Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 32: Cuộc sống mà tôi muốn





Lâm Húc Dương lấy hai trăm đưa cho hai người trước mặt, nói: “Hai người anh em, hôm nay thật sự tôi vô cùng có lỗi, đã làm cho hai người cực khổ, hàng ở phía sau mọi người đều khuân cả, tôi cũng không thể lấy tiền một cách trắng trợn như vậy được!”

Ông chủ Vương nhìn thấy Lâm Húc Dương tự giác chia tiền cho hai người công nhân kia, khóe miệng ông ta liền nở một nụ cười, hài lòng gật đầu.

Tiếp xúc lâu với công nhân, thâm tâm ông chủ Vương cũng hiểu rằng trên thực tế những người này rất so đo tính toán, làm nhiều thì được nhận nhiều, nếu như đưa thiếu thì sau này có việc cần gọi sẽ rất phiền phức.

Chỉ là bản thân nhất thời hẹn Lâm Húc Dương, mà tên nhóc này lại còn làm việc vô cùng liều mạng, nếu trả ít cho cậu ta thì cũng không tốt lắm, vậy nên cứ để cho tên nhóc đấy tự mình giải quyết.

Cách xử lý của Lâm Húc Dương làm ông chủ Vương vô cùng vừa ý, nếu Lâm Húc Dương không do dự nhận tiền, có lẽ ông chủ Vương sẽ đích thân bù tiền cho hai người công nhân này, chỉ là sau đó sẽ không bao giờ gọi Lâm Húc Dương đến làm việc nữa.

“Đều là làm công cả, ít một chút nhiều một chút cũng không sao cả!”

Một công nhân nói những lời thanh cao, đồng thời nhận lấy một trăm đồng Lâm Húc Dương đưa cho.

“Chàng trai trẻ cần rèn thêm thể lực đấy, một số công trường lớn có thể sẽ phải khuân cả trăm tấn, cậu muốn kiếm được tiền cũng khó đó!”

Một công nhân khác cũng nhận tiền sau khi căn dặn.

“Ừ, chỉ là bình thường thiếu rèn luyện!”

Lâm Húc Dương gật đầu, anh tính bản thân khuân cũng hơn bốn mươi tấn, đưa hai trăm cho họ cũng không lỗ.

Sau khi chào ông chủ Vương, Lâm Húc Dương bắt xe buýt về nhà.

Trên xe buýt, mặc dù Lâm Húc Dương vô cùng buồn ngủ, nhưng anh lại cố không để mình ngủ, để tránh bị lỡ trạm.

Với những gì xảy ra ngày hôm nay, anh bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng xem bản thân có thích hợp làm công việc bốc vác hay không.

Trước khi làm, anh còn nghĩ mình sẽ khuân được bốn mươi tấn một ngày, như vậy một tháng có thể kiếm được một vạn hai.

Nhưng trên thực tế, Lâm Húc Dương chỉ được dỡ hàng hai ngày một lần, tính trung bình một tháng được khoảng năm sáu nghìn gì đó.

Mặc dù mức lương này so với mặt bằng chung cũng cao hơn mấy công việc khác, nhưng điều quan trọng là Lâm Húc Dương không thể kham nổi.

Lẽ nào thật sự giống như Phương Thanh Di nói, kiếm không được bao nhiêu lại còn kiệt sức, rồi tiêu tốn tiền bạc để chữa bệnh sao?

Lâm Húc Dương cảm thấy không phải anh không chịu được khổ, nhưng hiện tại anh lại là trụ cột của gia đình, nếu anh phải vào viện để chữa bệnh thì bố anh phải làm sao?

Lẽ nào lại để người mẹ có tuổi của mình đi làm kiếm tiền sao?

Đây chắc chắn không phải là việc mà Lâm Húc Dương muốn thấy.

Ngồi bên cửa sổ, tình cờ nhìn thấy người bán hàng bên đường đang bán khoai tây trộn, ý tưởng mở một quầy hàng ven đường của Lâm Húc Dương chực đến như núi lửa phun trào.

Về đến nhà, Phương Thanh Di vẫn đang ngồi trên sofa xem ti vi, như thể đây là thói quen của cô vào buổi tối.

Khi thấy Lâm Húc Dương về đến, cô khẽ cau mày: “Hôm nay cậu làm gì mà trông nhếch nhác thế? Đánh nhau với người ta? Sao trên mặt lại bị thương?”

“Không có, tôi bị ngã ở công trường, mặt chà xuống đất.”

Lâm Húc Dương lắc đầu rồi sờ xuống cằm, lúc xi măng rơi xuống làm cằm anh đập xuống đá dưới đất, nên trên cằm có vài vệt máu.

“Ngã? Tôi nói với cậu ở công trường phải cẩn thận, cậu lại không nghe, có bài học rồi đó?”

Phương Thanh Di nói một cách mỉa mai.

“Ừ ừ, biết rồi, cô có rảnh không? Tôi muốn nói với cô một chuyện.”

Lâm Húc Dương chần chừ nói, cuối cùng anh quyết định đến ngồi bên cạnh Phương Thanh Di.

Lúc trên xe anh đã suy nghĩ kỹ càng, lập quầy cần phải có vốn, nhưng hiện tại chỉ có người phụ nữ này mới có thể giúp được anh.

“Đừng đến đây! Toàn thân đều là mùi mồ hôi, cậu đi tắm rửa sạch sẽ trước đi rồi nói!”

Nhìn thấy Lâm Húc Dương tới gần, Phương Thanh Di lập tức quát lên.

Lâm Húc Dương bĩu môi, rồi tự mình ngửi một chút, có lẽ anh cảm thấy cơ thể đầy mùi mồ hôi của mình không được sạch sẽ lắm, nên đành nghe lời về phòng lấy đồ, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Một lát sau, Lâm Húc Dương mặc một cái quần đi biển và áo ba lỗ bước ra, nằm thư thái trên sofa, mãn nguyện nói: “Về nhà tắm nước nóng thật thoải mái hết sức, nếu lúc này có một chai bia thì tuyệt!”

“Trong tủ lạnh có! Tự đi mà lấy!”

Phương Thanh Di nói khi đang xem ti vi.

Lâm Húc Dương ngây ra một lúc, vốn dĩ chỉ là một câu nói bừa, nhưng không ngờ lại thành sự thật, anh mỉm cười nói: “Vậy tôi không khách sáo đấy nhé!”

Nói xong, Lâm Húc Dương đứng dậy đi đến chỗ tủ lạnh mở ra, đồng thời còn có cả mấy món ăn kèm như đậu phộng luộc, vân vân.

“Ăn đậu phộng được không?”

Lâm Húc Dương hỏi.

“Cứ tự nhiên!”

Phương Thanh Di lạnh lùng đáp lại.

“Vậy tốt thôi...”

Lâm Húc Dương cũng không khách khí, lại lấy đậu phộng và bia rồi đến ngồi trên ghế sofa.

Sau khi khui bia và nhấp một ngụm, anh không nhịn được phát ra một âm thanh sảng khoái, khiến Phương Thanh Di phải quay đầu lại, để lộ ra vẻ khinh thường.

“Ăn cơm chưa? Trong nồi còn dư cơm! Tôi ăn không hết, để lại cho cậu đó!”

Phương Thanh Di lãnh đạm nói.

“Ồ? Cô thật tốt quá...”

Lâm Húc Dương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, thật ra anh rất đói, không ngờ người phụ nữ này lại chừa cơm cho anh.

Lâm Húc Dương vừa ngồi xuống, liền đi vào bếp bưng một bát cơm khô đi ra, cùng với một đĩa rau luoocj.

Tuy đồ ăn không nhiều, nhưng có cơm, rau và đậu phộng cũng đủ no rồi.

“Cô có biết không? Thực ra tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng đơn giản, có một căn nhà, một người vợ biết quan tâm, ăn đủ một ngày ba bữa, có quần áo để mặc, buổi tối về nhà có người đợi, chỉ đơn giản vậy thôi! Còn cái gì mà hàng hiệu, du lịch nước ngoài giống các cô, đối với tôi đều là xa xỉ, nhưng trước đây tôi không có tham vọng, đơn giản bình thường là được.”

Lâm Húc Dương vừa ăn cơm vừa lãnh đạm nói.

“Ăn cơm thì ăn đi, cậu nói nhảm nhiều thật đấy! Cậu cảm thấy tham vọng hay không dám tham vọng, đó là do cậu không có năng lực! Đó là cách nghĩ của cậu, sao có thể khiến người khác theo cậu? Nếu như một người phụ nữ theo cậu, vậy thì phải sống bình thường cực khổ như cậu sao? Đến ngay cả việc tham vọng cũng không dám nghĩ? Vậy còn tính toán gì chứ?”

Phương Thanh Di tức giận nói.

Nhưng lời này khiến Lâm Húc Dương sửng ra một lúc, sau đó anh cười mỉa mai: “Cô nói đúng, không có năng lực nên không dám tham vọng, một người đàn ông không có năng lực thì không thể nuôi nổi vợ, không nuôi nổi gia đình.

Thật ra tôi đã sống với cô mấy ngày rồi, nếu như không phải lúc nào cô cũng nói khó nghe như vậy, thì tôi thấy con người cô cũng rất tốt đó, có lúc tôi về khuya, nhìn thấy cô vẫn còn ở phòng khách, thậm chí còn chừa cơm cho tôi, tôi chỉ cảm thấy giống như vợ đang đợi mình ở nhà vậy, là hạnh phúc thoáng qua.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ cảm thấy thương hại cậu thôi!”

Mắt Phương Thanh Di lóe lên, nhưng cô cũng không nói gì tốt đẹp.

“Đúng vậy, thật sự tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, cô là một người phụ nữ ưu tú, thậm chí có lúc tôi nghĩ rằng rốt cuộc kiểu đàn ông như thế nào mới xứng với cô, mới để cô tôn trọng!”

Lâm Húc Dương cũng không tức giận, sau khi uống một ngụm bia rồi tiếp tục nói.

“Cho dù là ai đi nữa, dù sao cũng không phải là cậu...”

Dường như dừng một chút, Phương Thanh Di tiếp tục bổ sung: “Ít nhất không phải bộ dạng của cậu bây giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.