Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 12: Labrador 5



Dưới ánh nắng chói chan của tháng chín, Lâm Lang không nhịn được rùng mình một cái, da đầu tê dại, lớp da lộ ra ngoài nổi lên một tầng da gà, "Cậu nói là..."

"Không sai, chính là cái cậu nghĩ." Giản Diệc Thừa lui về phía sau hai bước, đề phòng việc phá hư hiện trường. Ánh mắt anh tỉnh táo nhìn Lâm Lang nhanh chóng nói, "Cậu lập tức tìm nhân viên pháp y tới đây kiểm tra lông hai con chó này, dấu vết trên khóe miệng và chậu thức ăn, nếu cần thì có thể làm giải phẫu."

"Ngoài ra cậu gọi điện thoại cho đội trưởng Lý, khoan thả Hình Thiên Hải đề phòng anh ta chạy trốn."

Lâm Lang gật đầu, "Được, để tớ đi gọi điện thoại."

Nửa giờ sau, xe cảnh sát u u chạy tới, Lý Trường Phong và nhân viên pháp y cùng nhau chạy tới.

"Sao rồi? Hai người có phát hiện gì không?"

Lâm Lang chỉ hai con Ngao, nuốt nước miếng nói, "Giản Diệc Thừa vừa nói, phần thi thể còn lại của Tống Duyệt không tìm thấy là có thể do nó nằm trong bụng hai con này."

Thân hình Lý Trường Phong đông cứng. Nhìn ánh mắt hung tàn và nước miếng chảy xuống từ hàm răng sắc nhọn của hai con chó, ông mắng nhỏ một tiếng, "Thật là một tên súc sinh!"

Nhân viên pháp y làm việc rất thuận lợi, kết quả rất nhanh đã có.

"Nhân viên pháp y kiểm tra từ bộ lông, khóe miệng đến chậu đựng thức ăn của hai con chó, vùng cỏ xung quanh cũng đã xem kĩ, sau đó so sánh với DNA của nạn nhân Tống Duyệt. Có thể xác định, xương thịt của Tống Duyệt đã bị tụi nó ăn."

"Hai con Ngao đều bị xích lại, vì vậy nhất định có người đem xương thịt của nạn nhân đến nuôi bọn nó. Khả năng cao người làm việc đó chính là chủ nhân của biệt thự số 17 —— Hình Thiên Hải."

"Lập tức thẩm vấn Hình Thiên Hải."

"Dạ."

******

Lý Trường Phong tự mình thẩm vấn Hình Thiên Hải, so với tưởng tượng của ông, anh ta khó dây dưa hơn nhiều.

Hình Thiên Hải hết sức bình tĩnh ngồi trong phòng thẩm vấn, thần sắc như thường, ánh mắt hàm chứa nụ cười, một bộ dạng vô cùng lịch sự. Tựa như đây không phải là bị thẩm vấn mà là được mời tới uống trà.

"Nói đi." Lý Trường Phong tỉnh rụi nhìn chằm chằm Hình Thiên Hải, ánh mắt uy nghiêm, ý đồ cho đối phương một ít áp lực.

Nhưng anh ta không lúng túng, khóe miệng còn cười một cái làm như không biết Lý Trường Phong đang hỏi cái gì, "Nói gì?"

"Sự thật về tội của anh!"

Hình Thiên Hải hơi kinh ngạc, "Phạm tội? Tôi phạm tội gì?"

Biểu cảm kinh ngạc của anh ta không giống giả vờ, nếu như cảnh sát không biết sự thật anh ta đã làm những gì, có thể họ đã tưởng anh ta vô tội thật.

Lý Trường Phong kiên định nói, "Chuyện sát hại Tống Duyệt, chúng tôi đã nắm giữ chứng cớ, anh giả vờ không biết cũng vô ích. Thẳng thắn trả lời thì chúng tôi còn có thể khoan hồng."

"Ha!" Hình Thiên Hải bật cười, "Anh muốn tôi trả lời cái gì? Gì mà sát hại Tống Duyệt? Cô ấy không phải đang sống tốt ở Mỹ à? Chúng tôi mặc dù ly hôn nhưng tôi cũng không hà khắc với cô ấy. Bây giờ cô ấy cầm tiền không biết đang cùng bạn trai sung sướng ở đâu rồi. Đội trưởng Lý, anh thật biết nói đùa."

"Phải không?" Lý Trường Phong nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén, "Nếu anh không nói vậy tôi đành phải giúp anh nhớ lại thôi."

"Nửa năm trước, vợ cũ của anh là Tống Duyệt ngoại tình nên hai người ly dị. Tống Duyệt ra nước ngoài, anh ghi hận trong lòng, vì vậy nửa tháng trước khi cô ấy về nước, anh lấy cớ ôn lại chuyện cũ để lừa gạt nạn nhân tới biệt thự số 17 Nam Sơn, ngay sau đó anh ra tay giết người. Bởi vì sâu trong lòng anh có nỗi hận không thể nào nguôi, giết chết Tống Duyệt mà vẫn không thể hả giận, vì vậy anh lại đem nạn nhân phân thây, tách rời thành từng khối một, cuối cùng còn nấu cho chó ăn. Không chỉ là để che giấu tung tích mà còn để nguôi ngoai nỗi hận tận xương tủy."

Lý Trường Phong không chớp mắt nhìn chăm chú Hình Thiên Hải, không bỏ lỡ bất kì thay đổi nào trên mặt anh ta, nhưng mà ông phải thất vọng rồi, Hình Thiên Hải từ đầu đến cuối mặt vẫn bình tĩnh, ngay cả chớp mắt lo sợ cũng không có.

Lý Trường Phong lại nói, "Sở dĩ anh vô cùng hận Tống Duyệt không chỉ là bởi vì cô ấy phản bội anh mà còn do ám ảnh tuổi thơ không tình thương. Mẹ anh vì không chịu được sự đánh đập của cha anh sau những cơn say rượu mà bỏ anh lại chạy trốn theo người khác. Từ đây, anh không chỉ gánh chịu lời chửi bới của cha mà còn có lời ra tiếng vào của người ngoài, họ nói mẹ anh ngoại tình.... Tuổi thơ khiến anh tổn thương, để lại cho anh nỗi hận những người đàn bà lạc lối. Anh cho rằng bởi vì mẹ mình ngoại tình nên anh mới phải hứng chịu những thứ bất hạnh kia. Cho nên anh mới hận Tống Duyệt đến như vậy..."

Đứa trẻ nhỏ ôm đầu ngồi im trong góc tường, một người đàn ông trung niên say khước hung hãn đá chân vào người nó, miệng không ngừng chửi rủa, "Tao đánh chết mày cái đứa con tạp chủng này! Người mẹ đê tiện đó của mày dám cắm sừng ông, bỏ chạy với người đàn ông khác..."

Trong trường học không thiếu những ánh mắt soi mói không thèm che giấu, bọn họ thay phiên nhau chỉ trỏ, "Mẹ của nó bỏ đi với người ta rồi, ba nó nói còn chưa biết nó là con của ai..."

Những đoạn phim đen dường như đã quên lại hiện lên trong đầu anh ta, ánh mắt Hình Thiên Hải u ám, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười khinh bỉ, "Phải vậy không? Đội trưởng Lý thật biết kể chuyện, cũng rất biết liên tưởng, nhưng mà những lời anh nói không có chút nào căn cứ nào, chỉ là suy đoán mà thôi."

Lý Trường Phong thấy anh vẫn còn ở đó giả điên giả ngu, ông vỗ bàn một cái, nghiêm giọng quát chói tai, "Có chứng cứ xác thật mà anh còn muốn chống chế!"

Hình Thiên Hải thu hồi nụ cười, ngồi ngay thẳng, người nghiêng về trước, ánh mắt tự tin, "Chứng cứ ở đâu? Đội trưởng Lý không cần hù dọa tôi đâu, nếu có chứng cứ thì anh còn ngồi đây nói chuyện phiếm cùng tôi à?"

Lý Trường Phong mặt tái xanh, "Được, anh muốn chứng cứ, tôi sẽ cho anh thấy chứng cứ!" Ông mở tập hồ sơ trên bàn ra, cầm một phần tài liệu đưa đến trước mặt anh ta, "Đây là mẫu DNA lấy ra từ hai con Ngao mà anh nuôi, trên lông, trên mép, thậm chí trong dạ dày đều đồng nhất với DNA của Tống Duyệt, anh còn gì có thể nói!"

Hình Thiên Hải kinh ngạc nói, "Ý anh nói là hai con Ngao kia ăn Tống Duyệt? Không thể nào đâu? Nhiều nhất cũng chỉ có thể nói Tống Duyệt xui xẻo, bị chó cắn, chuyện này đâu có liên quan tới tôi. Tôi mới mua hai con chó này một tháng, còn chưa thân quen, không chừng có một ngày tôi cũng bị nuốt vào trong bụng tụi nó, chuyện này đâu phải không thể. Súc sinh mà, anh còn tưởng nó hiểu đạo lý à?"

Lý Trường Phong bị sự vô sỉ của Hình Thiên Hải chọc giận, "Chuyện như vậy mà anh còn có thể biện luận à?"

Hình Thiên Hải nhếch môi cười một tiếng, "Đội trưởng Lý là cảnh sát chắc là hiểu luật hơn tôi, không có chứng cứ tôi giết người thì làm sao tôi có thể nhận chứ?"

Lý Trường Phong đen mặt đi ra ngoài, mọi người cũng đã thấy chuyện xảy ra bên trong, rối rít chạy tới, "Đội trưởng, anh ta không nhận tội thì làm sao bây giờ?"

"Đi điều tra! Tìm được chứng cứ để xem anh ta chống chế thế nào!"

"Hai con Ngao kia không được xem là chứng cứ sao?" Lâm Lang hỏi.

Lý Trường Phong lắc đầu, "Cậu cũng nghe rồi đó, anh ta sống chết không chịu thừa nhận, coi như chứng cứ được xác thực, anh ta cũng chỉ bị xử tội sai trái dồn chết người vô tội. Hơn nữa chỗ đó là nhà anh ta, Tống Duyệt sẽ bị kết tội tự ý xông vào nhà dân, chó vì giữ nhà nên mới cắn chết cô ấy, lúc đó tội càng nhẹ hơn."

"Nhưng không phải nhân viên pháp y nói dấu vết lấy ra từ người hai con chó đã được nấu qua sao? Chó trước khi cắn Tống Duyệt còn có thể nấu nướng à?"

Lý Trường Phong gật đầu, "Chúng ta đều biết là do anh ta nấu, người là do anh ta giết, thi thể cũng là do anh ta chặt, nhưng bây giờ chủ yếu là không có chứng cứ."

"Tư chất tâm lý của người này lạnh lùng đến đáng sợ, bị chúng ta biết nạn nhân là do anh ta giết nhưng vẫn ung dung, không lo lắng chút nào. Đây là do anh ta chắc chắn chúng ta không tìm được chứng cứ quyết định sao?"

"Hừ! Chỉ cần là phạm tội chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, anh ta không đắc ý được mấy ngày đâu!" Lâm Lang hừ lạnh nói.

Lý Trường Phong gật đầu, "Cậu nói đúng, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, nhất định sẽ tìm được đầu mối. Như vầy đi, chúng ta tra lại một lần nữa, hung khí giết người, công cụ cắt thi thể, nồi nấu, tủ ướp lạnh... Những vật này không thể không cánh mà bay. Mở rộng phạm vi lục soát, nhất định phải tìm ra!"

"Dạ!"

******

Sơ Ngữ mặc dù không tham dự vào vụ án này nhưng cô vẫn một mực chú ý tình huống. Cô không dò hỏi chi tiết của vụ án mà chỉ chú ý thời gian cảnh sát kết án.

Liên tiếp hai ngày rồi Giản Diệc Thừa vẫn chưa hẹn cô chuyện ăn cơm, Sơ Ngữ biết vụ án này gặp phải khó khăn rồi.

Cô suy nghĩ một chút, chủ động gởi tin nhắn cho anh, "Không phải ngày hôm qua cậu nói tối hôm nay xong rồi thì cùng nhau ăn cơm sao? Cậu có rảnh không? Ăn cơm tại cửa đơn vị các cậu nhé, tùy tiện ăn gì cũng được."

Sơ Ngữ đã nói như vậy thì Giản Diệc Thừa đương nhiên sẽ không từ chối. Trên thực tế, vụ án vẫn không có tiến triển, vào lúc này thật ra thì anh cũng không biết nên làm gì, đi ra ngoài ăn bữa cơm vẫn có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.