Đấu giá chỉ từ một tệ khiến cho tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.
Ai hiểu biết đều rõ là giá bán ra một bộ chắc chắn sẽ không thấp hơn năm con số.
Nhìn thì có vẻ là Ngự Mỹ Ưu Phẩm đang chịu thiệt, nhưng Phương Thanh Di lại không hề lo lắng.
Bộ trang phục đấu giá đầu tiên chính là bộ công sở được trình diễn trước nhất.
Sau khi tuyên bố bắt đầu đấu giá, người dưới khán đài bắt đầu ra giá.
Nhưng đều là gào lên hai tệ, ba tệ, mười tệ.
Phương Thanh Di cũng không tỏ ra lo lắng, chỉ đang chờ người báo giá, đồng thời cũng chú ý đến người để ý báo giá.
Trong lòng cô đã có tính toán, những người kêu mấy tệ này phân nửa là mang tâm thái hóng hớt muốn được ăn lời.
Quả nhiên, không bao lâu, người thật sự muốn mua bộ này trực tiếp hét giá hơn một nghìn.
Cái giá một nghìn tuy tính ra vẫn là Ngự Mỹ Ưu Phẩm chịu thiệt, nhưng lại khiến mấy người hóng hớt kia ngậm miệng.
Bớt đi vài người phá đám, phiên đấu giá mới thực sự bắt đầu.
Cuối cùng, bộ đồ này được bán cho người bạn của chị Na với giá tám nghìn tệ.
Đây là bộ trang phục do cô ấy mặc để trình diễn, trong lòng vô cùng yêu thích.
Mặc dù với cô ấy, có lẽ trừ hôm nay ra thì sẽ không còn cơ hội nào mặc nó nữa.
Nhưng với một phụ nữ nhà giàu thì tám nghìn tệ không tính là nhiều, mua về lưu giữ cũng được.
Nghe đến cái giá này, Lâm Húc Dương hơi nhíu mày, hỏi Uyển Phong bên cạnh, mới biết giá tiền làm ra bộ này là hai mươi nghìn.
Bán ra với giá tám nghìn, Ngự Mỹ Ưu Phẩm đúng là lỗ to.
Lâm Húc Dương rất lo lắng, liệu mấy bộ phía sau có bị lỗ theo không.
Nhưng có vẻ anh lo hơi thừa.
Mặc dù đồ công sở là sự quan tâm của đại đa số nữ nhân viên văn phòng, nhưng những người đang ngồi ở đây phần lớn lại là phụ nữ nhà giàu.
Thứ bọn họ cần là trang phục xinh đẹp chứ không phải đồ công sở.
Hai bộ tiếp theo, lần lượt được bán ra với giá ba mươi nghìn và năm mươi nghìn tệ.
Cái giá này tính ra cũng không phải là lỗ.
Nhưng Lâm Húc Dương để ý được, hai bộ này vẫn được người bạn của chị Na mặc trình diễn lúc đầu mua lại.
Dù có người tranh giá, thì bọn họ cũng lại đẩy giá lên đỉnh.
Nhìn dáng vẻ có lẽ là ngoài việc bản thân yêu thích bộ đồ này ra, thì cũng không muốn người khác cầm đi trang phục mình đã mặc.
Chẳng trách ban nãy chị Na lại lộ ra ánh mắt hiểu rõ tất cả, có lẽ là đoán được Phương Thanh Di đang tính toán cái gì.
Tới lượt bộ lễ phục dạ hội của chị Na.
Phương Thanh Di vừa mới nói bắt đầu, chị Na đã trực tiếp báo giá năm mươi nghìn.
Làm cho cả hội trường im lặng.
Chị Na tự tin có thể lấy được bộ đồ đó, nhưng không ngờ có người đàn ông ở ngay góc đã hét lên.
“Một trăm nghìn!”
Trực tiếp tăng giá lên gấp đôi, cả hội trường bỗng im phăng phắc.
“Hai trăm!”
Chị Na không phục, hơi cau mày, cô quay đầu quan sát tỉ mỉ, muốn xem là người đàn ông nào đang tranh với cô.
“Ba trăm!”
Không ngoài dự kiến, người đàn ông kia tiếp tục tăng giá, cả hội trường hít một hơi.
“Bốn trăm! Anh mà vượt qua cái giá này thì tôi nhường luôn!”
Chị Na nhìn có vẻ không vui, đưa ra cái giá bốn trăm nghìn tệ là đã vượt quá dự tính của cô rồi.
Cô là một người phụ nữ thông minh, tuy giàu có nhưng không hề phung phí.
“Năm trăm nghìn!”
Người này lại quyết đoán tăng giá thêm lần nữa!
Cả hội trường quay ra nhìn, mới phát hiện là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.
“OK! Cho anh đấy! Không hiểu là cầm về có tác dụng gì!”
Chị Na nhún vai, tỏ ý từ bỏ, cô nhìn kỹ người này, phát hiện không hề quen biết.
“Năm trăm nghìn lần thứ nhất, năm trăm nghìn lần thứ hai, năm trăm nghìn lần thứ ba! Đã bán! Chúc mừng anh chàng đẹp trai đã có được bộ trang phục lộng lẫy này! Xin mời anh lên sân khấu!”
Phương Thanh Di hưng phấn tuyên bố kết quả.
Năm trăm nghìn đổi lấy bộ quần áo, rõ ràng là Ngự Mỹ Ưu Phẩm lời to.
Nhưng người này không hề có ý định lên sân khấu, mà cười lớn nói: “Vô cùng cảm ơn, nhưng món này không phải do tôi đấu giá mà là do sếp của tôi đấu giá, tôi chỉ giúp sếp của mình thôi, mời sếp lên sân khấu thì hơn!”
Lời nói của anh ta khiến cho vài người bất ngờ, sau đó, một người đàn ông có vẻ ngoài không đẹp bước lên.
Chị Na ngồi dưới sân khấu nhìn thấy người đàn ông này, ánh mắt bất ngờ, sau đó lại cười tươi.
“Trang phục xinh đẹp đương nhiên phải phối với phụ nữ diễm lệ rồi. Là một người chồng, mua quần áo cho vợ là lẽ thường thôi, cho nên tôi sẽ đưa lại cho vợ mình…”
Người đàn ông cười, chỉ về phía chị Na.
Lúc này tất cả mới vỡ lẽ, hóa ra là hai vợ chồng cùng tranh nhau đấu giá.
Không ít phụ nữ hâm mộ nhìn chị Na, ghen tỵ cô có một người chồng nhiều tiền như vậy.
“Hóa ra là ông xã của chị Na, không ngờ anh lại dụng tâm như thế. Bộ trang phục này chúng tôi sẽ giữ lại và lát nữa sẽ trao tận tay anh. Ngoài ra, tất cả khách hàng đã đấu giá thành công trang phục hôm nay cũng sẽ được tặng một combo chăm sóc của Ngự Mỹ Ưu Phẩm.”
Phương Thanh Di tuyên bố.
Quyết định cô đưa ra tuy sẽ tổn hại một phần lợi ích, nhưng lại thu về được thiện cảm của không ít khách hàng.
Đặc biệt là chị Na, người là khách hàng lớn của công ty, cho dù có tặng combo chăm sóc trị giá chục nghìn tệ thì cũng không phải vấn đề lớn.
Có thể thấy chị Na rất vui vẻ, chồng của cô sau khi đấu giá xong cũng ra ngồi cạnh cô.
Lâm Húc Dương nhìn người đàn ông này một cách kỹ càng, nghe chị Na nhắc đến một lần, vì câu chuyện của cô ấy nên cũng không có quá nhiều thiện cảm.
Anh tưởng rằng tình cảm của hai người không yên ấm, nhưng xem ra có vài chuyện không hề như những gì mình tưởng tượng.
Tiếp theo là bán đấu giá bộ sườn xám sứ thanh hoa mà Phương Thanh Di đã mặc.
Nói thật, Lâm Húc Dương rất muốn lấy nó về tặng cho Phương Thanh Di, nhưng lại lo tiền tài không đủ.
“Thật ra… Tôi cũng hơi tiếc khi phải đem đấu giá nó, vì tôi cũng rất thích bộ này, nhưng vì tôi đã nói vậy rồi, nên chúng ta bắt đầu thôi.”
Phương Thanh Di không nỡ, vuốt ve bộ trang phục.
“Một trăm nghìn!”
Một người đàn ông trực tiếp báo giá!
Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di đánh mắt sang, hóa ra người báo giá lại là Diệp Thiếu Thiên.
Phương Thanh Di cúi đầu mỉm cười, Lâm Húc Dương thì có chút hận thù.
Vốn còn nghĩ là mười nghìn, hai mươi nghìn thì bản thân còn mợn tiền mua được, nhưng mới khởi điểm mà đã một trăm nghìn thì làm sao mà bì được?
“Một trăm mười nghìn!”
Nhưng cũng không ít người thích bộ này, một người phụ nữ bắt đầu ra giá.
“Một trăm năm mươi nghìn!”
Không chờ Diệp Thiếu Thiên, giá cả tiếp tục tăng lên.
Chị Na dường như nói vài câu gì với người chồng đang ngồi bên cạnh, người này liền trực tiếp giơ tay thét: “Ba trăm nghìn!”
Một vài người đứng hóng hớt nghe được người đàn ông này xuất hiện, trong lòng không ngừng nghĩ, đúng là đại gia thì phải khác.
Diệp Thiếu Thiên hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay lên: “Ba trăm năm mươi nghìn!”
“Năm trăm nghìn!”
Người hét giá là một anh chàng đẹp trai nho nhã, ngồi trên ghế, vẫn luôn khiêm tốn, không ngờ anh lại đột nhiên thét cái giá đó.
Dù là Diệp Thiếu Thiên hay Phương Thanh Di, lẫn Lâm Húc Dương, đều phải nhìn về phía người đàn ông này, phát hiện là một người lạ.
Lâm Húc Dương khó tránh khỏi cười gượng, chẳng lẽ lại là một tình địch khác?
Người thét giá cao như vậy sẽ mua cho ai đây? Sao không thử mua một bữa cơm mà ăn?
“Cảm ơn anh đã ra giá, năm trăm nghìn lần thứ nhất, năm trăm nghìn lần thứ hai,…”
Phương Thanh Di bắt đầu đếm ngược!
“Năm trăm năm mươi nghìn!”
Diệp Thiếu Thiên cắn chặt răng, lại một lần hét giá!