Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 186: Thử thách mới (6)



Nghe vậy, Đặng Hạo cười khẩy, liếc mắt nhìn Lâm Húc Dương: “Ồ? Mấy ngày không gặp mà đã ghê gớm thế rồi cơ à? Thế ra ban đầu làm ở chỗ tôi là tủi thân cho cậu quá nhỉ, nói xem nào, cậu có cách gì giúp tôi kiếm được mấy trăm nghìn?”

“Mấy trăm nghìn? Haha, gấp đôi còn được!”

Lâm Húc Dương lạnh lùng cười.

Nghe vậy, Đặng Hạo có hơi phấn khích.

Gấp đôi!

Ông ta đầu tư hai triệu vào cổ phiếu, nếu lãi gấp đôi chẳng phải sẽ là bốn triệu hay sao?

Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

“Đừng có bịa chuyện nữa! Không sợ nói trước bước không qua à?”

Đặng Hạo cũng không phải dạng dễ lừa, hơi phấn khích một chút rồi lại bình tĩnh hỏi.

“Cậu ấy không hề nói dối, thật sự có thể giúp ông lãi gấp đôi đấy, nếu làm tốt thì lãi ít nhất là mấy trăm nghìn, thậm chí còn hơn cả gấp đôi!”

Phương Thanh Di cũng nói giúp.

Đặng Hạo chau mày, nhìn Phương Thanh Di rồi lại nhìn Lâm Húc Dương.

Ánh mắt từ nghi ngờ dần dần biến thành tin tưởng, càng thêm cháy bỏng.

“Nói nhanh! Rốt cuộc là làm thế nào!”

Đặng Hạo vội vã thúc giục.

“Haha? Muốn biết không?”

Lâm Húc Dương cố ý thả mồi.

Đặng Hạo là người rõ ràng, thấy vẻ muốn nói lại thôi của Lâm Húc Dương, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, cậu muốn điều kiện gì?”

“Đơn giản thôi, ly hôn với Phương Thanh Di, không tới đây gây phiền toái nữa.”

Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.

“Ly hôn? Haha, điều kiện này hơi lớn đấy? Cho tôi một cái bánh rồi đòi tôi từ bỏ bà xã mình? Sao? Hai người đã ở với nhau rồi lại còn sợ cái danh tiếng gì đó nữa à?”

Đặng Hạo liếc mắt, hỏi.

“Chuyện này ông không cần quan tâm, tôi chỉ hỏi ông có đồng ý hay không?”

Lâm Húc Dương nghiêm mặt.

“Thôi đi, điều kiện này quá lớn, tôi không đồng ý được. Mua vợ tôi với giá hai triệu á? Tôi không nỡ đâu, hai trăm triệu thì còn có thể đấy!”

Đặng Hạo nói một câu lộ rõ bản chất.

“Đừng có mơ! Đặng Hạo, nếu ông không biết điều thì chúng ta cùng chết! Tôi liều chết cái công ty này luôn, tôi sẽ tổn thất toàn bộ tài sản, không cho ông phải lời lãi một cắc nào cả!”

Phương Thanh Di phẫn nộ chỉ vào Đặng Hạo.

“Hai trăm triệu là có thể đổi lấy Phương Thanh Di? Không có điều kiện khác ư?”

Lâm Húc Dương lại rất đang nghiêm túc cân nhắc lời của Đặng Hạo.

“Đương nhiên rồi, nhưng cậu có hai trăm triệu chắc? Đến hai mươi nghìn chắc cậu còn không có nữa là?”

Đặng Hạo khinh bỉ nhìn Lâm Húc Dương.

“Đương nhiên là không có, tôi cũng chỉ hỏi thôi. Vậy điều kiện này không được thì tôi nói cái khác. Tôi nói cách cho ông, ông đưa người rời đi, không được tới đây làm phiền Phương Thanh Di nữa!”

Lâm Húc Dương hiên ngang trả lời rồi lạnh lùng nói.

“Hahahaha, cậu giỏi giả vờ đấy! Cậu quan tâm vợ tôi quá nhỉ? Bảo cậu làm một lần liền nghiện luôn à? Cô ta tốt lắm hả? Khiến cậu chuyện gì cũng giúp đỡ, nếu Tiểu Lâm biết được thì sẽ nghĩ sao đây nhỉ?”

Đặng Hạo cười lớn.

“Đừng nói sang chuyện khác, ông chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi!”

Lâm Húc Dương khống chế nỗi tức giận trong lòng.

Không nhắc đến Tiểu Lâm thì thôi, vừa nhắc đến là các dây thần kinh của người đàn ông này lại nhảy hết lên.

Lúc đầu Đặng Hạo đã cướp đi vị hôn thê Tiểu Lâm của anh, đây giống như mối hận cướp vợ vậy.

“Nếu cậu nói cho tôi biết cách giải quyết thì lần này tôi sẽ đưa người đi, nếu không lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ tới chặn cửa!”

Đặng Hạo không sợ đáp.

“Lần này? Sau này ông sẽ còn tới nữa ư? Đừng có mà không biết điều! Ý của tôi là sau này ông cũng không được tới đây nữa!”

Lâm Húc Dương dữ tợn nói.

“Sau này tôi không được tới nữa?”

Đặng Hạo nhướng mày, dường như đang tỉ mỉ suy tính điều kiện của Lâm Húc Dương.

“Không sai! Sau này không được phép!”

Lâm Húc Dương nhắc lại.

“Vậy hơi quá đáng đấy, chẳng lẽ sau này tôi gặp khó khăn nữa, tới tìm bà xã xin tiền cũng không được sao? Cậu đang chặt đứt đường tiền tài của tôi đấy!”

Đặng Hạo chép miệng.

“Giúp ông kiếm hai triệu rồi mà còn không đủ tiêu à?”

Lâm Húc Dương trong lòng hận Đặng Hạo đến cực điểm.

“Hừ, như kiểu hai triệu là nhiều lắm ấy, nhưng tôi đồng ý chuyện này, trước mắt là cậu phải giúp tôi kiếm được hai triệu đã! Sau đó tôi mới không tới làm phiền Phương Thanh Di nữa!”

Đặng Hạo như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng bỗng nở nụ cười.

“Được! Là ông nói đấy nhé! Nếu còn là đàn ông thì đừng có nuốt lời!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.

“Yên tâm, tôi nói được làm được!”

Đặng Hạo nhếch mép.

Phương Thanh Di hơi nhíu mày, Đặng Hạo đồng ý sảng khoái như vậy làm cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không rõ kỳ lạ ở chỗ nào.

Dường như không ai phát hiện ra, trong điều kiện Đặng Hạo đồng ý là một trò chơi chữ.

Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di nhìn nhau, sau khi thấy cô gật đầu, anh mới bắt đầu nói.

“Ngự MỸ Ưu Phẩm sẽ tham gia tranh đoạt vị trí đại lý của Wechi, chúng tôi có niềm tin sẽ có được quyền đại lý! Nếu ông cứ giữ cổ phiếu không bán thì sau khi Ngự MỸ Ưu Phẩm trở thành đại lý, giá cổ phiếu sẽ tăng vọt.”

“Khi đó ông bán đi chắc chắn sẽ lãi gấp đôi!”

Lâm Húc Dương nói kế hoạch ban đầu của Phương Thanh Di cho Đặng Hạo.

“Wechi? Đây là nhãn hiệu tầm vóc thế giới đó, hai người chắc chắn như vậy sao?”

Đặng Hạo hơi chau mày, không tin.

“Đúng vậy, tôi rất chắc chắn! Còn có tin hay không thì tùy ông!”

Lúc này Lâm Húc Dương không thể không mạnh miệng.

“Cách thì cũng không tồi, nếu có thể trở thành đại lý của Wechi thì khả năng là sẽ lãi gấp đôi thật! Nhưng tôi tò mò là, cậu lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy?”

Đặng Hạo đảo mắt, không biết đang tính toán cái gì.

“Đây là bí mật của công ty, không thể nói cho ông biết. Ông tin thì cứ giữ lại cổ phiếu, không tin thì cứ bán đi. Mà chuyện này cũng không gây ra tổn hại gì cho ông hết. Nếu chúng tôi không có được quyền đại lý thì cổ phiếu cũng không rớt giá, khi ấy tôi không thực hiện được điều kiện, lúc ấy ông cũng có thể đổi ý!”

Lâm Húc Dương thuyết phục Đặng Hạo.

“Đúng là một cách hay đấy! Tôi đồng ý! Nhưng phải nói trước, nếu cuối cùng tôi không kiếm được tiền thì tôi sẽ không tha cho hai người đâu!”

Đặng Hạo gật đầu uy hiếp.

“Đó là chuyện của sau này, giờ thì ông đi đi!”

Lâm Húc Dương tránh ra một bên, chỉ ra cửa tiễn khách.

“Hừ…”

Đặng Hạo hừ mũi, nhìn hai người một lần nữa rồi đắc ý rời đi.

Thấy Đặng Hạo đã rời đi, Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô lo lắng nhìn Lâm Húc Dương hỏi: “Cậu lấy đâu ra tự tin thế? Cậu thật sự có thể lấy được quyền đại lý của Wechi sao?”

“Tôi… Tôi không tự tin, nhưng giờ chỉ còn cách đó thôi. Nếu để Đặng Hạo tới làm loạn thì chúng ta cũng không cần phải nghĩ đến việc tranh giành quyền đại lý nữa đâu!”

“Dù sau này có thành công hay không, hay là nói có thể khiến cổ phiếu gấp đôi không, thì đều là chuyện sau này, giờ chỉ có thể tính kế hoãn binh như vậy thôi, không thể để cho Đặng Hạo tới làm phiền cô mãi được.”

“Chắc cô cũng hiểu rõ, nếu lần này đưa ông ta tiền, thì sẽ giống như lúc trước, tên khốn này sẽ dùng cách y hệt để liên tục đòi tiền từ cô!”

Lâm Húc Dương thở dài, bất lực giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.