Bà chủ cực phẩm của tôi

Chương 8: Chơi cô!



“Mau... Mau cứu...”

Phương Thanh Di uể oải kêu một tiếng, tức giận nhìn Đặng Hạo.

“Bốp!”

Một tiếng bị tát vang lên, trên mặt Phương Thanh Di cũng xuất hiện thêm vài vệt hồng.

“Con tiện nhân cô, từ lúc kết hôn đến giờ, cô còn chưa cho ông đây đụng vào cô được mấy lần, không phải khinh thường ông sao, lần này ông đây cho cô sướng chết luôn...”

Đặng Hạo mắng chửi rất khó nghe.

Nhìn thấy Đặng Hạo đánh Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương gần như theo bản năng mà đứng chắn giữa hai người bọn họ, cố gắng đè nén sự manh động muốn đánh người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đứng phía trước.

“Mẹ kiếp! Nhóc con, cậu tính xen vào chuyện người khác sao?”

Đặng Hạo đứng lên, lạnh lùng nhìn hai người một lúc rồi cười lạnh: “Lâm Húc Dương, cậu giỏi thật đấy! Chẳng trách giao cho cậu công việc tốt như thế mà cậu cũng không chịu đồng ý, thì ra đôi cẩu nam nữ các người có dính líu với nhau! Còn con tiện nhân này nữa, ở trước mặt tôi thì giả bộ trinh tiết liệt nữ, không ngờ cũng chỉ là đồ gái điếm đê tiện!”

“Ông! Ông cút đi ngay...cút đi...”

Những lời nhục nhã này của Đặng Hạo, làm cho Phương Thanh Di gần như dùng hết toàn bộ sức lực gào lên những lời này.

“Tôi là người đàn ông của cô, dựa vào cái gì bắt tôi đi hả! Ông đây chuẩn bị chu đáo như vậy, còn chưa kịp chơi cô đâu!”

Lúc này Đặng Hạo trừng mắt nhìn sang.

“Mời ông đi ra ngoài!”

Lâm Húc Dương lạnh lùng nói, trên trán đã có gân xanh nổi lên, người đàn ông này đang kiềm nén lửa giận của chính mình.

“Ông đây...”

Đặng Hạo như muốn nói thêm gì đó, Lâm Húc Dương đã không kìm được lửa giận trong lòng nữa, trực tiếp đẩy Đặng Hạo ra ngoài cửa.

“Lâm Húc Dương! Cái thằng chó chết này, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày! Ông đây sẽ khiến cho mày không có cách nào đặt chân ở đây nữa!”

Lúc đóng cửa, Đặng Hạo còn đang kêu la om sòm ở ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng, trong phòng cũng yên tĩnh lại, Lâm Húc Dương nhìn Phương Thanh Di mặt mày ảm đạm, đi đến hỏi han: “Cô không sao chứ? Sao ông ta lại đến đây?”

“Ông ta đột nhiên gọi điện thoại muốn nói chuyện với tôi, nói muốn uống với tôi một ly rồi chia tay trong hòa bình, tôi đồng ý, chỉ là vừa mới uống xong tôi đã cảm thấy cơ thể không thoải mái, sau đó ông ta còn muốn...”

Phương Thanh Di giải thích, cô tính ngồi dậy nhưng mà cơ thể giống như không nghe theo sự điều khiển của cô.

Lâm Húc Dương thấy vậy định đỡ Phương Thanh Di, nhưng Phương Thanh Di lại giống như một con thỏ hoảng sợ cảnh giác nhìn Lâm Húc Dương ra lệnh: “Cậu đừng chạm vào tôi! Cách tôi xa một chút!”

Lâm Húc Dương ngượng ngùng thu tay lại, anh thật sự không hiểu, sao người phụ nữ này nói thay đổi sắc mặt là lập tức thay đổi được ngay vậy, lúc nãy anh còn vừa cứu cô thêm lần nữa.

“Cô làm sao vậy? Tôi chỉ muốn giúp cô thôi, sao lại hung dữ như thế?”

Tâm trạng của Lâm Húc Dương vốn đã không tốt, không nhịn được oán trách một cậu.

“Không cần cậu ở đây giả bộ tốt bụng, đàn ông mấy người ai cũng giống nhau, cái thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi như bỏ thuốc thế này cũng chỉ có mấy người mới dùng đến!”

Phương Thanh Di tức giận trả lời, chỉ là sắc mặt càng ngày càng không tốt.

“Cô bị bệnh à? Người bỏ thuốc cô là Đặng Hạo chứ không phải tôi, cô mắng tôi làm gì? Phụ nữ mấy cô thì tốt lắm à? Thấy tiền sáng mắt, chỉ cần đàn ông có tiền là các cô có thể tùy tiện lên giường với người ta đúng không? Đặng Hạo cũng có tiền mà? Sao cô không lên giường với ông ta đi? Hai người là vợ chồng mà? Ông ta muốn đè cô còn cần phải bỏ thuốc sao?”

Lâm Húc Dương lập tức đáp trả, có lẽ nếu như là bình thường anh sẽ cố nén giận, nhưng tối nay anh lại ôm một bụng tức giận không có chỗ phát tiết.

“Liên quan gì đến cậu! Tôi muốn lên giường với ai là chuyện của tôi! Các người có tư cách gì chạm vào tôi hả? Phụ nữ thích lên giường với đàn ông có tiền ư? Thì sao hả? Nếu như cậu có đủ tiền, tôi cũng có thể lên giường với cậu!”

Có lẽ là do tác dụng của cồn, Phương Thanh Di cũng không hề khách khí chửi ngược lại.

“Có tiền thì giỏi lắm sao! Có nghe qua câu đừng khinh thiếu niên nghèo chưa hả? Sớm muộn gì ông đây cũng kiếm được nhiều tiền! Đến lúc đó cô cũng phải cầu xin được leo lên giường của tôi!”

Lâm Húc Dương tức giận nói.

“Hừ! Chờ đến khi cậu có tiền rồi nói sau! Cái tên vô dụng cậu bây giờ còn đang được tôi thu nhận đó, nếu như cậu thật sự là đàn ông thì cút ra ngoài! Đừng có ở chỗ của tôi nữa!”

Phương Thanh Di cười lạnh mắng.

Nghe người phụ nữ này nói như thế, Lâm Húc Dương lập tức đứng lên, giống như tất cả oán hận phải chịu đựng trong tối hôm nay lập tức bùng nổ, anh nhìn Phương Thanh Di, mặt vặn vẹo nói: “Được? Nếu cô đã nói tôi không phải đàn ông, vậy đêm nay tôi sẽ để cho cô nhìn xem rốt cuộc tôi có phải là đàn ông hay không!”

Nói xong Lâm Húc Dương không hề do dự nhào về phía Phương Thanh Di...

Sau đó là tiếng vải vóc bị xé, áo khoác của Phương Thanh Di đã bị Lâm Húc Dương dùng bạo lực xé rách, làn da trắng nõn lộ ra, đồ lót hồng nhạt trước ngực che đi núi non hùng vĩ.

Hình như Phương Thanh Di còn đang bị ngấm thuốc, cô yếu ớt giãy dụa, mà chút chống cự không hề có tác dụng này càng làm cho cơ thể Lâm Húc Dương trở nên hưng phấn hơn.

Chỉ cần Phương Thanh Di càng giãy dụa, càng sợ hãi, anh lại càng muốn chinh phục người phụ nữ này.

Đặng Hạo dám chơi bạn gái của anh, vậy anh sẽ chơi lại Phương Thanh Di để trả thù!

Rất nhanh, Phương Thanh Di đã bị Lâm Húc Dương xé nát quần áo, khỏa thân cuộn người rúc vào sofa.

Nhìn dáng người gợi cảm của người phụ nữ lạnh lùng trước mắt, cơ thể Lâm Húc Dương nóng ran lên, anh cởi quần áo của mình ra ôm lấy Phương Thanh Di, hai tay không ngừng vuốt ve làn da nõn nà của cô, môi cũng điên cuồng liếm mút trên cổ người phụ nữ này.

Trong mắt Phương Thanh Di hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, nhưng mà mặt cô lại đỏ lên bất thường, toàn là hơi thở đàn ông xông vào mũi cô, làm cho tư duy của cô có chút hỗn loạn, tuy bây giờ cô biết rõ mình phải phản kháng, nên uy hiếp Lâm Húc Dương, nhưng mà phản ứng của cơ thể làm cô không thể sử dụng chút sức lực nào cả, thậm chí còn hy vọng được nhiều hơn nữa.

Nhìn chén rượu trên bàn, có lẽ Phương Thanh Di đã hiểu ra, là thuốc của Đặng Hạo phát huy tác dụng.

“Ông đây không có tiền, nhưng mà đêm nay ông đây vẫn muốn chơi cô!”

Lâm Húc Dương đè lên người Phương Thanh Di, dùng đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Phương Thanh Di.

Nhìn thấy vẻ điên cuồng của Lâm Húc Dương, ánh mắt Phương Thanh Di lộ ra sự sợ sệt, nhiều hơn nữa là sự mê loạn.

Vốn Lâm Húc Dương còn cho rằng Phương Thanh Di sẽ mở miệng uy hiếp anh vài câu, không ngờ người phụ nữ này lại khẽ nghiêng đầu sang một bên, thậm chí còn dùng giọng điệu có chút ngượng ngùng cầu xin: “Đêm nay... đêm nay không được... Tôi đến tháng... tối nay đừng làm như vậy được không?”

“Tới tháng hả?”

Lâm Húc Dương khẽ sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì anh lập tức cho rằng đây chính là kế sách của Phương Thanh Di, vẫn cứ cương quyết nói: “Không được, đêm nay tôi nhất định phải chơi cô!”

Đồng thời tay của anh cũng không đàng quàng bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới của Phương Thanh Di,mãi đến khi sờ đến chỗ dày cộm kia mới biết được thì ra người phụ nữ này nói thật.

“Đêm nay thật sự không được, đừng như thế được không?”

Phương Thanh Di khóc nức nở cầu xin.

Nhìn vẻ mặt nhu nhược của Phương Thanh Di, nghĩ đến việc người phụ nữ này thật sự đến tháng, Lâm Húc Dương có hơi mềm lòng, nhưng mà bây giờ cơ thể anh giống như đang bị thiêu trong lửa, nhất định phải tìm được một đường ra mới được.

Hoặc cũng có lẽ là nghĩ đến Đặng Hạo đã chơi Tiểu Lâm, Lâm Húc Dương cảm thấy mặc kệ đêm nay thế nào cũng phải làm chút gì với Phương Thanh Di mới được, nếu không người phụ nữ này lại nói anh không phải là đàn ông nữa.

“Được! Tôi có thể không chơi cô! Nhưng mà cô nhất định phải cho tôi phát tiết!”

Lâm Húc Dương ngồi dậy khỏi người Phương Thanh Di, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn người phụ nữ này.

“Vậy... vậy anh muốn làm thế nào đây?”

Trong mắt Phương Thanh Di hiện lên chút vui mừng rồi hỏi.

“Đơn giản thôi...”

Khóe miệng Lâm Húc Dương cong lên, cuối cùng đứng trước mặt Phương Thanh Di, sau đó người đàn ông này cởi quần ra.

Phương Thanh Di nhìn hình ảnh trước mắt, hai má càng đỏ hơn, mắt cô nhìn trái nhìn phải tránh né, không dám nhìn thẳng thứ trước mặt mình.

“Nhanh lên chút đi, cô sẽ biết được tôi có phải là đàn ông hay không!”

Lâm Húc Dương cười khẩy, sờ ra sau gáy Phương Thanh Di, quay mặt cô về phía trước.

Hơi thở của đàn ông kích thích toàn bộ hiệu quả thuốc trong cơ thể Phương Thanh Di, cô mê loạn mở đôi môi đỏ mọng ra.

Lâm Húc Dương cảm giác mình được một nơi vô cùng ấm áp ẩm ướt bao lấy, cảnh tượng trước mắt làm anh có được cảm giác chinh phục chưa bao giờ có được từ trước đến nay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.