn Quốc sắp tới đã có dự tính gì rồi?”
Lão Mạc Diệu Phú cau mày hỏi: “Ngài hỏi vậy là có ý gì?”
Mai Trí Văn lắc đầu cười nói: “Tôi nào có ý gì! Việc đã rành rành ra trước mắt ngài còn tỏ ra ngạc nhiên làm gì.”
Quả thật việc Sơn Quốc có ý thôn tính Xạ Viễn Quốc không ai là không biết tới, chẳng qua xảy ra sớm hay muộn mà thôi. Nói là vậy nhưng bên trong còn ẩn khuất nhiều việc không phải nói ra miệng là được. Sơn Quốc trước mắt quân lực hơn xa Xạ Viễn Quốc, một trận tất thắng. Nhưng sau lưng ngoài Bắc Hà Quốc còn có Thủy Đông Quốc, ngoài mặt không có chủ trương gì nhưng chỉ cần Sơn Quốc thất thế hai nước kia lập tức trở mặt là điều không thể tránh khỏi. Chính thế trước kia Sơn Quốc chủ trương dùng kế ly gián, mua chuộc, tránh đối đầu trực diện giảm thiệt hại, thành thứ mới ký hòa ước tạm thời với Xạ Viễn Quốc. Nhưng người tính không bằng trời tính, mấy tháng trước Tề Chấp Long diệt Lưỡng Quy Quốc tự xưng vương, các thế lực đối chọi theo đó lập tức xưng vương. Hắc Cốt Sơn trong thế miễn cưỡng không thể không lập quốc xưng vương theo. Ý đồ thôn tính Xạ Viễn Quốc xong, sau mới đường đường chính chính lập quốc bị thay đổi. Việc này các nước khác không hay rõ nguyên do bên trong nhưng Mạc Diệu Phú là người trong cuộc đương nhiên có vài phần nắm bắt.
Xạ Viễn Quốc là nước giàu tài nguyên khoáng sản, phong phú tài vật, chỉ riêng thành phố Nghệ Bắc kinh tế đã vượt xa so với quốc đô Tô Khất của Sơn Quốc rất nhiều, đó là chưa kể quốc đô Nghệ Đông. Chỉ cần Sơn Quốc chiếm lấy một trong hai thành phố này làm quốc đô ắt sẽ vững như bàn thạch, không còn lo sợ các nước lâng ban thôn tính.
Lão Mạc Diệu Phú hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi với ngài bụng dạ mỗi người mỗi khác, lý nào phải nói trắng ra.”
Mai Trí Văn đưa chén rượu lên miệng hớp một ngụm, thâm trầm nói: “Bắc Hà Quốc không khác biệt gì Sơn Quốc đều bị thiên hạ gán cho tội danh giậu đổ bìm leo. Hai nước không lấy hòa khí dung dưỡng tất sau này sẽ gặp đại họa, ngài hẳn là biết rõ chuyện này.”
Mạc Diệu Phú gật đầu tán thành, nâng chén rượu lên mời Mai Trí Văn.
Sơn Quốc vốn xuất thân từ tặc khấu mà lên, Bắc Hà Quốc là ngoại thích bội phản mà xưng vương, thân phận tuy khác nhau nhưng Tề gia vẫn cho hai nước vốn là giặc phản loạn. Lần này năm nước đồng thời chỉ cử thượng quan đến Đông Xương Quốc diện kiến Trần Thượng Kiến, chính yếu lo sợ nghi kỵ lẫn nhau, thành thử trong nước một ngày không có quốc vương không được.
Ba vị thượng quan Lưỡng Tây Quốc, Lưỡng Nam Quốc, Thủy Đông Quốc ngồi tụm lại nói chuyện vui vẻ, hiềm khích trước kia không thấy đâu nữa. Việc này Mai Trí Văn và Mạc Diệu Phú đương nhiên thấy rõ, tự nhiên xích lại gần nhau hơn. Trước kia hai bên cũng có giao hảo thành thử không mấy ác cảm gì, chén chú chén anh vui vẻ mà uống. Ba vị thượng quan Lưỡng Tây Quốc, Lưỡng Nam Quốc, Thủy Đông Quốc lâu lâu lại quắc mắt nhìn hai người vô cùng khó chịu.
Vừa khi đó lão Hồ Duệ Bí không tự chủ được, miệng cười hì hì, tay quờ quạng làm đổ rượu lênh láng ra đại sảnh. Lão chộp lấy một vũ nữ múa lượng trước mặt, đưa tay sờ mó. Vũ nữ sợ hãi giãy tuột ra khỏi tay lão chạy vụt đi. Trần Thượng Kiến không giận mà xua tay cười nói: “Ngài thật có mắt thẩm mỹ, không biết nữ nhân Đông Xương Quốc chúng tôi so với Xạ Viễn Quốc thế nào?”
Lão Hồ Duệ Bí chặc lưỡi, mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng vũ nữ chạy đi, vẻ nuối tiếc hiện ra mặt, hướng Trần Thượng Kiến vái một cái nói: “Nữ nhân Xạ Viễn Quốc không đáng nhắc tới! Không đáng nhắc tới!”, Lão vừa nói vừa lắc đầu.
Đám đông dự tiệc nghe lão nói bật cười chế giễu, Trần Thượng Kiện đặt chén rượu xuống đắc ý nói: “Ngài yêu thích phái đẹp, ta nguyện tặng ngài một nữ nhân xinh đẹp nhất quốc đô Tử Giang chẳng biết ngài báo đáp tôi cái gì đây?”
Lão Hồ Duệ Bí nghe ra không khỏi mừng rỡ chấp tay hướng Trần Thượng Kiến cảm tạ nói: “Nếu tôi được cái vinh hạnh đó, ngài chỉ cần nói một tiếng, tôi xin nguyện làm theo.”
Trần Thượng Kiến hướng mọi người trong đại điện vỗ tay cười nói: “Ngài thật là thẳng thắn! Được lắm! Tôi đã từng một lần đến thị trấn Diễn Long thuộc thành phố Nghệ Bắc của quý quốc, nơi này phát triển thịnh vượng, chẳng biết ngài có đồng ý cho tôi mượn thị trấn này một trăm năm để lấy mười mỹ nữ Đông Xương Quốc chăng?”
Đám đông dự tiệc trong đại sảnh nghe ra không khỏi động dung đều hướng mắt nhìn lão Hồ Duệ Bí. Chỉ thấy lão cười khì khì hướng Trần Thượng Kiến gật đầu đồng tình nói: “Chuyện này đương nhiên là được, tôi xin dâng thị trấn Diễn Long cho quý quốc chiêm ngưỡng trăm năm. Chỉ cần ngài không lừa dối tôi đánh tráo mười mỹ nữ tầm thường thì chẳng có gì là không thể cả.”, Nói rồi bật cười khì khì, mặc kệ những lời bàn tán xung quanh.
Trần Thượng Kiến vỗ đùi nói: “Được lắm!”
Liền đó có năm quốc vương hướng Trần Thượng Kiến chúc mừng, còn vài người thì khinh bỉ hướng lão Hồ Duệ Bí chê cười. Lão Mạc Diệu Phú sầm mặt lại, nghiến răng chửi thầm mấy tiếng liền. Mai Trí Văn bật cười ghé sát tai lão nói: “Vị Quốc vương Xạ Viễn Quốc này chẳng phải giả hồ đồ đấy sao.”
Mạc Diệu Phú ‘hừ’ lạnh một tiếng, mắt nhìn chằm chằm lão Hồ Duệ Bí, trong lòng thầm tính toán: “Lão ta thật sự hồ đồ hay cố tính hồ đồ.”