Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 5: Nhiệm vụ thất bại



Trong trung tâm tắm hơi mà mình làm việc, Lâm Húc Dương gặp được ông chủ Đặng Hạo.

Đặng Hạo ngồi trong phòng làm việc, hưởng thụ sự xoa bóp của vị thư ký xinh đẹp. Ông ta mượn bàn làm việc để che chắn, đôi tay không đứng đắn luồn vào chiếc váy ngắn của thư ký. Có lẽ nếu Lâm Húc Dương gõ cửa chậm hơn một chút thì trong phòng làm việc sẽ xảy ra một trận đại chiến sáp lá cà.

Mặc dù chuyện tốt bị người khác cản trở khiến Đặng Hạo có chút khó chịu, nhưng thấy Lâm Húc Dương trở về trước thời hạn thì ông ta lập tức nở nụ cười mừng rỡ.

"Mau mau, đến đây ngồi đi, về sớm thế sao? Lấy được chứng cứ rồi đúng không?"

Đặng Hạo đứng dậy khỏi ghế, nhiệt tình đón Lâm Húc Dương đến ngồi xuống ghế sofa, còn lấy cả bao thuốc hiệu Hoàng Hạc Lâu 1916 ra mời.

"Xin lỗi ông chủ, tôi làm hỏng chuyện rồi!"

Lâm Húc Dương nhận điếu thuốc, định thần lại, đứng lên khom lưng xin lỗi.

"Làm hỏng ư? Cậu có ý gì? Cậu không chơi được cô ta ư?" Nghe Lâm Húc Dương nói thế, Đặng Hạo biến sắc, nhất thời buột miệng mắng.

"Thực sự xin lỗi ông chủ, bà chủ biết thân phận của tôi. Cô ấy đề phòng tôi, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ!"

Lâm Húc Dương trả lời thẳng thừng.

"Tôi không có hứng nghe cậu giải thích! Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nếu cậu nghe lời thì có tiền mang đi, còn được thăng chức nữa!"

Đặng Hạo phất tay một cái, mất kiên nhẫn sắp xếp nói.

"Ông chủ, thực sự xin lỗi! Tôi không làm được..." Nhớ đến lời nhắn nhủ cuối cùng của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương biết mình không có cơ hội. Nếu thật sự ép buộc cô thì có thể mình sẽ thực sự trải qua nửa đời còn lại phía sau song sắt.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Đặng Hạo tức giận mắng: "Nếu vậy thì tôi sẽ tính thù mới nợ cũ với cậu một lượt!"

Lâm Húc Dương nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Lâm Húc Dương cũng biết mình đuối lý khi phụ sự kỳ vọng của ông chủ, nhưng anh không muốn phải vào tù.

"Tôi bỏ tiền sai cậu làm việc, chi phí ở khu nghỉ dưỡng là một vạn, đưa cậu mua sắm quần áo trang phục năm vạn, còn đưa thêm hai vạn tiền mặt để chi tiêu, bây giờ còn lại bao nhiêu?"

Đặng Hạo lạnh lùng hỏi.

"Còn lại tám nghìn..."

"Không tệ nhỉ, năm ngày tiêu mất một vạn hai, mấy ngày vừa rồi sống sung sướng quá nhỉ? Cầm tiền của tôi lại không làm việc cho tôi, không nghe theo mệnh lệnh của tôi. Nếu chúng ta ký hợp đồng thì đây là vi phạm hợp đồng, phải bồi thường gấp đôi, cậu có biết không!"

Lúc Đặng Hạo nói những lời này, ông ta đến gần Lâm Húc Dương, chọc mạnh ngón tay lên ngực anh.

"Thực sự xin lỗi ông chủ..."

Lâm Húc Dương có chút hổ thẹn đáp.

"Tôi không cần cậu xin lỗi, tôi chỉ cần cậu làm như lời tôi nói! Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là phải bồi thường tiền cho tôi, hai là cậu đồng ý với tôi, tôi cam kết sẽ thực hiện những điều kiện đã nói với cậu!"

Cuối cùng Lâm Húc Dương một thân một mình ra khỏi phòng làm việc của ông chủ...

Đặng Hạo gào thét phải trả tiền và vài uy hiếp khác nữa, nhưng Lâm Húc Dương bịt tai không nghe. Suy nghĩ khác nhau thì không thể tranh luận được, nếu rạn nứt cũng không còn gì để nói.

Lâm Húc Dương cởi toàn bộ quần áo trang phục mà Đặng Hạo đưa tiền cho cậu mua sắm xuống tại chỗ, mặc mỗi một cái quần lót về phòng trọ của mình thay quần áo, sau đó sắp xếp đồ đạc trực tiếp bỏ đi!

Không biết đi được bao xa, Lâm Húc Dương nhìn thấy một ngân hàng trước mặt thì tìm một chỗ cạnh đó ngồi xổm xuống, bấy giờ mới vò đầu bứt tai.

Vốn cho là hoàn thành việc ông chủ giao thì có thể nhận được một chút tiền, thoát khỏi tình trạng nguy cấp.

Giờ thì hay rồi, chẳng những không nhận được tiền, còn bị mất việc luôn, ngay cả tiền lương tháng trước cũng không được nhận, giờ phải làm thế nào?

Bố ở bệnh viện còn đang chờ tiền để dùng nữa.

Không lo được quá nhiều, Lâm Húc Dương gửi về nhà số tiền tiết kiệm hai nghìn trước, khi đang đếm số tiền chỉ hơn hai trăm tệ còn lại trong túi thì anh thấy một tấm danh thiếp.

Đây là đồ Phương Thanh Di đưa cho anh ở khu nghỉ dưỡng, Lâm Húc Dương còn nhớ, người phụ nữ này đã nói, nếu mình đến đường cùng có thể đến tìm cô.

Tình huống hiện giờ không phải là đường cùng của mình hay sao?

Lâm Húc Dương cầm tấm danh thiếp, do dự mãi không biết có nên gọi điện cho Phương Thanh Di không, nhưng cuối cùng sau khi bấm số của người phụ nữ này xong, anh lại cúp máy.

Lâm Húc Dương đứng dậy, phủi bụi đất trên người rồi định rời đi, xem có tìm được một công việc bao ở để thu xếp ổn thỏa cho mình hay không, lại không ngờ có một chiếc xe Mercedes màu trắng đột nhiên dừng lại trước mặt anh.

"Lâm Húc Dương?"

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm.

Lâm Húc Dương cẩn thận nhìn, không kìm được cười khổ trong lòng. Lúc nhìn thấy Phương Thanh Di, trong lòng ngổn ngang cảm xúc .

"Sao cậu lại ở đây?"

Phương Thanh Di hỏi.

"Nhờ cô ban cho đấy, bị ông chủ đuổi rồi."

Lâm Húc Dương bĩu môi, cảm xúc rất phức tạp.

"Sao? Đặng Hạo đuổi cậu rồi à? Đáng đời!"

Phương Thanh Di thấy anh như thế vẫn ráng châm chọc.

Câu này khiến Lâm Húc Dương tức giận, không nhịn được phẫn nộ: "Đúng vậy, tôi đáng đời! Tôi tự làm tự chịu! Tôi tham tiền! Phương Thanh Di, nếu người ở khu nghỉ dưỡng không phải là tôi thì giờ không chừng cô đã bị người khác làm cho hôn mê để cưỡng bức rồi. Nếu không phải là tôi, không chừng Đặng Hạo đã cầm hình cô lên giường với người khác mà ầm ĩ đòi ly hôn rồi! Tôi không nên xen vào việc của người khác."

Lời nói của Lâm Húc Dương khiến Phương Thanh Di rất xấu hổ, sắc mặt và nụ cười cũng không nén được giận, thầm nghĩ nếu người mình gặp phải ở khu nghỉ dưỡng không phải là Lâm Húc Dương, có lẽ mọi chuyện thực sự sẽ khác.

Dường như để che giấu sự xấu hổ của mình, Phương Thanh Di nhìn quanh, phát hiện người đàn ông này mang theo cả hành lý nên hỏi:

"Sao cậu lại mang cả hành lý? Cậu như vậy là muốn đi đâu?"

"Đi đâu ư?" Tôi còn có thể đi đâu?" Tôi giúp cô nên đã bị Đặng Hạo đuổi! Không có việc làm, tiền thuê phòng đến hạn không trả nổi! Tôi còn nợ tiền Đặng Hạo! Tôi còn có thể đi đâu? Mẹ nó, tôi cũng muốn chết luôn!"

Lâm Húc Dương phẫn hận trả lời.

"Cậu giúp tôi ư?"

Phương Thanh Di có chút không hiểu ý Lâm Húc Dương.

"Ở khu nghỉ dưỡng còn có thám tử Đặng Hạo thuê chụp được ảnh của hai chúng ta. Đặng Hạo muốn tôi lừa cô, tôi từ chối! Cô hài lòng chưa? Đây đều là chuyện tôi tự làm tự chịu! Cô muốn chế nhạo tôi ư? Cứ tiếp tục đi!"

Lâm Húc Dương không nhịn được đáp. Anh nhấc hành lý lên định bỏ đi. Anh không muốn nói thêm gì với người phụ nữ này nữa.

"Thế mà cậu lại từ chối!"

Phương Thanh Di ngạc nhiên nhìn Lâm Húc Dương, khẽ sửng sốt một chút, sau đó nhận ra người đàn ông này định bỏ đi thì vội vàng xuống xe đuổi theo hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

"Đi đâu? Nhanh đến gầm cầu chiếm chỗ, nếu đến muộn lại bị những người lang thang khác giành chỗ!"

Lâm Húc Dương không thèm quay đầu mà đáp.

Nhìn bóng lưng có chút chán nản của Lâm Húc Dương, đột nhiên Phương Thanh Di thấy hơi bùi ngùi. Cô bỗng thấy không đành lòng. Dù sao người đàn ông này cũng đã giúp cô, nhìn anh xuất hiện ở đây thê thảm như vậy, Phương Thanh Di không dằn lòng được.

"Cậu đứng lại đó cho tôi!"

Phương Thanh Di gọi to.

Lâm Húc Dương chỉ hơi sửng sốt một chút, rồi vẫn đi về phía trước. Anh cảm thấy mình hoàn toàn không cần để ý đến người phụ nữ này.

Có lẽ thấy giọng mình quá hung hăng, đôi mắt Phương Thanh Di lóe lên chút do dự, đuổi theo chắn trước mặt Lâm Húc Dương.

"Phương Thanh Di, cô còn muốn gì nữa?"

Lâm Húc Dương không nhịn được hỏi.

"Cậu đi với tôi, tôi cho cậu một nơi ở tạm!"

Phương Thanh Di nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.

"Cô cho tôi nơi ở? Cô bị ấm đầu à? Tôi là người suýt nữa đã hại cô đấy!"

Lâm Húc Dương ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mắt.

"Nhưng cậu không hại tôi, ngược lại còn giúp tôi. Tôi đã nói khi cậu đến đường cùng thì sẽ giúp cậu. Tôi không thích mắc nợ người khác, đi với tôi đi! Nhân lúc bây giờ tôi còn chưa hối hận!"

Giọng nói Phương Thanh Di lạnh đi một chút.

"Vậy được, nói trước là giờ tôi không có tiền trả tiền thuê nhà đâu nhé!"

Lâm Húc Dương nhún vai, anh đang rầu người vì không tìm được chỗ ở đây.

"Tôi ghi nợ cho cậu trước, đợi khi nào cậu có tiền thì trả tôi!"

Thấy Lâm Húc Dương đồng ý, Phương Thanh Di xoay người đi về phía xe cô.

"Lại còn ghi nợ, không tính tiền luôn có phải tốt không?"

Lâm Húc Dương lẩm bẩm trong miệng, theo Phương Thanh Di lên xe.

Không lâu sau, Phương Thanh Di đã đưa Lâm Húc Dương đến một căn nhà cao cấp.

Người phụ nữ này do dự một lúc khi chuẩn bị mở cửa, cuối cùng, như đã hạ quyết tâm mới mở cửa ra.

Lâm Húc Dương thấy đồ đạc ngăn nắp sạch sẽ trong nhà, không kìm được nghĩ thầm. Quả nhiên là người có tiền, hoàn cảnh sống cũng khác, không giống căn nhà mình thuê, có cái giường đã là tốt rồi!

"Vào nhà đi tạm giày này, giờ không có dép cho cậu! Lát tự đi mà mua!"

Phương Thanh Di vào nhà trước, lấy một đôi giày trong tủ giày bên cạnh ra đưa cho Lâm Húc Dương.

"Tôi... sau này tôi ở đây à? Đây... đây là nhà của cô ư?"

Lâm Húc Dương đi giày xong bước vào, thấy căn nhà rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ thì không tin, hỏi.

"Đúng! Không sai! Đây là nhà của tôi! Giờ tôi không có thời gian tìm nhà cho cậu thuê. Cậu cứ tạm ở đây. Đây là phòng của cậu, tự cậu sắp xếp..."

Phương Thanh Di chỉ hướng một căn phòng khác bên cạnh, nghiêm túc nói: "Tôi nói rõ với cậu trước, đây là phòng của tôi. Mọi thứ phải nghe theo lời tôi. Đồ đạc để trong nhà không được lộn xộn, cậu tuyệt đối không được vào phòng tôi, không được hút thuốc trong nhà tôi, không được mời bất kì ai đến! Lúc tôi ở đây không được khỏa thân! Không được..."

Phương Thanh Di nói một tràng quy định với Lâm Húc Dương, cực kì nhiều điều, đến mức cuối cùng Lâm Húc Dương không nhớ gì.

"Nhà này chỉ có hai người chúng ta ở ư? Cô thực sự dám để tôi ở cùng cô? Cô không sợ cô nam quả nữ như chúng ta xảy ra chuyện gì đó à?"

Sau khi Lâm Húc Dương biết nhà này chỉ có anh và Phương Thanh Di thì ngạc nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.